Chương 549: Cách Bố Lạp thần miếu.
Dịch giả : wac2t Biên tập : devilbat2007 Nguồn : 4vn.eu
Sau trận đại thắng, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi và hồi phục bên trong sơn cốc, chuẩn bị đi vào thăm dò tòa thành đổ nát. Dương Lăng lấy danh nghĩa là tĩnh tu lẻn vào rừng rậm, thừa dịp không ai chú ý liền tiến vào vu tháp không gian, nhanh chóng tìm được năm đầu cự tượng đang nằm nuốt sương trắng dưỡng thương ở gần vu tháp.
" Ba Đặc Lặc ra mắt chủ nhân!" Thấy thân ảnh Dương Lăng , tên cự tượng cầm đầu hóa thành một bưu hình đại hán, dẫn bốn gã huynh đệ quỳ xuống trước mặt Dương Lăng. Cùng một kiểu đầu bóng lưỡng, cùng một hình dáng bưu hình đại hán, cơ thể người nào cũng cuồn cuộn cơ bắp. Thoạt nhìn không giống như đang tham kiến chủ nhân Dương Lăng mà như là mấy tên xã hội đen đang bái kiến lão đại.
Không nghĩ qua là lại thuần hóa một đảng đầu trọc ?
Nhìn mấy tên cự tượng đều hóa thành bưu hình đại hán, nhìn cái đầu trọc của bọn chúng cùng cơ thể đầy cơ bắp, Dương Lăng lắc đầu. Nếu mấy tên này mà bị đưa đến thế kỉ 21, tuyệt đối là mãnh nam trong các mãnh nam! Chỉ bằng thân thể còn to con hơn cả tư ngõa tân cách, đủ để dọa cho mấy tên côn đồ sợ đến chết, không hổ là người tu luyện lực lượng pháp tắc!
" Đứng lên đi, sau này hãy gọi ta là đại nhân giống như bọn họ!" Dương Lăng phân phó cho đảng đầu trọc đứng lên, dừng một chút rồi nói tiếp:" Ba Đặc Lặc, ngươi nói tòa thành này là Cách Bố Lạp thần miếu gì đó, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Sau khi thuần hóa, mặc dù có thể thông qua trí nhớ của mấy đầu cự tượng này hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Nhưng mấy tên này cũng giống như Hải Đức Lạp, chẳng biết đã tu luyện qua biết bao nhiêu năm rồi, trí nhớ trong đầu vừa nhiều lại vừa loạn, Dương Lăng không có thời gian để dò tìm từng chút một trong đó.
" Đúng vậy, đây là Cách Bố Lạp thần miếu do A Thái Tư Đặc đại nhân lưu lại!" Ba Đặc Lặc ngữ khí trầm thấp, sắc mặt có điểm buồn bả, " bất quá, sau tràng đại chiến mười vạn năm trước, A Thái Tư Đặc đại nhân đã rời khỏi Cách Bố Lạp thần miếu, rốt cuộc không có quay lại!"
Dưới sự tra hỏi của Dương Lăng, Ba Đặc Lặc chậm rãi kể lại.
Nguyên lai, rất rất lâu trước kia. Mấy người bọn họ chỉ là cự tượng bình thường. Sinh sống ở một mảnh thảo nguyên xa xôi. Mỗi ngày, ngoại trừ đuổi bắt đùa giỡn thì hoặc là đến hồ bạc uống nước, hoặc là ăn cỏ xanh trên đất. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng như những con cự tượng bình thường khác sống một cuộc sống bình thản Thẳng đến một ngày, chuyện ngoài ý muốn xuất hiện!
Một lão nhân mặc hắc sắc trường bào đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. Rất nhanh tu kiến ra một tòa truyền tống trận, mang cả tộc bọn họ thuấn di đến sơn cốc có Cách Bố Lạp thần miếu. Mở linh trí của bọn họ ra, truyền cho công pháp tu luyện, để cho bọn họ bảo vệ sơn cốc cùng tòa thành.
Rất rất lâu sau này, thẳng đến khi bọn họ tiến giai lên thần giai ma thú, mới biết được hắc bào lão nhân tên là A Thái Tư Đặc, những người khác vẫn không biết. Bên trong tòa thành có một tòa thần miếu, có một tòa ma pháp trận thần bí thủ hộ, không có sự cho phép của hắc bào lão nhân, bọn họ dù có tiến giai lên trung vị thần cũng không thể tiến vào được.
Sơn cốc cùng bên ngoài ngăn cách, mặc dù trên danh nghĩa là sơn cốc thủ vệ, nhưng Ba Đặc Lặc bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua kẻ xâm nhập nào. Cho đến một ngày, tại nạn đột nhiên giáng xuống.
Một ngày nọ, hắc bào lão nhân ra lệnh cho Ba Đặc Lặc dẫn tộc nhân đến hồ nước bên trong sơn cốc để thanh tẩy dơ bẩn trên người. Bản thân hắn cũng hiếm khi thấy tắm rửa, thay quần áo, nói là muốn chuẩn bị cho một hồi tế tự gì đó. Song, đang lúc đám người Ba Đặc Lặc hưng phấn không thôi, chuẩn bị xem náo nhiệt thì một đám khách không mời mà đến đột nhiên từ trên trời bay xuống. Đông đảo cự tượng căn bản không phải là đối thủ, nháy mắt đã bị bọn họ công phá tòa thành, tiến vào bên trong thần miếu. Đầu tiên mà một trận tranh cãi kịch liệt, sát đó, vị khách không mời cùng hắc bào lão nhân triển khai một hồi đại chiến kinh thiên động địa. truyện được lấy từ website tung hoanh
Vị khách không mời cùng hắc bào lão nhân tranh cãi cái gì thì đám người Ba Đặc Lặc cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết là sau một hồi đại chiến, vị khách không mời bỏ chạy, hắc bào lão nhân A Thái Tư Đặc cả người đầy vết máu, một lời không nói rời đi. Từ đó về sau rốt cuộc cũng không có quay lại, chỉ để lại một đám cự tượng sống sót đến bây giờ.
" Trong mười vạn năm, các ngươi cũng không có đi vào thần miếu ?" Dương Lăng nhíu mày, không hiểu vị hắc bào lão nhân đó tới cùng có thân phận gì. Nhưng có một chút dám chắc, có thể tùy tiện dạy mấy chiêu cho đám cự tượng bình thường, khiến chúng nó có thể tiến giai lên thần giai, quyết không phải là cường giả tầm thường.
" Mười vạn năm nay, ma pháp trận thủ hộ thần miếu càng ngày càng yếu, nhưng chúng ta vẫn không thể tiến vào!" Ba Đặc Lặc lắc đầu cười khổ, mười vạn năm nay, bọn họ không có việc gì cũng từng dẫn đông đảo cự tượng tìm cách vượt qua hồng sắc quang mang thủ hộ thần miếu, hy vọng có thể đi vào bên trong miếu tìm cứu cánh. Đáng tiếc, đem hết cả sức lực ra cũng không làm nên chuyện gì. Sau khi trải qua trận đại chiến năm đó, ma pháp trận thủ hộ của thần miếu đã lung lay muốn vỡ, yếu dần theo từng năm. Nhưng vô luận đám cự tượng có dùng bao nhiêu khí lực đánh vào, cũng vẫn chậm chạp không tan.
" Ba Đặc Lặc, đi, ngươi theo ta đi ra xem thử tới cùng xảy ra chuyện gì!" mắt thấy đám người Ba Đặc Lặc sắc mặt buồn bã, có hỏi thêm cũng không nói gì, Dương Lăng dứt khoát mang tên Ba Đặc Lặc cầm đầu cùng thuấn di ra ngoài, nhanh chóng tìm được Kiếm Thần cùng Tinh linh Đại Tế Tự , chuẩn bị tự mình đi vào xem thử tới cùng xảy ra chuyện gì.
" Dương Lăng, người đến vừa đúng lúc, đi, chúng ta mấy người cùng vào xem tình huống bên trong tòa thành đi!" Tinh linh Đại Tế Tự tâm lý cẩn thận, chuẩn bị tập trung thần giai cường giả lại cùng nhau hành động. Tòa thành đổ nát này thật sức quá cổ quái, ai cũng không biết bên trong còn quái vật gì nữa không. Võ sĩ cùng tinh linh có thực lực lĩnh vực còn bị giết tại chỗ, thánh vực thực lực càng không cần phải nói.
" Tốt, đi, Ba Đặc Lặc, ngươi đi trước dẫn đường!" Dương Lăng dẫn đầu, phân phó cho đám người Thi Vu Vương cùng Yêu cơ đuổi kịp. Có Ba Đặc Lặc này hướng đạo, dọc theo đường đi tự nhiên không cần lo lắng gặp phải cơ quan hay quái vật gì, duy nhất chỉ là không biết thần miếu bên trong tòa thành mà thôi.
" Dương Lăng , đây là...?" nhìn tên Ba Đặc Lặc đang đi phía trước dẫn đường, Tinh linh Đại Tế Tự đại tế tự nhíu mày. Trên người Ba Đặc Lặc, nàng cảm giác được một cổ hơi thở quen thuộc, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là đã gặp ở đâu.
" Đây là một gã thị vệ bên cạnh ta, tên là Ba Đặc Lặc. Có lẽ các ngươi đã từng gặp qua, bất quá tế tự đại nhân trước kia không chú ý tới mà thôi!" Dương Lăng cười cười, hàm hồ nói cho qua chuyện, vu tháp không gian là bí mật lớn nhất của hắn, tự nhiên không thể dễ dàng lộ ra.
Thị vệ cận thân, như thế nào đột nhiên mọc ra một tên thị vệ cận thân nhìn xa lạ như vậy ?
Tinh linh Đại Tế Tự nghi hoặc lắc đầu, bất quá, thấy Dương Lăng không muốn nhiều lời, cũng không hỏi tới nữa. Chỉ nhắc nhở Dương Lăng nên cẩn thận một chút, tránh cho hắn đại ý khinh thường rồi vô tình trúng phải phục kích của quái vật.
Tòa thành mặc dù tàn phá tan hoang, nhưng vẫn chiếm diện tích phi thường lớn. Đi qua cửa thành, xuất hiện trước mặt mọi người là một khoảng sân rộng lớn, do những tảng thanh thạch bản giống nhau mài nhẵn ghép thành. Đối diện với sân rộng, có một tòa kiến trúc nhìn giống giáo đường, bao phủ bởi một tầng hồng sắc quang mang nhàn nhạt. Nếu không nhầm, đây hẳn là Cách Bố Lạp thần miếu theo lời Ba Đặc Lặc.
" Mọi người cẩn thận, nơi này có một cổ khí tức tử vong rất mạnh!" nhìn tòa kiến trúc được bao phủ bởi hồng sắc quang mang, cảm giác một chút năng lượng ba động mênh mông trong không trung, Tinh linh Đại Tế Tự sắc mặt biến đổi, phất tay cấp cho mọi người một cái chúc phúc quang hoàn. Là một cường giả tu luyện tự nhiên pháp thuật cùng sinh mệnh pháp tắc, nàng đối với tử vong khí tức đặc biệt mẫn cảm.
" Rất nhiều tử vong khí tức, chẳng lẽ, thần miếu này là một tòa lăng mộ?' Dương Lăng nghi hoặc lắc đầu, mặc dù cảm giác được một cổ hơi thở tử vong mênh mông, nhưng kỳ quái là lại bất đồng với tòa thành dưới đáy biển lúc trước, nhìn không thấy dấu vết của vong linh hoặc là vong hồn.
" Đại nhân, nếu ta đoán không nhầm, đây không phải là một lăng mộ. Hoặc là nơi một cường giả tu luyện tử vong pháp tắc, hoặc là bên trong có thần khí thuộc tính tử vong!" Thi Vu Vương sắc mặt ngưng trọng, nắm chặt Tử vong hào giác trong tay.
Làm một tên Thi Vu Vương chuyên tu luyện vong linh ma pháp, bây giờ chủ công tử vong pháp tắc, hắn đối với tử vong khí tức phi thường quen thuộc, rất nhanh đã phán đoán ra đây không phải là một tòa lăng mộ thường gặp. Nếu đây là nơi một cường giả tu luyện tử vong pháp tắc, có lẽ kế tiếp sẽ có một hồi ác chiến đáng sợ; nếu bên trong có thần khí thuộc tính tử vong nào đó, vậy thì vô luận làm cách nào cũng phải lấy được.
Tử vong hào giác này theo truyền thuyết là vong linh hệ chủ thần khí, khiến thực lực của hắn tăng lên vài lần, tốc độ tu luyện cũng vượt xa lúc trước. Nếu ở đây có một kiện thần khí như vậy, tuyệt đối so với một viên thần cách còn tốt hơn!
Mọi người tâm lý cẩn trọng, duy chỉ có Dương Lăng thông qua trí nhớ của Ba Đặc Lặc, hiểu rõ trên sân rộng căn bản không có cái gì nguy hiểm, đi nhanh về phía trước. Dưới sự dẫn đầu của hắn, mọi người đành phải gia tăng cước bộ, rất nhanh đã đi tới thần miếu được hồng quang bao phủ.
Hồng sắc quang mang có phạm vi rất lớn, mang cả tòa thần miếu bao phủ lấy, tản mát ra một cổ xích lực cường đại, gắt gao ngăn trở đường đi của mọi người. Dương Lăng cắn răng miễn cưỡng đi được hai bước đã bị bắn ra, phảng phất như vô tình giẫm phải một cái lò xo mạnh mẽ.
" Sách sách, trách không được suốt mười vạn năm mà đám cự tượng cũng không có biện pháp tiến vào!" Sau vài lần cố gắng, Dương Lăng đành phải buông tha. Nếu không đoán sai, đây là một thượng cổ ma pháp trận cùng một loại với kinh *** ma pháp trận ở ác ma đảo, trừ phi có khả năng dẫn phát lực lượng trong thiên địa, nếu không cực khó cậy mạnh để phá giải.
Lúc trước trong khi tấn công ác ma đảo, vừa vặn gặp phải một cơn lốc hiếm thấy, nhờ nó hỗ trợ lôi điện cuồng bạo công kích hộ đảo đại trận của ác ma đảo. Quan trọng là, kinh *** ma pháp trận của ác ma đảo tự thân đã bị tàn phá nặng, lão vu bà chỉ là miễn cưỡng chữa trị mà thôi, nhờ thế mình mới may mắn đánh tan.
Bây giờ, không có lôi điện cuồng bạo, như thế nào mới có thể phá vỡ ma pháp trận thủ hộ ghê tởm này.
Dương Lăng nhíu mày, tận lực tìm biện pháp phá trận. Theo như lời Thi Vu Vương nói, bên trong thần miếu rất có thể cất giữ cường đại thần khí nào đó. Nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì thật sự quá đáng tiếc!