Ma Giới Đích Nữ Tế
Tác giả: Điểm Tinh Linh
Chương 539: Đêm trước
Dịch giả: Hoàng Ma
Biên Dịch: Lychan
Nhóm Dịch: Đọa Lạc vương tộc
Nguồn: 4vn.eu
Ám Nguyệt, trên không trấn Dike, ánh trăng màu tím đã bị mây đen che phủ. Không trung dày đặc vẻ âm u, cũng giống như sắc mặt người nào đó trong quân trướng.
Ngày mai chính là ngày quyết chiến, nhưng trên mặt thống soái liên quân đế đô, nhiếp chính vương Hắc Diệu của Đọa Thiên Sứ đế quốc lại thật u ám, không phải vì căng thẳng, mà là vì mấy ngày nay liên tục phát sinh biến cố thật lớn.
Quyết đấu còn chưa bắt đầu đã bị đối thủ phang cho một gậy rồi.
Đầu tiên là hai ngày trước, một tin tức như sấm sét giữa trời quang truyền đến, khiến cho Hắc Diệu vốn đầy lòng tin sẽ dễ dàng chinh phục được Ám Nguyệt bị một đòn cảnh cáo này làm cho choáng váng.
Đọa Thiên Sứ đế đô đã bị đệ nhất tướng quân George Wells thống lĩnh đại quân lãnh địa Bạch Linh liên hợp với cứ điểm Locker công chiếm!
Gia tộc nguyên lão và vương tộc trấn giữ đã đi theo quân địch! Đệ nhị tướng quân Duolun Andrews bỏ mình, quân đoàn Xích Ma toàn diệt! Toàn bộ gia tộc thân tín bị nhổ cỏ tận gốc!
Trong phút chốc, Hắc Diệu đã nghĩ năng lực phán đoán của mình xảy ra vấn đề, cho đến khi xác định lại một lần, phần tình báo trong tay kia không chịu nổi hắc viêm mà cháy thành tro tàn.
George! Sicari! Gia tộc nguyên lão! Vương tộc trấn giữ! Hắc Diệu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa từng tên phản bội, cả trung tâm chỉ huy gần như bị lực lượng phẫn nộ biến thành bụi phấn.
So sánh với George tướng quân luôn đứng ở mặt đối địch, Hắc Diệu càng thống hận tên tiểu nhân vô sỉ Sicari kia. Ngoài mặt lấy lòng đế đô, dụng kế đối phó cứ điểm Locker, lại thầm theo George tướng quân, hợp mưu chiếm đế đô. Còn có cả vương tộc trấn giữ và gia tộc nguyên lão nữa, không ngờ lại liên hợp với người ngoài, đâm cho hắn một đao trí mạng từ sau lưng.
Ám Nguyệt có giàu có, uy hiếp có lớn thì cũng chỉ là một lãnh địa mà thôi, đế đô mới là căn cơ trọng yếu nhất của cả đế quốc!
Nhưng mà tình thế trước mặt đã thành đâm lao phải theo lao, dù là án binh bất động hay rút quân quay lại công đế đô thì cũng lọt vào tình thế hai mặt giáp công. Kế duy nhất bây giờ chỉ có tiêu diệt Ám Nguyệt bằng tốc độ nhanh nhất, tiếp tục giết trở lại, làm cho đám phản nghịch đế đô một kích sấm sét.
Lúc tin tức đế đô rơi vào tay giặc cũng chỉ có Hắc Diệu, Trác Thiết cùng vài lãnh chủ và tướng quân được biết. Trác Thiết lập tức ý kiến, trước khi quyết chiến cần phong tỏa tin tức này chặt chẽ để tránh lòng quân dao động.
Phản ứng và sự trung thành của Trác thiết làm Hắc Diệu hơi thoải mái, đề nghị này rất hợp ý. Hắn lập tức lệnh cho Trác Thiết tự mình dẫn đội giám sát, tuần tra ở các lãnh địa, đề phòng gian tế rải lời đồn đại.
Đế đô cách khá xa trấn Dike, con đường truyền tin tình báo là thông qua đài truyền tấn chuyên môn, người thường không biết được. Dưới các loại thủ đoạn phong tỏa, đám binh lính cũng chẳng hay biết gì về việc đế đô bị công chiếm, vẫn như cũ hăng hái chuẩn bị quyết chiến.
Nhưng mà ngay lúc nhiếp chính vương còn chưa hoàn toàn thả lỏng thì lại bị vả thêm một nhát nữa: xế chiều hôm nay, tin tức đế đô bị phản quân chiếm đóng đã nhanh chóng truyền khắp cả liên quân.
Sợ cái gì thì cái đó đến! Ngày mai là quyết chiến rồi, đúng cái lúc quan trọng thế này thì lại có sự cố, ngay cả thời gian hòa hoãn xung đột hay làm yên lòng quân cũng không có!
Hắc Diệu hổn hển, đạp Trác Thiết phụ trách giám sát lên đất, trách cứ hắn không làm tròn bổn phận, phải dùng quân pháp nghiêm trị.
Trác Thiết vội vàng giải thích, hai ngày nay mình luôn luôn thống lĩnh đội giám sát điều tra trong quân doanh, nắm tất cả các quân doanh trong tay, nhưng trước đó cũng chẳng có phong thanh gì. Theo điều tra, nơi phát ra tin tức chiều nay có hai nơi, theo thứ tự là kỵ binh đoàn Hắc Yểm của Armstronty tướng quân và nhân mã dưới trướng ma đế gia tộc nguyên lão Lage Lacrosse. Mà hai người này đều là người có mặt khi Hắc Diệu thiêu hủy tình báo.
Sau đó Trác Thiết cũng cố ý giải thích, cũng không có chứng cớ xác thực nào chứng minh tin tức tiết lộ là do Armstronty và Lage Lacrosse bày mưu đặt kế, đây rất có thể là quỷ kế của kẻ địch.
Hắc Diệu trời sinh đa nghi, sau khi đế đô rơi vào tay giặc thì hoài nghi mỗi người ở bên cạnh mình, sợ nhất là gia tộc nguyên lão và vương tộc trong quân cũng giống như mấy tên ở đế đô, sẽ phản bội hắn. Bây giờ tin tức bao lên giống như là mồi lửa, đốt lên sự giận giữ khi phải luôn chịu áp lực của Hắc Diệu. Hắn không để ý mọi người cầu tình, trực tiếp chém đầu Armstronty và Lage Lacrosse để răn đe.
Trước quyết chiến chém đại tướng là hành động khá bất lợi, nhưng mà trong thời kỳ mẫn cảm thế này, Hắc Diệu đã ôm quyết tâm giết nhầm hơn bỏ sót. Sự thực đế đô bị công hãm đã không che giấu được nữa, sĩ khí trong nháy mắt bị đả kích, phương pháp tầm thường không hiệu quả được, chỉ có thể dùng thủ đoạn máu tanh nhanh nhất, hữu hiệu nhất mới có thể trấn trụ lòng quân. Từ góc độ này mà xem, hai người này chính là con gà, dù có vô tội hay không thì cũng phải chết để dọa khỉ.
Armstronty và Lage Lacrosse bị xử quyết làm cho lòng quân khá xao động. Hắc Diệu nhanh chóng đưa ra lời hứa, tùy ý cướp bóc khi đánh bại người kế nhiệm Ám Nguyệt. Nhờ thế mới miễn cưỡng ổn định thế cục.
Trong lòng Hắc Diệu hiểu, loại an ổn này chỉ là mặt ngoài, chỉ có đại thắng mới có thể ổn định lòng quân. Dù thế nào đi nữa, trận chiến ngày mai chỉ có thể thắng, không thể bại, nhất định phải đánh tan chủ lực của Ám Nguyệt. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, một khi George dẫn quân xuôi nam, liên quân sẽ gặp hiểm cảnh hai mặt thụ địch.
Về phương diện khác, kỳ tập Ám Nguyệt ở tây bộ của Geraint vẫn chưa có tin tức, có đôi khi, không có tin tức cũng là một loại tin tức, chuyện cho tới bây giờ, Hắc Diệu đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Nhưng cho dù Geraint bị toàn diệt, cũng có thể nói rõ phía tây Ám Nguyệt có một bộ phận binh lực phòng bị không tồi, thế thì quân chủ lực Ám Nguyệt của trấn Dike hẳn cũng không trọn vẹn, quyết chiến ngày mai lại thêm một phần cơ hội.
Bản thân nhiếp chính vương điện hạ cũng không ý thức được, lúc trước tự cho là đúng khơi lên cuộc chiến tranh này, kể từ lúc bắt đầu đã cần tính toán từng ly từng tý như vậy rồi, không phải sao?
Ở trấn Juarez phía nam trấn Dike, trong quân trướng trung tâm quân Ám Nguyệt, Mejia lẳng lặng đứng một mình trước bản đồ quân sự, trong lòng phập phồng. Cho tới lúc này rồi, hành động nước đến chân mới nhảy, nghiên cứu chiến lược chiến thuật gì đó đều là vẽ rắn thêm chân, là rồng hay rắn để ngay mai chiến đấu sẽ rõ.
Tin tức George tướng quân chiếm lĩnh đế đô đã sớm lan truyền trong quân Ám Nguyệt, binh lính đều phấn chấn, thật giống như ban ngày Mejia nói trên đại hội động viên trước đại chiến vậy. Chiến đấu ngày mai dựng lại vinh quang của Xích Huyết Diễm Quang kỳ, viết lại một trận chiến lịch sử của Đọa Thiên Sứ đế quốc như thế nào.
Ngoại trừ tin tốt của đế đô, phía tây cũng truyền tới tin chiến thắng. Athena thành công đánh tan kỳ tập của đệ tam tướng quân Geraint ở cứ điểm Walan, bản thân Geraint bị bắt sống, hai ngàn binh lính dưới trướng quân đoàn Hổ Răng Kiếm thành tù binh. Bây giờ nhân tố có thể lợi dụng đều phát huy tác dụng, mấu chốt thì phải xem trận chiến ngày mai.
Nếu có thể đánh tan Hắc Diệu, như vậy thì giấc mộng nhiều năm của phụ thân, sứ mệnh nặng nề mà nàng luôn đeo trên lưng cuối cùng cũng được thực hiện. Nếu thất bại, không chỉ hao binh tổn tướng, nguyên khí đại thương, hơn nữa cả đế đô và các thế lực luôn luôn nhăm nhe kia cũng có thể ngóc đầu lên, trù hoạch trước đó sẽ bị hủy hoại. Ám Nguyệt cũng sẽ dần lâm vào tuyệt cảnh. Dù là đối với nàng, với Hắc Diệu hay cả Đọa Thiên Sứ đế quốc thì đây cũng là cuộc quyết chiến chân chính.
Một trận chiến này đã bắt đầu từ thái tử Green Lucifer, phụ thân của nàng rồi. Sau khi nàng tiếp nhận chức lãnh chủ, mặc dù Ám Nguyệt luôn luôn bị Hắc Diệu áp chế và ngăn cấm, nhưng nàng chưa từng buông tha tín niệm này. truyện copy từ tunghoanh.com
Từng vô số lần tưởng tượng đến trận chiến này, mà tham vọng quá đáng đó bây giờ lại thành sự thực như một kỳ tích, có cảm giác như đang mơ vậy. Tất cả đều vì nam nhân kia, người sáng tạo kỳ tích kia.
Nếu như không có hắn, chắc chắn Ám Nguyệt không có thành tựu hôm nay, có lẽ nàng vẫn chỉ là công chúa cố gắng giãy dụa trong tuyệt vọng. Nếu như không có Ám Nguyệt, bằng năng lực trác tuyệt của nam nhân đó, hắn vẫn có thể sáng lập ra sự huy hoàng rực rỡ trên một võ đài khác.
Đủ chuyện trong dĩ vãng hiện lên trong trước mắt Mejia như bức tranh. Tư tưởng phập phồng của Mejia dần ổn định lại, chỉ còn loại ấm áp nhàn nhạt này quanh quẩn trong lòng, hiện ra sự an bình trước nay chưa từng có.
Khác với sự phấn chấn khi Isabella cố ý kích thích ý chí chiến đấu của nàng lúc trước, đây là một loại tĩnh lặng chân chính.
Đã giương cung thì không thu tên lại, dù cuộc chiến ngày mai có kết quả thế nào thì nàng cũng không hối hận. Giống như lúc trước nam nhân kia hô "vì trưởng công chúa", bản thân thì xông thẳng về mười vạn đại quân Xích U. Giống như dưới mật thất, một "nữ nhân khờ" lần đầu tiên mở rộng tấm lòng với hắn.
Rất nhớ chàng.
Thật sự rất nhớ chàng..
Mejia nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Sau đó, ở bắc bộ Ám Nguyệt, một con ngựa đen lướt qua trấn Cự Ma trong đêm đen, tiến đến trấn Juarez.
Tốc độ ngựa đen cực kỳ kinh người, thậm chí còn vượt qua tốc độ của ma thú phi hành không trung. Có một bóng đen phục trên lưng ngựa, giống như đang ngủ vậy. Ngựa đen này vô cùng thần dị, mặc dù tốc độ nhanh, nhưng lại vững vàng hơn so với vật cưỡi bình thường nhiều, dù địa thế hiểm trở thế nào cũng lắc nhẹ chủ nhân sau lưng, không để cho ngã ngựa.
Một người một ngựa này chính là Trần Duệ và tiểu hắc mã. Sau khi Trần Duệ bình định đế đô, biết được tin tức Ám Nguyệt và đế đô định quyết chiến. Bởi vì ăn trộm Đọa Thiên Sứ chi kiếm nên hai tinh điểm của tinh không chi môn đều thiết lập ở đế đô, đã bỏ qua Ám Nguyệt rồi. Nhưng hắn còn một đường tắt, đó chính là Thải Hồng sơn cốc ở ngoại ô đế đô.
Trần Duệ bây giờ xứng danh là nam chủ nhân của Thái Hồng sơn cốc, nhắm mắt lại cũng có thể tiến vào sơn cốc và tránh những ma pháp trận kia. Lúc này Lola đang đi vắng, hiển nhiên là tới trấn Juarez tham gia quyết chiến, Trần Duệ lợi dụng thông đạo không gian của Thải Hồng sơn cốc, nhanh chóng về hoa viên ở Ám Nguyệt.
Lúc này song túc phi long và ma thú phi hành của thành Ám Nguyệt cơ bản đã lên hết tiền tuyến, cũng may Trần Duệ có nuôi một tiểu hắc mã trong viện tử, tuy rằng mặt đất đi lằng nhằng hơn không trung nhiều, nhưng tốc độ của tiểu hắc mã cũng có thể bù lại khuyết điểm này.
Bây giờ Trần Duệ cũng không phải vì mệt mỏi mà nằm trên lưng ngựa ngủ say, mà đang tiến nhập huấn luyện tràng trong siêu cấp hệ thống. Trong trạng thái này tiến vào siêu cấp hệ thống cũng không an toàn, nhưng thời gian đã không còn nhiều, chỉ có nắm chắc từng giây từng phút mà thôi.
Cho tới nay, siêu cấp hệ thống trong nhận thức Trần Duệ cũng chỉ là một bộ máy tính có trí tuệ mà thôi. Bộ "máy tính" này có thể thăng cấp, có thể có công năng hiện đại, mà chỉ có một mình hắn mới có thể có quyền lợi sử dụng. Cương cảnh, sát cảnh... cho tới hóa cảnh bây giờ, cấp bậc càng đề cao thì lại càng có nhiều công năng.
Từ sau khi trải qua "truyền thừa" văn minh luyện kim thượng cổ, bị lực lượng linh hồn của bán thần cấp đụng vào, cảm ngộ về siêu cấp hệ thống đã có biến hóa, không liên quan tới "công năng", mà là bản thân siêu cấp hệ thống.
Theo sự hình thành của không gian hỗn độn rồi hằng tinh, cả quá trình là lịch trình diễn biến của một sinh mệnh vũ trụ. Nhất là những động vật, thực vật, thậm chí cả loài người trên những tinh cầu kia, cảm giác của hắn đều là tồn tại thực sự, mà không phải là vật giả tạo số hóa.
Nói cách khác, siêu cấp hệ thống chính là sinh mệnh, đang không ngừng tiến hóa, không ngừng thai nghén sinh mệnh.
Rốt cuộc sinh mệnh là cái gì? Chỉ là một loại ý nghĩa "tồn tại" trong vũ trụ này hay sao?
Đó là một vấn đề rất lớn, cũng không có đáp án chuẩn mực nào.
Trong vũ trụ, trong thời khắc sinh mệnh sinh ra, cũng có nghĩa là tử vong đã bắt đầu. Long tộc sống được mấy vạn năm mấy mươi vạn năm cũng tốt, thi vu được xưng bất tử cũng tốt, cho dù là chư thần trong truyền thuyết, trước mặt chân lý vũ trụ mênh mông cũng chỉ là sao băng chớp tắt mà thôi. Sinh mệnh bất hủ gì thì cũng có một khắc suy bại, kể cảo bản thân vũ trụ.
Trần Duệ không suy nghĩ nhiều đến loại ý nghĩa to lớn này, hắn chỉ là một nhân loại, hắn phải là một sinh mệnh đơn giản đúng ý nghĩa, ví như làm chính mình. Tính mạng con người có thể thông qua huyết mạch để kéo dài, cho dù không thể kéo dài, sau khi chết hóa thành đất đai hoặc bụi bặm, lại thai nghén ra cây cỏ, là một loại sinh mệnh mới. Sống hay là chết, hủy diệt và sinh ra, tuần hoàn không ngừng, đây chính là đạo lý thực sự của sinh mệnh, cũng là đạo lý của vũ trụ.
Còn sống, chính là tồn tại. Trước khi diệt vong, luôn luôn là một tồn tại.
Tồn tại chính là lý do, tồn tại là ý nghĩa.
Không cần dễ dàng buông bỏ sinh mệnh của mình, không cần dễ dàng buông bỏ thứ mình có. Quý trọng tất cả tồn tại, đó chính là ý nghĩa sinh mệnh mà hắn lý giải được.
Có khái niệm mang tính chuyển biến này, Trần Duệ giống như tìm được một cửa đột phá nào đó, tiến nhập vào cảnh giới "nhìn núi không phải núi, nhìn sông không phải sông". Ví như cũng là quỹ tích vận hành của các vì sao, nhưng không xem nó như "hình ảnh mở máy", không xem nó như "trình tự và công thức", mà thực sự thể ngộ ảo diệu và chí lý ẩn chứa trong đó.
Trần Duệ dùng ý nghĩa sinh mệnh mà mình lý giải để cảm ngộ và động chạm đến sinh mệnh thể của siêu cấp hệ thống thì đã xảy ra xung đột không thể dung hòa, nhưng cũng xảy ra sự dung hợp vi diệu. Trong quá trình mâu thuẫn mà thống nhất này, một tia trước kia không thể nào chạm đến kia đã được làm sâu thêm, trình độ phù hợp với siêu cấp hệ thống đã gia tăng một chút.
Một ngày tương đương với một trăm ngày trong huấn luyện tràng, theo thời gian ngày lại ngày trôi qua, diểm kinh nghiệm luôn luôn bất động khó hiểu trong bảng trạng thái lại tăng lên với tốc độ kinh người. Nhưng Trần Duệ cũng không biết điều đó, hắn đã quên mất thời gian, quên mất chính mình, hoàn toàn đắm chìm trong loại cảnh giới dung hợp huyền diệu này.
Không chỉ như thế, trong một cái bao dài màu đen sau lưng Trần Duệ, thánh kiếm không thể nào thu vào kho trữ vật, đã bắt đầu biến ảo ra quang mang không rõ dưới kỹ năng phân tích nào đó.
Tiểu hắc mã phi nhanh như gió, tia nắng ban mãi đã rẽ màn sương ra, chậm rãi chiếu sáng nhân gian.