Minh Vương Đoạt Hậu Chương 7

Chương 7

Sáng sớm, gió lạnh từ từ thổi qua , Hắc Mộc Dạ cùng muội muội Hắc Mộc Miệp ngồi trong đại sảnh Huyền Minh Thành, đàm luận một ít sự vụ trọng yếu trong thành . Nếu việc này không phải phải tức khắc xử lý, hắn một chút cũng không muốn rời khỏi phòng, rời khỏi giấc mộng thiên hạ của hắn. Sáng sớm, khi hắn mở mắt, thấy thê tử ngủ yên ở trong lòng của chính mình, thì những cái thỏa mãn khác so ra đều không bằng.

“Đại ca? Đại ca?”

Hắc mộc điệp liên tục kêu vài tiếng, mới kéo sự chú ý của hắn về.

“sao?? Suy nghĩ về chị dâu?”

Hắc Mộc Dạ hoành tráng liếc nàng một cái nàng, không có đáp lời.

“Huynh cho dù không nói ta cũng biết, biểu hiện của huynh hiện ra hết trên mặt rồi.” Hắc Mộc Điệp giảo hoạt cười cười.



Hắc Mộc Dạ nhăn mày rậm, dưới đáy lòng thở dài, hắn đối với tiểu muội tinh quái lại thông minh thông này một chút biện pháp cũng không có.

“Được rồi, không đề cập tới chị dâu , trở lại chuyện chính đi! Theo ta được biết, Phượng Thư Dương đã muốn nắm giữ Huyền Minh Thành, xác thực địa thế, chỉ sợ không bao lâu sẽ đã tìm tới cửa.”

“Hừ, động tác so với tưởng tượng còn chậm rất nhiều.”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Hắc Mộc Điệp đột nhiên nhịn không được phát ra một tiếng cười khẽ, thần bí lại cười khẽ hướng Hắc Mộc Dạ trừng mắt nhìn.

“Không phải Phượng Thư Dương động tác chậm, mà là bởi vì có người nhân từ làm khó dễ.”

Hắc Mộc Dạ lại nhíu mày, nhìn tiểu yêu tinh trước mặt, hắn hiểu được Hắc Mộc Điệp nói những lời này manh theo một nghĩa khác. "Người nhân từ" kia chính là tiểu yêu tinh này!!!!

“Ta còn nghĩ đến Phượng Thư Dương Giang Nam đế vương chỉ là hư danh, nguyên lai là ngươi âm thầm giở trò quỷ.”

“Ha ha, kỳ thật ta cũng chỉ bất quá là chế tạo một ít thứ thôi, cũng chỉ là theo Phượng Thư dương hành động mà thôi.” Hắc mộc điệp cười cười, thần sắc bỗng nhiên chuyển biến “Nhưng ta cũng chỉ có thể bán trụ hắn một thời gian thôi, bằng năng lực của hắn, chỉ sợ rất nhanh sẽ đã tìm tới cửa, đến lúc đó huynh tính làm sao?

“Không thế nào, ta sẽ không cho hắn đem Nha nhi đi .” Hắc Mộc Dạ ngữ khí chắc chắc.

Nhìn thần sắc kiên quyết của hắn, ý cười lại lần nữa nổi lên:

“Cho dù khắp thiên hạ mọi người ai cũng nghĩ ngươi vì mơ ước đến quyền thế cùng tài phú của Phượng Thư Dương, mới đem Nguyệt Nga Nhi đi, nhưng ta một chút cũng không tin. Ngươi thật là yêu thảm nàng, đúng hay không?”

Hắc Mộc Dạ trầm mặc, khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia không được tự nhiên.

“Tuy rằng ngươi chưa bao giờ lộ ra nửa điểm, nhưng ta tin chắc ngươi cùng tẩu tử trong lúc đó, nhất định đã gặp mặt, chỉ là chị dâu đã quên!"

Nếu không phải bởi vì với Nguyệt Nga Nhi có chữ tình, đại ca cũng sẽ không liều lĩnh cướp dâu, mà nếu trong trí nhớ Nguyệt Nga Nhi không phải không có đại ca tồn tại, cũng sẽ không bị kiếp đến Huyền minh thành.

Hắc Mộc Dạ có chút kinh ngạc, lại có chút đau đầu nhìn Hắc Mộc Điệp. Có đôi khi, hắn thật hy vọng muội muội này không cần quá thông minh như thế.

“Thế nào? Ta nói đúng không đúng nha?” Hắc mộc điệp cười hỏi.

Hắc Mộc Dạ không muốn trả lời vấn đề này, đơn giản quay đầu đi không để ý tới nàng.

“Không nói ?” Hắc Mộc Điệp nhún vai, trên mặt ý cười lại càng sâu vài phần.“Cho dù huynh không nói, ta cũng đã sớm biết đại khái.”

“Ngươi biết cái gì?”

“Ta biết được hơi nhiều! ví dụ, chị dâu rất thích chồn bạc, kỳ thật là huynh di tìm! Còn có, đã nhiều năm trước, có một lần sư phụ đem huynh đánh chỉ còn một hơi, huynh cái gì cũng không chịu nói, việc đó có liên quan đến chị dâu, đúng không?

Hắc Mộc Dạ cả người kinh ngạc ngây ngẩn cả. Việc đó, hắn cho tới bây giờkhông hề nói với bất kì ai, nàng làm sao mà biết được?

“Huynh! điệu bộ liều lĩnh bây giờ cùng với bộ dáng muốn bảo vệ bí mật của chị dâu năm đó y chang như nhau, huynh nói, ta đoán đúng không?” Hắc mộc điệp cười khẽ ra tiếng, đối với sự thông minh tài trí của mình cũng cảm thấy đắc ý cực.( choáng với chị này!!!!!>_<)

“Ngươi đã đoán được , cần gì phải hỏi lại?” Hắc Mộc Dạ có chút bất đắc dĩ thở dài.

“ Huynh yêu chị dâu sâu sắc như vậy,chị dâu gả cho huynh có lẽ sẽ hạnh phúc hơn gả cho Nam Cung Mị" Hắc Mộc Điệp nói xong, bỗng nhiên, trên mặt tươi cười thu liễm vài phần.“Nói đến Nam Cung Mị....Ta cho rằng cùng với Phượng Thư Dương, hắn mới là kẻ càng phải cẩn thận phòng bị"

Vừa nghe ba chữ “Nam Cung Mị”, biểu tình Hắc Mộc Dạ bỗng nhiên trở nên hung ác nham hiểm. Đối với nam nhân Nguyệt Nga Nhi mơ ước,khuôn mặt hắn đầy ngập địch ý.

“Lúc trước hắn sở dĩ muốn lấy chị dâu làm vợ, khẳng định là vì gia thế của Phượng gia, hiện tại kế hoạch của hắn bị huynh phá hủy, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua .” Hắc Mộc Điệp có chút lo lắng nhắc nhở.

“Cho dù hắn không muốn bỏ qua, thì hắn có khả năng sao?” Hắc Mộc Dạ hừ lạnh một tiếng, hắn ước gì ngay bây giờ có thể tự tay giáo huấn cái kia tên!

“Nói không phải nói như vậy, hắn làm việc biến hoá kỳ lạ, chính tà khó phân, không biết sẽ làm ra chuyện gì đến? Không thể không cẩn thận đề phòng a!”

“Vô luận như thế nào, ta cũng không để hắn hoặc bất luận kẻ nào đem Nha Nhi mang đi !” Hắc Mộc Dạ thận trọng ngữ khí nói.

Nhớ đến người còn đang trong phòng trầm ngủ,những đường cong trên khuôn mặt lạnh lùng lập tức nhu hòa xuống dưới.

Những năm gần đây,nhờ sư phụ nghiêm khắc dạy dỗ, hắn trở thành một kẻ lãnh khốc vô tình, nhưng tận sâu trong nội tâm hắn, vẫn cẩn thận vì nàng bảo lưu lại một khối mềm mại ấm áp.

Năm đó, nàng ôn nhu ánh mắt tin cậy nhìn hắn, giống như một tia nắng ấm áp chạy vào trong trái tim hắn...khiến cho hắn - Hắc Môc Dạ- một kẻ đang chìm trong bóng tối tuyệt vọng, cho hắn một niềm tin để chống đỡ, để tồn tại...Bây giờ, hắn thật vất vả mới có được nàng, hắn có chết cũng không buông tay!

Nhìn vẻ mặt hắn kiên định, đáy lòng Hắc Mộc Điệp không thể giấu di nỗi lo lắng. Nàng biết đại ca không tiếc gì, chỉ muốn đem Nguyệt Nga Nhi giữ ở bên người, nhưng Nam Cung Mị thật sự là một đối thủ không thể khinh thường, nếu bọn họ hi người đánh nhau, chỉ sợ không khỏi lưỡng bại câu thương, thật sự không dám nghĩ tới. Nhíu mi suy nghĩ trong chốc lát, Hắc Mộc Điệp đột nhiên có chủ ý.

“Như vậy đi! Không bằng ta dến Ma Kiếm Sơn trang, thay huynh thám thính tình hình, chỉ cần Nam Cung Mị có động tĩnh gì, ta lập tức liên lạc với huynh, huynh có thể chuẩn bị phòng ngừa

“Như vậy không được!!" Hắc Mộc Dạ lập tức nhăn mày

“Yên tâm đi! Ta cũng không phải là nữ nhân tay trói gà không chặt, ta sẽ biết cách chiếu cố chính mình .”

Hắc Mộc Dạ vẫn là vẻ mặt không tán thành, xâm nhập vào hang hổ, quả thật rất nguy hiểm, mà cái hang đó lại là hổ dữ

“Đại ca, ngươi cũng đừng do dự , ngươi cũng không hy vọng chị dâu có gì sơ xuất đúng không?” Hắc Mộc Điệp cố gắng thuyết phục hắn.

TRán Hắc Mộc Dạ càng lúc càng nhăn, tuy rằng tính mạng Nguyệt Nga Nhi còn quan trọng hơn mạng hắn, nhưng không thể vì vậy mà lấy tính mạng tiểu muội ra đùa được!

“Ai nha, có cái gì lo lắng!, ta là một nữ nhân thông minh thật sự nha!” Hắc Mộc Điệp có chút tự phụ nói.“Đừng quên ta vừa mới thành công cản trở Phượng Thư Dương nha!, cho dù Nam Cung Mị kia có sự biến hoá kỳ lạ đi chăng nữa, chỉ sợ cũng nằm trong lòng bàn tay của ta thôi nha!

Vừa nghe nàng nói như vậy, Hắc Mộc Dạ mi tâm mới rốt cục giãn ra mở ra chút ít. Xác thực, muội muội thông minh, sẽ biết nên hành sự tùy theo hoàn cảnh, tránh né hung hiểm .

“Được rồi! Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, chỉ cần nhất có cái gì không

thích hợp, lập tức hồi Minh Thành, phải lấy bản thân mình làm chủ, hiểu không?

“Ta hiểu! .” Cảm giác được ca ca thật tình quan tâm, Hắc Mộc Điệp trong lòng cảm thấy ấm áp cực.

***

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán lá...

Nguyệt Nga Nhi âu yếm ôm tiểu hồ ly, ngồi trong một tòa tiểu đình sau sân. Trong lòng đầy tâm sự, nàng không cón chút hứng thú chơi với tiểu hồ ly. Bàn tay nhỏ bé vô ý thức vuốt ve bộ lông trắng tuyết của tiểu hồ ly, suy nghĩ lại không tự chủ, lại nghị đến Hắc Mộc Dạ.

sáng nay, vừa tỉnh dậy, mở mắt, Hắc Mộc Dạ không ở trên giường, nhưng mà nàng cảm thấy cả người dều đau, trên người lại đầy hôn ngân, trên giường lại có lạc hồng...như vậy chuyện tối qua không phải là mơ...là sự thật!!!

Nàng cùng Hắc Mộc Dạ...... Thật sự là vợ chồng kì danh kì thực!!!!

Đáng lẽ nàng phải gả cho Nam Cung Mị, danh tiết đã sớm theo Hắc Mộc Dạ cướp đi mà bị hao tổn, hiện tại liền ngay cả thân thể của nàng cũng thuộc về Hắc Mộc Dạ, sự trong sạch cũng vĩnh viễn thuộc về hắn, đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ mới tốt?

Nàng nên ở lại, chấp nhận làm nữ chủ nhân của Huyền Minh Thành ? hay là ...bỏ trốn, thoát khỏi cuộc đời Hắc Mộc Dạ?

Nhưng..nếu trốn ra khỏi Huyền Minh Thành, nàng sẽ đi đâu?

Hồi Phượng gia sao? Không, nếu hồi Phượng gia chỉ sợ chỉ Dương ca thêm phiền toái. Nếu quy y ? e rằng không có cửa chùa nào rộng cửa đón nàng!

Nghĩ đến Hắc Mộc Dạ, một loại cảm xúc phức tạp liền quanh quẩn dưới đáy lòng, làm cho nàng không rõ đối với hắn cảm giác đó được gọi là gì?

Nàng chỉ biết là,ngày hôm qua, lúc Liễu Khiêm Khiêm đến gây sự với nàng, nàng biết rằng mình không còn e dè Hắc Mộc Dạ,cũng không hận, cũng không muốn li khai khỏi hắn. Cái đó ...là vì sao?

Nàng đang mơ mơ màng màng, tiểu hồ ly trong lòng nàng không hài lòng nàng không quan tâm tới hắn cọ cọ thân vào tay nàng, làm nũng liếm cằm của nàng, ý đồ muốn hấp dẫn chú ý của nàng. Cảm giác mềm mại quả nhiên làm Nguyệt Nga Nhi phục hồi tinh thần lại, đồng thời cũng bị diệu bộ đáng yêu của tiểu hồ ly làm nàng mỉm cười.

“Thực xin lỗi ta quên mất ngươi!!"

Nàng nâng hiểu hồ ly lên, tiểu hồ ly lập tức lộ ra vẻ mặt thoải mái thỏa mãn, cái điệu bộ đáng yêu đến không chịu được. Nàng rất tiểu động vật, đối với tiểu hồ ly lại có càng thích mà không biết tại sao? Năm đó, khi nàng khoảng tám chín tuổi, vào trong rừng gặp dã thú công kích, may mắn trùng hợp có một nam tử trung niên đi ngang qua cứu. Bị thương nặng rồi hôn mê, thiếu chút nữa là đi đời nhà ma, thật vất vả bị cứu tỉnh, mở mắt ra, đã thấy bên gối là một tiểu hồ ly.

Nhìn tiểu hồ ly, nàng cả người lâm vào khôn cùng khủng hoảng, bởi vì nàng phát hiện chính mình cái gì cũng nhớ kể cả nàng tên gì cũng không biết!!

Nam tử trung niên kia cứu nàng, sau lại nhận nàng làm nghĩa nữ chính là Phượng Thủ Nghĩa. Nghe nghĩa phụ nói, trí nhớ của nàng vì sốt cao mà biến mất,còn tiểu hồ ly nằm trên giường là lúc hắn đi ngang qua khu rừng thấy nàng ôm nên mang về. Có lẽ là duyên cớ này, tiểu hồ ly thành người bạn duy nhất của nàng . Chỉ tiếc, chỉ vài năm sau, tiểu hồ ly cũng chết. Sau đó, nàng muốn nuôi thêm một con nữa, Dương ca cũng cho người đi kiếm, nhưng không thể tìm ra một tiểu hồ ly lông trắng tuyết nào nữa. Nên nàng không còn hy vọng, vậy mà trong khu vực săn bắn của Huyền Minh Thành lại tìm thấy một tiểu hồ ly lông trắng.

Hắc Mộc Dạ...... Tên này lại nổi lên trong lòng, lại làm tâm Nha Nhi biến động,...lại cứ nghĩ đến hắn...

Hắn tính tình nhìn như lãnh khốc, nhưng thật sự đằng sau đó lại là sự quan tâm, để ý; hành vi hắn nhìn cứ như vô tình,với nàng là thái độ độc chiếm, hắn lại xem nàng như trân bảo, không cho bất kì kẻ nào mơ ước....

Suy nghĩ bắt đầu lung tung, đột nhiên một thân ảnh tiến đến, dễ dàng đưa tay nhấc tiểu hồ ly lên " Tiểu Tuyết cầu!!!". Nguyệt Nga Nhi định thần lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nan nhân cao lớn khôi ngô.



" Nhớ chiếu cố nó nhiều một chút!"

Nguyệt Nga Nhi ngẩn người, một chút nghi hoặc nổi lên trong lòng. Nam nhân này là ai? Hắn giống như đã gặp Tiểu Tuyết Cầu”? Nhưng... Điều này không thể ?“Tiểu tuyết cầu” rõ ràng là nàng theo Hắc Mộc Dạ mới tìm thấy !Trong đầu đầy câu hỏi. thì nhãn lực của nam nhân kia cũng chuyển từ tiểu hồ ly sang người nàng.

Hắn tò mò vừa đánh giá nàng, vừa hỏi:“Ngươi chính là kẻ làm cho Minh Vương không bao giờ mở miệng cầu xin, muốn ta giúp hắn tìm tiểu hồ ly?

“Cái gì?!” lời nói làm Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt.“Ngươi nói...... tiểu hồ ly là hắn nhờ ngươi tìm?"

“Đúng vậy!”
“Nhưng là...sao lại vậy?"

Nguyệt Nga Nhi lăng lăng nhìn nam nhân, lại nhìn tiểu hồ ly...toàn bộ cảm xúc chỉ là sự kinh ngạc và khó hiểu. Nếu đúng như nam nhân này nói, như vậy “Tiểu tuyết cầu” chính là do Hắc Mộc Dạ cố ý đưa của nàng? Nhưng hắn lại không nói, lại dùng phương pháp khác, giả vờ muốn giết tiểu hồ ly, buộc nàng van xin...Còn ...tại sao lại biết nàng thích tiểu hồ ly?

Nguyệt Nga Nhi như là rơi vào một đoàn sương mù, có suy tư cũng tìm không thấy đáp án, đành phải kỳ vọng nam nhân này sẽ cho nàng một cậu trả lời..nàng nhìn hắn

"tại sao hắn làm vậy?” Nàng nín thở chờ đợi đáp án.

“Còn hỏi sao? Đương nhiên là vì...

“Đủ rồi ! Lôi Võ Tĩnh, ngươi lắm miệng quá!” Hắc Mộc Dạ bỗng nhiên hiện thân, đánh gãy lời Lôi Võ Tĩnh.

Lôi Võ Tĩnh vừa nhìn thấy hắn, lập tức đem vấn đề của Nguyệt Nga Nhi quăng lên chín tầng mây, có chút vội vàng hỏi:“Thế nào? Nữ nhân đó có khỏe không?” Không phải hắn tự nhiên đến, hắn hôm nay là dẫn theo một nữ nhân tới nhờ Hắc Mộc Dạ trị liệu.

“Nàng không bị thương nặng, chỉ bị hạ độc,nên mới hôn mê. lát nữa sẽ tỉnh lại.

“Thật sự? Ta hiện tại phải đi nhìn xem nàng.” Lôi Võ Tĩnh vừa nói, người đã xoay nhanh rời đi, bỏ lại Hắc Mộc Dạ cùng Nguyệt Nga Nhi hai người tại tiểu đình. Nguyệt Nga Nhi cúi mặt, tay nhẹ nhẹ vỗ về “Tiểu tuyết cầu” mềm mại. Tâm không tự chủ đột nhiên đập mạnh. Trầm mặc trong chốc lát, nàng lấy dũng khí hỏi:“Ngươi tại sao lại nhờ vị công tử kia thay ngươi tìm kiếm tiểu hồ ly?Mà tại sao ngươi lại biết ta thích tiểu hồ ly?"

Hắc Mộc Dạ ngừng vuốt tóc, có chút không được tự nhiên" “Ngươi tin lời tên Lôi Võ Tĩnh hồ ngôn loạn ngữ thật sao ! Đừng quên, lúc trước chính ta muốn giết con tiểu hồ ly!"

 

Nghe hắn lãnh đạm nói, Nguyệt Nga Nhi cũng không muốn hỏi. Vì tuy rằng hắn không chịu thừa nhận hắn vì nàng làm hết thảy, nhưng lời Lôi Võ Tĩnh vừa nói, cùng với biểu hiện của hắn bây giờ không được tự nhiên. Nàng biết “Tiểu tuyết cầu” thật là hắn vì nàng mà nghĩ cách tìm ra . Nàng kìm lòng không đậu đem “Tiểu tuyết cầu” ôm càng chặt hơn một chút, cảm giác có cổ lo lắng trong ngực nàng khuếch tán lan tràn ra.

Nàng giương mắt liếc Hắc Mộc Dạ, phát hiện mình có rất nhiều cảm xúc lạ lẫm... Trên đường lấy chồng bị kiếp, còn bị bắt buộc cùng hắn bái đường thành thân, nàng nên hận hắn , nhưng nàng phát hiện...... muốn hận hắn, thật khó.

Sao lại không thể hận hắn...chẳng lẽ là vì... yêu hắn?

“Yêu” từ này nhảy nhót trong đầu nàng, lập tức làm lòng Nguyệt Nga Nhi tràn đầy cảm giác tội lỗi...

Không được đâu! Nàng như thế nào lại có thể động tâm với Hắc Mộc Dạ ? Làm sao có thể yêu thương hắn? nàng làm vậy sẽ khiến cho Dương ca thất vọng, khiến cho Nam Cung Mị thất vọng?

Cảm giác đắc tội tra tấn Nguyệt Nga Nhi, nàng nhăm mày, nhíu mi bắt buộc chính mình không được sinh tình!

“Mặc kệ ngươi vì cái gì muốn cho ta nuôi nó, nhưng đừng tưởng rằng như vậy có thể lấy lòng của ta!” Nàng cứng rắn tâm địa.Sau khi nói xong, ngực đột nhiên nhấc lên một cỗ trừu đau, một cỗ rơi lệ xúc động nảy lên trong lòng.

Nàng hốt hoảng xoay người chạy trốn, chỉ sợ nếu là nếu còn đứng đó, nước mắt không thể khắc chế rơi trước mặt hắn.

Nhìn Nguyệt Nga Nhi thương xúc rời đi.., rong lòng hắn hiện lên nhiều nếp gấp rất sâu, đáy mắt xoẹt qua một tia một chút ảm đạm cùng đau xót.

Đến khi nào nàng mới có thể hiểu tâm ý của hắn, mới yêu hắn, mới toàn tâm toàn ý muốn bên hắn?

***
“Ngươi nói cái gì?!”

Một nữ nhân tức giận gào lên, theo sương phòng Huyền Minh Thành” truyền ra.

“Ngươi vừa mới tỉnh lại, xuống giường làm cái gì?” Lôi Võ Tĩnh nhíu chặt mi, nhìn Lạc Chức Y nổi giận đùng đùng nhảy xuống giường.

Nhìn nàng trúng độc hôn mê mà sắc mặt tái nhợt, hai gò má dần dần khôi phục hồng nhuận, hắn trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.

“Ngươi không phải hưu ta sao? Còn quản ta không xuống giường làm gì?” Lạc chức Y thở phì phì rống lên.

Lôi Võ tĩnh mím chặt môi, trầm mặc không nói.

“Nói chuyện đi! Ngươi không hé răng làm cái gì?hũ nút nha?” Lạc Chức Y nổi diên ném chén trà về phía hắn. Lôi Võ Tĩnh lưu loát né người, chén trà liền như vậy thẳng tắp hướng cửa phòng nghỉ bay ra, mắt thấy sắp đập ở trên cửa, môn lại đột nhiên

bị mở ra .

Hắc Mộc Dạ nhanh tay tiếp được “Ám khí”, nhíu mi nhìn chiến trường trong phòng. Hắn muốn đến xem xem Lạc Chức Y sau khi tỉnh dậy, tình hình ra sao...Tuy rằng thần sắc của nàng vẫn có chút suy yếu, nhưng tiếng phẫn nộ quát to, cùng với đạo lực của chén trà...thì hình như là không vấn đề gì.

“Sao lại thế này? Các ngươi không phải là muốn hủy Huyền Minh Thành của ta chứ?

“Không có gì, chẳng qua là ta muốn đem nàng hưu thôi, việc rất nhỏ.” Lôi Võ Tĩnh ra vẻ không thèm quan tâm nói.

“Hưu?” Hắc Mộc Dạ có chút kinh ngạc nhìn bọn họ.“Các ngươi là vợ chồng? Bằng hữu, ngươi thành thân từ lúc nào?"

Nhìn đôi nam nữ trước mắt, Hắc Mộc Dạ khó hiểu ninh mày rậm.

Lúc Lôi Võ Tĩnh đem Lạc Chức Y đến, trên mặt hắn ngưng trọng, lo lắng. Hắn đối với nàng là để ý , là quan tâm. Điều này không cần hoài nghi , nhưng bây giờ khi nàng tỉnh lại nói hưu nàng?

“Vốn thật là vợ chồng, nhưng từ giờ trở đi không hề đúng nữa rồi.” Lôi Võ Tĩnh nói.

“Ngươi cho là chỉ là chỉ một câu của ngươi là hưu ta được sao? Cho dù thật sự muốn hưu thê, cũng phải phải có cái lý do chính đáng nha!” Lạc Chức Y trừng mắt nhìn hắn.

" Ngươi tùy tiện ở giữa độc hôn mê, còn chút nữa về Diêm vương báo danh!bảo ta không hưu ngươi ư?"

“Ngươi...... ngươi mọi rợ, nói cái gì?!” Lạc Chức Y quả thực muốn bứt mạch máu mà .“Là ngươi chính mình không năng lực bảo hộ ta, thế mà còn có mặt mũi trách tội đến ta à!"

Lôi Võ Tĩnh con ngươi đen buồn bã, như là bị đâm đến chỗ đau. Hắn đẩy mớ tóc lòa xòa, ra vẻ không cần nhún nhún vai.

“Tùy ngươi nói như thế nào, tóm lại của ta tâm ý đã quyết, từ giờ trở đi, ngươi đã không còn là thê tử của Lôi Võ Tĩnh ta!"

Lạc Chức Y sắc mặt trắng nhợt, vừa tức lại đau lòng quát:“Ngươi đã muốn hưu ta, vậy còn hoảng hốt đem ta đến đây làm gì?"

“Ta chỉ là không muốn thấy có người chết ở trước mặt ta mà thôi.” Lôi Võ Tĩnh thản nhiên nói.

“Ngươi...ngươi...” Lạc Chức Y tức giận đến cơ hồ nói không ra lời.“Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự muốn hưu ta?”

“Mặc kệ ngươi hỏi bao nhiêu, đáp án đều là giống nhau...đúng vậy, ta muốn hưu ngươi.” Lôi võ tĩnh xoay người, không thèm liếc mắt nhìn nàng.

Lạc Chức Y đáy mắt hiện lên một chút khắc khổ đau xót, có chút oán hận:“Nếu như vậy, ta đây liền ở tại chỗ này, làm

thiếp của Minh vương!!!!"

Hắc Mộc Dạ nghe vậy rùng mình nhìn phía Lôi Võ Tĩnh, chỉ thấy hắn mím chặt môi, hắn đang cố che giấu cảm xúc của hắn. Trong chốc lát, Lôi Võ Tĩnh đã buộc chặt tiếng nói:“Ngươi đã đã không còn là thê tử của ta, ngươi muốn làm cái gì đều không liên quan đến ta, chỉ cần Hắc Mộc Dạ không phản đối, ngươi cứ làm thiếp của hắn!"

“Ngươi...lời này là chính ngươi nói , tương lai ngươi sẽ phải hối hận!” Lạc Chức Y thở phì phì xoay người chạy đi ra ngoài.

“Chờ một chút, ngươi đi đâu?” Chân trước vừa bước ra cửa phòng, Lôi Võ Tĩnh nhịn không được ra tiếng hỏi.

“Ngươi quản ta? Ta chính là không muốn thấy ngươi!” Lạc Chức Y nghẹn ngào rống lên, phịch một tiếng đóng sầm cửa phòng rời đi.

Nhìn sắc mặt Lôi Võ Tĩnh đột nhiên trở nên trầm úc làm cho người ta sợ hãi, Hắc Mộc Dạ ngữ khí mang trào phúng:“Hai ngươi là khách mà át cả giọng chủ, cũng không thèm hỏi ý ta, liền tự tiện thay ta nạp thiếp?"

Hắc Mộc Dạ nói càng làm cho Lôi Võ Tĩnh vẻ mặt lại càng âm trầm vài phần, nhưng sắc mặt kia không thể dọa nổi Hắc Mộc Dạ.

“Một thê tử như hoa như ngọc như vậy, ngươi một chút cũng sẽ không luyến tiếc sao?”

“Nếu luyến tiếc, ta sẽ không hưu nàng.”

Hắc Mộc Dạ phẩy tay:“Vốn tưởng rằng tính tình của ngươi dũng cảm vô ngụy, không nghĩ tới ngươi lại là kẻ không thẳng thắn.”

“Ngươi có ý gì?” Lôi võ tĩnh mặt nhăn nhau mày.

“Ngươi hưu nàng, là sợ mất nàng?”

Lôi võ Tĩnh đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo đáy mắt xẹt qua một tia xấu hổ, trong mắt Hắc Mộc Dạ đã phảng phất hiểu rõ hết mọi chuyện, hắn thừa nhận.

“Bởi vì sợ hãi mất đi, cho nên tốt nhất là chủ động buông tha cho nàng, mâu thuẫn, buồn cười lắm đúng không?!” Lôi Võ Tĩnh tự giễu nói.

“Không, tuyệt không buồn cười.” Hắc Mộc Dạ hoàn toàn có thể hiểu tại sao hắn làm như vậy

Yêu một người, tự nhiên bản thân sẽ muốn giữ ở bên người, không cho rời đi. Nhưng vì yêu càng sâu đậm, sâu đến mức nếu như không còn người đó...thì bản thân sẽ càng đau đớn vạn lần, thà buông tay cho người ấy rời đi tránh xa bản thân, tránh xa nguy hiểm, có thể để người ấy an toàn..thì thà đau một lần còn hơn...Chuyện này thật mâu thuẫu, nhưng một chút cũng không buồn cười, thậm chí là có điểm thật đáng buồn .

Nhưng hắn cùng Lôi Võ Tĩnh không giống nhau. Vô luận tương lai có như thế nào, có phải đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm như thế nào, hắn cũng sẽ bảo hộ nữ nhân của mình, nhất định không buông tay.

Nguồn: tunghoanh.com/minh-vuong-doat-hau/chuong-7-Og8aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận