Một trong những niềm vui của cô tại Rutledge là những món ăn ngon được chuẩn bị bởi người đầu bếp tài năng Broussard. Catherine biểu hiện đầy vui vẻ khi nhìn thấy thức ăn trên khay: trà, trứng tươi được phủ trong kem và bên ngoài với pistolettes cuộn nhỏ hình bầu dục, và một đĩa dâu chín mọng.
"Có một tờ giấy được đặt dưới cửa ra vào, thưa cô," người hầu gái nói. "Tôi đặt nó ở mặt bên của khay."
"Cảm ơn cô." Cầm tờ giấy trong khay lên, Catherine cảm thấy một niềm vui mới trỗi dậy khi nhìn thấy tên mình được viết bằng nét chữ không thể nhầm lẫn của Leo, gọn gàng, nghiêng nghiêng của một kiến trúc sư được đào tạo.
"Rung chuông khi cô hoàn thành bữa ăn, thưa cô, và tôi sẽ chạy lên để dọn nó xuống. Và nếu cô cần giúp thay áo quần hoặc chỉnh trang lại tóc tai, tôi là một người khá tốt trong chuyện đó. "
Catherine chờ đợi cho đến khi người giúp việc rời khỏi mới mở tờ giấy ra. Một chuyến đi chơi bí ẩn đã đươc lên kế hoạch cho buổi sáng này. Hãy sẵn sàng vào lúc mười giờ nhé. Mang theo giày đi bộ.
Một nụ cười ngự trị trên khuôn mặt của Catherine. "Chuyến đi chơi bí ẩn", cô nói và ngóng nhìn Dodger trèo mình lên giường, chiếc mũi nhỏ bé đang hoạt động khi cậu nhóc phát hiện thức ăn ở gần đó. "Anh ấy thì có thể lên kế hoạch gì nhỉ? Không, Dolger, không được làm phiền bữa ăn sáng của ta. Chú mày sẽ phải đợi cho đến khi ta ăn xong. Ta sẽ vẽ đường thẳng chia chú mày một phần. "
Dường như hiểu được giọng nghiêm khắc của cô, Dodger trườn dài và lăn từ từ, hoàn thành ba vòng trên nệm.
"Và ta không mong đợi đây là một thỏa thuận lâu dài", Catherine nói thêm, khuấy đường vào trà của cô. "Ta chỉ chăm sóc của chú mày cho đến khi chú mày quay trở lại với Beatrix thôi nhé."
Cô đã rất đói nên cô ăn mỗi miếng trên đĩa của mình, ngoại trừ các phần nhỏ dành cho Dodger. Những quả trứng đã được chuẩn bị một cách hoàn hảo. Khi cô ăn xong, cô nuông chiều múc một quả trứng vào một đĩa nhỏ cho Dodge, đặt một vài quả dâu ở bên cạnh, và đến đặt nó trên sàn nhà cho cậu nhóc. Hạnh phúc, Dodger chạy vòng xung quanh cô, dừng lại để cô vuốt ve, rồi đi đến ăn nhanh thức ăn của mình.
Catherine vừa mới gội và chải tóc xong thì có tiếng gõ cửa. Đó là Poppy, kèm theo người giúp việc gia đình mà cô đã nhìn thấy trước đó. Poppy mang ít nhất ba chiếc váy trang trí trên tay , trong khi cô giúp việc mang một giỏ lớn đầy với những thứ gồm vớ nữ, ga trải giường, găng tay, và những đồ trang trí khác.
"Xin chào," Poppy nói vui vẻ, đến đặt chiếc váy trên giường. Liếc nhìn chú chồn ăn trong góc, cô lắc đầu và cười toe toét. "Xin chào, Dodger."
"Có phải tất cả những thứ này đều là cho tôi?" Catherine hỏi. "Tôi không cần quá nhiều như thế, thật sự đấy-"
"Tôi sẽ buộc cô giữ lấy nó," Poppy thông báo, " cô thử trả lại một thứ gì đó cho tôi xem. Tôi đã chuẩn bị một vài chiếc quần áo lót mới từ thợ may, và một chiếc áo cooc- xê đời mới- cô còn nhớ chúng không khi chúng ta đến phòng trưng bày áo quần dành cho phụ nữ tại các triển lãm lớn? "
"Tất nhiên." Catherine mỉm cười. "Làm sao quên được khi một bộ sưu tập đồ cá nhân của một người phụ nữ được trưng bày cho cả thế giới xem như vậy."
"À, có một lý do tại sao bà Caplin giành được huy chương giải thưởng tại triển lãm. Các loại áo lót của Caplin là nhẹ hơn nhiều so với những loại bình thường, và chúng khônh phải loại là nhỏ, nhọn, mà toàn bộ đều được điều chỉnh cho phù hợp với cơ thể hơn là ép bạn vào một hình dạng không thoải mái. Harry nói với người quản gia của khách sạn, bà Pennywhistle, cho phép người giúp việc nói ra bất kỳ áo quần gì mà người đó muốn mặc để Rutledge có thể sắp xếp được. "
Catherine khẽ ngước mày. "Thật thế sao?"
"Vâng, bởi vì nó cho phép họ tự do hơn trong di chuyển. Và họ có thể hít thở thoải mái. "Poppy nâng lên một chiếc váy màu xanh bọt biển từ giường và cho Cat nhìn thấy nó. "Cô phải mặc cái này trong ngày hôm nay. Tôi chắc rằng nó sẽ phù hợp với cô-chúng ta có cùng một chiều cao, chỉ là cô thanh mảnh hơn, và tôi có đăng ten phù hợp với nó. "
"Cô đang quá hào phóng, Poppy à."
" Có gì đâu, chúng ta là chị em mà." Cô gửi Catherine một cái nhìn trìu mến. "Dù cô có kết hôn với Leo hay không, chúng ta vẫn luôn là chị em. Leo đã nói với tôi về chuyến đi chơi với cô vào lúc mười giờ. Anh ấy có nói cho cô biết cô sẽ đi đâu không? "
"Không, anh ấy nói với cô à?"
" Đúng vậy." Poppy cười toe toét.
"Ở đâu?"
"Tôi sẽ để anh ấy làm cô ngạc nhiên. Tuy nhiên, tôi sẽ nói rằng chuyến thám hiểm của cô có đầy đủ sự phê duyệt của Harry. "
Sau những nỗ lực kết hợp của Poppy và người giúp việc, Catherine đã mặc một chiếc váy màu bọt biển nhạt, không phải xanh nước biển, cũng không hoàn toàn là xanh lá cây, mà là sự trộn lẫn giữa hai sắc xanh ấy. Nó vừa khít với cô, váy dài cho đến đầu gối, nơi mà chúng được trang trí bằng những viền ren. Một cái áo phù hợp, được chiết eo hoàn hảo, được trang trí với rìa lụa bóng được pha giữa màu màu xanh lá cây, và xanh xám bạc. Một chiếc mũ nhỏ, gợi cảm được mang vào làm tôn thêm vẻ đẹp của mái tóc cô, vốn đã được búi gọn trong một búi tóc hình thác nước.
Đối với Catherine, người đã quá lâu không mặc bất cứ thứ gì hợp thời trang, thì thành quả trước mắt thật bất ngờ. Cô có thể nhận ra một người phụ nữ khác trong mình, nữ tính và rạng ngời.
"Ồ, quý cô, cô xinh đẹp như các cô gái mà họ vẽ trên những hộp kẹo vậy," người giúp việc kêu lên.
"Cô ấy nói đúng đấy, Catherine," Poppy mỉm cười rạng rỡ. "Chờ cho đến khi anh trai của tôi nhìn thấy cô! Anh ấy sẽ hối hận với mỗi từ khủng khiếp mà anh từng nói với cô. "
"Tôi cũng đã nói những điều khủng khiếp với anh ấy," Catherine nghiêm nghị trả lời.
"Chúng ta đều biết có một lý do đằng sau tình trạng đối đầu giữa hai người," Poppy nói. "Nhưng chúng ta không bao giờ có thể biết rõ nó là gì. Beatrix đã đúng, tất nhiên. "
"Về cái gì?"
"Đó là cô và Leo giống như một cặp chồn sương vậy với một chút lộn xộn trong tán tỉnh."