Dĩ nhiên nếu anh nói không yêu cô ấy, không thương cô ấy thì em chẳng còn gì để nói. Tự anh nghĩ đi."
Lão Lục kể với tôi sau khi cô ấy nói xong Thế Phàm không đụng đũa nữa.
Tôi mím môi, cậu nên đợi anh ấy ăn xong hẵng nói.
Lão Lục cười tôi, cậu thật hết thuốc chữa.
Tôi đi công tác về, buổi chiều vừa vào công ty, Thế Phàm đã tìm tôi.
"Nghe lão Lục nói em đang ở nhà cô ấy?"
"Bà tám này, vâng, đúng vậy."
"Hôm nay em lại về đó?"
"Em muốn về nhà mình."
"Em... ở khách sạn đi."
"Ở khách sạn? Em có nghe nhầm không, ở đến bao giờ? Em không ở nhà mình thì mua nhà làm gì. Anh đừng nghe lão Lục cường điệu, không đến nỗi như thế đâu."
"Vậy...?" Thế Phàm còn do dự.
Tôi cắt ngang lời anh: "Anh cũng đừng nghĩ đến nhà lão Đại, họ hàng nhà cậu ấy ở quê rất đông, không đến lượt em. Nhà anh cũng không được. Em không phải là túi du lịch anh dùng đi công tác, quẳng ở đâu cũng được."
"Thế thì em ở nhà lão Lục. Anh không yên tâm em ở một mình. Quyết định thế đi."
"Quyết định gì cơ, sao anh lại tự tiện thế. Nếu anh không yên tâm thì đến nhà em đi. Bất kể thế nào em cũng phải về nhà mình, không đi chỗ nào hết, chết cũng phải chết ở nhà mình." Ánh mắt của tôi có lẽ không khác gì Lưu Hồ Lan trước khi anh dũng hi sinh.
Thế Phàm không còn cách nào, đành chống gậy đứng dậy, "Đi thôi, về nhà anh lấy quần áo."
Hôm sau đến chỗ làm, lão Lục nháy mắt lia lịa, làm đủ kiểu ám chỉ. Tôi mang vẻ mặt như đưa đám. Lúc ăn cơm, cô ấy cáu kỉnh hỏi tôi: "Đến thế rồi còn không giải quyết đi, cậu trông có đần đến nỗi đấy đâu."
Tôi tức giận hỏi: "Tớ trông không đần, ý cậu là tớ trông dâm đãng lắm hả?"
"Nói gì mà dâm đãng, nghe ghê chết, là mỹ nhân kế."
"Người ta là chính nhân quân tử, hành động chẳng khác gì Liễu Hạ Huệ, tớ nhảy bổ vào không phải Phan Kim Liên thì là gì? Nhà tớ một phòng cho chủ một phòng cho khách, vừa đủ mỗi người một phòng, cậu bảo tớ phải làm thế nào? Chẳng lẽ nửa đêm lẻn vào phòng của khách, không phải là cưỡng gian sao?"
Lão Lục cười to: "Ai bảo cậu mua nhà to làm gì, một người thì ở nhà một phòng không được sao. Ba phòng hai sảnh, 100 mét vuông, quá lãng phí."
Tôi cũng không nhịn được bật cười: "Cũng phải, tớ thấy hối hận rồi. Thôi để tớ giả vờ làm trinh tiết liệt nữ hai ngày đi."
Thế Phàm ở nhà tôi hai ngày, không có gì xảy ra. Tôi ở phòng khách xem tivi, anh ở trong phòng đọc đọc sách hoặc xem tài liệu, sau đó từng người đi tắm rồi đi ngủ. Về việc anh ở nhà tôi bao lâu, sau này thế nào, chúng tôi tránh không nhắc tới.
(22) Nói đi, nói rằng anh yêu em
Ngày thứ ba vừa đúng là cuối tuần. Thế Phàm có việc nên tự tôi về nhà trước. Tôi chợt nghĩ hôm nay không muốn ăn ở ngoài, phải đi siêu thị mua đồ về nấu. Nhưng đợi đến khi tôi đang tất bật trong bếp rồi, Thế Phàm lại gọi điện nói có thể không kịp về đón tôi ra ngoài ăn nên bảo tôi tự đi.
Tôi giận muốn chết, nói một mình không muốn ăn, anh cứ làm việc của mình đi rồi cúp điện thoại.
Chuông lại reo lên, vẫn là anh. Anh nói sẽ về ngay bây giờ, em đợi anh về cùng ăn nhé.
Thế Phàm về đến nhà, một đĩa cá hấp, một món mặn, một món chay và một bát canh gà hầm đã bày biện sẵn sàng trên bàn.
Tôi dương dương tự đắc nói: "Không phải đồ ăn mua ở ngoài, là em tự làm đấy."
Mặc dù Thế Phàm biết tôi có thể nấu cơm, nhưng không ngờ trình độ lại lợi hại như vậy. Anh nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được: "Khả Nghi, còn gì em có thể làm mà anh chưa được nghe nữa?"
Tôi chống nạnh đứng trước mặt anh: "Bây giờ biết bản lĩnh của Phương Khả Nghi em chưa, trên có thể mang lại hòa bình và sự ổn định cho đất nước, dưới có thể pha trà nấu cơm, văn có thể ngâm thơ làm câu đối, võ có thể quét sơn thông bồn cầu."
Ăn cơm xong, tôi chủ động để Thế Phàm rửa bát. Tôi biết cái người này không quen để tôi giúp đỡ. Nhưng sợ trên nền nhà dính nước sẽ bị trơn, tôi đứng bên cạnh anh.
"Em đứng đây làm gì?"
"Chỗ này trơn, em sợ anh ngã."
"Vậy sao em không nói để em rửa cho?"
"Đi làm cả tuần đã bị anh chỉ đạo, không chỉ đạo lại anh một lần sẽ khó chịu."
"Còn có chuyện gì cần làm nữa?"
"Bồn cầu phòng em bị rỉ nước, anh sửa đi nhé."
Anh nghiêng đầu nhìn tôi cười: "Em vừa mới nói văn có thể cái gì võ có thể cái gì."
Tôi cũng nghiêng đầu trừng mắt với anh: "Thế thì cần một người đàn ông như anh ở đây làm gì, đến giờ bọn trộm cũng chưa quay lại."
Buổi tối tôi quấn lấy anh đòi chơi game, tôi không phải là đối thủ của anh, bị đánh bại nhanh chóng gọn ghẽ.
Tôi tức giận đến nỗi kêu khóc ầm ĩ: "Kỷ Thế Phàm, anh chơi giỏi như thế vì sao không nhường em, không cho anh đánh lại em trong mười phút."
Kết quả là anh vừa chơi game vừa xử lý tài liệu bên cạnh, tôi càng giận, không cho sỉ nhục người khác như vậy, không có tinh thần, đừng đánh nữa, em đi tắm đây. Anh như trút được gánh nặng.
Khi tôi tắm xong ra ngoài, Thế Phàm như thường lệ ở trong phòng đọc sách, tôi bưng vào cho anh một cốc nước, đụng phải anh đúng lúc ấy đứng lên khiến nước hắt vào cánh tay tôi. Anh hoảng sợ vội vén xắn tay áo tôi lên xem có bị bỏng không, chợt thấy một vết sẹo dài khoảng 5cm.
"Khả Nghi, sao thế này?"
Tôi thờ ơ nhún vui: "Dao cắt, phải khâu mấy mũi, xấu chết đi được, làm em không dám mặc áo tay ngắn."
"Tự em cắt?"
"Em có thần kinh đâu, muốn tự sát cũng không thể cắt ở đây."
"Chuyện gì đã xảy ra, em muốn làm anh sốt ruột chết hay sao."
"Có một lần lâu rồi em về nhà giữa đêm bị bọn cướp giật túi xách, theo bản năng em giật lại, bị hắn ta chém một nhát. Em đã báo cảnh sát nhưng không biết sau này hắn có bị bắt không, may mà giữ được cái túi."
"Trong túi có gì?"
"Thật ra không có gì cả, di động, sách vở và ví tiền. Trong ví chỉ có thẻ không có tiền mặt."
"Thế em giành với hắn ta làm gì, đưa cho hắn là được." Thế Phàm giận muốn chết.
"Trong điện thoại có ảnh chụp, trong ví có ảnh có thẻ có bằng lái, đồ của em em muốn bảo vệ có gì là sai. Sao anh nói giống hệt mấy người cảnh sát vô dụng kia thế?"
"Mạng sống quan trọng hay những thứ đó quan trọng? Xảy ra chuyện lớn như thế vì sao em không nói nửa lời?" Thế Phàm mắt đỏ hoe chất vấn tôi, dáng vẻ như muốn ăn sống nuốt tươi tôi vậy.
"Đều quan trọng, đối với em tất cả đều quan trọng." Tôi hét chói tai. "Không phải anh cũng không nói với em sao? Bà nội mất, anh bị ốm, công ty xảy ra chuyện, có chuyện gì mà anh kể với em, thậm chí, thậm chí chuyện anh kết hôn em cũng nghe được từ người khác. Được, coi như chúng ta đều có lỗi, coi như hòa, em không so đo với anh.
Nhưng sau này thì sao, anh và A Lan ly hôn, anh biết em về nước nhưng không đến tìm em, mãi đến khi em đi thăm mộ mới gặp anh, kết quả lại bị anh từ chối lần nữa. Kỷ Thế Phàm, anh biết em hận anh đến chừng nào không? Chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn đều là em chủ động, tại sao! Tại sao! Tại sao anh có nhiều lí do đến vậy để từ chối em, tại sao người phản bội tình yêu của chúng ta là anh, mà người sai lại là em! Tại sao anh không ích kỷ một chút giữ em ở bên mình, em hận anh, em hận anh!
Nếu anh không yêu em, ba năm trước anh nên nói cho em biết, để em hết hi vọng, em nhận mệnh. Nhưng anh không nói câu nào mà biến mất, anh bảo em nghĩ như thế nào? Ngày nào em cũng vật vã giữa yêu và hận, lưỡng lự giữa chửi rủa anh và tự trách mình, sau đó không ngừng luân hồi giữa hi vọng và tuyệt vọng. Cuối cùng em vẫn không thể quên được lời hứa của anh, anh đã hứa anh sẽ đợi em, sẽ vĩnh viễn yêu em. Vì sao anh không nói với em ngay từ đầu, tình yêu của anh có điều kiện, có kì hạn. Kì hạn là bốn năm, điều kiện là anh cảm thấy xứng với em.
Họ Kỷ, anh biết anh khiến em chậm trễ bao nhiêu năm không? Lúc quen anh mới 13 tuổi, lúc thích anh mới 18 tuổi, năm nay em tròn 29, nói trắng ra là gần 30! Trước đây em nói tuổi với người khác toàn cộng tuổi mụ, từ năm nay em bắt đầu nói tuổi thật. Kháng chiến cũng chỉ có tám năm, anh xem em đã tiêu phí với anh bao nhiêu năm! Cả đời em có bao nhiêu cái mười năm để phí hoài cho anh!"
Nói câu sau cùng, giọng tôi đã khàn hẳn đi. Không cách nào lấy được hơi để nói tiếp, khóc cũng không khóc nổi.
Thế Phàm bị dáng vẻ của tôi hù dọa, anh vội ôm tôi vào trong lòng, dùng sức vỗ lưng tôi: "Khả Nghi, cầu xin em đừng làm anh sợ. Tất cả là lỗi của anh, anh đã để em phải chịu tủi thân nhiều như vậy. Em cứ đánh anh, mắng anh, làm gì cũng được, Khả Nghi, em đừng như thế. Cầu xin em!"
Cuối cùng ở trong lòng Thế Phàm, tôi cất tiếng khóc lớn: "Thế Phàm, chuyện gì em cũng có thể chấp nhận, chỉ sợ anh không thương em."
"Sao anh có thể không thương em, anh mồ côi bố mẹ từ nhỏ, chỉ có một người thân là bà nội. Mãi đến khi em xuất hiện trong cuộc đời anh, anh mới biết thì ra cuộc sống của mình không chỉ có màu xám. Chỉ cần em ở bên anh, cho dù làm gì anh đều thấy vui.
Sau khi em ra đi, ngày nào anh cũng nhớ em. Trong cửa hàng, trong nhà, trong ngõ, nơi nơi đều có bóng dáng em. Anh không nỡ giặt chăn và gối, bởi vì bên trên còn có hương vị của em.
Lúc bà nội cũng ra đi, anh chưa từng sợ cô đơn đến thế, anh nhớ em tưởng sắp phát điên. Anh muốn nói với em thêm vài câu, nhưng em luôn bận việc, không viết thư, không online cũng không gọi cho anh. Anh gọi điện cho em nhưng em chưa nói được vài câu đã tắt máy.
Lúc anh ngã bệnh nằm trên giường, nhớ từng chi tiết mỗi khi ở bên em, nhớ dáng vẻ tức giận, vui mừng, nũng nĩu, giận dữ, mắt khẽ cong lên khi cười với anh của em, mỗi lần nhớ đến những điều đó anh sẽ cảm thấy cuộc sống vẫn còn hi vọng, bệnh tật cũng không khó chịu đến vậy.
Cho dù đã kết hôn với A Lan, anh vẫn thường mơ thấy em, mơ thấy em vừa khóc vừa trách Thế Phàm sao anh không cần em, mơ thấy em ngồi trên bậc thềm đợi anh, nói Thế Phàm em đã trở về. Lần nào anh cũng từ trong mộng bừng tỉnh, rồi thức đến khi trời sáng. Sao anh có thể không muốn gặp em, ngày hôm đó thấy em ngồi khóc trước cửa nhà, suýt chút nữa anh đã tưởng rằng mình đang nằm mơ, anh muốn ôm em vào lòng, muốn hôn hết nước mắt rơi trên má em, nhưng anh có thể không, anh có tư cách đó sao? Anh an ủi mình, không có anh có lẽ em sẽ sống tốt hơn.
Em trở về, cũng đã trưởng thành, thông minh năng động, xinh đẹp tự tin. Mãi đến khi em lại xuất hiện bên cạnh anh, anh mới biết thì ra cuộc sống của em cũng không như anh tưởng tượng. Anh muốn buông tay lại luyến tiếc, nhưng giữ em ở bên mình, sợ có những lúc sức khỏe của anh rất kém sẽ không thể chăm sóc tốt cho em, càng sợ một ngày nào đó em sẽ thất vọng vì anh, nói anh không còn là Thế Phàm mà em biết nữa. Khả Nghi, anh thừa nhận anh không có can đảm, sợ có được em vì quá sợ mất đi em, anh không tưởng tượng được nếu mất đi em lần nữa anh phải tiếp tục sống như thế nào."
"Thế Phàm, nói anh yêu em, nói anh nhớ em, muốn em ở bên anh mãi mãi, được không?"
Tôi níu chặt cổ áo anh khổ sở khẩn cầu.
"Khả Nghi, em đã chuẩn bị tinh thần chưa, có lẽ anh sẽ không được như em tưởng tượng, có lẽ tình trạng của anh sẽ trở nên tồi tệ, có lẽ..."
Không đợi được từ "có lẽ" thứ ba, tôi vọt vào phòng bếp cầm lấy con dao gọt hoa quả: "Anh mà còn "có lẽ" nữa, em sẽ chết cho anh xem. Không phải em dọa anh đâu." Thật không phải dọa anh, có lẽ nếu cho tôi mười phút cân nhắc tôi sẽ không làm điều dại dột, nhưng với tính cách của tôi, trong cơn bốc đồng tuyệt đối có thể giơ tay chém xuống.
Thế Phàm đứng đằng kia, dịu dàng nhìn tôi, sau đó vứt nạng đi. Trong nháy mắt khi anh chuẩn bị ngã xuống, tôi vứt lại dao chạy đến ôm lấy anh, rồi chúng tôi cùng ngã xuống sàn. Tôi bò dậy, cầm gối trên ghế sofa đập anh, nghiến răng nghiến lợi nói: Kỷ Thế Phàm chết tiệt, em hận anh chết đi được. Nói một câu sẽ chết sao, nói anh yêu em khó đến thế sao, nói anh nhớ em sẽ đau khổ như vậy sao, cũng không phải em xấu đến mức không ai thèm, anh cũng không lỗ vốn.
Thế Phàm nằm trên sàn cười ha hả, ban đầu còn lấy tay đỡ, sau anh túm được tay tôi, kéo tôi vào ngực: "Khả Nhi, anh muốn có em, ngay bây giờ."
(23) Chung sống không khó như khi yêu
Tình cảm bị dồn nén trong sáu năm không khác gì bó củi khô, chỉ cần một mồi lửa sẽ biến thành đám cháy rừng rực. Chúng tôi điên cuồng hôn môi, điên cuồng quấn lấy nhau trên tấm thảm trải sàn, tôi không ngừng gọi tên của Thế Phàm, anh thô bạo ôm lấy tôi, giống như muốn nhập tôi vào trong máu thịt của anh...
Trong phòng tắm, nước róc rách chảy, Thế Phàm ngồi ở đó, tôi đấm lưng giúp anh.
"Cưng à, anh có đau không?" Tôi hỏi.
"Không đau."
"Có thoải mái không?"
"Cực kỳ thoải mái."
"Sau này ngày nào cũng giúp anh tắm có được không?"
"Được."
"Thứ hai nhớ tìm người đến lắp tay vịn được không?"
"Ở nhà anh có tiện hơn không?"
"Em không thích, đó là nhà của anh và A Lan."
"Khả Nghi, em vẫn còn để ý."
Tôi không khách sáo cốc anh một cái: "Nói thừa, em chưa từng nói em không để ý. Sao em có thể không băn khoăn gì? Người đàn ông em yêu lấy người khác, còn có con, nếu đổi lại là anh chẳng lẽ anh có thể vui được sao, còn em thấy đắng hơn cả ăn hoàng liên! Nhưng nghĩ lại em cũng có lỗi, nếu sau khi tốt nghiệp em về nước ngay, chuyện sẽ không thành thế này. Có em, khi bà nội qua đời ít nhất anh có em ở bên, có lẽ sức khỏe sẽ không sa sút đến thế, dĩ nhiên anh sẽ không lấy A Lan, A Lan không có con cái có thể bắt đầu cuộc sống mới, công ty gặp khó khăn, cho dù phải bán nhà cũng còn tiền lương của em, chúng ta có thể thuê nhà ở, không sợ không có mái nhà che mưa che nắng. Tóm lại chuyện đã có thể hoàn toàn không giống như thế. Cho dù vẫn cơ khổ, chỉ cần chúng ta ở bên nhau có khó khăn nào không thể vượt qua? Không phải nhà lão Lục cũng trải qua bao cam cực đến giờ có thể sống rất tốt?"
Tôi ngồi xuống nhìn vào trong mắt anh: "Nhớ kỹ, em không phải người phụ nũ chỉ có thể cùng hưởng vinh hoa phú quý, em cũng có thể cùng chung hoạn nạn. Anh cái người đàn ông xấu xa tự cho mình là đúng này, trước kia bắt nạt em còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ ỷ vào là ông chủ của em vẫn còn bắt nạt em, nhớ về sau phải đối tốt với em, phải nghe lời, lập công chuộc tội, an ủi trái tim bị tổn thương của em, biết chưa? Tắm nhanh rồi lên giường chờ em."
Buổi sáng vừa tỉnh giấc, nhìn người đàn ông bên cạnh, tôi cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ tươi đẹp đến vậy. Tôi vừa chuẩn bị đứng dậy, anh đưa tay kéo tôi ngã xuống giường.
"Chạy đi đâu?" Anh không mở mắt hỏi.
Tôi cười khanh khách: "Xin người, đây là nhà em, em chạy đi để lại nhà cửa cho anh hả, nghĩ đến hay."
Anh cười: "Đây là lợi thế khi ở nhà em, không sợ em chạy mất, muốn chạy cũng là anh chạy." Tôi xoay người đè lên người anh: "Anh lại muốn bỏ chạy, lại không cần em nữa. Không được, anh phải thề."
"Thề cái gì?"
"Đời này không được bỏ rơi Phương Khả Nghi, bất kể chuyện gì xảy ra."
"Được, anh thề."
"Nếu bố mẹ em vẫn không đồng ý?"
"Anh vẫn muốn có em."
"Nếu anh mắc bệnh?"
"Muốn em."
"Nếu em thay đổi?"
"Muốn."
"Nếu hôm nào đó anh không cẩn thận tè ra quần?"
"Phương Khả Nghi--------, em muốn chết!"
"Có muốn không?" Tôi xoay qua xoay lại trên người anh, suýt chút nữa ngã xuống sàn.
Anh bất đắc dĩ ôm lấy tôi: "Muốn, chỉ cần em không ngại."
Tôi hài lòng hôn anh một cái: "Thế mới ngoan, anh yên tâm đi, xưa đâu bằng nay, bố mẹ còn cuống hơn em ấy chứ. Có em Phương Khả Nghi chăm sóc anh, cam đoan chỉ hai năm anh lại khỏe như voi, có thể tham gia Olympic 2008."
Để thực hiện lời hứa của mình, tôi vùi đầu vào nghiên cứu y học, dinh dưỡng học với nhiệt tình trước nay chưa từng có. Mang hết sách y này đến sách y khác về nhà, lên mạng tra cứu. nghiên cứu hết trong nước quốc tế, Trung y Tây y, hết thuốc dân gian lại đến trị liệu kiểu Tây, Thế Phàm nói em sắp thành Phương "bán tiên" rồi đấy.
Nhưng kế hoạch toàn dân tham gia rèn luyện sức khỏe của tôi không thể dễ dàng tiến hành, bởi vì Kỷ Thế Phàm không phối hợp: anh quá bận.
Ví dụ như hôm nay, tôi giấu cặp làm việc của Thế Phàm để anh không đi làm được.
Tôi ung dung nhìn anh sốt ruột xoay mòng mòng: "Khả Nghi, đừng nghịch nữa."
"Không trả cho anh. Hẹn được vị chuyên gia Trung y này rất khó, em tìm đủ mọi cách mới mời được ông ta đến hôm nay."
Anh giống như lửa cháy đến nóc nhà, không cần cặp nữa đi thẳng ra cửa.
Tôi vội chạy lên trước, chặn cửa giống như Hoàng Kế Quang chặn lỗ châu mai, cám ơn trời đất, tôi chạy nhanh hơn anh.
"Khách hàng hôm nay rất quan trọng." Anh vừa nói vừa kéo tay tôi.
"Anh làm đau tay em." Tôi kêu to, thật ra anh không hề dùng lực.
Tôi đã phát hiện ra vết sẹo trên cánh tay tôi có ma lực không thể tưởng tượng được với Thế Phàm, bất kể tôi khiến anh giận đến thế nào, chỉ cần tôi vô tình để lộ ra, hoặc nói tôi đau, lập tức anh có thể dịu dàng chảy ra nước.
Quả nhiên anh đổi giọng: "Cưng à, nghe lời nào, đổi ngày khác được không."
"Không được, nếu không anh ở nhà gặp bác sỹ, em đi tiếp khách giúp anh."
"Em giúp anh tiếp khách? Thôi đi, anh sợ mất cả người lẫn của."
"Đảm bảo không có chuyện đó. Cùng lắm là của đi, người sẽ không mất. Em mặc kệ, Thế Phàm, tiền với em không quan trọng, anh mới là quan trọng nhất."
"Đưa cặp cho anh."
"Không đưa, đánh chết cũng không đưa."
Anh thở dài: "Em không đưa cặp cho anh, anh làm thế nào gọi cho khách hàng đổi thời gian đây. Em có biết làm như vậy rất mất uy tín hay không. Xin em lần sau sắp xếp cuộc hẹn nào cho anh hãy nói trước với anh một tiếng."
"Lần nào em nói trước với anh, anh cũng đều không rảnh. Nên em phải chuyển sang tiền trảm hậu tấu." Tôi vừa nói to vừa đi lấy cặp.
Chân của Thế Phàm chính xác như dự báo thời tiết, sau hai ngày mưa, buổi tối anh đau đến mất ngủ. Đến khi đỡ hơn anh lại đi làm như không sao cả. Tôi hết tranh cãi lại đến náo loạn nhưng không hiệu quả mấy. Ngay cả chiêu một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ mới đầu còn ăn thua, dùng nhiều cũng mất tác dụng. Dĩ nhiên tôi biết anh cũng muốn cố hết sức phối hợp với tôi, thấy tôi đau lòng chảy nước mắt anh cũng không dễ chịu gì. Nhưng công ty không phải của một mình anh, muốn làm thì làm không làm thì nghỉ. Lão Lục mang thai, A Cường bận rộn hai đầu, chúng tôi cũng ngại giao hết mọi việc cho anh ấy. Hơn nữa tôi hiểu rõ tính cách của Thế Phàm, anh là người cực kỳ có trách nhiệm, cho dù không vì bản thân mình anh cũng phải chịu trách nhiệm với mấy chục nhân viên trong công ty.
Đợi đến mùa đông, anh có lòng mà không có sức, muốn chịu trách nhiệm cũng không được, tôi mới biết "tình trạng tồi tệ" trong lời anh nói là thế nào. Buổi sáng không thể ngồi dậy rời giường, cũng không bước được mấy bước trên đường, Thế Phàm không thể không làm việc ở nhà. Tôi một thân kiêm mấy chức, vừa phục vụ vừa bảo vệ 24/24.
Nhà chúng tôi bật sưởi 24 giờ một ngày, trước khi Thế Phàm đi tắm còn dùng sưởi điện để tăng nhiệt cho phòng tắm.
Tôi còn mua xe lăn, Thế Phàm cự nự giống như một đứa bé, tôi dỗ dành anh: "Anh yêu, ngoan nào, chúng ta chỉ dùng tạm thôi, em hứa với anh hết mùa đông sẽ vứt nó đi, sang năm nhất định không cần đến nữa. Hãy tin tưởng em, cho Phương "bán tiên" một cơ hội đi!
Chú ý ăn uống, uống thuốc đúng giờ, ngày nào tôi cũng viết thực đơn riêng giao cho thím giúp việc.
Buổi sáng tôi nấu bữa sáng, giúp anh rời giường, sau đó lại giúp anh tập luyện.
Buổi chiều đưa anh đi làm vật lí trị liệu.
Tối chuẩn bị bồn tắm có pha thuốc, xoa bóp.
Thế Phàm có bệnh mất ngủ, ban đêm một khi bị đau tỉnh dậy sẽ không ngủ tiếp được. Mỗi lần như thế tôi ôm anh vào ngực, khẽ hôn trán anh, từ từ đấm bóp cho anh, giúp anh thả lỏng, một lát là anh có thể ngủ say.
Thực tế, bệnh viêm khớp của Thế Phàm ban đầu không đến mức nghiêm trọng, chỉ vì hộ lý và điều dưỡng kém, hơn nữa chất lượng giấc ngủ không tốt, chịu nhiều áp lực, cứ liên tục như vậy mới càng lúc càng chuyển biến xấu. Vì thế tôi không nhịn được muốn trách A Lan, cảm thấy cô ấy đã không chăm sóc tốt cho Thế Phàm.
Thế Phàm khẽ xoa mặt tôi: "Cưng à, làm người phải nói lý."
Tôi chán nản: "Không trách cô ấy thì em phải trách bản thân mình."
Thế Phàm cười, ôm lấy tôi: "Cô bé ngốc, anh đi đâu tìm được cô vợ tốt hơn em, có thể cưới em về anh nằm mơ cũng phải cười tỉnh."
Trước khi xuân đến, chúng tôi đến một khu an dưỡng suối nước nóng nổi tiếng ở Thụy Sĩ. Nơi này năm nào cũng chật kín khách, tôi phải đăng ký trước rất lâu mới đến lượt chúng tôi. Ba ngày trước khi đi tôi thông báo với Thế Phàm, anh rất đau đầu: Khả Nghi, kính nhờ em đừng tập kích bất ngờ nữa có được không.
Sự thật chứng minh một tháng trị liệu này cực kỳ hiệu quả, sau khi trở lại tôi lập tức đưa xe lăn đi quyên góp.
Để củng cố thành quả, tôi chỉ cho phép Thế Phàm làm việc buổi sáng, chiều từ 1-5 giờ, thế nhưng anh lần nào cũng phải bảy tám giờ tối mới về đến nhà, vừa vào cửa là thấy tôi mặt dài như ngựa.
Anh cười nịnh: "Vợ à, em tức giận cũng đáng yêu."
Tôi chỉ đồng hồ: "Mấy giờ rồi?"
Anh tiếp tục vẻ mặt cợt nhả: "Vợ yêu, anh đói quá, ăn cơm trước được không. Đợi lát nữa massage em cứ việc dùng sức mà bóp, có cừu báo cừu có oán báo oán, không cần khách khí."
Tôi vẫn chưa hết giận: "Kỷ Thế Phàm, có phải anh đi làm lại quên mất Phương Khả Nghi là ai phải không? Em ở nhà buồn đến chết mất."
"Thế thì em đi làm đi, anh cũng không muốn em chỉ làm nội trợ, thật lãng phí nhân tài."
"Công ty nào nhận nhân viên chỉ đi làm buổi sáng chứ."
"Anh nhận, lúc đầu không phải em nằng nặc đòi vào công ty anh đi làm sao?"
"Nhưng anh cũng không trọng dụng em, còn cách chức quản lý dự án của em."
"Cũng không phải lỗi của anh, muốn trách thì trách em quá đẹp, không thể lúc nào cũng để anh giải thích với người ta, nói đây là phu nhân của tôi không phải đối tượng tình nhân quý ngài đang tìm."
"Kỷ Thế Phàm, anh học được ăn nói dẻo kẹo như thế từ bao giờ?"
"Phương Khả Nghi, em nói xem?"
Tôi lại giận dữ cầm gối ném anh.
Anh kéo tôi vào lòng: Xem kìa, lại không ngoan rồi.
Tôi thường nghĩ: rốt cuộc trong hai chúng tôi ai là khắc tinh của ai?
Mãi đến Kỷ Tiểu Phàm xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi, tôi mới hiểu, con bé mới là khắc tinh trong sinh mạng của Kỷ Thế Phàm. Thế Phàm gặp tôi chỉ số thông minh cùng lắm là giảm xuống 50%, nhưng gặp con gái anh, chỉ còn là số lẻ.
(24) Một nhà ba người
Kỷ Tiểu Phàm ra đời mang đến hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời cho Thế Phàm. Anh không cần thầy dạy cũng có thể dùng bất kỳ từ ngữ hay ho nào để gọi con gái cưng của anh mà không ngại buồn nôn, nào là tâm can bảo bối, nào là công chúa nhỏ, thiên thần nhỏ của bố,...
Đồng thời tôi cũng nhận thức sâu sắc cái gì gọi là bên trọng bên khinh. Trước đây Thế Phàm đi làm về câu đầu tiên sẽ là: Cưng ơi anh đã về. Bây giờ vẫn là: Cưng đâu rồi, đáng tiếc cục cưng này đã không còn là tôi nữa. Trước khi có Kỷ Tiểu Phàm, buổi tối Thế Phàm nhất định sẽ ôm tôi ngủ, bây giờ con bé ngông nghênh nằm giữa chúng tôi, Thế Phàm thỉnh thoảng lại đá mông tôi một cái: Khả Nghi, đừng lộn xộn, cẩn thận đè lên cục cưng. Trước đây buổi sáng tỉnh dậy người đầu tiên mà Thế Phàm nhìn là tôi, bây giờ anh sẽ dùng mọi góc độ ngắm nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng có thể tan chảy cả
đá.
Kể từ khi thăng cấp làm bố, Kỷ Thế Phàm quả thật thay đổi rất nhiều. Trước kia anh không hay nói nhiều, vì Phương Khả Nghi tôi rất biết ăn nói, dẫn dắt câu chuyện, cùng lắm thì anh cũng chỉ là một người nghe tuyệt vời. Bây giờ anh có thể nhiệt tình giao tiếp với con gái, mặc dù tôi ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu họ đang o e o e cái gì. Tính cách của Thế Phàm tương đối hướng nội, cho dù bây giờ là dân làm ăn cũng vẫn không thích những nơi đông đúc ồn ào, bây giờ lại rất thích bạn bè đến nhà chơi, chỉ cần người ta vừa khen con gái anh, tôi ở trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy tiếng anh cười sang sảng.
Vốn tôi một lòng một dạ muốn sinh con trai, có một phiên bản của Kỷ Thế Phàm thì thật tuyệt. Kết quả lại là con gái, cũng may mắt mũi mười phần giống bố, thông minh thì chưa biết, nhưng tính cách-- có vẻ giống tôi, sức sống tỏa ra bốn phía đó nhé! Cái miệng chỉ ngậm vào lúc ngủ, còn tất cả thời gian còn lại đều há to, nếu không đang khóc không ngừng thì là ăn không ngừng, không phải đang cười thì chính là bi bô tập nói, tóm lại không thể không để ý đến con bé, phải ôm con bé, dỗ con bé, không thể bỏ nó xuống dù chỉ mười lăm phút. Thế Phàm thường ôm bé đến khi tay bị chuột rút, không còn sức để chống nạng, cũng may nhà tôi bây giờ rất đông người, anh mệt còn có bố mẹ tôi tiếp sức.
Đương nhiên tôi không tán thành như vậy, tôi nói không có chuyện gì mọi người bế con bé làm gì, nó khóc thì để cho nó khóc, khóc mệt sẽ tự thôi. Nhưng lời tôi nói không có tác dụng, tôi nghi đến khi con bé biết nói chuyện, đòi sao trên trời ba người họ cũng sẽ mở hội nghị nghiên cứu xem có khả năng nào hay không. Tôi phải an ủi mình Thế Phàm không có một tuổi thơ vui vẻ, nên anh muốn bù đắp gấp bội cho con gái cũng dễ hiểu, dù sao bây giờ con gái còn nhỏ, tôi đành nhắm một mắt mở một mắt để họ chiều con bé.
Nói đến bố mẹ tôi, mặc dù tôi và Thế Phàm từng đề nghị họ đến ở cùng chúng tôi, nhưng bọn họ ngại ngùng không muốn. Thật ra Thế Phàm cũng không chấp nhặt chuyện quá khứ, nhất là sau khi tự mình làm bố, anh càng thấu hiểu họ từ tận đáy lòng. Sau khi có Kỷ Tiểu Phàm, bố mẹ tôi mới chủ động từ về nước thăm thân biến thành định cư.
Tôi có chút chua xót phát hiện, không chỉ có tâm tính Thế Phàm biến đổi, ngay cả bố mẹ ruột của tôi cũng vậy. Kể từ khi tôi mang thai, Thế Phàm lo lắng muốn chết, anh đảm đương mọi việc đối nội đối ngoại. Còn tôi không phải làm bất cứ việc gì, kể cả đi làm, nhưng cũng bận dưỡng thai và tham gia lớp huấn luyện sản phụ đấy chứ. Còn sinh xong thì sao, phải trông bé con, phải giảm cân, cũng không phải thiếu việc. Tóm lại, tôi không thích phương thức giáo dục quá mức nuông chiều của bố mẹ, còn họ càng ngày càng không vừa mắt tôi, cảm thấy tôi là "gối thêu hoa", "không muốn phát triển", "rảnh rỗi quá mới muốn dạy dỗ con", ngược lại càng nhìn Thế Phàm càng thích, là "có thành tựu sự nghiệp", "vừa quyết đoán vừa có trách nhiệm", "người chồng ưu tú người cha mô phạm".
Tôi không thể hiểu nổi, tôi bị bố mẹ quản lý đến năm ba mươi tuổi, vì sao bây giờ tôi làm mẹ, ngay cả quyền lợi quản lý con gái của mình cũng mất cơ chứ?
Nằm trong bồn tắm, tôi cơn tức đầy bụng, càng nghĩ càng ức, không nhịn được đạp Thế Phàm một cái: "Anh nói xem em có oan không chứ?"
Anh đang thỏa mãn nằm dựa vào tôi, hưởng thụ sự xoa bóp của tôi, bất thình lình bị đá một phát, cười khổ nói: "Khả Nhi, sao em còn không ngoan bằng con gái của anh thế?"
Tôi dùng mũi hừ một tiếng: con gái anh có thể dùng từ ngoan để hình dung ư? Anh cũng đâu có giống như người nói không có nguyên tắc? Em thấy con bé chính là yêu tinh chuyển thế đến trị anh.
Anh còn rất đắc ý: anh sẵn lòng.
Tôi nổi bão: anh thiên vị!
Thế Phàm cười to: anh biết, em ăn dấm của con gái.
Sau đó anh xoay người, khẽ vuốt ve gương mặt tôi: không có em làm sao có Kỷ Tiểu Phàm, hai mẹ con em đều là kho báu của anh. Lúc còn nhỏ anh luôn nghĩ tại sao người khác đều có cha mẹ mà anh không có, tại sao những đứa trẻ khác đều có thể chạy nhảy mà anh không làm được, vì sao chúng có thể đi công viên có đồ chơi mà anh lại phải nấu cơm quét nhà. Nhưng bây giờ cái gì anh cũng có, trên có già dưới có trẻ, có vợ có con có lò sưởi đầu giường*. Khả Nghi, có em anh mới có tất cả hạnh phúc này. Có mẹ con em, cố gắng của anh mới có ý nghĩa, sinh mạng của anh mới đầy đủ, nếu như trước đây anh còn oán hận, giờ anh chỉ thấy biết ơn, bởi vì tất cả những gì anh đã mất đi nay lại được bù đắp trọn vẹn.
*: Lò sưởi ở đầu giường (nhiệt kháng đầu) là một tập tục của người Đông Bắc. Khách đến nhà, chủ nhà sẽ vỗ lên lò sưởi ở đầu giường đất (kháng) nói: "Nhanh đến đây, ngồi lên giường, ngồi lên giường". Người khách vui vẻ tháo mũ và găng, xoa hai bàn tay lạnh cóng, bỏ giày, ngồi lên đầu giường cạnh lò sưởi, vừa hút thuốc vừa trò chuyện việc nhà. Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, trên giường lại ấm áp như mùa xuân.
Ngừng lại một chút, anh nhìn vào mắt tôi, nói từng chữ một: Anh là một người hạnh phúc.
Tôi ôm anh thật chặt: "Em cũng vậy, Tiểu Phàm cũng vậy - chúng ta đều rất hạnh phúc."
-Kết thúc-