Ma Thú Lãnh Chúa Chương 657: Bát tiên quá hải.

Sau khi tiến vào Ác Ma điện, dựa vào thực lực hùng mạnh, các thế lực lớn thế như chẻ tre, chém giết chẳng biết bao nhiêu phi hành tiểu ác ma, một đường nhanh chóng xốc tới. Thế nhưng, đối mặt với dòng oan hồn oán khí ngút trời, tử khí bao quanh, thì lại không thể không dừng bước.
Quanh dòng oan hồn trọng lực chưa từng thấy, ngay cả thần chức cường giả cũng khó mà trực tiếp lăng không bay qua, hiển nhiên đã bố trí thượng cổ ma pháp trận đáng sợ. Cho dù là đám thế lực lớn Long Ba Đốn thần hệ và Cáp Tư Đình thần hệ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám khinh thường. Lưu lãng giả bình thường lại càng cực kỳ cẩn thận, không có ai dám lỗ mãng xông qua, bản năng đều cảm giác được một sự nguy hiểm đáng sợ.
"Ly Hồn ma pháp trận, thượng cổ ma pháp trận nguyền rủa và trói buộc linh hồn, thì ra, truyền thuyết quả nhiên là có thật!"

"Linh hồn đã bị nguyền rủa và trói buộc, không cách nào trôi dạt tới vong linh vị diện, vĩnh viễn cũng không cách nào sống lại, lợi hại!
"
Lưu Dịch Tư huynh đệ, xem ra, mấy người chúng ta không có hy vọng đi qua rồi!"
Lưu lãng giả từ các thông đạo chạy tới càng ngày càng nhiều, nhìn dòng oan hồn âm u kinh khủng, bàn tán xôn xao, sắc mặt ai ai cũng khó coi. Nhìn thấy nơi sông khô lâu trảo nhiều vô số kể, nghe thấy tiếng kêu rên thê lương hết đợt này tới đợt khác đó, ai ai cũng không khỏi choáng váng đầu óc.
Bay trên không trung không được, bơi qua sông càng tự tìm đường chết, sợ rằng vừa xuống nước đã bị vong hồn oán giận kinh khủng xé thành từng mảnh nhỏ. Cứ như vậy, cây cầu độc mộc nhỏ xíu đã trở thành con đường duy nhất, nhưng nhìn thấy hai bên cầu gỗ nhỏ khô lâu trảo đen đúa, cảm giác một chút oán khí tác động mạnh vào linh hồn, không có ai dám khinh thường xông qua.
Ly hồn ma pháp trận?
Thông qua mọi người bàn luận, Dương Lăng nhanh chóng hiểu được đại khái là xảy ra chuyện gì, dẫn đám người Thi Vu Vương và Áo Phỉ Lợi Á phục xuống một xó tối tăm, cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Năng lượng ba động mịt mù, trói buộc mạnh mẽ với linh hồn, linh hồn công kích của một góc núi băng. Cái gọi là Ly Hồn đại trận, cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, có chỗ khác so với phần lớn phạm vi linh hồn cấm chế của bản ghi chép trên Phưong tiêm bi nhưng có cùng công hiệu. Nếu không phải không cảm giác được sự xao động nào của vu lực. Hắn còn tưởng rằng đây là một tòa thượng cổ linh hồn cấm chế vu sư để lại.
"Thiếu gia, sau khi vượt qua dòng oan hồn, chính là Ác Ma đại điện nơi Hắc giáp đại ác ma ẩn thân rồi, càng tiến gần chỗ đó thì càng nguy hiểm. Bác Cam Tư đại nhân và Ba Đế Nhĩ đại nhân bọn họ có thể đi vào, mấy người chúng ta, tốt nhất hay là ở lại bên ngoài đi!" Nhìn thấy dòng oan hồn oán khí ngút trời, lại nhìn thấy Địch Áo ngứa ngáy muốn thử, Duy Tháp Lợi lòng nặng trĩu phiền muộn.
Gần dòng oan hồn, ẩn chứa một luồng linh hồn công kích cực kỳ đáng sợ. Nếu như chỉ có một mình mình, Duy Tháp Lợi còn có tự tin dựa vào long đầu giới chỉ hộ thể gắng gượng xông qua. Thế nhưng nếu phải phân tâm chiếu cố Địch Áo chỉ có thực lực thượng vị thần, vậy thì có điểm khó khăn rồi, không có nắm chắc mười phần đối phó được oán khí đã tích tụ chồng chất trăm ngàn vạn năm tại dòng oan hồn.
"Duy Tháp Lợi, ta nhất định phải tiến vào Ác Ma đại điện, về phần làm sao tiến vào, ngươi tự tìm biện pháp đi!"
Thấy khô lâu trảo dày đặc trên dòng oan hồn, Địch Áo trong lòng cũng sợ hãi từng cơn, thế nhưng lại không bỏ qua được đại chiến của mọi người và Hắc giáp đại ác ma. Cho dù không giúp được gì, tiến vào nhìn một cái cũng hay. Quan trọng hơn là, hắn đối với thực lực của gia tộc tràn ngập tin tưởng. Chính mình không cách nào trực tiếp xông qua, nhưng có đám người Bác Cam Tư và Ba Đế Nhĩ, không có gì phải lo lắng.
"Thiếu gia, cái này..." Nhìn thấy Địch Áo khăng khăng làm theo ý mình, Duy Tháp Lợi đau đầu không thôi. Vô luận như thế nào, hắn cũng thật sự không muốn thiếu gia tự mình mạo hiểm, nếu không. Nếu xảy ra vấn đề gì, tên hộ vệ đội trưởng như hắn này sẽ rất mệt mỏi
.
"
Địch Áo, ngươi hãy ở lại chỗ này đi!" Bác Cam Tư sắc mặt không đổi, dẫn đám người Ba Đế Nhĩ sải bước tiến về phía dòng oan hồn.
"
Bác Cam Tư đại nhân, ta..." Nhìn thấy Bác Cam Tư ngênh ngang mà đi, Địch Áo không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lưu lại. Đối với đám hộ vệ Duy Tháp Lợi, hắn còn có thể mặc ý ra lệnh, nhưng ở trước mặt tuyệt đỉnh cường giả Bác Cam Tư, hắn còn chưa có tư cách phóng túng. A Khuê Long thần hệ truyền thừa trăm ngàn vạn năm, không thiếu con cháu trực hệ. Nhưng Bác Cam Tư loại tuyệt thế cường giả cấp bậc này thì lại cực kỳ ít ỏi.
Vù...
Tốc độ bay của nhóm Bác Cam Tư rất mau. Nhanh chóng đã tới gần dòng oan hồn. Sau khi tới gần hồn ma cảm giác được, cả dòng sông đen ngòm đều trở nên sôi sục, quỷ khóc sói tru, vong hồn nhiều không kể xiết như thủy triều vọt về phía cây cầu gỗ nhỏ. Oán khí ngút trời, tràn ngập khắp mọi xó xỉnh của đại điện, giống như một quả chùy vô hình công kích linh hồn mọi người. Nhóm Bác Cam Tư tiến nhanh về phía trước, long đầu giới chỉ trên ngón tay phát ra từng vầng sáng ôn hòa. Hóa giải linh hồn công kích của tử khí và oán khí. Đoàn bọn họ không việc gì. Lưu lãng giả tới gần dòng oan hồn thì sắc mặt ai ai cũng tái nhợt, dưới sự kinh hãi nhanh chóng lùi về sau.
"Bác Cam Tư đại nhân. Ta tới đây!" Nhìn thấy từng cánh tay của khô lâu thò tới trên cầu gỗ nhỏ, Ba Đế Nhĩ tóc dài trùm vai bước ra trước, bổ ra một đao hung hãn.
Roạt..
Một vầng đao khí sắc bén hình rẻ quạt tỏa ra, vang lên tiếng roàn roạt. Đi qua chỗ nào, khô lâu trảo vươn lên khỏi mặt nước đều bị chém đứt tận gốc, tử khí và oán khí nồng nặc dày đặc cũng bị mạnh mẽ đánh tan. Trên không trung, tựa như đột nhiên một cơn cuồng phong cuốn qua. Lục giai thần chức đỉnh cấp, ra tay quả nhiên không giống người thường.
"Ba Đế Nhĩ, xem ra, ngươi không cần bao lâu là có thể tiến giai vào thất giai rồi!" Bác Cam Tư nở nụ cười hiếm hoi, tiến lên trước, dẫn mọi người rất nhanh vượt qua cầu gỗ nhỏ.
Vong hồn dày đặc vọt tới không ngừng, ngưng tụ thành từng luồng tử khí và oán khí nồng nặc, thậm chí bò lên trên cầu gỗ nhỏ bất chấp tất cả, ý định kéo đám người Bác Cam Tư xuống nước. Đáng tiếc, đối diện với công kích sắc bén của Ba Đế Nhĩ, tất cả đều không có tác dụng.
"
Sử Đế Phu, đi thôi, đừng để cho những tên gia hỏa của A Khuê Long thần hệ cướp sạch bảo bối!" Tam điếu quỷ như quỷ bị thắt cổ không cam lòng làm kẻ đi sau, vừa nói vừa như xông ra ngoài như chớp. Cả người bao phủ bên trong một quầng lửa màu xanh biếc, những vong hồn tới gần sau khi dính vào lập tức cháy rụi toàn thân, nháy mắt toàn bộ bị đốt sạch sẽ thành tro. Dựa vào Bích diễm hỏa quỷ dị, nhanh chóng vượt qua cầu gỗ nhỏ.
"
Hắc hắc, Ác Ma đại điện, ta trái lại muốn xem xem, Hắc giáp đại ác ma trong truyền thuyết tới cùng có bao nhiêu kinh khủng!" Nhìn cung điện nguy nga âm u tăm tối ở đối diện, người trung niên áo bào trắng tên là Sử Đế Phu mỉm cười lạnh lùng, dẫn nhân mã của Cáp Tư Đình thần hệ nhanh chóng đuổi theo. Trong hư không đột nhiên xuất hiện một bàn tay to lớn, cách không đè xuống, đem những cánh tay khô lâu mạnh bạo bức xuống mặt nước, nhanh chóng vượt qua. Long đầu thần giai tỏa ra hào quang liền thành một mảng, đem tử khí và oán khí nồng nặc chấn ra bên ngoài. Nguồn: http://truyenyy.com
Khác với đám người Cáp Tư Đình thần hệ cùng với Tam đại quỷ phó, những cường giả chuyên về luyện khí của Long Ba Đốn thần hệ choàng lên từng kiện ma pháp phi phong khắc đầy phù văn, mũi chân chấm đất, như chuồn chuồn đạp nước nhanh chóng vượt qua cầu gỗ nhỏ. Tử khí và oán khí vây quanh tiến đến vừa tới gần ma pháp phi phong thì đã mau chóng tiêu tan, phảng phất như gặp phải công kích vô hình gì đó.
Vù...
Mắt thấy nhân mã của bốn thế lực lớn an toàn vượt qua, một ít lưu lãng giả ẩn ấp từ một nơi bí mật gần đó không cần giữ gìn gì nữa, theo sát mau chóng đuổi kịp. Bát tiên quá hải, mỗi người hiển lộ thần thông, dựa vào thực lực cường đại mạnh mẽ xông qua có, triển khai thần khí cường đại có, cắn răng xông qua chỉ giật mình mà không nguy hiểm.
Bát tiên quá hải, mỗi kẻ hiển lộ thần thông!
"A..., cứu mạng, cứu mạng!"
"
Chiêm Mỗ Tư huynh đệ, cứu ta..."
Mắt thấy đám lưu lãng giả thực lực cường đại mạnh mẽ xông qua, một ít lưu lãng giả thực lực không đủ cũng bướng bỉnh vọt tới trước. Kết quả không có ai ngoại lệ, hoặc bị khô lâu trảo đen sì sì kéo xuống nước sông đen ngòm sâu không lường, trong nháy mắt không thấy bóng dáng. Hoặc là hít vào lượng lớn tử khí và oán khí, nháy mắt đã mất lý trí, dưới cái nhìn chằm chằm căng thẳng của mọi người cơ thể nhanh chóng teo tóp và thối rữa, biến thành một vong linh mới.
Ơ...
Một vài tên gia hỏa bất hạnh bị nhiễm phải tử khí lúc sắp chết cố gắng giãy dụa, giống như dã thú lúc sắp chết kêu rống lên, xông ngược trở lại vô ý thức, gặp người là giết. Giữa lúc sinh tử tồn vong bộc phát ra tốc độ và chiến đấu lực kinh người, đem một số lưu lãng giả gần phía trước kéo xuống nước, kéo mấy tên gia hỏa tới không kịp tránh lót xuống đáy quan tài. Khiến cho đông đảo lưu lãng giả tự hỏi không có thực lực xông qua sợ đến sắc mặt tái xanh, như gặp quỷ nhanh chóng lui lại, rời ra thật xa dòng oan hồn quỷ dị đáng sợ.
Không có long đầu giới chỉ hộ thể hoặc thần khí khác, cho dù là cường giả thực lực thượng vị thần đỉnh cấp cũng khó mà mạnh mẽ xông qua. Trừ phi là An Đức Sâm và Vũ Ma loại lưu lãng giả cấp bậc này, nếu không, xông qua tuyệt đối là đâm đầu vào chỗ chết. Dòng oan hồn oán khí ngút trời, tựa như con cự mãng há cái mồm to tướng đầy máu, canh giữ sít sao ở đường đi của đông đảo lưu lãng giả.
"Đại nhân, làm sao bây giờ?" Nhìn thấy dòng oan hồn kinh khủng, nhìn thấy từng lưu lãng giả sau khi xông lên chết không có chỗ chôn, Huyết thiên sứ Áo Phỉ Lợi Á sắc mặt tái xanh. Cho dù triển khai Ma thần chiến trận, nàng cũng không có nắm chắc mạnh mẽ xông qua mười phần.
"
Đại nhân, nếu không, người và chúng ta đồng thời liên thủ thi triển Ma thần chiến trận đi!"
Thi Vu Vương nhíu chặt lông mày, sau một lúc bối rối nghĩ tới một biện pháp. Giữa mọi người, vô luận là thực lực cá nhân hay là về lĩnh ngộ đối với Ma thần chiến trận, Dương Lăng không thể nghi ngờ nổi bật nhất. Nếu hắn và mọi người cùng nhau liên thủ thi triển Ma thần chiến trận, cũng không phải là không thể xông qua. Nghe hắn vừa nói như vậy, đám người Áo Phỉ Lợi Á và Liệt Hỏa tinh linh vương đang lo lắng phiền muộn mắt sáng ngời, thấy được hy vọng thuận lợi xông qua.
"La Đức Lý Cách Tư, đừng gấp, một chút cũng đừng gấp!" Dương Lăng đối với đề nghị của Thi Vu Vương không tỏ rõ ý kiến, nhìn thấy xa xa nhân mã của A Khuê Long thần hệ kiêu ngạo độc chiếm một khoảng lớn đất trống, nhìn thấy Địch Áo bên cạnh không có tuyệt đỉnh cường giả hộ vệ, nở nụ cười lạnh lùng.
Nếu đám tuyệt thế cường giả Ba Đế Nhĩ hoặc là Bác Cam Tư ở bên cạnh, hắn tuyệt đối sẽ không khinh suất động thủ. Thế nhưng, vì tranh đoạt bảo bối bên trong Ác Ma đại điện, Bác Cam Tư đã mang đi tuyệt đại bộ phận thần chức cường giả. Càng khéo chính là, có lẽ tự cho là thế lực khổng lồ, không ai dám đụng đến, nhân mã A Khuê Long thần hệ lưu lại phòng bị lỏng lẻo.
Điều này, đã cho hắn một cơ hội tốt ngàn năm khó gặp!
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ma-thu-lanh-chua/chuong-657/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận