Phong Liệt vội vàng tế Trấn Long Thiên Bi ra, sau đó ngưng mắt quan sát cẩn thận.
- Ừm? Đây là... Thương linh? Không đúng! Trong không gian thôn phệ này thương linh không thể nào còn tồn tại! Đúng rồi, là một trận văn! Móa! Trên thế giới này thế nhưng thật sự tồn tại một trận văn thông linh!
Đồng tử Phong Liệt không khỏi co rụt lại, trên luồng thương ảnh này tuy ẩn chứa sát khí không gì sánh bằng, nhưng không có chút dao động nào của Nguyên lực và Hồn lực.
Phong Liệt nhất thời nghĩ đến đây hẳn là kết quả tạo nên từ sát khí và một luồng trận văn đan vào, từ đó có được linh tính, cũng chính là trận văn thông linh trong truyền thuyết.
Tương truyền, cũng chỉ có Luyện khí Thần Sư tu vi thông thiên, công tham tạo hóa dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể tế luyện ra trận văn thông linh.
Đúng lúc này, đột nhiên luồng thương ảnh kia chợt lóe, tiếp tục phóng về phía Phong Liệt.
Lần này Phong Liệt đã chuẩn bị sẵn, hắn không chút do dự che Trấn Long Thiên Bi trước ngực.
Phốc!
Một tiếng vang nhỏ.
Luồng thương ảnh kia hung hăng đánh lên Trấn Long Thiên Bi, nhất thời hóa thành một chùm kim quang dần tiêu tán đi.
Nhưng ngay sau đó, luồng kim quang này lại lập tức ngưng tụ thành hình, không khác gì vừa rồi cả.
Mà Phong Liệt bỗng giật mình phát hiện, trên Trấn Long Thiên Bi vô cùng chắc chắn lại xuất hiện một lỗ nhỏ.
- Móa nó! Vậy mà có thể để lại dấu vết trên Trấn Long Thiên Bi, điều này cũng quá dọa người a?
Hai mắt Phong Liệt không khỏi trừng to, trong lòng ầm ầm chấn động.
Phải biết rằng, tuy lúc đầu Trấn Long Thiên Bi rơi vào tay hắn thì đã đầy vết rạn nứt, nhưng đó là do bị Nghịch Long Hoàng hấp thu nguyên khí trong mấy trăm vạn năm.
Từ khi nó rơi vào tay Phong Liệt cho đến giờ, còn chưa từng có thần binh nào có thể để lại dấu vết trên nó, cho dù Chí bảo Huyền Hạo tháp của Lâm Tử Thông cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay, chỉ vẻn vẹn là một luồng trận văn thông linh này lại có thể làm được!
Trong lúc nhất thời, nội tâm Phong Liệt không khỏi sinh ra một ý tưởng kỳ diệu. Nếu có thể dung nhập luồng trận văn này vào Phong Ma đại thương của mình, liệu có tạo ra được một thanh tuyệt thế thần binh không gì cản nổi hay không?
Mấy tiếng động nhỏ liên tiếp vang lên.
Luồng thương ảnh kia vẫn chưa từ bỏ ý đồ, liên tiếp đánh về phía Phong Liệt, nhưng tất cả đều bị Trấn Long Thiên Bi ngăn cản, không thể tiếp cận được Phong Liệt dù chỉ một chút. Mỗi lần tập kích đều chỉ vẻn vẹn để lại một lỗ nhỏ lớn bằng hạt đậu tương trên Trấn Long Thiên Bi.
Phong Liệt đứng sau Trấn Long Thiên Bi, ánh mắt hơi lóe lên, trong lòng âm thầm suy tư xem nên giải quyết rắc rối này như thế nào.
Tốc độ của luồng trận văn này thực sự quá nhanh, một khi phi hành thì căn bản không thể nhìn rõ, Phong Liệt cũng chỉ có thể thông qua cảm ứng sát khí mà xác định phương hướng của thương ảnh mà thôi.
Sau một lát, luồng trận văn kia dường như đã mệt mỏi, nó xoay một vòng trên không trung rồi quay trở lại bên trong chiếc đại thương dài hơn mười trượng kia.
- Phù...
Phong Liệt thở ra một hơi, nếu không phải lúc nãy hắn biến ảo Hắc Ám thân, chỉ sợ bây giờ đã toi đời rồi. Sát khí ẩn chứa trong trận văn quả thực quá kinh người, thậm chí còn nồng đậm hơn thanh trường mâu trong tay Sở Hóa Long gấp trăm ngàn lần.
Thấy trận văn kia an tĩnh trở lại, hắn vội vàng cẩn thận lui ra sau.
- Tiểu ma nữ!
Phong Liệt khẽ gọi một tiếng, nhưng lại không nghe thấy tiếng tiểu ma nữ đáp lại.
- Hả? Chẳng lẽ tiểu ma nữ đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng hắn cả kinh, vội vàng vòng lại chỗ vừa rồi, nhưng không khỏi bị một màn trước mắt dọa giật nảy mình.
Giờ phút này, chỉ thấy Tiểu Bạch Long lẳng lặng nằm trên mặt đất, mà tiểu ma nữ Băng Ly lại không thấy tăm hơi đâu. Mà bên cạnh Tiểu Bạch Long lại có thêm một con Giao Long dài chừng hơn ba mươi trượng, cả người màu tuyết trắng.
Đầu con Giao Long này có hai sừng, đôi mắt nhắm người, cả người được bảo phủ bởi những chiếc vảy bạc lóng lánh, giống như được đúc thành từ bạch ngọc vậy, làm cho người ta không nhịn được mà muốn sờ một cái.
- Hả? Ch ng lẽ con Băng giao này chính là tiểu ma nữ? Móa nó! Tiểu nha đầu này dĩ nhiên lại là Băng giao a! Nhưng cũng đúng, Lê bá là Giao Long, cháu gái hắn tự nhiên cũng sẽ là Giao Long.
Sau một lúc chấn kinh, Phong Liệt nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn vội vàng đi đến quan sát thương thế của Băng giao và Băng tằm, chỉ thấy cả hai bị thương cũng không nặng lắm, chỉ là có thêm một lỗ máu nhỏ bằng ngón cái trên người mà thôi, hiện giờ chính đang ồ ồ chảy máu. Khí tức của cả hai cũng coi như vững vàng, vẻn vẹn là bị dọa ngất đi mà thôi.
Phong Liệt lấy hai viên Diệu Xuân Đan ra, bóp thành bột đắp lên vết thương của cả hai, rất nhanh đã ngừng chảy máu.
Kỳ thật luồng trận văn kia vẻn vẹn chỉ có được lực xuyên thấu không gì sánh bằng và sát khí khổng lồ mà thôi. Dưới tình huống không có Nguyên lực chống đỡ, lực sát thương cực kỳ hữu hạn.
Nhất là với thân thể khổng lồ như tiểu ma nữ và Tiểu Bạch Long, thương thế trận văn tạo thành trên người họ cũng chẳng khác kiến cắn là bao nhiêu.
Thấy tiểu ma nữ và Tiểu Bạch Long đều đã không sao, Phong Liệt cũng yên tâm một chút. Hắn hơi trầm ngâm, sau đó liền tiếp tục đi đến gần chiếc đại thương.
Không có gì bất ngờ, luồng thương ảnh kia lại tiếp tục hiện ra.
Chỉ có điều, dường như nó cũng đã hiểu được rằng mình không làm gì nổi Phong Liệt, vẻn vẹn chỉ phiêu phù trên không đề phòng Phong Liệt, cũng không nóng lòng công kích.
- Hắc hắc, tiểu gia hỏa, ngươi ở trong không gian này cũng chỉ có thể chờ chết, không bằng đi theo lão tử đi, thấy thế nào?
Phong Liệt cười gian dụ dỗ.
Chỉ tiếc mấy lời nói này của hắn cũng như đàn gảy tai trâu, luồng trận văn kia chỉ lóe lên vài cái, cũng không biết có hiểu được hay không.
Phong Liệt không khỏi khẽ nhíu mày, hắn nghĩ ngợi một chút rồi dùng Trấn Long Thiên Bi che ở trước người, sau đó gọi Phong Ma đại thương ra.
Cho đến bây giờ Phong Ma đại thương vẫn đều ở trong người Phong Liệt, không lúc nào không thôn nạp thiên địa nguyên khí để tôi luyện mình.
Nhất là vì U Linh thiết, tốc độ nó lớn lên nhanh hơn các thần binh khác không biết bao nhiêu lần. Chỉ trong một năm ngắn ngủi đã đạt tới Huyền bảo tam phẩm, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy.
Trên mặt Phong Liệt không khỏi hiện lên sự vui sướng, cũng chỉ có tốc độ phát triển nhanh như vậy mới xứng đám làm thần binh bản mệnh của mình.
Nhẹ nhàng vung đại thương lên, nhất thời trong không trung vang lên một loạt âm thanh ong ong như muốn đoạt hồn nhiếp phách, uy thế kinh người.
Tiếp đó, hắn đưa tâm thần nhập vào trong thương, thử tiếp xúc với một luồng ấn ký mà lão đầu Hóa Ma Lô để lại.
Sau một lát, một lão đầu tóc đỏ rối tung, người đầy mùi rượu xuất hiện giữa không trung, đúng là lão đầu Hóa Ma Lô. Chẳng qua, đây vẻn vẹn chỉ là một luồng tinh thần ấn ký của hắn, gần như trong suốt.
Lão đầu giống như vừa tỉnh ngủ, mở mắt ra lười nhác nhìn Phong Liệt, nói:
- Nhóc, tìm lão già này làm gì? Hả? Cương Khí Cảnh thất trọng thiên? Điều này sao có thể?
Đợi lúc thấy rõ tu vi của Phong Liệt, hai mắt lờ đờ của lão đầu đột nhiên sáng lên, hiển nhiên là bị kinh hãi rất lớn.
- Được rồi, lão già, đừng giật mình nữa, ngươi có biện pháp nào giúp ta hàng phục nó không?
Phong Liệt cũng lười nói chuyện tào lao với lão già này, hắn chỉ vào luồng trận văn trên không trung, nói.
- Tiểu tử ngươi thật đúng là quái thai! Xem ra lão phu có hi vọng rời khỏi Tử Dương sơn trong vòng trăm năm rồi! Hắc hắc hắc!
Lão đầu đắc ý vuốt vuốt râu, lúc này mới đưa mắt nhìn theo phía Phong Liệt chỉ.
Ngay sau đó, hai mắt lão đầu bỗng trợn tròn lên, nhìn còn giật mình hơn so với lúc thấy được tu vi của Phong Liệt, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.
- Đây... Đây là trận văn thông linh? Trời ạ! Sao có thể như vậy chứ? Hơn nữa đây còn là luồng trận văn công kích cường đại nhất trong Cổ Long Văn Pháp Trận! Nếu dung nhập nó vào bản thể lão phu, thực lực của lão phu ít nhất có thể tăng lên hơn mười lần!
Nói xong, hai mắt lão đầu không khỏi toát ra vẻ thèm thuồng không thể che dấu.
- Khụ khụ, lão già, trận văn này không có phần của ngươi, tốt nhất ngươi mau nghĩ cách làm sao để dung nhập nó vào trong Phong Ma thương của ta đi.
Phong Liệt ho nhẹ hai tiếng, không chút khách khí cắt đứt mộng đẹp của lão già này.
Bị cắt đứt giữa chừng, sắc mặt lão đầu không khỏi giận dữ, nhưng con ngươi hắn chợt lóe lên, cười khan nói:
- Hắc hắc! Tiểu tử, lão phu thương lượng với ngươi việc này...
- Không thể thương lượng! Giúp được thì giúp, còn không thì lão tử tự nghĩ cách.
Phong Liệt trừng mắt, không chút thoái nhượng nói.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi quả thực chính là vong ân phụ nghĩa! Lão đầu ta giúp ngươi...
- Dừng! Lão già, chúng ta chỉ làm một cuộc giao dịch mà thôi, ta cũng chẳng nợ gì ngươi!
- Ngươi...
...
Trong lòng Phong Liệt đã hạ quyết tâm muốn luồng trận văn này, bất kể thế nào cũng sẽ không lui về phía sau nửa bước.
Cuối cùng, trải qua một phen khẩu chiến, Phong Liệt đồng ý điều kiện mang Hóa Ma Lô ra khỏi Tử Dương sơn trong vòng mười năm, đổi lấy lão già này ra tay.
- Tiểu tử! Nhớ kỹ lời của ngươi, nếu trong mười năm ngươi không thực hiện được lời hứa... hừ hừ! Lúc đó cũng đừng trách lão phu trở mặt!
Vẻ mặt lão đầu cực kỳ giận dữ, hậm hực nói.
- Yên tâm đi, những lời Phong Liệt ta nói, cho đến nay còn chưa có điều nào không thực hiện được.
Phong Liệt cười lạnh nhạt đáp.
Lão nhân vuốt cằm trầm ngâm một chút, nói:
- Tiểu tử, luồng trận văn này đã thông linh, nếu muốn dung nhập nó vào thương của ngươi, vậy thương linh nguyên bản kia làm gì bây giờ?
- Hừ! Một thương linh không nghe lão tử chỉ huy thì để lại có lợi ích gì?
Phong Liệt cười lạnh một tiếng, Nguyên lực chợt phun ra từ lòng bàn tay. Nhất thời, khí tức của Luyện Hồn sa trong Phong Ma đại thương bắt đầu khuếch tán ra.
Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn chợt vang lên. Chỉ thấy một đạo hồn ảnh hiện lên từ đại thương, thống khổ giãy dụa, đúng là linh hồn của lão tổ Tần gia – Tần Dũng.
Vốn Phong Liệt còn định thuần phục nó làm khí linh, uy l c của một khí linh Thần Thông Cảnh nhất định sẽ không tệ.
Chỉ tiếc, lão già này rất không thức thời, không hề phối hợp.
Hơn nữa, tinh thần lực của Phong Liệt không đủ cường hoành, còn chưa thể mạnh mẽ thu phục hắn, cho nên việc này mới kéo dài đến hiện tại.
Mà lúc này đây, một linh hồn Thần Thông Cảnh nhỏ nhoi đã chẳng bằng một cái rắm đối với Phong Liệt.
- A... Tiểu tử! Tần gia ta sẽ không tha cho ngươi... A! Tiểu tử mau dừng lại, ta nguyện ý...
Tần Dũng thấy Phong Liệt thực sự đã động sát khí, cũng không khỏi trở nên hoảng sợ.
Bất quá, Phong Liệt sớm đã hạ quyết tâm muốn xóa sổ tên kia, tự nhiên sẽ không lưu thủ. Nguyên lực trong tay hắn lại tăng thêm ba thành, nhất thời chỉ nghe “xích” một tiếng, linh hồn Tần Dũng đã hóa thành một đám sương mù phiêu tán ra, hồn phi phách tán một cách triệt để.
Lão nhân khẽ lắc lắc đầu, cũng không ngăn cản.
- Tiểu tử, trận văn thông linh này tất nhiên rất thích thôn phệ Long Văn pháp trận trong binh khí, ngươi chỉ cần hiển lộ trận văn trong đại thương ra thì sẽ có thể dẫn nó tiến vào thôn phệ. Đến lúc đó lão phu sẽ giúp ngươi đưa nó vào trong thương, sau đó chậm rãi luyện hóa là được!
- Hả? Chỉ dơn giản vậy sao?
Vẻ mặt Phong Liệt sửng sốt.
- Đơn giản? Thiết! Nếu không có lão phu, đến kiếp sau ngươi cũng đừng mang lấy được nó!
Lão nhân khinh thường liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
Dứt lời, lão nhân lại hóa thành một luồng kim quang nhập vào Phong Ma thương.
Phong Liệt cũng không do dự nữa, tâm thần hắn vừa động, bức tất cả Long Văn pháp trận trong đại thương ra bên ngoài.
Thoáng chốc, mặt ngoài Phong Ma thương sáng lên kim quang chói mắt, từng đạo Long Văn huyền ảo hiện ra.
Đây là chín chín vạn đạo Long Văn pháp trận năm đó Hóa Ma Lô một hơi khắc ấn vào, hơn nữa tất cả đều là trận pháp công kích.
Năm đó lão già này cũng từng vì vậy mà tự hào, bất quá so sánh với trận văn thông linh trước mặt, những Long Văn này lại có vẻ không đáng nhắc tới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão nhân, luồng trận văn thông linh trên không trung chứng kiến Phong Ma đại thương lúc này, nhất thời giống như một con sói đói mấy trăm năm, đột nhiên lao nhanh đến.
Sắc mặt Phong Liệt cả kinh, cả người vội vàng đề phòng, e sợ mình lọt vào tập kích.
Bất quá, trận văn thông linh kia lại coi hắn như không khí, trực tiếp nhào tới đại thương, nhanh chóng xoay tròn xung quanh. Nơi nó đi qua, trận pháp trên đại thương nhất thời biến mất vô tung, tất cả đều bị cắn nuốt, quang mang càng lúc càng mờ nhạt.
Mà khi đạo trận văn cuối cùng biến mất, đột nhiên đại thương lại tiếp tục hiện ra một tự phù huyền ảo phù ấn lên trận văn thông linh.
Không thể nghi ngờ, đây tất nhiên là lão già kia ra tay.
Ngay sau đó, trận văn thông linh giống như bị một cỗ lực hút chậm rãi kéo vào trong Phong Ma thương. Mặc cho nó giãy dụa thế nào cũng chẳng giải quyết được gì, dần dần biến mất không thấy.
Trong lòng Phong Liệt vui vẻ, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, tâm thần xâm nhập vào trong đại thương, bắt đầu tế luyện cực kỳ chăm chú.
Làm hắn ngoài ý muốn là luồng trận văn kia chỉ có một tia linh tính mỏng manh mà thôi, hắn rất dễ dàng tạo nên tinh thần ấn ký của mình lên đó, hoàn toàn nắm giữ nó trong tay.
Ngay sau đó, Phong Ma thương chợt sáng lên kim quang, giống như một mặt trời màu vàng, chói mắt đến mức Phong Liệt muốn mở mắt cũng không được.
Cùng lúc đó, một cỗ sát khí mênh mông bỗng xộc thẳng lên trời cao, gần như làm cho người ta hít thở không thông. Thẳng đến thật lâu sau, động tĩnh kinh thiên động địa như vậy mới dần bình ổn xuống, tiếp tục hiển lộ ra bản thể của Phong Ma đại thương.
Sắc mặt Phong Liệt vô cùng kích động, hắn đứng dậy, trong tay cầm đại thương đâm về phía trước. Chỉ nghe một tiếng “xích” xé gió bén nhọn, một đạo hắc mang chợt lóe lên, đâm thẳng vào trong tro cốt phía xa.
- Ha ha! Thương tốt! Nếu gặp lại Thủy Vô Khuyết, không biết cái mai rùa của hắn có chống nổi một thương của lão tử nữa không! Ha ha ha ha!
Phong Liệt nhịn không được mà thoải mái cười to.
Giờ phút này, cấp độ phẩm chất của Phong Ma thương tuy chưa biến đổi, nhưng lực xuyên thấu của nó lại mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, thật làm cho hắn vui mừng quá đỗi.
- A!