- Tại nó đứng dưới bụi cây mà!
Vẳng xa xa tiếng chuông nhà thờ, mọi người nhìn lên đồng hồ, đã đúng mười hai giờ rồi. Tiếng chuông thánh thót báo hiệu lễ Giáng Sinh đã đến. Thế nhưng ở trong nhà, không khí vẫn nặng nề. Hân và ông lão thì lo lắng, băn khoăn không biết đó có phải là một con ma sói không. Ngọc thì nghĩ về Lan.
Minh, Hiền, Lâm, Tuấn thì ngồi lại với nhau, chẳng ai nói một lời. Họ nhìn nhau.
- Nến cháy gần hết rồi, cả cái đèn này cũng gần hết dầu rồi, để tôi xuống bếp lấy thêm dầu và nến.
Ngọc đứng dậy tay cầm cây đèn dầu, đi xuống phía bếp. Ngọc đẩy cánh cửa nhà bếp ra, đi vào trong đặt cây đèn dầu lên trên bàn đồng thời lấy chiếc túi đựng nến ở trên kệ xuống, thắp lên mấy cây. Ngọc tắt đèn dầu đi và tháo nó ra, châm thêm dầu vào. Chợt có hai bàn tay ôm lấy Ngọc từ sau lưng. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, Ngọc cũng biết đó chính là Lâm, anh chàng vẫn luôn làm thế với Ngọc, xuất hiện nhẹ nhàng rồi ôm lấy Ngọc từ sau lưng. Ngọc quay lại:
- Kỳ cục quá, bây giờ không thể được đâu...
Chưa nói dứt câu, Lâm đã đưa tay bịt miệng Ngọc lại và nói:
- Có gì mà không được chứ em? - Nói rồi Lâm hôn Ngọc. Hai người đang hôn nhau mà không hề biết rằng có một bóng đen với một vật nhọn dài đang đứng ở góc nhà bếp nhìn họ. Bóng đen từ từ tiến lại. Ngọc nghe có tiếng bước chân thì mở mắt và qua ánh nến chiếu tới, Ngọc thấy một con quái vật, là một con ma sói thật sự.
Nhưng nhớ lại lúc nãy, Ngọc nghi ngờ là Tuấn muốn doạ cho hai bạn sợ mà thôi. Ngọc đẩy Lâm ra, bị đẩy ra bất ngờ, Lâm không hiểu sao, nhưng nhìn theo ánh mắt Ngọc, Lâm thấy con ma sói lừ đừ đứng đó. Lâm cũng nghĩ đó chỉ là một trò đùa nên tiến lại gần.
- Ê! Đừng có hù doạ bọn này nữa nhé...
Chưa nói dứt câu, đầu của Lâm bị một nhát kiếm chém đứt phăng rơi xuống lại dưới chân Ngọc. Ngọc hét lên thảm thiết, bỏ chạy lên phía trên. Con ma sói chụp thi thể của Lâm, cũng xé banh lồng ngực ra rồi moi các nội tạng ra mà ăn.
Máu chảy lênh láng sang bên. Nghe tiếng hét, mọi người đổ xô xuống nhà bếp.
Thấy Ngọc chạy lên, mọi người hỏi, chỉ thấy Ngọc mặt tái mét.
- Nó! Nó... Nó giết Lâm mất rồi. - Ngọc nói trong tiếng khóc nức nở.
- Nó nào? Một thằng ăn trộm hả? - Tuấn hối thúc đồng thời giật lấy cây đèn trên tay Hân và vơ lấy khúc gỗ ở gần đó lao xuống nhà bếp. Ngọc kịp thời ngăn Tuấn, đóng sầm cánh cửa và khoá chặt nó lại.
- Tuấn không được xuống, không phải ăn trộm mà là ma sói. Ma sói đó!
Lúc này mọi người mới nghe thấy tiếng gầm gừ của con ma sói, qua kẽ hở của bức tường gỗ, mọi người nhìn thấy con ma sói đầy lông lá đang ăn thịt Lâm.
- Chạy lên lầu! Chạy lên lầu mau, tìm vũ khí tự vệ nữa! - Tiếng Tuấn hối thúc.
Mọi người nhanh chân lên trên lầu vào căn phòng lúc nãy. Cánh cửa được sập lại. Tuấn tìm trong phòng được mấy cây đinh và cây búa, đóng cánh cửa lại thật chắc chắn đồng thời kéo bàn ghế lại chận ngay cửa.
- Đúng rồi! Nó đúng là một con ma sói thật sự!
- Nó đã ăn thịt Lâm... - Ngọc vẫn còn khóc.
- Thôi, tất cả hãy yên lặng nào, nó sắp lên đây rồi đó!
Cùng với câu nói của Tuấn, tiếng dập cửa rầm rầm, rồi tiếng cửa bung ra.
Con ma sói nặng nề lê những bước lên phía phòng khách.
Trong phòng, mọi người nghe tiếng bước chân ngày càng gần của con ma sói thì càng thêm sợ hãi, có rúm vào nhau, nín thở chờ đợi một điều xấu nhất sắp xảy ra.
Con quái vật đánh hơi, và bắt đầu lần mò lên cầu thang. Con ma sói bước lên cầu thang, đứng trước cửa phòng có mọi người ở trong, nó ngửi ngửi rồi xô mạnh cửa. Chẳng ăn thua gì, nó đấm rầm rầm vào cánh cửa, một mảnh gỗ văng ra để lộ một quang cảnh bên trong phòng. Con ma sói nhìn qua thấy mọi người, cơn thèm khát của nó như thúc giục nó hơn. Nó đấm vào cánh cửa càng mạnh và nhanh hơn...Trong khi ấy, Khang, Diệu và Hùng đi vào rừng, đến chỗ Lan bị Minh giết, chẳng thấy gì khác ngoài một cái xác sói bị mất đầu và các cơ quan nội tạng, vũng máu đã khô lại.
Khang phát hiện có mấy vết máu rỉ xuống theo một hướng đi. Quan sát kỹ nơi đó, Khang khẳng định:
- Có lẽ Minh đã đánh chết Lan ở chỗ này, Minh đứng đây, tay cầm khúc gỗ còn Lan nằm ở đây. Có thể sau đó, một con sói đi tới, bị một con gì đó giết chết và ăn hết nội tạng cùng cái đầu. Rồi nó tha xác Lan đi...
- Không thể thế được! - Diệu nói - Ở đây không có vết kéo lê đi. Chẳng lẽ con gì đó biết bế Lan đi sao? Còn cây gậy Minh cầm đâu rồi?
- Các bạn xem nè! - Hùng nhìn kỹ và nói - Đây là dấu chân của Minh sau khi giết chết Lan rồi bỏ chạy. Vậy còn dấu chân này là của ai?