Ma Vợ Chương 3

Chương 3
Tia hy vọng cuối cùng

Tội nghiệp cô con gái với tâm hồn trong sáng vô tư, cô chỉ nghĩ đơn giản, tình yêu của cô chính đáng, cô yêu và sống hết cho tình yêu của mình khi mà người cô yêu cũng hết lòng yêu cô. Cô không ngời đời sống lại có nhiều điều mà không thể tự quyết định cho mình một cách tốt đẹp được. Lý do đưa đến cấm cản tình yêu của cô không thuyết phục, nhưng đó là… “Tối hậu thư”, là quyền phán xét của những bậc sinh thành không thể lay chuyển. Nhưng trời ơi! Cả đời người con gái cô đã trao hết cho Bảo Lâm và cô đã đặt hết niềm tin vào người yêu cô thì liệu rồi đây cô có thể sống được không, nếu tình yêu ấy vuột mất khỏi tay cô… Suốt đêm đó Thu Mai không thể nào ngủ được. Cô suy nghĩ và khóc đến sưng cả mí mắt.


Buổi sáng Thu Mai vẫn sinh hoạt bình thường, nhưng cô chào ba mẹ để xin phép đi trước sau khi vừa kịp đưa cho Bảo Lâm mảnh giáy hẹn anh chốc nữa quay về nhà gặp nhau để bàn công chuyện.
Thu Mai dắt xe ra đường đến cơ quan xin phép nghỉ một ngày rồi tìm đến vài ba địa chỉ để chọn một chỗ ở thích hợp. Mười giờ kém, cô đã có mặt ở nhà chờ Bảo Lâm về để bàn công việc. Bảo Lâm quay về theo lời Thu Mai dặn trong mảnh giấy nhưng anh cũng chưa biết ý định của cô em gái như thế nào. Nét mặt cô gái bây giờ không còn một chút gì vẻ sinh động yêu đời nữa. Đôi mắt mọng đỏ buồn đến tê tái, chiếc miệng xinh xắn giờ không tìm đâu ra nụ cười hồn nhiên ngày cũ nữa. Thu Mai ngồi trước mặt Bảo Lâm mà dường như… xa vắng lắm! Cô nhìn Bảo Lâm với ánh mắt phiền muộn:
- Thật tình em có hơi thất vọng về thái độ của anh hôm qua. Em thấy dường như anh không nhiệt tình khi xin ba mẹ cho phép hai đứa mình sống với nhau. Nhưng thôi, em không bàn đến chuyện đó nữa mà em muốn anh biết là em luôn yêu anh, luôn hy vọng và tin tưởng vào tình yêu anh dành cho em…
- Anh biết nhưng em thấy đó! Mẹ đã nhất quyết như vậy thì cãi lại cũng vô ích thôi.
Nghe Bảo Lâm nhắc đến mẹ, tự nhiên gương mặt Thu Mai cứng đờ như được nặn bằng sáp:
- Mẹ quá cứng rắn đến độ em có cảm tưởng mẹ không thương em. Chỉ vì môt lập luận vô căn cứ mà mẹ đã dửng dưng từ chối hạnh phúc của đời em, tức là gián tiếp đẩu em vào chỗ chết. Nhưng thôi, mẹ đã muốn vậy thì hãy để cho mẹ bằng lòng với nhứng gì mẹ nghĩ. Riêng em, em đã quyết định rồi. Chốc nữa sau khi gặp anh, em sẽ vĩnh viễn xa rời mái nhà này, mái nhà đã từng chứng kiếm thời thơ ấu và tình yêu của em bên anh. Nếu còn sống, em sẽ không về nơi này nữa, vì nơi đây ngoài anh ra, không ai bênh vực em. Vì vậy, em muốn anh sẽ đi với em. En đi và sẽ đến chỗ trọ ngay buổi chiều nay, và sẽ chờ anh từng giây từng phút. Đây là địa chỉ chỗ em trọ, dù thế nào anh cũng phải hứa với em là không cho ba mẹ biết chỗ em ở nhé! Anh nghĩ sao về chuyện này?
Nghe Thu Mai nói một hơi, Bảo Lâm cũng không biết sao nên đành xụi lơ xuôi theo:
- Em tính vậy cũng được. Em yên chí, anh sẽ giữ kín địa chỉ của em và sẽ tìm cách đến với em.
- Anh có nhớ lời em nói với ba mẹ đêm qua không?
- Em muốn nhắc đến điều gì?
Thu Mai trách:
- Sao anh mau quên vậy? Em nói là em chỉ yêu có một mình anh. Em muốn anh lúc nào cũng nhớ như vậy mà.
- Nhưng anh có hứa là sẽ đến với em, không để em chờ không?
- Anh hứa mà! Nhưng thật tình anh không ngờ em quyết định nhanh quá.
Thu Mai cười chua xót:
- Em không muốn và cũng không bao giờ muốn mình lâm vào tình cảnh như thế này. Nhưng em phải quyết định như vậy vì không có cách nào khác, em không thể sống khác đi những gì có trong tâm hồn mình. Em không thể ở nhà để nghe lời ba mẹ lấy một người nào khác, sống như thế thà chết còn hơn…

 

Ra đi với ít hành trang sau khi chia tay Bảo Lâm, cô đành đi xe bus mà để lại chiếc xe của bà mẹ cô. Rồi cô tiếp tục đi bộ qua hết cuộc đời cô…..
Thu Mai không sao ngủ chợp mắt được trong đêm ở một mình và xa gia đình. Và cứ thế, giấc ngủ đến với cô muộn màng từng đêm… từng đêm với những tháng ngày chờ đợi bước chân người tình vẫn kéo dài ra… dài ra đến mỏi mòn! Rồi tia hy vọng mong manh chợt tắt khi một ngày, Thu Mai gặp lại người bạn cũ! Họ cho cô biết, Bảo Lâm cưới vợ đã hơn một tháng nay, mà người vợ của anh không ai khác hơn là Quỳnh Hoa, cô bạn thân của Thu Mai thời còn đi học.
Nỗi thất vọng tràn về… đau đớn xót xa nhưng vẫn không ê chề bằng sự thật Thu Mai đón nhận cùng một lúc, đó là có một sinh linh đang lớn dần trong cô! Kết quả của một tình yêu tưởng như bền vững thiết tha, vậy mà giờ đây chỉ còn là sự lãng quên của người tình và nỗi cô đơn trống vắng cô phải nhận chịu đến hết cả một đời!…

Nguồn: truyen8.mobi/t107933-ma-vo-chuong-3.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận