Ma thú lãnh chúa Chương 121 : Dong binh công hội

Ma thú lãnh chúa quyển 2 : Minh tranh ám đấu .
Tác giả : Cao Pha - ma thú lĩnh chủ tương lai

Chương 121 : Dong binh công hội


Dịch giả : ngocdung75
Biên tập: lythongcz
Nguồn : 4vn.eu





“Thiên hạ hi hi, giai vi lợi giai, Thiên hạ hi hi, giai vi lợi vãng”(Trên khắp thiên hạ không có việc gì có lợi mà không làm, không có việc lợi mà lại đến)

Trên Thái Luân đại lục, làm đoàn trưởng của Quần lang dong binh đoàn nổi danh, Cổ Nhĩ Ban Đức không thể chỉ vì một nhóm lương thực và một phong thư mà tự mình hộ tống. Dương Lăng đoán, đối phương dám chắc còn có mục đích khác.

Mời hắn tham gia lễ hội chúc thọ năm mươi của quốc vương, ý nghĩa Lợi Văn Tát công quốc liên minh chính thức thừa nhận thế lực của Ma Thú Lĩnh. Với tư nguyên phong phú của Đặc Lặc Tư sâm lâm, sự phát triển của Ma Thú Lĩnh chỉ là thời gian, ẩn chứa vô số phát triển.



Sau khi tin tức truyền ra, dám chắc có không ít thương đội đi tới trước Duy Sâm trấn để tố sinh ý. Nếu có thể thừa dịp ở Duy Sâm trấn, lũng đoạn sự mua bán của dong binh, tin tưởng đối với Quần lang dong binh đoàn mà nói là một cơ hội tốt không thể bỏ qua!

Dương Lăng tin tưởng, làm người lãnh đạo Bầy Sói Dong Binh đoàn, Cổ Nhĩ Ban Đức tự nhiên hiểu được ý nghĩa chiến lược đó. Với quan hệ của đối phương và hoàng thất, biết được tin tức cũng không là việc khó!

Nhờ lão quản gia lo lắng tất cả, Dương Lăng nhiệt tình chiêu đãi khách phương xa Cổ Nhĩ Ban Đức, sau vài chén rượu, song phương nói chuyện trên trời dưới đất liên tục không ngừng.

Cổ Nhĩ Ban Đức lời nói rõ ràng, cấp cho mọi người biết rất nhiều về những câu chuyện của kiếp sống dong binh ngày xưa. Từ Băng Xuyên phương Bắc nói đến Đại sa mạc phía Tây, từ hải tộc xuất thần nhập quỷ đến truyền thuyết về Vân Trung thành…

Đối phương có kinh nghiệm cuộc sống phong phú, có lẽ sẽ biết một ít chuyện về Thượng Cổ Vu Sư!
Hiểu rõ về cuộc sống lăn lộn bên ngoài từ nhỏ của Cổ Nhĩ Ban Đức, Dương Lăng trong lòng vừa động, nói:”Một đoạn thời gian trước, có một dong binh đến đây, hắn nói tại bên trong sa mạc phía Tây phát hiện một tòa thần miếu của Thượng Cổ Vu Sư, bên trong cất dấu rất nhiều bảo bối giá trị liên thành, chẳng biết là thật hay giả?”

“Nga, Thượng Cổ Vu Sư?”Cổ Nhĩ Ban Đức có chút kinh ngạc. Trầm ngâm một lát sau mới nói:”Dương Lăng đại nhân, Tát Cáp Lạp sa mạc phía Tây miên duyên ngàn dặm, ai cũng không biết là đã tồn tại bao lâu rồi. Mặc dù đi vào rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ ta cũng chưa nghe nói bên trong có thần miếu của Thượng Cổ Vu Sư. Bất quá, có một…”
Có lẽ là có điểm kiêng kỵ, có lẽ do trí nhớ quá xa, Cổ Nhĩ Ban Đức có điểm chần chờ. Day day huyệt Thái Dương, uống một ngụm Lãng Mỗ tửu, sau đó chậm rãi tiếp tục nói.

Nguyên lai trên sa mạc thường xuyên có người có một ít tin tức ngạc nhiên cổ quái gì đó, nghe đồn hơn một trăm năm trước có người đào ra một pho tượng có liên quan đến Thượng Cổ Vu Sư.
Bất quá người trên sa mạc rất kiêng kỵ nói đến những gì có liên quan đến Thượng Cổ Vu Sư, trong truyền thuyết của họ, Thượng Cổ Vu Sư là một đám ác ma tàn nhẫn. Nếu nói về chuyện của bọn họ hoặc là tên tuổi cũng rất dễ làm cho bọn họ từ trong giấc ngủ say tỉnh dậy, cấp cho sinh linh trong sa mạc gặp nhiều đại họa.

Hai mươi năm trước, khi Cổ Nhĩ Ban Đức vẫn còn là một gã sơ cấp kiếm sư, có một lần hắn đến bên trong sa mạc chấp hành nhiệm vụ, trong lúc vô ý có người từ dưới đất tìm thấy một ngọc bội, nghe nói là do chiếu tây của Thượng Cổ Vu Sư lưu lại.
Lúc ấy có lẽ kiêng kỵ cái gì nên vội vã lấy nó đổi lại mai tinh tệ, hắn lại dùng một cái giá rẻ mạt để đổi lấy, mắt thấy đồ vật này không đáng giá bao nhiêu tiền nên hắn liền mua về, nhưng hơn mười năm qua vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra!

Cổ Nhĩ Ban Đức vừa nói vừa từ không gian giới chỉ lấy một quả cổ phát ngọc bội, Dương Lăng cầm lấy nhìn một chút, phát hiện ngoại trừ có khắc ma thú đồ án thì cùng với những ngọc bội tầm thường cũng không có gì khác biệt. Không có sự ba động của vu lực, cũng không có vu thuật và vu phù thường gặp.

Duy nhất có điểm cổ quái là khi truyền vào một tia vu lực thì như đá rơi xuống biển vô tung vô ảnh. Tinh thần lực cũng vậy, phảng phất tiến vào trong thì giống như một cái hắc động không dò xét được gì, chẳng biết cuối cùng là chuyện gì xảy ra.

Chả lẽ thật sự là có một con mèo mù đụng với một con chuột chết?
Trong lòng nghi hoặc, Dương Lăng lắc đầu. Vốn hắn chỉ tùy tiện lấy cớ để hỏi một câu thôi, không nghĩ tới phía Tây Tát Cáp Lạp sa mạc thật sự có điểm cổ quái. Xem ra sau này có cơ hội cần phải đi một chuyến, nhìn xem thử có phát hiện gì không.

“Dương Lăng đại nhân, ngọc bội này đối với ta không có một chút tác dụng, nếu ngươi thích thì cứ lấy từ từ nghiên cứu xem sao!”
Nhìn thấy Dương Lăng đang xem ngọc bội, Cổ Nhĩ Ban Đức dứt khoát hào phóng đem tặng. Mặc dù ngọc bội này có điểm cổ quái nhưng nhiều năm như vậy vẫn không có tác dụng gì nên giờ lão mang tặng kiếm chút nhân tình.

“Nga, vậy thì ta không khách khí nữa!”Khẽ cười, Dương Lăng không khách khí đem ngọc bội cất đi, rót một chén rượu cho Cổ Nhĩ Ban Đức. Sau khi uống được nửa vò rượu, cả hai đã bắt đầu vui vẻ hơn.

“Dương Lăng, kỳ thật lần này ta đến Duy Sâm trấn còn có một việc khác”Sau khi do dự một lát, Cổ Nhĩ Ban Đức nói tiếp:”Gần đây, dong binh đoàn tiếp được một nhiệm vụ tìm kiếm di tích thần thánh cự long. Đáng tiếc thời gian quá ngắn, tinh lực ta cũng có hạn, chẳng biết ngươi có thể hỗ trợ hay không?”

Tìm kiếm di tích của thần thánh cự long?

Thật là ngoài ý muốn của Dương Lăng, vô luận như thế nào hắn đều không thể tưởng được đối phương lại tiếp nhiệm vụ này.
Gần đây, lượng người ồ ạt xông vào Duy Sâm trấn ngày càng nhiều, Hắc Ám hiệp hội đại động can qua, Quần lang dong binh đoàn lại nhận được nhiệm vụ, xem ra với tin đồn về di tích thần thánh cự long làm thế lực khắp nơi đều cùng tiến đến.

Nhìn thấy Dương Lăng trầm ngâm không nói, Cổ Nhĩ Ban Đức lại nói tiếp.
Nguyên lai, theo truyền thuyết mấy ngàn năm trước, thần thánh cự long Ngả Nhĩ Mạt Tây Nặc tại Địa Hạ Thành khổng lồ phong ấn thần khí của Vong Linh nhất tộc. Sau mấy ngàn năm tìm kiếm, ở Đặc Lặc Tư sâm lâm đã tìm được một chút dấu vết, nhưng chẳng biết vì sao lại bị lộ ra ngoài.

“Dương Lăng huynh đệ, sau khi tìm được di tích của thần thánh cự long, ta chỉ cần lấy đi Vong Linh thần khí. Còn lại tất cả ngươi cứ lấy hết, nghe đồn rằng, tư nguyên ở Địa Hạ Thành vô cùng phong phú, chiếm cứ được Địa Hạ Thành, đối với sự phát triển của lãnh địa của ngươi tuyệt đối không ít chỗ tốt!”

Sở dĩ tự mình đến Duy Sâm trấn, Cổ Nhĩ Ban Đức có hai mục đích chủ yếu. Đầu tiên là nhiệm vụ tìm kiếm Vong Linh thần khí, bởi vì thời gian gấp gáp, không thể lục soát, không gì tốt hơn là cùng với thế lực thâm căn cố đế tại Duy Sâm trấn Dương Lăng hỗ trợ. Tiếp theo giống như ý của Dương Lăng, gây dựng quan hệ tốt với hắn. Vì hợp tác tốt ở tương lai mà tìm một trụ cột.

Đặc Lặc Tư sâm lâm tư nguyên phong phú, chỉ cần chú tâm kinh doanh, thương đội lui tới tuyệt đối ngày càng nhiều. Làm một gã đoàn trưởng dong binh đoàn, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phát triển tốt như vậy.

“Cổ Nhĩ Bang Đức đoàn trưởng, nếu là lúc bình thường, ta có thể phái đông đảo binh lính và dân trong trấn giúp ngươi vào sâm lâm tìm tòi. Nhưng là gần đây đến Duy Sâm trấn dong binh và mạo hiểm giả ngày càng nhiều, ngày hôm qua lại một hồi nhiễu loạn, thiếu chút nữa thành một hồi đại loạn. Trị an càng ngày càng yếu, chỉ sợ trong thời gian ngắn rất khó đưa ra nhiều người giúp ngươi tìm kiếm”

Trên thế giới, tuyệt đối không có bữa cơm miễn phí!
Mặc dù Vong Linh thần khí và Địa Hạ Thành rất hấp dẫn người, nhưng có nhiều thế lực dây dưa ở cùng một chỗ, không cần nghĩ sẽ có đại phiền toái, Dương Lăng không muốn tự gây họa lên thân. Phái một đội binh lính vào Đặc Lặc Tư sâm lâm tìm kiếm không thành vấn đề, nhưng nếu muốn cho hắn vào sâu trong sâm lâm tìm kiếm Địa Hạ Thành, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!
Bất quá, nhờ Cổ Nhĩ Bang Đức nhắc nhở, hắn lại nhớ tới nơi bị ác ma nguyền rủa Ngõa Luân Á hỏa sơn cốc, nhớ tới chỗ sâu trong của sơn cốc, địa phương cổ quái cùng với trí nhớ của Thạch Quỷ về Địa Hạ Thành thần bí.

Chẳng lẽ phía sau sơn động, Địa Hạ Thành chính là di tích của thần thánh cự long Ngả Nhĩ Mạt Tây Nặc lưu lại?
Căn cứ trí nhớ của Thạch Quỷ, trong sơn động có đại lượng Hắc Ám hệ ma thú thủ hộ, ngoại trừ đại lượng tám giai hậu kỳ Hạt Sư, còn có một đám rồng đen chín giai canh giữ. Nhiều ma thú cường đại như vậy tập trung một chỗ, dám chắc có gì cổ quái.

“Dương Lăng, ta cũng có nghe nói chuyện ngày hôm qua dong binh đảo loạn, kỳ thật, muốn tránh cho vấn đề cùng loại xuất hiện, có một biện pháp rất đơn giản!”Uống một ngụm Lãng Mỗ tửu sau đó Cổ Nhĩ Bang Đức chậm rãi nói tiếp:”Duy Sâm Trấn hấp dẫn đại lượng dong binh và mạo hiểm giả, ngoài việc phái đại quân giám thị hành động của bọn họ, còn không bằng trên lãnh địa kiến tạo một cái Dong binh công hội, thông qua lực lượng của công hội có thể áp chế họ theo kỷ luật!”

Thành lập một Dong binh công hội?
Nghe Cổ Nhĩ Bang Đức vừa nói, mọi người có một chút oanh động, chậm rãi lẩm bẩm.

Công hội vốn không phải là có loại lực lượng quân sự võ sĩ, nhưng nó vô hình trung có được lực ước thúc so với một chi đại quân tinh dụê còn có tác dụng hơn. Một dong binh và một dong binh đoàn chính thức phải đến Dong binh công hội đăng ký, phải đến công hội lĩnh nhiệm vụ được giao.

Không có Dong binh công hội chứng minh, một dong binh cho dù hoàn thành nhiệm vụ cũng không có được thân chủ tiếp nhận, không có công hội thi kiểm tra và chứng minh, thân chủ cũng không thể tin một dong binh hay một dong binh đoàn có thể đạt tới yêu cầu của mình hay không…

Có thể nói, Dong binh công hội là nơi sinh tồn của dong binh. Nếu một gã dong binh bị tín dụng của công hội ghi chép lại kìm giữ, thì dong binh đó nửa bước cũng khó đi. Sẽ từ từ mà chết, mà phải thay đổi công việc khác, thậm chí có đổi cũng không thể sinh tồn.
truyện copy từ tunghoanh.com
Cứ như vậy, một gã dong binh cho dù có càn rỡ thế nào cũng không dám ở nơi có công hội đảo loạn, e sợ có sự ghi chép lại trong lương bản. Dù sao bất cứ người nào cũng không muốn tương lai và tiền bạc của mình bị ảnh hưởng biến mất.
Tạo lập một Dong binh công hội, đối với sự ổn định và phồn vinh của địa phương có lớn lao chỗ tốt. Nhưng vấn đề là không phải ở bất cứ địa phương nào cũng có thể thành lập, phải trải qua rất nhiều sự thẩm tra của tổng hội.

“Cổ Nhĩ Bang Đức đoàn trưởng, lập ra một Dong binh công hội đối với lãnh địa của chúng ta và các dong binh lưu lãng cũng đều có lợi, nhưng nói lại dễ vậy sao?”Sau cơn kinh hãi đi qua, Dương Lăng chậm rãi lắc đầu.
“Hắc, hắc. Dương Lăng, ngươi chỉ cần xuất tiền, xuất lực, còn tất cả những chuyện khác cứ giao cho ta”Cổ Nhĩ Bang Đức hứa hẹn một câu rồi trầm ngâm lát sau nói:”Bất quá, không chỉ như vậy, ta phải chạy về Lợi Văn Tác công quốc liên minh lo chu toàn một đoạn thời gian, về phương tiện tìm kiếm di tích cự long. . ”

Nghe Cổ Nhĩ Bang Đức vừa nói như vậy, Dương Lăng tự nhiên hiểu được ý tứ của hắn, nói:”Không thành vấn đề, ngươi giúp ta lo chuyện Dong binh công hội, ta sẽ cố gắng giúp ngươi tìm kiếm Địa Hạ Thành bị phong ấn”

Duy Sâm trấn hấp dẫn đai lượng dong binh đến từ các nơi, lợi dụng tốt cỗ lực lượng này, Dương Lăng tin tưởng đối với sự phát triển của lãnh địa không ít chỗ tốt. Không nói điều gì khác, đầu tiên là có thể tăng thêm áp lực trị an của Duy Sâm trấn, để cho mình có thể xuất thêm càng nhiều binh lực và tinh lực đối phó với sự uy hiếp.

Dùng hết thảy cố gắng, ở mặt ngoài nói cho cùng có thể nắm chặt tất cả thao tác thì mức độ cũng không lớn không nhỏ. Thật sự không được thì có thể dùng Ngõa Luân Á hỏa sơn cốc bên trong giao ra tin tức.

Bất luận từ phương diện nào mà nói, đây là một sự mua bán không thiệt thòi, Dương Lăng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Đương nhiên, có thể tìm được bảo tàng của thần thánh cự long Ngả Nhĩ Mạc Tây Nặc vậy càng thêm tuyệt vời!




Kính mời mọi người tham gia dịch Ma Thú Lĩnh Chủ.
Để tiện liên lạc hãy add nick :
lythong84@yahoo.com và vuhanduong@yahoo.com

Nguồn: tunghoanh.com/ma-thu-lanh-chua/quyen-2-chuong-121-RFsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận