Annabelle gặp khó khăn khi tìm chỗ đậu cho Xe Tăng, nhưng cô chỉ muộn hai phút cho cuộc họp mà Heath đã lên lịch, điều này gần như không thể bào chữa được trước cái nhìn khiển trách từ cô Nhân Viên Lễ Tân Tai Quái. Kênh truyền hình thể thao đang được chiếu trên màn hình ti vi trong sảnh, điện thoại reo ở phía sau, và một nhân viên thực tập của Heath vật lộn để thay mực máy in trong buồng dụng cụ. Cửa văn phòng bên trái đóng khi cô đến đây lần đầu tiên, nhưng giờ thì mở, và cô nhìn thấy Bodie gác chân trên bàn và điện thoại dí sát vào tai. Anh vẫy tay lúc cô đi ngang qua. Cô mở cửa văn phòng Heath và nghe thấy giọng phụ nữ khàn khàn.
“... và tôi rất lạc quan về cô ấy. Cô ấy xinh đẹp ngỡ ngàng.” Portia Powers ngồi trong ghế bành trước bàn làm việc của Heath. Tin nhắn thoại của anh đã không đề cập tới chuyện đây là cuộc họp ba bên.
Chỉ nhìn mụ tác ta ấy cũng khiến Annabelle cảm thấy tang thương. Thời trang mùa hè được cho là phụ thuộc hoàn toàn vào màu sắc, nhưng có thể Annabelle đã hơi quá đà với áo màu chanh, chân váy màu vàng chanh, và đôi hoa tai hình giọt lệ với những viên đá màu xanh cô đã tìm thấy ở hiệu TJ Maxx. Ít ra tóc cô trông khá tử tế. Lúc này, khi mái tóc đã dài hơn, cô có thể dùng chiếc máy làm xoăn cỡ đại, nhưng rồi việc lấy tay làm lược lại cho kết quả là sự rối bù như thường lệ.
Portia về tổng thể đều thanh lịch trong bộ đồ bằng lụa màu ghi xám. Tương phản với mái tóc tối màu, hiệu quả thật kinh ngạc. Đôi hoa tai màu hồng hình cánh hoa nhỏ mang lại cảm nhận tinh tế về màu sắc tương phản với làn da trắng sứ của cô, và chiếc túi xách hiệu Kate Spade màu hồng nằm cạnh cô trên sàn nhà. Cô không hề sai lầm khi chế ngự tông hồng bằng đôi giày hở gót màu đen sành điệu.
Hoặc là một trong số chúng màu đen.
Annabelle nhìn chằm chằm vào chân đối thủ. Nhìn thoáng qua, hai chiếc giày trông giống hệt. Cả hai đều hở mũi và đế thấp, nhưng một bên là chiếc giày hở gót màu đen và bên kia là màu tím than. Thế là sao vậy?
Annabelle nhìn đi chỗ khác và bỏ cặp kính râm vào trong túi xách. “Xin lỗi tôi tới muộn. Xe Tăng không thích bất kỳ chỗ đậu xe nào mà tôi chỉ cho ông ấy.”
“Xe Tăng là xe của Annabelle,” Heath giải thích khi đứng dậy khỏi bàn và chỉ chiếc ghế cạnh Portia. “Ngồi xuống đi. Tôi không cho là cô và Portia đã gặp nhau.”
“Sự thật là chúng tôi gặp rồi,” Portia ngọt ngào đáp.
Qua cửa sổ dài choán cả bức tường phía sau bàn làm việc, Annabelle thấy một chiếc thuyền buồm đang lướt trên hồ Michigan xa xa. Cô ước gì mình đang ở trên đó.
“Chúng ta đã như thế này kể từ mùa xuân,” Heath nói, “và giờ mùa bóng chuẩn bị bắt đầu. Tôi nghĩ cả hai người đều biết tôi đã hy vọng mọi chuyện tiến triển xa hơn.”
“Tôi hiểu.” Vẻ tự tin nhẹ nhàng của Portia trái ngược với hai chiếc giày cộc kệch của cô. “Tất cả chúng ta đều hy vọng chuyện này dễ dàng hơn. Nhưng anh là người cực kỳ sáng suốt, và xứng đáng có một người phụ nữ đặc biệt.”
Đồ nịnh bợ, Annabelle nghĩ. Tuy nhiên, trong vấn đề liên quan đến Heath, Annabelle không hẳn xứng đáng được đánh giá cao về trình độ chuyên môn, và cô có thể theo gương Portia thay vì làm gì khác.
Portia chuyển trọng tâm nhẹ nhàng trong ghế, khiến mặt cô tắm trong ánh sáng chói hơn. Cô không trẻ như Annabelle nghĩ khi họ gặp nhau lần trước, và lớp trang điểm chuyên nghiệp không giấu nổi những vết chân chim dưới mắt. Quá nhiều đời sống về đêm hay điều gì đó nghiêm trọng hơn?
Heath ngồi ghé lên mép bàn. “Portia, chị đã tìm được Keri Winters, và mặc dù chuyện không đi đến đâu, chị đang đi đúng hướng. Nhưng chị cũng đã gửi đến quá nhiều ứng cử viên không nằm trong diện tiêu chuẩn.”
Portia không mắc sai lầm cố gắng biện hộ. “Anh nói đúng. Tôi lẽ ra nên loại nhiều người hơn, nhưng tất cả những phụ nữ tôi lựa chọn đều rất đặc biệt, và tôi không thích phỏng đoán những khách hàng sáng giá nhất của mình. Từ giờ trở đi tôi sẽ cẩn thận hơn.”
Mụ tác ta thật khéo. Annabelle phải thừa nhận điều đó.
Heath hướng sự chú ý sang Annabelle. Không ai có thể hình dung hai đêm trước anh đã ngủ gật trong phòng ngủ trên gác mái của cô, hoặc đêm đó, trong căn biệt thự xinh xắn bên hồ Michigan, họ đã làm tình. “Annabelle, cô sàng lọc tốt hơn, và đã giới thiệu cho tôi rất nhiều đối tượng tầm tầm, nhưng cô không tìm được ai tiềm năng.”
Cô định đáp lại, nhưng cô chưa kịp nói, anh đã ngắt lời. “Gwen không tính.”
Không giống Portia, Annabelle nhanh chóng phản kháng. “Gwen gần như hoàn hảo.”
“Miễn là chúng ta bỏ qua chồng cô ấy và vụ bầu bí phiền phức đó.”
Portia ngồi thẳng hơn trên ghế. Annabelle bắt tréo tay trên đùi vẻ nghiêm nghị. “Anh phải thừa nhận cô ấy chính xác là những gì anh đang tìm kiếm.”
“Phải rồi, giấc mơ lấy vợ người khác của tôi.”
“Anh dồn tôi vào chân tường,” cô đáp lại. “Và hãy thành thật đi. Một khi hiểu anh rồi, cô ấy sẽ cho anh ra rìa. Anh đòi hỏi sự duy trì quá quắt.”
Mắt Portia mở to như cánh bướm. Cô nghiên cứu Annabelle kỹ hơn. Rồi cô có vẻ hơi bực bội. Cô không bắt tréo chân nữa, rồi lại bắt tréo chân. Bàn chân ở trên - đi chiếc giày hở gót màu tím than - bắt đầu gõ nhịp. “Tôi chắc lúc này Annabelle đã học được cách thận trọng hơn với việc kiểm tra lý lịch.”
Annabelle giả vờ ngạc nhiên. “Đáng ra tôi phải kiểm tra lý lịch của Heath ư?”
“Không phải lý lịch của Heath,” Portia vặn vẹo. “Cánh phụ nữ kia!”
Heath nén cười. “Annabelle đang bẫy cô. Tôi học được rằng tốt nhất là cứ lờ cô ấy đi.”
Giờ thì Portia trông có vẻ vô cùng bối rối. Annabelle gần như thấy tội nghiệp cho cô ta khi cô nhìn chiếc giày màu tím than chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn.
Trong lúc đó, Heath chạy nước rút đến vạch cầu môn. “Mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này, các quý cô. Tôi đã phạm sai lầm khi không ký hợp đồng ngắn hạn hơn, nhưng tôi sẽ sửa chữa nó ngay bây giờ. Mỗi người chỉ còn lại một cơ hội duy nhất. Chỉ có thế thôi.”
Chiếc giày màu đen đóng băng. “Anh nói một cơ hội...”
“Mỗi người một lần giới thiệu,” Heath nói chắc chắn.
Portia thay đổi tư thế trên ghế, gõ gót giày của cô vào chiếc túi xách Kate Spade. “Điều đó không thực tế.”
“Hãy chấp nhận điều đó.”
“Anh có chắc anh thực sự muốn lấy vợ không?” Annabelle hỏi. “Bởi, nếu thực sự muốn, có thể anh nên nghĩ lại về khả năng - còn hơn cả khả năng, theo đánh giá của tôi, nhưng tôi đang cố gắng nói giảm nói tránh... Có bao giờ anh nghĩ về khả năng chính anh chứ không phải chúng tôi là người đang phá hoại quá trình này không?”
Portia ném cho cô cái nhìn cảnh báo. “Phá hoại là một từ mạnh. Tôi chắc những gì Annabelle muốn nói là...“
“Những gì Annabelle muốn nói” - cô đứng dậy - “chính là chúng tôi đã giới thiệu cho anh một vài phụ nữ xuất sắc, nhưng anh chỉ cho một người trong số họ cơ hội. Người không phù hợp - một lần nữa, đây chỉ là quan điểm của tôi. Chúng tôi không phải phù thủy, Heath. Chúng tôi phải làm việc với những con người người bằng xương bằng thịt, không phải người phụ nữ nào đó anh tưởng tượng trong đầu.”
Portia đắp nụ cười giả tạo lên trên mặt và nhanh chóng cứu chiếc tàu đang chìm xuống. “Tôi hiểu những gì anh nói, Heath. Anh không hài lòng với dịch vụ anh nhận được từ Mai Mối Power. Anh muốn chúng tôi xem xét các ứng cử viên một cách cẩn thận hơn, và chắc chắn đó là đòi hỏi hợp lý. Tôi không thể nói thay cho cô Granger, nhưng tôi hứa từ giờ trở đi chuyện đó sẽ được tiến hành cẩn trọng hơn.”
“Rất cẩn trọng,” anh nói. “Chị có một buổi giới thiệu. Cô cũng tương tự, Annabelle. Sau đó, mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Nụ cười giả tạo của Portia biến mất. “Nhưng hợp đồng của anh kéo dài đến tháng Mười. Giờ mới chỉ là giữa tháng Tám.”
“Không cần phải phí lời,” Annabelle nói. “Heath muốn một cái cớ để sa thải chúng ta. Anh ấy không tin vào sự thất bại, và nếu sa thải chúng ta, anh ấy có thể đổ lỗi cho người khác.”
“Sa thải chúng ta?” Portia trông có vẻ mệt mỏi.
“Đó sẽ là kinh nghiệm mới cho chị,” Annabelle ủ rũ nói. “May mắn thay, tôi đã kinh qua rồi.”
Portia trấn tĩnh lại. “Tôi biết chuyện này nản lòng thật, nhưng ai liên quan cũng đều thế cả. Anh xứng đáng được nhận thành quả, và anh sẽ có chúng, nhưng cần phải kiên nhẫn.”
“Tôi đã kiên nhẫn hàng tháng,” anh nói. “Lâu thế đủ rồi.”
Annabelle nhìn gương mặt bướng bỉnh kiêu ngạo của anh và không thể giữ im lặng được. “Anh có định giành quyền sở hữu cho bất kỳ phần nào của vấn đề không?”
Anh gặp cái nhìn chằm chằm của cô. “Chắc chắn rồi. Đó chính là điều tôi làm lúc này đây. Tôi đã nói tôi đang tìm kiếm một người đặc biệt, và nếu cho rằng có thể dễ dàng tìm ra cô ấy thì tôi đã tự mình làm rồi.” Anh đứng lên khỏi góc bàn. “Dành tất cả thời gian hai người cần để đưa ra buổi giới thiệu cuối cùng. Và tin tôi đi, tôi chính là người mong mỏi nhất rằng một trong hai người sẽ tìm được đối tượng phù hợp.”
Anh tiến về phía cửa, rồi đứng lùi lại để họ đi ra, đầu anh hằn thành nét trên tấm biển Bãi Xe Moóc Beau Vista treo trên bức tường phía sau.
Annabelle lấy lại chiếc túi xách và trao cho anh cái gật đầu lịch sự nhất, nhưng cô nổi giận đùng đùng khi rời khỏi văn phòng của anh, chắc chắn không có tâm trạng để đi cùng thang máy với Portia, vì thế cô đi nhanh qua sảnh tới chỗ chờ thang máy.
Hóa ra, cô chẳng cần phải vội.
Portia chậm bước lại khi thấy Annabelle biến mất. Văn phòng của Bodie nằm ngay phía trước cô bên tay phải. Lúc trước khi đi ngang qua, cô ép mình không được nhìn vào, nhưng cô biết anh ở đó. Cô có thể cảm nhận được anh qua làn da mình. Thậm chí trong suốt cuộc gặp mặt khủng khiếp với Heath khi cô cần giữ bình tĩnh nhất, cô đã cảm nhận thấy anh.
Cả đêm qua cô thức trắng để hồi tưởng lại những điều kinh khủng anh đã nói với cô. Cô hẳn có thể tha thứ cho những lời dối trá anh nói về nền tảng giáo dục của mình, nhưng cô không bao giờ có thể tha thứ cho phần còn lại. Anh là ai mà nghĩ anh sẽ chữa bệnh bằng phân tâm học cho cô? Sai lầm duy nhất của cô chính là anh. Có thể cô hơi buồn bã trước khi gặp anh, nhưng điều đó không quan trọng. Đêm qua anh khiến cô cảm thấy mình như một kẻ thất bại, và cô sẽ không để bất kỳ ai làm thế với mình.
Tay cô run run khi cô dừng lại trong văn phòng của anh. Anh đang nói chuyện điện thoại, thân hình khổng lồ của anh ngả ra trên ghế. Trông thấy cô, anh nở nụ cười, và bỏ chân xuống dưới sàn nhà.
“Jimmie, lát tôi gọi lại nhé... Ừ, nghe có vẻ được đấy. Chúng ta sẽ gặp nhau.” Anh đặt điện thoại sang một bên và đứng dậy. “Chào cưng... Cưng vẫn còn nói chuyện với anh cơ à?”
Nụ cười toe ngốc nghếch chan chứa hy vọng khiến cô nao núng. Thay vì tỏ ra nguy hiểm, anh trông giống như đứa trẻ nhìn thấy chiếc xe đạp mới dựng trước hiên nhà. Cô quay đi để lấy lại bình tĩnh và đứng đối diện với bức tường lưu niệm. Cô nhìn vài trang bìa tạp chí được đóng khung, vài bức ảnh đội tuyển từ những ngày anh còn chơi bóng, những bài báo được cắt ra. Nhưng chính bức ảnh đen trắng khiến cô chú ý. Người chụp ảnh bắt được hình ảnh Bodie với chiếc mũ bảo hiểm ngả về phía sau, quai mũ đung đưa, một mảng đất có cỏ dính vào góc mũ che trên mặt anh. Mắt anh ánh lên với niềm vui chiến thắng, và nụ cười sáng rực của anh sở hữu cả thế giới. Cô cắn môi và ép mình quay lại đương đầu với anh. “Bodie, tôi sẽ kết thúc chuyện này.”
Anh đi vòng qua bàn, nụ cười tắt dần. “Đừng làm vậy, cưng.”
“Anh không thể nhầm lẫn hơn thế về tôi.” Cô ép mình nói những lời khiến cô an toàn. “Tôi yêu cuộc sống của mình. Tôi có tiền, có nhà đẹp, và sự nghiệp thành công. Tôi có bạn bè - những người bạn thân thiết, tốt bụng.” Giọng cô nghẹn lại. “Tôi yêu cuộc sống của mình. Tất cả các phần của nó. Ngoại trừ phần liên quan đến anh.”
“Đừng mà, em yêu.” Anh giơ bàn tay như lưỡi câu thép dịu dàng về phía cô, không chạm vào cô, một cử chỉ khẩn nài. “Em là một chiến binh,” anh nói nhẹ nhàng. “Có can đảm để chiến đấu vì chúng ta.”
Cô ép lòng mình rắn lại để chống chọi với nỗi đau. “Đó chỉ là chơi bời thôi, Bodie. Trò giải trí. Giờ chuyện đó qua rồi.”
Môi cô bắt đầu run run, giống như đứa trẻ, và cô không chờ anh đáp lại. Cô quay đi... rời văn phòng của anh... chết lặng trong thang máy đi xuống phố. Hai người khá trẻ đi ngang qua cô khi cô bước ra ngoài. Một người chỉ xuống dưới chân cô, và người kia cười lớn.
Portia phớt lờ họ, chớp mắt ngăn những giọt nước mắt, nghẹt thở. Một chiếc xe buýt du lịch hai tầng màu đỏ trườn qua, người hướng dẫn trích dẫn lời của nhà văn Carl Sandburg bằng giọng quá kịch khiến cô có cảm giác như những móng tay đang cạo trên tấm bảng là da cô.
“Sôi nổi, ồn ào... Thành phố của những đôi vai lớn: Họ nói với tôi bạn xấu xa, và tôi tin họ...”
Portia lau mắt và bước đi. Cô có việc phải làm. Công việc sẽ chữa lành mọi thứ.
Điều hòa không khí của Xe Tăng bị hỏng, và khi về tới nhà sau cuộc họp với Heath, diện mạo của Annabelle đã xuống cấp trầm trọng thành một đống quăn queo nhăn nhúm, nhưng cô không vào trong nhà ngay. Thay vào đó, cô ở lại trong xe ô tô, cửa kính hạ xuống, chuẩn bị tinh thần cho bước tiếp theo. Anh chỉ cho cô thêm một buổi giới thiệu. Điều đó có nghĩa cô không thể trì hoãn việc này lâu hơn được nữa. Ngay cả như thế, cô vẫn phải dồn hết ý chí mới lôi được điện thoại từ trong túi xách ra và bấm số.
“Chào Delaney. Annabelle đây. Ừ, mình biết. Lâu lắm rồi...”
“Chúng tôi nghèo rớt mùng tơi,” Delaney Lightfield nói với Heath vào buổi tối hẹn hò chính thức đầu tiên của họ, chỉ ba ngày sau khi được giới thiệu. “Nhưng chúng tôi vẫn phải giữ thể diện của mình. Nhờ ảnh hưởng của chú Eldred, tôi có công việc bán hàng tuyệt vời tại Lyric Opera.”
Cô nối tiếp thông tin này bằng nụ cười tươi khiêm nhường, quyến rũ khiến Heath mỉm cười. Ở tuổi hai chín, Delaney gợi anh nhớ tới một Audrey Hepburn tóc vàng và khỏe mạnh hơn. Cô mặc chiếc váy liền không tay màu tím than với sợi dây chuyền ngọc trai của cụ cố. Cô lớn lên ở Rừng Hồ và tốt nghiệp trường Smith. Cô là tay trượt tuyết lão luyện và chơi quần vợt giỏi. Cô chơi golf, cưỡi ngựa, và nói được bốn thứ tiếng. Mặc dù nhiều thập kỷ duy trì công việc kinh doanh lỗi thời đã vắt kiệt gia sản nhà Lightfield và buộc họ phải bán ngôi nhà mùa hè của gia đình tại vịnh Bar, Maine, cô thích tính thử thách của việc tự mình gây dựng. Cô thích nấu ăn và thú nhận đôi khi cô ước mình đã đi học trường dạy nấu ăn. Người phụ nữ trong mơ của anh cuối cùng đã xuất hiện.
Buổi tối khá suôn sẻ, anh chuyển từ bia sang rượu, tự nhắc nhở mình cẩn thận với ngôn từ, và tìm cách hợp lý để đề cập đến buổi triển lãm mới của Fauvist tại Viện Nghệ thuật. Sau bữa tối, anh đưa cô về căn hộ cô cùng chia sẻ với hai người khác và tặng cô nụ hôn lịch thiệp lên má. Khi anh lái xe đi khỏi, mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương Pháp còn vương vấn trong xe ô tô. Anh chộp điện thoại di động để gọi cho Annabelle, nhưng anh quá hào hứng để về nhà. Anh muốn nói chuyện trực tiếp với cô. Hát theo đài bằng giọng nam trung lạc điệu, anh đi về phía Công viên Liễu Gai.
Annabelle mở cửa. Cô mặc áo sọc cổ chữ V và váy ngắn màu xanh lá cây tôn đôi chân lên rất nhiều. “Tôi hẳn nên gửi tối hậu thư sớm hơn,” anh nói. “Cô nhất định biết cách hoàn thành công việc dưới áp lực.”
“Tôi nghĩ là anh thích cô ấy.”
“Cô ấy đã gọi cho cô chưa?”
Annabelle gật đầu nhưng không nói gì thêm, và anh căng thẳng. Có thể cuộc hẹn hò đã không tốt đẹp như anh tưởng. Delaney thuộc dòng dõi quý tộc. Chuyện gì xảy ra nếu cô ấy bắt gặp quá nhiều không khí của bãi đậu xe mooc?
“Tôi vừa nói chuyện với cô ấy cách đây mấy phút,” cuối cùng Annabelle nói. “Cô ấy có ấn tượng rất tốt. Xin chúc mừng.”
“Thật hả?” Bản năng của anh hoàn toàn chính xác. “Tuyệt quá. Chúng ta hãy ăn mừng nào. Một chai bia thì sao nhỉ?”
Annabelle bất động. “Bây giờ... không phải lúc.”
Cô liếc về phía sau, và đó chính là lúc anh tỉnh ra. Cô không ở nhà một mình. Anh ghi nhận lớp son bóng tươi mới và chiếc váy ngắn màu xanh nước biển của cô. Tâm trạng vui vẻ của anh xẹp xuống. Cô đang cùng với ai?
Anh nhìn chăm chú qua đỉnh đầu cô, nhưng phòng phía trước trống không. Điều đó không có nghĩa là trong phòng ngủ cũng tương tự... Anh cưỡng lại thôi thúc muốn xông vào và tận mắt chứng kiến. “Không sao,” anh nói một cách khó khăn. “Tuần sau chúng ta sẽ nói chuyện.”
Nhưng thay vì bỏ đi, anh vẫn đứng đó. Cuối cùng cô gật đầu và đóng cửa lại.
Năm phút trước, anh vô cùng hạnh phúc. Giờ đây anh chỉ muốn đá cái gì đó. Anh đi xuống vỉa hè và trèo vào trong xe, nhưng mãi đến khi lách ra khỏi chỗ đậu xe, đèn phía trước xe mới bắt gặp chiếc ô tô đỗ ở bên kia đường. Trước đó, anh quá mải suy nghĩ nên không để ý thấy, nhưng lúc này anh không vướng bận gì hết.
Lần gần đây nhất anh nhìn thấy chiếc Porsche màu đỏ tươi đó, nó đậu tại trụ sở chính của đội Ngôi Sao.
Annabelle lê bước vào trong bếp. Dean ngồi trên bàn, một tay cầm lon Coca, tay kia cầm bộ bài. “Đến lượt chị chia bài,” anh nói.
“Tôi không muốn chơi nữa.”
“Tối nay chị chẳng vui gì cả.” Anh đặt bộ bài xuống.
“Giống như cậu là trò cười vậy hả?” Kevin bị bong gân mắt cá chân trong trận đấu hôm Chủ nhật, vì thế Dean được thay vào ở hiệp thứ hai và ném bóng thành công bốn lần trước khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Báo chí vây lấy anh, đó là lý do tại sao anh quyết định ẩn mình trong nhà cô một lúc.
Nước nhỏ giọt từ vòi nước trong bồn rửa, tiếng tưng tưng khó chịu của nó khiến cô phát cáu. Cô biết Delaney và Heath sẽ tương xứng. Sự kết hợp thú vị giữa vẻ ngoài, sự khỏe khoắn tinh nghịch như con trai và dòng dõi không chê vào đâu được của Delaney có thể đoán trước sẽ hạ gục Heath. Delaney luôn là điểm yếu đối với những anh chàng nam nhi đại trượng phu.
Annabelle gặp Delaney hai mươi mốt năm trước tại trại hè, và họ trở thành bạn thân, mặc dù Delaney nhỏ hơn cô hai tuổi. Sau những ngày ở trại hè, họ ít gặp nhau hơn, chủ yếu gặp ở Chicago khi Annabelle tới thăm bà ngoại. Trong thời gian học đại học, họ dần dần xa nhau và chỉ mới liên lạc lại cách đây vài năm. Giờ thì vài tháng họ gặp nhau một lần để cùng ăn trưa, không còn là bạn bè thân thiết nữa mà là những người quen thân thiện có chung những câu chuyện cũ rích. Đã bao nhiêu tuần nay, Annabelle nghĩ Delaney và Heath hoàn hảo với nhau thế nào, vậy nhưng tại sao cô lại phải đợi lâu đến thế để giới thiệu họ với nhau?
Bởi cô biết họ hoàn hảo như thế nào với nhau.
Cô chăm chú nhìn Dean, lúc này đang tung bỏng ngô lên không trung và lấy miệng đón lấy khi chúng rơi xuống. Giá mà pha chuyền bóng của anh cũng chính xác như thế. Cô tắt vòi nước nhỏ giọt rồi ngồi phịch xuống bàn, một tâm hồn đồng điệu đang buồn rầu.
Máy nén của tủ lạnh đột ngột tắt, và nhà bếp hoàn toàn yên lặng ngoại trừ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ hoa cúc treo tường và tiếng rơi nhẹ nhàng của bỏng ngô đang tìm mục tiêu của nó.
“Cậu có muốn thân mật không?” cô nói rầu rĩ.
Anh phun một hạt bỏng ngô ra. “Không!”
“Cậu không cần phải tỏ ra giận dữ thế.”
Ghế của anh đập mạnh xuống trên cả bốn chân. “Chuyện đó giống như thân mật với chị em gái của mình.”
“Cậu không có chị em gái.”
“Không, nhưng tôi có trí tưởng tượng.”
“Tốt. Dù sao tôi cũng không muốn. Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi.”
“Chị chỉ đang cố gắng đánh lạc hướng bản thân bởi chị phải lòng một gã không phù hợp.”
“Cậu chỉ nói vớ vẩn.”
“Tôi nghe thấy tiếng Heath ở ngoài cửa.”
“Công việc.”
“Sao cũng được.” Anh đẩy bát bỏng ngô từ mép bàn lại. “Tôi vui vì chị không để anh ta vào nhà. Bị Bodie theo đuôi cũng đủ mệt với tôi rồi. Anh ta sẽ không từ bỏ đâu.”
“Đã hơn hai tháng rồi. Tôi không thể tin được cậu vẫn chưa tìm được người đại diện. Hay cậu tìm được rồi? Thôi, quên chuyện đó đi, tôi sẽ lại kể với Heath, và tôi không muốn là người ở giữa.”
“Chị có ở giữa đâu. Chị về phe anh ta.” Anh lại ngả về sau. “Vậy tại sao chị không tận dụng cơ hội vàng này để khiến anh ta ghen tuông và mời anh ta vào?”
Chính xác là chuyện cô đã cân nhắc, chỉ có điều, thực ra, để làm gì cơ chứ? Cô phát ốm vì gian dối, phát ốm vì lúc nào cũng đề phòng. Cô chỉ phát minh ra trò say nắng này để vẫn giữ được Heath làm khách hàng, và cô không còn phải lo lắng về điều đó nữa.
“Tôi không thích.”
Cho dù là một vận động viên không được học hành quy củ, Dean vẫn rất thông minh, và cô không thích cách anh đang nhìn cô, vì thế cô cau mày. “Cậu trang điểm đấy à?”
“Kem chống nắng bôi trên cằm. Tôi có một cái mụn.”
“Làm thanh niên mới lớn thật tệ.”
“Nếu chị mời anh ta vào, tôi hẳn đã gặm vào cổ chị và đủ trò khác.”
Thở dài, cô cầm bộ bài lên và bắt đầu chia. “Đến lượt tôi.”
Delaney ở cạnh Heath khi anh dành thời gian giải lao trong trận đấu đi lại giữa các khu khán đài riêng tại Midwest Sports Dome để tiếp xúc với những nhân vật quyền lực của thành phố. Trong khi anh xem trận đấu của đội Ngôi Sao, tin nhắn được gửi từ khắp cả nước cập nhật cho anh về trận đấu của các khách hàng khác. Anh làm việc qua điện thoại từ lúc sáng sớm, nói chuyện với các bà vợ, bố mẹ và bạn gái - thậm chí bà của Caleb Crenshaw - để tất cả mọi người biết anh đang bận rộn. Anh liếc chiếc Blackberry và thấy tin nhắn của Bodie, đang ở sân Lambeau với Sean. Tính cho đến thời điểm này, anh chàng hậu vệ tân binh của họ đang có một năm tuyệt vời.
Heath đã hẹn hò với Delaney được một tháng, mặc dù anh phải di chuyển quá nhiều tới mức họ chỉ mới đi chơi có năm lần. Tuy nhiên, họ trò chuyện gần như hàng ngày, và anh biết mình đã tìm được người phụ nữ anh tìm kiếm bấy lâu. Chiều nay Delaney mặc 624f o len cổ chữ V màu đen, đeo chuỗi ngọc trai của bà cố, và quần jean thời trang vừa vặn với thân hình cao và mảnh mai của cô. Trước sự ngạc nhiên của anh, cô rời anh ra và đi về phía Jerry Pierce, người đàn ông có gương mặt hồng hào đang ở đầu độ tuổi sáu mươi và là chủ tịch của một trong những công ty môi giới lớn nhất Chicago.
Cô chào Jerry bằng cái ôm nói lên sự thân mật lâu năm. “Mandy khỏe không ạ?”
“Đang tháng thứ năm rồi. Chúng tôi đang cầu mong may mắn.”
“Lần này cô ấy sẽ giữ được cái thai đủ ngày đủ tháng, cháu biết thế. Bác và Carol sẽ trở thành những người ông người bà tuyệt vời nhất.”
Năm nào Heath và Jerry cũng cùng tham gia giải golf nghiệp dư từ thiện, nhưng Heath không biết Jerry có một cô con gái, chứ đừng nói đến chuyện cô ấy gặp vấn đề về việc giữ thai. Đây lại là chuyện mà Delaney rất thạo, cũng như cô biết phải tìm đâu cho ra chai rượu Shotfire Ridge 2002 cuối cùng và tại sao nên bỏ công bỏ sức tìm kiếm nó. Mặc dù thích uống bia, anh ngưỡng mộ sự hiểu biết của cô và vẫn đang cố gắng thể hiện sự trân trọng dành cho rượu vang. Bóng bầu dục có vẻ là một trong vài lĩnh vực hiếm hoi cô không thông thạo, và cô ưa thích những môn thể thao thượng lưu hơn, nhưng cô cũng đang cố gắng học hỏi.
Jerry bắt tay Heath. “Rốt cuộc tuần này Robillard cũng lấy lại được phong độ rồi,” ông già nói. “Làm thế nào anh vẫn chưa ký hợp đồng với anh chàng đó vậy?”
“Dean thích thủng thẳng.”
“Nếu ký với bất kỳ ai khác, anh ta đúng là thằng ngốc,” Delaney nói một cách trung thành. “Heath là người giỏi nhất.”
Jerry hóa ra là người hâm mộ nhạc kịch, lại thêm một thông tin Heath không biết, và cuộc trò chuyện chuyển dần sang nhà hát Lyric. “Heath hâm mộ nhạc đồng quê.” Giọng Delaney thể hiện sự chịu đựng ngọt ngào. “Cháu nhất định sẽ thay đổi anh ấy.”
Heath liếc quanh khu khán đài, tìm kiếm Annabelle. Cô thường cùng Molly hoặc ai đó tới xem các trận đấu của đội Ngôi Sao, và anh tin chắc mình sẽ tình cờ gặp cô, nhưng cho tới giờ vẫn chẳng may mắn đến thế. Trong lúc Delaney tiếp tục trò chuyện về Don Giovanni, Heath nhớ lại một tối giữa các buổi giới thiệu, Annabelle đã hát từng từ bài “It’s Five O’Clock Somewhere” của Alan Jackson. Nhưng hồi đó Annabelle biết đủ mọi loại thông tin vô dụng. Cũng tương tự như chỉ những người có enzim đặc biệt mới ngửi thấy mùi nước tiểu khi họ ăn măng tây, một điều mà anh phải thừa nhận thật thú vị.
Cánh cửa khu khán đài riêng mở ra, Phoebe bước vào, trong sắc màu của đội bóng, váy bó sát màu trắng với khăn quàng cổ màu vàng. Heath xin phép Jerry và dắt Delaney qua giới thiệu.
“Rất hân hạnh,” Delaney nói với vẻ thành thật hiển hiện.
“Annabelle kể với tôi rất nhiều về cô,” Phoebe đáp lại kèm theo một nụ cười.
Anh để hai người phụ nữ trò chuyện một lúc mà không hề lo lắng Delaney sẽ nói điều không nên nói. Cô chưa bao giờ làm thế, và tất cả mọi người, trừ Bodie, đều thích cô. Nói như thế không có nghĩa Bodie không thích cô. Anh ta chỉ không nghĩ Heath nên cưới cô. “Tôi phải thừa nhận hai người rất đẹp đôi,” tuần trước anh ta nói, “nhưng anh chưa bao giờ thoải mái khi ở cạnh cô ấy. Anh không là chính mình.”
Có thể bởi Heath đang trở thành một người tốt hơn. Cân nhắc đến đời sống tình ái hiện tại được cho là thất bại của Bodie, Heath cảm thấy có thể phớt lờ lời khuyên của anh chàng được.
Sau đó, Heath gặp Phoebe trong hành lang bên ngoài phòng của cô. Delaney vừa vào phòng vệ sinh, và Heath đang trò chuyện với Ron và Sharon McDermitt thì bà chủ câu lạc bộ Ngôi Sao lại gần. “Heath, liệu tôi có thể nói chuyện với anh vài phút được không?”
“Thề có Chúa, cho dù có chuyện gì đi nữa, nó cũng không phải lỗi của tôi. Nói cho cô ấy biết đi, Ron.”
Ron cười toe. “Tự mình làm lấy, anh bạn.” Anh ta và Sharon biến mất vào trong phòng.
Heath nhìn Phoebe cảnh giác. “Tôi biết có lẽ mình nên tiêm trước một mũi vắc xin.”
“Có lẽ tôi nợ cậu lời xin lỗi.”
“Thế thôi hả. Không có bia cho tôi nữa sao. Chị sẽ chẳng bao giờ đoán ra những gì tôi nghĩ về điều chị vừa nói đâu.”
“Nghe này.” Cô xốc chiếc túi xách trên vai. “Tôi chỉ định nói là tôi hẳn đã kết luận sai lúc chúng ta ở hồ.”
“Cái nào trong số một trăm cái kết luận sai?” Anh biết câu trả lời nhưng cô sẽ không tôn trọng anh nếu anh chấp nhận quá dễ dàng.
“Rằng anh đang lợi dụng Annabelle. Tôi hy vọng mình đủ rộng lượng để thừa nhận sai lầm, nhưng anh cũng phải nhớ rằng chính anh đã dọn đường khiến tôi chờ đợi điều tồi tệ nhất. Dù sao, mỗi lần tôi gặp Annabelle, cô ấy đều nói cô ấy thích thú thế nào khi giới thiệu anh và Delaney. Công ty của cô ấy đang phát triển tốt. Và Delaney rất đáng yêu.” Cô vươn tay vỗ nhẹ vào má anh. “Có thể cậu chàng bé nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng chịu lớn.”
Anh không thể tin được chuyện này. Sau bao nhiêu tháng năm cuối cùng anh cũng đã làm hòa được với Phoebe sao? Nếu vậy, anh nợ Delaney tất cả điều này.
Khi Phoebe biến mất vào phòng của cô, anh lôi điện thoại ra để có thể chia sẻ điều đó với Annabelle, nhưng trước khi anh bấm số của cô, Delaney đã xuất hiện trở lại. Dù sao đi nữa có thể anh sẽ không gặp được Annabelle. Không giống anh, cô không thích để điện thoại hoạt động cả ngày.
Annabelle chưa bao giờ hâm mộ nhạc kịch, nhưng Delaney có vé xem vở Tosca và tác phẩm hoành tráng tại Lyric chính là sự đánh lạc hướng cô cần để giải thoát đầu óc khỏi cú điện thoại của mẹ cô chiều hôm đó. Có vẻ gia đình cô đã quyết định đến Chicago vào tháng tới để giúp Annabelle đón sinh nhật tuổi ba hai.
“Adam có hội thảo,” Kate nói, “Doug và Candace muốn thăm vài người bạn cũ. Bố mẹ dù sao cũng đã dự định tới St. Louis, vì vậy chúng ta sẽ lái xe từ đó lên.”
Một gia đình lớn hạnh phúc.
Giờ giải lao. “Không thể tin được mình thích vở này đến thế,” Annabelle nói khi mua cho Delaney ly rượu vang.
Không may, bạn cũ của cô thích nói về Heath hơn là thảo luận về những thử thách và nỗi khổ não của những tình nhân bị kết tội trong vở Tosca. “Mình nhớ đã kể với cậu hôm thứ Bảy Heath giới thiệu mình với Phoebe Calebow phải không? Chị ấy thật đáng yêu. Toàn bộ kỳ nghỉ cuối tuần thật tuyệt vời.”
Annabelle không muốn nghe về điều đó, nhưng Delaney đang cao hứng.
“Mình đã nói với cậu chuyện Heath đi về miền duyên hải hôm qua, nhưng mình chưa kể là anh ấy đã gửi hoa cho mình. Không may, lại hoa hồng, nhưng anh ấy là vận động viên mà, vì thế cậu hy vọng trí tưởng tượng của anh ấy sẽ như thế nào chứ?”
Annabelle yêu hoa hồng, và cô không nghĩ tất cả những điều đó là không giàu tưởng tượng.
Delaney nghịch chuỗi ngọc trai. “Tất nhiên, bố mẹ mình quý anh ấy - cậu biết họ thế nào rồi đấy - và anh trai mình nghĩ anh ấy là anh chàng hay ho nhất mình từng hẹn hò.”
Các anh của Annabelle cũng sẽ thích Heath. Vì tất cả những lý do sai lầm, nhưng dù sao...
“Thứ Năm tuần tới sẽ tròn năm tuần bọn mình hẹn hò với nhau. Annabelle, mình nghĩ lần này anh ấy sẽ cầu hôn. Anh ấy gần như hoàn hảo.” Nụ cười của cô dần biến mất. “Chà... Ngoại trừ vấn đề nho nhỏ mình đã kể với cậu đó.”
Annabelle chầm chậm giải phóng luồng không khí cô đã giữ lại trong phổi mình. “Không thay đổi?”
Delaney hạ giọng. “Hôm thứ Bảy mình nằm đè lên anh ấy trong xe ô tô. Rõ ràng mình chủ động, nhưng anh ấy không hề dấn tới. Mình biết mình đang bị hoang tưởng - và mình chưa bao giờ nói điều này với bất kỳ ai khác - nhưng cậu có tuyệt đối chắc là anh ấy không đồng tính không? Có một anh chàng ở đại học, hoàn toàn nam tính, nhưng hóa ra anh ta có bạn trai.”
“Mình không nghĩ anh ấy đồng tính,” Annabelle nghe thấy mình nói.
“Không,” Delaney lắc đầu chắc chắn. “Mình chắc anh ấy không như thế.”
“Có lẽ cậu đúng.”
Chuông reo báo hết giờ giải lao, và Annabelle trượt vào ghế như con rắn tội nghiệp đáng thương.
Mưa đập liên hồi vào cửa sổ phía sau bàn làm việc của Portia, và một tiếng sét cắt đôi bầu trời lúc chiều muộn.
“... vì thế chúng tôi sẽ gửi thư xin nghỉ việc trong vòng hai tuần,” Briana nói.
Portia cảm thấy sự cuồng nộ của cơn bão đang châm vào da cô.
Đường xẻ chân váy đen của Briana mở ra khi cô bắt tréo đôi chân dài. “Chúng tôi chỉ mới hoàn thành chi tiết hôm qua,” cô nói, “chính vì thế chúng tôi không thể cho chị biết sớm hơn.”
“Chúng tôi sẽ giãn ra ba tuần nếu chị thực sự cần.” Kiki dựa vào ghế, trán nhăn lại lo lắng. “Chúng tôi biết chị chưa có người thay thế Diana, và chúng tôi không muốn bỏ chị trong tình huống khó khăn.”
Portia nén một tràng cười cuồng loạn. Còn điều gì tệ hơn là mất nốt hai trợ lý còn lại?
“Chúng tôi đã bàn bạc chuyện này trong sáu tháng qua.” Nụ cười rạng rỡ của Briana mời mọc Portia hãy vui mừng cùng cô. “Cả hai chúng tôi đều thích trượt tuyết, và Denver là thành phố tuyệt vời.”
“Một thành phố trong mơ,” Kiki nói. “Có rất nhiều người độc thân, và với tất cả những điều chúng tôi học được từ chị, chúng tôi biết mình sẵn sàng khởi đầu công ty riêng của mình.”
Briana ngả đầu, mái tóc vàng thẳng buông xuống qua vai. “Chúng tôi không biết làm sao để cảm ơn chị vì đã dìu dắt chúng tôi, Portia. Tôi phải thừa nhận, có những lúc chúng tôi rất bực bội vì sự khó tính của chị, nhưng giờ chúng tôi thực sự biết ơn.”
Portia áp hai lòng bàn tay đẫm mồ hôi của cô lại với nhau. “Tôi rất vui khi nghe thế.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau. Briana trao cho Kiki một cái gật đầu gần như không nhận thấy. Kiki nghịch chiếc cúc áo sơ mi trên cùng của mình. “Briana và tôi đang băn khoăn - thực sự hy vọng - có thể... Chị có phiền không nếu thỉnh thoảng chúng tôi gọi điện cho chị? Tôi biết chúng tôi có cả triệu câu hỏi lúc ban đầu.”
Họ muốn cô cố vấn cho họ. Họ sắp bỏ đi, bỏ cô lại với những người trợ lý chưa được đào tạo, và họ muốn cô giúp đỡ. “Tất nhiên,” Portia nói cứng nhắc. “Gọi cho tôi bất cứ khi nào các cô cần.”
“Cảm ơn chị rất nhiều,” Briana nói. “Thực sự, chúng tôi rất biết ơn.”
Portia cố gắng gật đầu lịch thiệp, nhưng bụng tức anh ách. Cô không cân nhắc những gì sẽ nói tiếp theo. Từ ngữ cứ thế tuôn ra. “Tôi có thể nói các cô khao khát được khởi đầu sự nghiệp, và tôi không dám mơ có thể giữ các cô lại. Gần đây khá yên tĩnh, vì thế thực sự không cần hai cô phải ở lại thêm hai tuần nữa. Tôi sẽ lo liệu ổn thỏa.” Cô vẫy tay về phía cửa, đuổi họ đi, cứ như thể họ là cặp nữ sinh tinh nghịch. “Tiếp tục đi. Hoàn tất những gì các cô cần và đi đi.”
“Thật ư?” Mắt Briana mở to. “Chị không phiền chứ?”
“Tất nhiên là không,” Portia nói. “Tại sao tôi lại phiền chứ?”
Họ không vô ơn, và họ chạy nhanh về phía cửa. “Cảm ơn Portia. Chị là số một.”
“Số một,” Portia thì thầm khi còn lại một mình. Một tiếng sấm nữa làm rung cửa sổ. Cô khoanh tay lên bàn và gục đầu xuống. Cô không thể làm thế này thêm nữa.
Đêm đó cô ngồi trong phòng khách tối tăm và nhìn chăm chú vào hư vô. Đã gần sáu tuần kể từ khi cô gặp Bodie lần cuối cùng, và cô đau đớn vì anh. Cô cảm thấy mất phương hướng, lênh đênh, cô đơn tận cùng. Cuộc sống cá nhân xếp thành những mảnh vụn quanh cô, và Mai Mối Power đang tan rã. Không chỉ bởi sự ra đi của nhân viên, mà còn vì cô mất tập trung.
Cô nghĩ về chuyện xảy ra với Heath. Không giống Portia, Annabelle nắm bắt cơ hội và sử dụng nó một cách thông minh. Mỗi người một cuộc giới thiệu, anh đã nói vậy. Trong khi Portia mải mê với bản năng sai lầm nghiêm trọng của mình và chờ đợi, Annabelle chộp ngay lấy cơ hội và giới thiệu anh với Delaney Lightfield. Không thể khôi hài hơn. Portia biết Delaney đã nhiều năm. Cô đã chứng kiến Delaney lớn lên. Nhưng cô quá bận đau khổ và chưa một lần nghĩ đến việc giới thiệu cô ấy cho Heath.
Cô liếc nhìn đồng hồ. Còn chưa tới chín giờ. Cô không thể chịu đựng thêm một đêm mất ngủ nữa. Nhiều tuần rồi, cô kháng cự lại việc uống thuốc ngủ, ghét ý nghĩ bị phụ thuộc. Nhưng nếu không sớm được nghỉ ngơi tử tế, cô sẽ phát điên mất. Tim cô bắt đầu run rẩy sợ hãi. Cô ấn tay vào ngực. Chuyện gì xảy ra nếu cô chết ngay ở đây? Ai thèm quan tâm chứ? Chỉ có Bodie.
Cô không chịu đựng được điều đó lâu hơn nữa, vì thế cô mặc vội áo choàng màu hồng, chộp lấy túi xách, và đi thang máy xuống sảnh. Mặc dù trời tối, cô vẫn đeo kính râm Chanel phòng trường hợp không may gặp một người hàng xóm. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ sẽ bị bất kỳ ai bắt gặp trong tình trạng này - không trang điểm, chiếc quần mặc ở nhà tồi tàn thò ra dưới lớp áo choàng Marc Jacobs.
Cô vội vã vòng qua góc phố tới hiệu thuốc mở cả đêm. Khi đi tới giá thuốc ngủ, cô nhìn thấy chúng. Chất đống trong chiếc thùng kim loại ghi giảm giá 75%. Những chiếc hộp màu tím bụi bặm chứa loại kẹo hình chú gà con Phục sinh có màu vàng của loài hoa thục quỳ. Chiếc hộp nằm cuối giá bên kia giá thuốc ngủ. Mẹ cô đã mua những con gà này vào lễ Phục sinh và bỏ chúng trong chiếc bát hình gấu bông Franklin Mint của cô. Portia vẫn còn nhớ cảm giác những hạt đường mắc giữa răng.
“Cô có cần giúp gì không?”
Nhân viên bán hàng là cô gái Tây Ban Nha mập mạp, trang điểm quá đậm và không thể hiểu có một vài điều nằm ngoài khả năng giúp đỡ. Portia lắc đầu và cô gái biến mất. Cô hướng sự chú ý trở lại với những viên thuốc ngủ, nhưng những chiếc hộp quay cuồng trước mắt cô. Ánh mắt chăm chú của cô trở lại thùng kẹo hình gà con. Lễ Phục sinh đã cách đây năm tháng rồi. Lúc này chúng hẳn đã dai ngoách.
Một chiếc xe tuần tra phóng vụt qua bên ngoài, còi kêu om sòm, và Portia muốn bịt ngón tay vào lỗ tai. Vài hộp các tông gà Phục sinh màu tím đã bị lõm lại, và khoang bóng kính đã mở ra. Thật kinh khủng. Tại sao họ không quăng chúng đi?
Trên đầu, đèn huỳnh quang kêu o o. Cô nhân viên bán hàng trang điểm quá đậm đang nhìn cô chằm chằm. Với một đêm ngủ ngon, Portia sẽ có cảm giác lại là chính mình. Cô phải chọn thứ gì đó thật nhanh. Nhưng cái gì?
Tiếng động từ những chiếc đèn huỳnh quang khiến thần kinh cô bực bội. Mạch cô đập nhanh hơn. Cô không thể tiếp tục đứng ở đây. Chân cô bắt đầu di chuyển, và túi xách của cô rơi xuống thấp trên cánh tay. Thay vì với hộp thuốc ngủ, cô lại với hộp kẹo hình gà màu hoa thục quỳ. Mồ hôi chảy thành dòng giữa hai bầu ngực cô. Cô nhấc một hộp lên, rồi một hộp nữa, và một hộp nữa. Bên ngoài, còi taxi kêu om sòm. Vai cô va vào kệ đồ tẩy rửa, một chồng bọt biển rơi xuống sàn. Cô loạng choạng tới chỗ tính tiền.
Một đứa trẻ khác đứng ngay sau quầy thanh toán, mặt đầy mụn và không có cằm. Thằng bé cầm một hộp kẹo lên. “Cháu thích những cái này.”
Cô nhìn chăm chú vào chồng báo khổ nhỏ. Thằng bé đưa hộp kẹo vào máy quét. Tất cả mọi người trong tòa nhà của cô đều mua đồ tại hiệu thuốc này, nhiều người trong số họ dắt chó đi dạo vào buổi tối. Chuyện gì xảy ra nếu ai đó đi lang thang ở đây và trông thấy cô?
Cậu nhóc giơ một hộp có mặt giấy bóng kính bị rách. “Cái này bị thủng rồi.”
Cô ngần ngừ. “Chúng... dành cho lớp học mẫu giáo của cháu tôi.”
“Cô có muốn cháu lấy hộp khác không?”
“Không, thế này cũng được.”
“Nhưng nó bị rách.”
“Tôi nói không sao!” Cô hét lên, và thằng bé có vẻ giật mình. Cô nhăn miệng làm thành một nụ cười. “Chúng... để làm dây chuyền.”
Thằng bé nhìn cô như thể cô bị điên. Tim cô đập nhanh hơn. Thằng bé bắt đầu quét lại. Cửa mở, và một cặp lớn tuổi bước vào trong cửa hàng. Cô không biết họ là ai, nhưng cô đã có lần nhìn thấy họ. Thằng bé quét hộp cuối cùng. Cô dúi vào tay nó tờ hai mươi đô, và thằng bé xem xét tờ giấy bạc như thể nhân viên kho bạc. Những con gà nằm rải rác trên quầy khiến bất kỳ ai cũng có thể trông thấy, tám hộp màu tím, sáu con gà trong một hộp. Thằng bé đưa cho cô tiền thừa. Cô nhét nó vào trong túi xách, không thèm bận tâm tới chiếc ví, ném ngay tiền thừa vào trong túi xách.
Điện thoại quầy thu ngân đổ chuông, và thằng bé trả lời. “Chào Mark, có chuyện gì thế? Không, mình không được nghỉ cho đến nửa đêm. Chết tiệt.”
Cô chộp lấy cái túi từ thằng bé và nhét số hộp còn lại vào trong. Một hộp rơi xuống sàn. Cô bỏ nó ở đấy.
“Cô ơi, cô có muốn hóa đơn không?”
Cô vội vã đi ra phố. Trời bắt đầu mưa trở lại. Cô ôm chặt cái túi vào ngực mình và tránh một phụ nữ trẻ tươi tắn, người vẫn tin vào hạnh phúc mãi-mãi-về-sau. Mưa làm tóc cô ướt sũng, và khi về tới nhà, cô run lẩy bẩy. Cô bỏ phịch cái túi lên trên bàn ăn. Một vài hộp đã đổ tràn ra.
Cô giũ sạch chiếc áo choàng và cố gắng thở. Cô nên pha cho mình một cốc trà, mở chút nhạc lên, có lẽ là ti vi. Nhưng cô chẳng làm gì như vậy cả. Thay vào đó, cô ngồi thụp xuống chiếc ghế ở chân bàn và chậm rãi xếp những hộp kẹo thành hàng trước mặt cô.
Bảy hộp. Sáu con gà trong một hộp.
Tay run run, cô bắt đầu mở lớp giấy bóng và xé toang nắp hộp. Những mảnh các tông tím rơi xuống sàn nhà. Những chú gà con rơi ra ngoài cùng với đống đường cát vàng.
Cuối cùng tất cả các hộp cũng được mở hết. Cô đẩy những mẩu các tông và giấy bóng cuối cùng xuống tấm thảm. Chỉ còn lại những con gà. Khi nhìn chăm chú vào chúng, cô biết Bodie đã đúng về cô. Cả đời mình, cô bị nỗi sợ hãi điều khiển, sợ thất bại đến mức quên mất phải sống như thế nào.
Cô bắt đầu ăn lũ gà, từng con một.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc!