Phương Khải cầm túi hồ sơ màu đỏ sậm mà Triệu tổng đã duyệt tiến vào, sau khi truyền đạt lại ý của Triệu tổng, đang định ra cửa thì bị tổng giám đốc đại nhân gọi lại.
Trình Lục Dương vừa cởi áo khoác Âu treo lên, vừa thờ ơ dặn: “Lát nữa cậu gọi điện thoại cho cô Tần.”
Anh hiếm khi dặn Phương Khải gọi điện thoại cho phụ nữ, ngoại trừ những đối tác làm ăn — trừ trước kia có bạn gái, cho nên Phương Khải dĩ nhiên là ngây ngẩn cả người.
Trình Lục Dương năm nay ba mươi tuổi, chưa nói về ngoại hình mà chỉ bàn về thân phận và điều kiện của anh thì người muốn làm người phụ nữ của anh xếp hàng dài từ thiếu nữ vị thành niên cho đến bác gái đã ly hôn.
Lúc đầu anh chỉ nói là thà ít mà chất lượng, nhưng về sau gần đến đầu ba thì cũng ngầm đồng ý bề trên thay anh sắp xếp đối tượng.
Trước sau anh đã làm bạn với ba người, sở dĩ nói làm bạn mà không phải yêu đương là do quá trình họ tiếp xúc với nhau quả thật tựa như cuộc gặp gỡ của hai người bạn bình thường, chỉ trừ hình thức là tương đối giống với người yêu.
Tặng hoa, xem phim, ăn cơm, đưa đối phương về nhà, từ đầu tới cuối đều có nhịp điệu giống nhau, anh thì cứ như một diễn viên khuyết thiếu dao động cảm xúc, tuy diễn xuất hoàn hảo nhưng không hề có linh hồn…
Ai cũng không nghĩ tới một người cuồng ngạo bạo khoe như Trình Lục Dương vậy mà với loại chuyện này lại cũ rích đến đáng sợ, cuối cùng đều là đối phương không chịu nổi anh, hầu như mỗi người đều giống bà chủ xinh đẹp của quán cà phê dưới tầng tranh cãi với anh một trận, chất vấn anh: “Rốt cục anh có xem em là bạn gái anh không?”
Kế đó anh sẽ hỏi một câu: “Vậy em muốn thế nào?”
Đối phương cứng họng, đúng vậy, mọi quá trình hẹn hò anh đều làm rất tốt, rất phong độ, ra tay hào phóng, cô muốn gì anh đều mua, mỗi buổi hẹn hò đều có bó hoa đắt tiền… Rốt cục cô còn muốn thế nào?
Sự thật chính là, Trình Lục Dương chỉ thực hiện đúng nghĩa vụ bạn trai, ngoài ra, ngay cả một chút cảm xúc rung động anh cũng không có.
Cuối cùng thì dứt khoát không yêu đương nữa, sớm biết yêu đương lãng phí thời gian lại phiền phức như vậy, anh mới không thèm đi chịu tội đâu.
“…Cô Tần?” Phương Khải bắt đầu vắt óc suy nghĩ về các buổi tiệc rượu lớn, tổng giám đốc đã quen biết cô Tần nào, chẳng lẽ tổng giám đốc lại muốn gây hại cho cô gái nhà lành nào?
“Khi tôi nói chuyện với cậu, làm ơn dẹp mấy cái sóng não dư thừa trong đầu lại, đừng có để cho sức tưởng tượng bùng nổ gấp ba lần rồi phiêu lưu khắp chốn cùng với các tế bào não tàn của cậu”. Trình Lục Dương vừa liếc cậu ta một cái đã không khó để nhìn ra cậu ta đang rối rắm cái gì: “Tôi nói chính là cái cô Tần tông vào đuôi xe đó.”
Phương Khải hơi giật mình, lẽ nào cô gái kia đâm vào đuôi xe tổng giám đốc nhà anh, thì tổng giám đốc nhà anh muốn theo đuôi cô ấy? Trong nháy mắt, anh bắt đầu cảm thấy kính nể tổng giám đốc, đây mới là hình mẫu của kẻ báo thù, phải biết mất tiền là chuyện nhỏ, mất danh dự là chuyện lớn, nhưng chuyện còn đáng sợ hơn cả hai cái đó chính là — trở thành người phụ nữ của tổng giám đốc đại nhân nhà anh.
Trình Lục Dương thấy Phương Khải thật lâu không có phản ứng, ngẩng đầu thấy trong mắt cậu ta tràn đầy quý mến và sùng bái thì tức khắc sa sầm mặt: “Tôi chưa nói với cậu là dẹp ngay những suy nghĩ lung tung trong đầu sao?”
Tần Chân nhìn số tiền dư trên ATM, cả người lập tức chán nản.
— Con mẹ nó, mi mắng ai là 250 (đồ ngốc) hả?
Cô ngây người một lát, mới chuyển hai nghìn tệ vào tài khoản của mẹ, nghĩ tới tin nhắn của Tần Thiên, năn nỉ cô mua cho nó đôi giày chơi bóng mới … thì khẽ cắn răng, chuyển thêm ba trăm tệ.
Không thể nhiều hơn nữa được, mặc dù biết với ba trăm tệ thì không thể nào mua được đôi giày chơi bóng Nike, nhưng đây đã là giới hạn của cô rồi.
Tháng này mới mùng ba, cách ngày mười lăm lĩnh lương còn tận mười hai ngày, mà cô chỉ còn lại có hai trăm tệ để sống… chỉ tính riêng tiền đi xe điện ngầm cũng tốn ít nhất bảy tám tệ một ngày, có thể tưởng tượng được cuộc sống của cô trôi qua túng thiếu như thế nào.
Sau khi quay lại công ty, cô do dự một lát, rồi đi đến phòng làm việc của Lưu Trân Châu.
Thấy cô tới, Lưu Trân Châu còn chưa hết giận, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới cô, tiếp tục lướt taobao (*) trên máy vi tính.
[(*) trang web mua sắm của TQ]
Tần Chân chỉ có thể cười làm lành mà đi tới trước bàn khom người: “Chủ nhiệm Lưu, thật xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho bà rồi…”
“Ui ui, coi chừng thắt lưng quý giá của cô kìa, mau đứng lên mau đứng lên!” Lưu Trân Châu giễu cợt cô, phần thịt trên chiếc cằm vì giận mà run run cả lên “Cô nói xem, trong mấy tháng liền gây cho tôi bao nhiêu là chuyện hả? Thành tích đã không tốt, mà luôn có sai sót, nhà cửa thì không bán được mấy căn, khách hàng cũ tức giận bỏ đi không ít, tôi nói Tần Chân, cô có phải là thấy chúng tôi quá hiền lành tốt bụng, nên sẽ không đuổi cô ra khỏi công ty hay không?”
Tần Chân: “…”
Người quá hiền lành tốt bụng? Cô sắp bị sự tự tin thái quá không biết từ đâu tới của bà Lưu Trân Châu này hù cho khóc rồi.
Tần Chân sở trường khác không có, nhưng giỏi nhất chính là nhận lỗi, chỉ cần không động tới điểm mấu chốt, thì cô có thể bấm bụng chịu đựng tất cả khổ sở, sau đó chân thành xin lỗi cho đến khi đối phương nhận ra cô thật sự có ý định hối cải, làm lại từ đầu, hơn nữa trong lòng còn mang theo lý tưởng và quyết tâm giải cứu thế giới.
Sau một màn độc thoại nội tâm kinh thiên địa, khiếp quỷ thần thì cuối cùng Lưu Trân Châu cũng mềm lòng thỏa hiệp thêm một lần, trừng Tần Chân một cái: “Không! Có! Lần! Sau! Nếu không thì cút ngay cho tôi!”
Mấy câu này lần nào bà cũng nói, nhưng kết quả là đến nay Tần Chân vẫn chưa cút đi, bình thường là đợi bà trút giận xong thì cút ra khỏi phòng làm việc của bà mà thôi, nhưng hôm nay Tần Chân lại không vội đi, ngược lại cứ ở đó ấp a ấp úng, vẻ mặt thì lúng túng, mất tự nhiên.
Lưu Trân Châu tức giận hỏi cô: “Còn chuyện gì nữa?”
“Tôi muốn hỏi bà……hỏi bà hiện trong tay còn tiền dư hay không.”
“Giỡn cái gì vậy? Tôi cũng không biết khi nào thì tiền có thể dư được cơ đấy, có người ngại mình nhiều tiền sao?” Lưu Trân Châu trừng mắt.
Tần Chân tỏ vẻ mặt đưa đám kể lại chuyện lúc mình học lái xe gây ra sự cố tông vào đuôi xe người khác, Lưu Trân Châu nghe xong thì đen mặt, vị chủ nhiệm này tuy độc mồm độc miệng nhưng lại dễ mềm lòng, thường ngày mặc dù hay mắng mỏ cô nhưng không hề bỏ mặc cô.
“Cần bao nhiêu?” Lưu Trân Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) hỏi.
[(chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: thành ngữ chỉ việc mong muốn một người nào đó tiến bộ hơn)]
“Ba vạn bảy ngàn năm trăm ba mươi hai.” Tần Chân nhanh chóng khai báo con số.
Lưu Trân Châu há miệng, cuối cùng phun ra một câu: “Núi xanh còn mãi, nước biếc chảy hoài (*), tráng sĩ, chúng ta giang hồ cáo biệt!”
[(*) ý nói mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, thể hiện sự kiên định, lòng quyết tâm, đây cũng là câu chào tạm biệt phổ biến của TQ, nhất là trong những trường hợp không hẹn ngày gặp lại)]
Tần Chân phịch một tiếng quỳ xuống sàn nhà, ôm lấy bắp đùi mập mạp của bà mà kêu khóc: “Đại hiệp! Thiên sứ! Hoàng hậu nương nương! Xin ngài mở lòng từ bi cứu lấy tiểu nữ đi, kiếp sau dù có làm nô làm tỳ, làm trâu làm ngựa, tiểu nhân cũng không quên đại ân đại đức của ngài! Ngài là áng mây động lòng người nơi chân trời, khiến tôi chỉ muốn giữ ngài lại!” (từ lời bài hát ‘phong tục dân tộc đẹp nhất’ do ca sĩ nổi tiếng Phụng Hoàng Truyền Kỳ hát,“người là áng mây đẹp nhất nơi chân trời, khiến ta chỉ muốn giữ người lại”)
Lưu Trân Châu vô cùng kích động mà vỗ vỗ bả vai cô: “Tần Chân, mau cút ngay cho bà!”
Lúc nhận được điện thoại của Phương Khải, Tần Chân cho là anh ta gọi đến giục nợ nên đối phương vừa thốt ra mấy chữ “cô Tần” thì cô liền hết sức tự giác mà khai báo: “Là trợ lý Phương phải không? Chuyện đó, tuy là trong tay tôi hiện không có tiền, nhưng lúc nãy tôi đã năn nỉ hết lời với chủ nhiệm chúng tôi nên có vay được chút ít, lát nữa sẽ xuống ngân hàng dưới tầng chuyển khoản cho anh, anh xem vậy có được không?”
“Thực ra là tổng giám đốc chúng tôi____”
“Tôi hiểu tôi hiểu, anh ta không cho phép tôi trả góp, không phải tôi đi gom đủ ngay đây sao? Đợi anh kiểm tra sổ sách xong, tôi bảo đảm chuyện này đến đây là chấm dứt!” Cô quả là người biết nghe lời.
Phương Khải bật cười: “Không không không, cô hiểu lầm ý tôi rồi, thực ra tôi gọi điện thoại tới là để nói với cô một tiếng, tuy tiền này có liên quan đến cô, nhưng trên thực tế cô không cần phải tự trả phí sửa chữa xe, mà dựa trên hợp đồng của trường dạy lái xe, hễ là người đang học lái trong lúc lái xe tập lái gây ra bất kì sự cố giao thông nào thì mọi phí tổn đều do phía nhà trường bồi thường.”
“…” Tần Chân sợ ngây người.
Phương Khải tiếp tục nói: “Lúc trước bắt cô bồi thường cũng vì nghĩ cô là người trong cuộc, còn về phía nhà trường sẽ do cô tự mình liên lạc. Nhưng hiện tại xem ra, cô hình như không biết chuyện này, cho nên tôi mới gọi điện thoại tới nhắc nhở cô, tránh cho cô bị phía nhà trường bên kia lừa gạt, chịu thiệt thòi.”
Phía bên kia bỗng im lặng vài giây, Phương Khải ngừng hô hấp, đang lúc buồn bực sao đối phương chẳng có phản ứng gì hết, thì bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, dọa anh run tay lên, suýt chút nữa là quăng luôn cái điện thoại di động rồi.
Tần Chân mừng đến suýt khóc, ôm di động mà hỏi: “Thật chứ thật chứ? Anh nói thật phải không? Tiền này không cần tôi trả, mà là nhà trường trả? Anh thật sự không gạt tôi? Chết rồi, làm sao đây? Bây giờ tôi quá kích động, quả thật cứ như trúng được năm trăm vạn vậy! Làm sao đây làm sao đây?”
“…” Phương Khải nghe ở đầu bên kia vẫn tiếp tục phát ra những âm thanh kì quái, lại cảm thấy cứ như vậy mà ngắt luôn điện thoại thì hình như không được tốt cho lắm nên nghẹn cả buổi mới nói ra được một câu: “Hay là đi ra ngoài ăn mừng một chút?”
Tiếng la ở đầu bên kia bỗng dưng im bặt, Tần Chân suy nghĩ một chút, liền sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề, anh muốn đi ăn ở đâu?”
“?” Phương Khải giật mình, không phải anh chỉ muốn cô tự đi ăn mừng một chút sao? Tại sao lại kéo anh vào?
Tần Chân cũng cực kỳ nhanh nêu tên một nhà hàng lẩu, hăng hái bừng bừng hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Phương Khải ngập ngừng: “Tốt thì tốt…”
“Vậy quyết định thế nhé, sáu giờ tôi tan ca, ở dưới tầng chờ anh! À, anh biết chỗ tôi làm không?” Tần Chân lại bắt đầu thông báo địa chỉ, vẫn còn đang ngất ngây vì tìm được đường sống trong chỗ chết.
Phương Khải đang muốn giải thích thì Tần Chân trực tiếp cúp điện thoại! Cúp?!
Tốt thì tốt, nhưng vấn đề là bọn họ vốn không quen biết, cứ mặt đối mặt mà ăn lẩu suốt mấy tiếng đồng hồ sẽ không lúng túng sao?
Phương Khải: Cô gái, sao lại thoải mái như vậy chứ? Thật ra tôi rất ngượng ngùng đó!!!
Lúc tan làm, Phương Khải xin phép Trình Lục Dương, nói là hôm nay không thể lái xe đưa anh về nhà.
Trình Lục Dương nhẹ nhàng dừng bước, quay đầu lại hỏi: “Ý của cậu là, muốn tôi tự đẩy xe về?”
Tổng giám đốc anh không biết lái xe cũng không phải là lỗi của tôi mà!
Phương Khải oan ức nói: “Tôi đã nói với Lý Mật phòng bên cạnh rồi, hôm nay cô ấy sẽ thay tôi đưa ngài về.”
Vì vậy mà anh còn phải bỏ tiền ra để mua vé đi xem ca nhạc nữa.
Trình Lục Dương lục lại trong đầu những thông tin về cái tên Lý Mật: “Cậu nói là, Lý Mật phụ trách hiệu đính ở phòng bên cạnh? Chính là Lý Mật mà mỗi lần nhìn thấy tôi thì hận không thể móc hai con ngươi ra rồi dán trên ngực với mông tôi ấy hả?”
“…” Phương Khải im lặng mà khen…không, là gật đầu.
“Không được, tôi không muốn.” Trình Lục Dương từ chối chắc như đinh đóng cột: “Ánh mắt cô ta nhìn tôi quá nhục – dục, cứ như muốn lột sạch tôi ý, tôi sợ cô ta chạy xe tới một chỗ vắng người, hủy hoại sự trong sạch của tôi, trước – hiếp – sau – giết.”
Hơn nữa bộ ngực của cô ta nhìn qua chỉ có cup A, Trình Lục Dương tỏ vẻ bị người như vậy trước – hiếp – sau – giết thì quá tệ hại.
Phương Khải không có cách nào, chỉ đành phải vừa theo tổng giám đốc đại nhân đi về phía bãi đỗ xe vừa gọi điện thoại cho Tần Chân: “Thật ngại quá cô Tần, tôi có thể sẽ đến muộn nửa tiếng, cô xem hôm khác hay là chịu khó đợi tôi một lát… Như vậy có phải đã làm phiền cô quá hay không? Tôi sợ cô đói không chịu nổi … Được được, vậy tôi nhất định sẽ mau chóng chạy tới.”
Trình Lục Dương rất nhạy bén bắt được hai chữ “cô Tần”, híp mắt suy nghĩ: “Cậu nói cô Tần này sẽ không phải là cái cô Tần mà tôi đang nghĩ đến đó chứ?”
Phương Khải đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc ngài nghe tôi nói, tôi theo căn dặn của ngài mà gọi nói cho cô ấy biết, chi phí sửa chữa cô ấy không cần phải trả, ai ngờ cô ấy bỗng nhiên mời tôi đi ăn, mà tôi không tiện từ chối, cho nên —”
“Cậu giải thích với tôi làm gì? Còn trưng ra cái vẻ mặt xấu hổ như bị bắt gian tại giường nữa chứ.” Trình Lục Dương rất bình tĩnh mà lườm cậu ta một cái “Cậu có quyền tự do qua lại, đi ăn cơm, hẹn hò với ai đều không cần phải báo cáo với tôi.”
“…” Chuyện này không phải là ngài chủ động hỏi hay sao?
“Nhưng mà…” Trình Lục Dương không ý kiến cười cười: “Cái cô kia từ lần đầu tiên thấy cậu đã bắt đầu nịnh bợ cậu rồi, đây gọi là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*).”
[(*)vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: ý nói không có chuyện gì mà ân cần, quan tâm thì không phải phường gian ác cũng là bọn trộm cướp]
Tuy rằng không nói ra tình trạng cuộc sống túng quẫn nghèo khó mà cô biểu lộ rõ qua cuộc nói chuyện trong quán cà phê, nhưng anh cảm thấy mình vẫn nên nhắc nhở Phương Khải một câu.
“Tần Chân kia có thể xem trọng cậu, cậu nên tự cẩn thận chút, đừng để bị người ta lợi dụng.”
Phương Khải giật mình: “Lợi dụng? Tôi có cái gì đáng để lợi dụng?”
Trình Lục Dương ngừng lại: “Cũng đúng, cậu thì có gì đáng để lợi dụng? Tiền lương thì không cao, mặt mũi bình thường, chiều cao cũng chỉ hơn người ngồi xe lăn một chút, ngoài căn nhà mua ở Tam Hoàn nơi hang cùng ngõ hẻm ra thì cô ta coi trọng cậu cái gì chứ?” Anh rất nhanh đã cho ra kết luận: “Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“…” Phương Khải muốn khóc, tổng giám đốc ngài có thể đừng đả thương người ngay trước mặt tôi không? Mà ngay trước mặt tôi cũng được, nhưng ngài phải thông báo trước một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý chứ!
Anh đột nhiên cảm thấy, thật ra thì để cho Lý Mật kéo tổng giám đốc đại nhân nhà anh tới một vùng ngoại thành nào đó rồi trước – hiếp – sau – giết quả thực là quá hời cho tổng giám đốc rồi! Bởi vì trong suốt quá trình cưỡng – hiếp đó, tổng giám đốc đại nhân chắc chắn sẽ không ngừng công kích cá nhân cực kỳ bi thảm với Lý Mật, vậy thì người chịu thiệt vốn không phải là anh, có được không? Được không?