Mười hai Tổ Vu cuốn lấy Chúa Tể, dựa vào Đô Thiên Thần Sát đại trận phát động từng đợt công kích mãnh liệt. mặc dù bị Thời không chi luân của Chúa Tể làm bị thương khắp người, nhưng không hề lùi bước.
Các Tổ Vu máu me đầy người, Chúa Tể cũng không tốt hơn là mấy, mái tóc dài rối bù, máu nhiễm đỏ cả áo ngoài. Một Tổ Vu không đáng sợ, nhưng mười hai Tổ Vu thi triển Đô Thiên Thần Sát đại trận, lực chiến đấu nằm ngoài dự đoán của hắn. mặc dù biết mười hai Tổ Vu bên cạnh Dương Lăng không hề đơn giản, phân thân của hắn là Ngả Luân đại sư đã tìm hết mọi biện pháp để thăm dò tình hình của bọn họ; nhưng dù như thế nào cũng không nghĩ được rằng bọn họ lại lợi hại đến vậy.
Chẳng lẽ chỉ có cách thi triển tuyệt kỹ cuối cùng?
Nhìn mười hai Tổ Vu đã bị thương không nhẹ nhưng vẫn cuốn chặt lấy mình, Chúa Tể trong lòng vừa động, nhưng ngay lập tức đã lắc đầu. Chiêu cuối cùng này uy lực rất lớn, cho dù không có cách nào trực tiếp giết chết mười hai Tổ Vu, cũng có thể làm bọn họ mất đi khả năng chiến đấu. Nhưng chiêu cuối cùng này sẽ tiêu hao rất nhiều Năng lượng, ở trong tình trạng kiệt sức thì sao có thể đối phó được Dương Lăng chứ?
Mười hai Tổ Vu rất khó đối phó, nhưng trong lòng Chúa Tể, Dương Lăng mới là đối thủ thật sự.
Sau khi Dương Lăng hóa thành một người khổng lồ rồi đột nhiên biến mất, hắn cảm thấy khẩn trương. Ngả Luân đại sư – phân thân của Chúa Tể ẩn núp bên cạnh Dương Lăng, thuận lợi tiếp xúc một ít Vu thuật huyền ảo, nên mới đạt được đột phá trong tu luyện. Nhưng vẫn không thể nhìn thấu được Dương Lăng – Vu Sư đến từ Thứ nguyên Không gian khác, dùng mọi biện pháp cũng không tìm được bí mật thật sự của hắn.
"Đội trưởng, cùng tiến lên giết chết Chúa Tể""Đúng, đúng, đội trưởng, chúng ta không thể để Dương Lăng huynh đệ lại một mình"...............
Nhìn trận chiến giữa mười hai Tổ Vu và Chúa Tể, đám người Lôi Mông vô cùng lo lắng, không biết Dương Lăng rốt cuộc đi đâu, cũng không biết hắn đang ẩn đi, hay là gặp nạn.
"Chỉ sợ dù cho chưa bị thương, thì trận chiến như vậy, chúng ta cũng có thể làm được gì?" Lôi Mông lắc đầu, mười hai Tổ Vu lợi hại ngoài sức tưởng tượng của hắn. Với năng lực của mọi người lúc này, căn bản không thể nào xen vào trận chiến giữa Chúa Tể và các Tổ Vu. Tùy tiện xông vào, có khi còn ảnh hưởng đến sức chiến đấu của mười hai Tổ Vu.
"không sai, chpf thêm chút nữa" Nghĩ đến Không gian Vu tháp thần bí của Dương Lăng, Thiên Cô trong lòng vừa động, nghĩ đến một khả năng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com.............
"Dương Lăng rốt cuộc là trở lại Không gian Vu tháp, hay là đang ẩn ở đâu đây để tìm cơ hội đánh lén?" Một chiêu đánh lui Tổ Vu Đế Giang, Chúa Tể cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.
Sau khi cảm giác được Năng lượng ba động bên ngoài, Huyết Thiên sứ Áo Phỉ Lệ Á không hề do dự thực thi mệnh lệnh của Dương Lăng, phá hủy tất cả Vị Diện thông đạo từ bên ngoài đi thông tới Không gian Vu tháp. Bây giờ, cho dù là Chúa Tể chí cao vô thương cũng không biết được tình huống bên trong Không gian Vu tháp như thế nào. Trong thời gian ngắn, không ai biết được Dương Lăng rốt cuộc là trở lại Không gian Vu tháp, hay là lẻn ở xung quanh tìm cơ hội đánh lén. Chúa Tể vừa phải ứng phó với công kích của mười hai Tổ Vu, vừa lúc nào cũng phải đề phòng bị Dương Lăng đánh lén, khổ không nói lên lời.
Hống...
Sau khi hét lên một tiếng, Tổ Vu Hình Thiên thừa dịp Chúa Tể tránh né lợi trảo của Tổ Vu Đế Giang, điên cuồng xông tới, bổ mạnh một búa vào ngực đối phương. Cùng lúc đó, Tổ Vu Huyền Minh, Công Cộng và Hậu Thổ cũng chia làm ba phía giết tới. trong nháy mắt khiến Chúa Tể không còn đường để né tránh. Tám Tổ Vu còn lại cũng nhân cơ hội thi triển những đòn công kích mạnh mẽ nhất.
"Đây là các ngươi ép ta, nếu các ngươi đã muốn chết, vậy hãy chết đi"Nhìn mười hai Tổ Vu không hề sợ sệt cuốn lấy mình, Chúa Tể vô cùng phẫn nộ. sau khi tránh khỏi Cự phủ của Hồ Thạc, liền nhanh chóng đọc một đoạn chú ngữ. trong nháy mắt Thời không chi luân trong tay đột nhiên mờ đi, trên không trung xuất hiện mây đen dày đặc, trong phạm vi mấy vạn dặm xung quanh đều trở nên tăm tối.
Giữa không trung ngưng tụ một cỗ Năng lượng ba động mênh mông, nhanh chóng hình thành một vũng xoáy Năng lượng kinh khủng.
Thời không phong bạo/
Đối mặt với công kích điên cuồng của mười hai Tổ Vu, Chúa Tể dần hết kiên nhẫn. Cắn răng thi triển ra tuyệt kỹ cường đại nhất của mình. Kể từ khi trở thành Chúa Tể đến nay, còn chưa có ai có thể ngăn cản chiêu này của hắn; ngay cả các Thượng cổ Vu sư năm xưa cũng không thể.
Mười hai Tổ Vu rất cường đại; nhưng Chúa Tể tin rằng chỉ một chiêu này là có thể phá vỡ Đô Thiên Thần Sát đại trận của bọn họ, cùng lắm thì sau khi tiêu hao Năng lượng sẽ tiến vào bên trong Thần chi quốc độ tĩnh tu, đến lúc khôi phục lại sẽ đại chiến với Dương Lăng.
Hô...
Mây đen càng lúc càng dày đặc, gió lốc càng ngày càng kinh khủng; tất cả kiến trúc bên trong Lưu Tinh toà thành đều đổ sụp xuống. Kiến trúc càng cao, đổ vỡ càng nhanh, Thần điện khắc đầy Phù văn huyền ảo cũng lung lay. Cái bàn, Vũ khí và các thứ đồ khác bị cuốn lên không trung, nháy mắt không còn thấy tăm hơi.
Mười hai Tổ Vu ở trung tâm cơn lốc chấn động mạnh, Đô Thiên Thần Sát đại trận đang vây khốn Chúa Tể xuất hiện sơ hở rất lớn.
Cùng lúc đó đám người khổ không nói lên lời, Thiên Cô đang bị thương nặng càng khổ hơn, chút nữa đã bị cuốn lên không trung, may là được Lôi Mông ở bên cạnh tinh mắt nắm lấy tay.
"Lui, lui mau"Vô cùng kinh hãi, đám người Lôi Mông vội vàng rời đi. Đối mặt với công kích kinh khủng như vậy, cả bọn đều sợ hãi. Đám người Thi vu vương đang canh giữ bên ngoài Đô Thiên Thần Sát đại trận cũng không ngoại lệ, không còn cách nào khác là ngồi trên mình Kim bằng nhanh chóng trốn ra thật xa.
Ông...
Ngay khi Chúa Tể quát lên một tiếng lớn, toàn lực thi triển Thời không phong bạo, chuẩn bị trực tiếp hủy diệt tất cả mọi thứ trong vòng hàng vạn dặm; thì trong không trung đột nhiên xuất hiện một màn hào quang, cùng với một cỗ uy áp làm người ta không thể hít thở được, như tia chớp đánh mạnh vào Thời không chi luân trong tay Chúa Tể. Sau một tiếng va chạm chói tai, cơn gió lốc khủng bố đã biến mất, xoáy Năng lượng trên không trung cũng biến mất không còn.
Vào giờ phút mấu chốt, Dương Lăng đã đột phá đến Vu Tôn kịp thời quay lại, chém mạnh một đao lên Thời không chi luân, trực tiếp để lại một vết rạn mờ nhạt trên đó. Sau khi đột phá đến Vu Tôn, thực lực của hắn tăng mạnh, thực sự nắm giữ được lực lượng bổn nguyên trong thiên địa.
"Ha ha ha, không tệ, thực lực còn lợi hại hơn ta tưởng tượng. Dương Lăng, chúc mừng ngươi thuận lợi vượt qua kiểm tra. Trở thành Chúa Tể tiếp theo, ngươi có Ma thú đại quân khổng lồ, vậy sau này sẽ gọi là Ma thú Chúa Tể đi"Sau khi chém mạnh một đao vào Thời không chi luân, Dương Lăng mang theo mười hai Tổ Vu đứng sang một bên, cẩn thận đề phòng Chúa Tể phản kích. Nhưng không ngờ rằng, Chúa Tể không giận mà còn lấy làm vui mừng, nhìn vết rạn mờ nhạt trên Thời không chi luân, há miệng cười to, như trút được gánh nặng. Đưa tay xóa đi Linh hồn lạc ấn của mình ở trên Thời không chi luân, hắn dùng sức ném sang cho Dương Lăng:
"Dương Lăng, Thời không chi luân là tín vật và Vũ khí của mỗi đời Chúa Tể, cũng ẩn chứa lĩnh ngộ của các Chúa Tể về Pháp tắc chung cực; cũng là mấu chốt để Chúa Tể hoàn toàn nắm giữ Thứ nguyên Không gian này. Bắt đầu từ hôm nay, Thần Khí cao nhất này là của ngươi, chúc mừng"Trở thành Chúa Tể tiếp theo?
Sau khi tiếp lấy Thời không chi luân mà Chúa Tể ném tới, hắn nhanh chóng xác nhận bên trong đã không có khí tức của Chúa Tể, và lĩnh ngộ được rất nhiều Pháp tắc chung cực; Dương Lăng vô cùng kích động, nhưng nhìn Chúa Tể còn hưng phấn hơn cả mình, nhanh chóng tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi:
"Thời không chi luân lợi hại như vậy, tại sao Đại nhân lại không mang theo? Còn có, các Chúa Tể trước đây rốt cuộc đã đi đâu?""Thời không chi luân rất lợi hại, đáng tiếc lại ẩn chứa khí tức của cả Thứ nguyên Không gian này, căn bản không thể nào mang ra khỏi Thứ nguyên Không gian này. Có được Thời không chi luân, là sẽ có được quyền uy tối thượng, có được lợi ích mà người khác khó có thể tưởng tượng được, nhưng...."Chúa Tể dừng một chút nói tiếp: "Muốn đạt được ích lợi lớn, cần phải có nỗ lực tương tự. Dương Lăng đừng quên nhiệm vụ của Chúa Tể. Là một Chúa Tể chí cao vô thương, phải duy trì được lợi ích của cả Thứ nguyên Không gian này, duy trì được sự cân bằng của tất cả mọi người. Còn các Chúa Tể trước kia, thì sau khi tìm được người thừa kế phù hợp đều thông qua Vô tận thông đạo ở sâu bên trong Vô tận Hải dương để đi tới Thứ nguyên Không gian khác. Ta lập tức sẽ đi vào đó. Trong tương lai, ngươi cũng sẽ như vậy, có lẽ có một ngày, chúng ta còn có thể gặp nhau ở các Thứ nguyên Không gian khác."
Rốt cuộc đã tìm được người kế thừa phù hợp, Chúa Tể thở dài một hơi. Trở thành Chúa Tể chí cao vô thương, sau thời gian đầu hưng phấn, hắn cảm thấy rất phiền phức. Vừa phải đề phòng kẻ bên ngoài thông qua Vô tận thông đạo lẻn vào phá hoại; vừa phải giữ thăng bằng giữ mọi người, duy trì trật tự giữa các Vị Diện. Bao năm qua vẫn phải làm một chuyện này, hắn đã sớm cảm thấy nhàm chán. Hắn chỉ có một mong muốn tìm được một người thừa kế phù hợp gánh chịu trách nhiệm thay mình, để đi tới Thứ nguyên Không gian khác.
Sau khi tiến giai đến Vu Tôn, thực lực của Dương Lăng tăng mạnh; nhưng nếu Chúa Tể toàn lực công kích thì ai chết cũng chưa thể biết. Nhưng rất vất vả mới tìm được một Khiêu chiến giả phù hợp, Chúa Tể sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ? Quyết định thuận nước đẩy thuyền, nhân cơ hội trút đi gánh nặng trên người.
"Ma thú Chúa Tể, trời ạ, Dương Lăng.... Dương Lăng huynh đệ đã chiến thắng?""Đại nhân đã thành công, nhanh, trở về, nhanh".....
Đám người Lôi Mông vô cùng rung động khi nghe thấy Dương Lăng và Chúa Tể nói chuyện với nhau, lại nhìn Thời không chi luân trong tay Dương Lăng; kích động xoay người chạy lại. Đám người Thi vu vương càng hưng phấn không thôi, cưỡi Kim bằng trở lại. không ai ngờ được rằng, Dương Lăng không những đánh bại Chúa Tể, mà còn trở thành Chúa Tể chí cao vô thương.
Vô cùng kích động, đám người Lôi Mông cắn răng tăng tốc lao tới. không ngờ rằng mới đi được một đoạn, đã thấy Dương Lăng giơ thanh Chiến Hồn Đao sắc bén trong tay lên cao,
"Hô" một tiếng chém mạnh vào Thời không chi luân.
"Xin lỗi, ta không có hứng thú trở thành Chúa Tể, lại càng không muốn trở thành nô lệ của một kiến Thần Khí, không muốn nó trói buộc ta ở một nơi nhỏ bé thế này. Mặt khác, Vị Diện hình thành và biến mất là có quy luật, cuộc sống của mỗi người đều khác nhau, hoàn toàn không cần phải có Cường giả duy trì trật tự, tồn tại chính là đạo lý"