"Lĩnh chủ đại nhân, cho ta thời gian 3 ngày nhất định sẽ trả lời ngài" Lạnh lùng nói nhỏ một câu, Dương Lăng ra lệnh cho A Cổ Tô dãn Tư Thác Phu đang tái nhợt mặt mày đi.
Sau khi trở lại tiểu viện, dưới sự nhắc nhở của quân sư, Tư Thác Phu cảm giác càng ngày càng không bình thường.
Dương Lăng ra tay cứu giúp thật sự quá trùng hợp, đợi mình và đám người La tư lưỡng bại câu thương thì vừa lúc mang đại quân lộ diện, kết hợp với yêu cầu của hắn muốn có Duy Sâm Trấn, hiển nhiên, dám chắc hắn che dấu không ít tình huống. Thậm chí, ngay cả việc toàn quân mình bị tiêu diệt cũng sẽ là hắn ở sau lưng động tay động chân.
Cân nhắc cẩn thận, Tư Thác Phu càng ngày càng phát hiện có nhiều điểm nghi vấn, hoài nghi việc Dương Lăng nói A Lạp sơn khẩu đã bị đám người La tư phong tỏa là giả. Hoài nghi Dương Lăng nói cơ bản mục đích đó là khiến cho mình nghĩ đến tình hình nguy cấp, sẽ đại biểu cho Ban Đồ đế quốc buông tha cho kế hoạch chiếm giữ Duy Sâm Trấn, hỗ trợ hắn trở thành lĩnh chủ của Duy Sâm Trấn lĩnh độc lập.
Nghi hoặc, hắn cố tìm ra một lý do để tự an ủi, hy vọng có thể kéo dài thêm 2 ngày, hy vọng viện quân của mình có thể kịp thời tiến đến.
Trong khi Tư Thác Phu nghi ngờ trọng trọng, thì A Lạp sơn khẩu lại diễn ra một trận chiến đột kích hoàn mỹ.
Dưới sự chỉ huy của Tà nhãn, được sự hỗ trợ của đông đảo võ sĩ, Giác phong thú và Tượng đá quỷ, Tà nhãn đại quân gắt gao ngăn cản các đợt tấn công dồn dập của Ban Đồ nhân.
Trong khoảng khắc Ban Đồ nhân toàn lực ứng phó và phái ra tất cả lực lượng thì lang chu vương đã chỉ huy đại quân con nhện đột nhiên từ dưới đất giết lên. Không chỉ có đánh cho bọn Ban Đồ nhân đang bị thương nặng một kích trí mạng, còn thừa dịp hỗn loạn đánh chết chỉ huy của quân địch, hoàn toàn đánh lui đại quân đối phương.
Ngày tiếp theo, nhìn lá đại ký đầy vết máu trong tay A Cổ Tô, nhìn chiếc đầu lâu đầy máu của tên chỉ huy viện quân, vị quân sư của Tư Thác Phu mới hoàn toàn tuyệt vọng. Giờ phút này, mặc kệ Dương Lăng có động chân động tay hay không cũng không hề quan trọng, nếu muốn sống sót vậy không thể không hợp tác với hắn.
Nhưng vì muốn còn sống trở lại Ban Đồ đế quốc cũng như tiền đồ của mình, che dấu sai lầm lần này, Tư Thác Phu không thể làm gì khác hơn là chấp nhận kế hoạch của Dương Lăng. Sau một phen bàn bạc, ngụy tạo tin tình báo nửa thật nửa giả.
Với tin tức giả dối này, hắn sẽ khoa trương thực lực của người La Tư với quốc vương, trả lời mình như thế nào đánh lui đợt tiến công của người La Tư, như thế nào dưới sự trợ giúp của Dương Lăng lấy yếu thắng mạnh, như thế nào mà Dương Lăng trợ giúp thu được rất nhiều ma thú tinh hạch.
Phần cuối của bản báo cáo, sẽ nói về mình thắng lợi nhưng tổn thất nặng nề không còn khả năng ứng phó thế tiến công của người La Tư, không thể khống chế thế cục Duy Sâm Trấn. Cùng với việc đề nghị quốc vương phái viện binh tăng viện, còn không bằng quyết định hỗ trợ Dương Lăng trở thành lĩnh chủ của Duy Sâm Trấn, mượn thế lực của hắn chống lại La Tư đế quốc, qua đó gián tiếp thu được lượng lớn tài nguyên của Đặc Lạp Tư rừng rậm, trả một cái giá nhỏ nhất để đạt được ích lợi lớn nhất.
Có báo cáo nửa thật nửa giả, có lượng lớn ma thú tinh hạch và sự điều đình mãnh liệt của gia tộc, Tư Thác Phu tin tưởng cho dù không được khen thưởng cũng có thể không phải chịu đựng cơn giận dữ của quốc vương. Tuy nhiên, cái giá phải trả cũng rất lớn. Căn cứ theo thỏa thuận với Dương Lăng, mỗi một nhóm ma thú tinh hạch, gỗ, quáng thạch các loại tài nguyên hắn đều phải trả một số lượng tinh tệ lớn.
Cầm bản báo cáo được làm giả, một gã tâm phúc của Tư Thác Phu mang theo một nhóm ma thú tinh hạch. Dưới sự hộ tống của một đám Dã man nhân ngày đêm chạy về Ban Đồ đế quốc xa xôi. Còn về tên Tư Thác Phu trước khi tình hính được làm rõ, không thể không ở lại Duy Sâm tòa thành một thời gian.
Vì để giảm cơn giận dữ của người dân và đám dong binh, cũng vì thuận lợi nắm giữ thế cục Duy Sâm Trấn, Dương Lăng ra lệnh chém đầu một tên đóng giả Tư Thác Phu, sự cố gắng của một tên thuộc hạ của Hải Nhi Bối Lý, một tên giả mạo trông giống như thật, mọi người xem từ xa không có một chút nghi ngờ.
Tiếp theo, dưới sự sắp đặt của Cổ Đức, đám An Đức Lỗ cầm đầu hô hoán. Mọi người đều xin Dương Lăng lưu lại, cam tâm tình nguyện hắn trở thành lĩnh chủ của Duy Sâm Trấn. Cứ như vậy, Dương Lăng chính thức trở thành vị lĩnh chủ đầu tiên từ trước tới nay của Duy Sâm Trấn.
Sau khi chuẩn bị vài ngày, nghi thức chính thức bắt đầu. Không có nghi lễ lớn, không có quan chức ngoại giao từ các nơi khác đến, người dân chất phác đều hướng Dương Lăng chúc các lời tốt đẹp nhất
Đứng ở nơi cao nhất của Duy Sâm tòa thành, nhìn đám người quỳ trên mặt đất, Dương Lăng cảm khái không thôi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.comMấy tháng trước, hắn vẫn còn là một tên sinh viên vừa tốt nghiệp, mấy tháng trước hắn còn phải chạy tiếp thị, mấy tháng trước hắn còn mê đắm vào các trò chơi, mấy tháng trước…….
Nhưng mà hôm nay hắn đã có một lãnh địa. Một mảnh lãnh địa rộng lớn tài nguyên phong phú còn lớn hơn cả thành phố lớn nhất của Trung Quốc.
Nhìn người dân thuần phác, lại nhìn đám Ngả Lỵ Ti và A Cổ Tô đang kích động, Dương Lăng đột nhiên nhớ tới quyển sách nói về xã hội nước Mỹ đã xem năm trước. Sau một lát trầm ngâm, nói vài câu kinh điển trong quyển sách.
"Ở cố hương của ta, có một vị đại lĩnh chủ thành công đã nói mấy câu sau"dừng lại một lát, nhìn người dân đang ngưng thần lắng nghe, Dương Lăng nói tiếp:
"Trong lãnh địa của ta, nếu một người làm việc chăm chỉ suốt ngày đêm mà không có khả năng nuôi sống gia đình vợ con, vậy là lỗi của ta, ở trong lãnh địa của ta, nếu một người làm việc chăm chỉ lại nghèo đói cùng khổ vậy là lỗi của ta, dưới sự chỉ huy của ta, nếu một gã dũng sĩ anh dũng giết địch mà phải thất bại vậy là lỗi của ta"Yên tĩnh, im lặng, một mảnh yên tĩnh, im lặng, dường như ngay cả không khí đều không ngừng lưu động.
Nhìn Dương Lăng đứng trên tường thành, mọi người không nhúc nhích, để cho tuyết rơi trên người mình. Vô luận là lão già râu tóc bạc phơ, hay là các thợ săn đều cảm động đỏ bừng hai mắt.
Quý tộc, thế mới chính thức là đại quý tộc.
Mọi người chân thành quỳ mọp trên mặt đất, giờ phút này, bọn họ hiểu được mình đã lựa chọn không sai. Chỉ có đại quý tộc như Dương Lăng mới đáng giá bọn họ dùng cả tính mạng để theo sau.
Người dân cảm động rơi nước mắt, đám người Ngả Lỵ Ti và Cổ Đức cũng không ngoại lệ, không ai chú ý tới Hải Nhi Bối Lý không nhúc nhích đang nhìn Dương Lăng, có vẻ trầm ngâm.
"Chỗ dựa của Duy Sâm Trấn chính là khu rừng rậm ma thú lớn nhất trên Thái Luân đại lục, tương lai không xa chúng ta sẽ thành lập một ma thú đại quân khổng lồ nhất đại lục, bảo vệ lãnh địa thần thánh của chúng ta. Cho nên về sau, mảnh đất dưới chân chúng ta sẽ gọi là Ma thú lĩnh" Dương Lăng vừa nói vừa gọi thú một sừng ra, xoay người cưỡi lên lưng nó.
Ma thú lĩnh?
Nhín thú một sừng uy phong lẫm liệt, nhớ tới ma thú đại quân khổng lồ của Dương Lăng, mọi người đều trở lên kích động, lớn tiếng hoan hô. Có lĩnh chủ anh minh, ma thú đại quân khổng lồ, cuộc sống chịu áp bức từ đủ mọi thế lực sẽ được thay đổi.
Cuồng hoan, cuồng hoan cả đêm.
Đêm đó, cả Duy Sâm Trấn đều kích động, mọi người cả đêm không ngủ. Hương rượu bay khắp các ngõ ngách, những tiếng cười vui mừng phát ra từ phế phủ truyền khắc các căn nhà gỗ ở Duy Sâm Trấn.
Dưới ngọn lửa bập bùng, các cô gái nhảy múa, dâng lên cho Dương Lăng những chén rượu ngon ấm áp. Đám võ sĩ thì cởi trần thân trên đánh nhau giữa trời lạnh, người thắng cuộc thì tay phải đặt trước ngực, quỳ xuống trước mặt Dương Lăng.
Ma thú lĩnh, Ma thú lĩnh có một không hai trên Thái Luân đại lục, ngày sau là một vùng lãnh địa tạo lên rất nhiểu sóng gió, như vậy sinh ra.
Ma Thú Lĩnh Chủ.