Rizzoli ngồi thẳng trên giường bệnh xem ti vi. Bông băng quấn khắp tay cô trông như găng tay võ sĩ. Một bên đầu của cô đã bị cạo trọc để khâu vết rách trên đỉnh đầu. Cô tức giận vì chiếc điều khiển từ xa nên không chú ý là Moore đang đứng ở ngưỡng cửa. Rồi anh gõ cửa. Khi cô quay lại nhìn, anh thoáng thấy một người phụ nữ bị tổn thương. Rồi cô lại trở về tư thế phòng thủnhư mọi khi, lại là Rizzoli khi xưa. Ánh mắt cô lộ vẻ lo lắng khi anh vào phòng, lấy ghế ngồi cạnh giường.
Ti vi đang chiếu một bộ phim dài tập ồn ào.
- Anh có thể tắt chương trình rác rưởi đó không? - Cô tức giận nói và chỉ cái điều khiển từ xa bằng bàn tay quấn chặt bông băng - Tôi không ấn nút được. Chắc là họ muốn tôi dùng cái mũi của tôi hay là thứ chết tiệt nào đó.
Anh cầm điều khiển, tắt ti vi.
- Cảm ơn - cô thều thào, nhăn nhó vì ba chiếc xương sườn đã bị gãy.
Sau khi tắt ti vi, họ im lặng rất lâu. Bên ngoài cánh cửa để mở, họ nghe thấy người ta gọi bác sỹ và tiếng xe đẩy lạo xạo trên sàn.
- Ở đây họ chăm sóc cô tốt chứ? - Anh hỏi.
- Ổn cả nếu xét đây là một bệnh viện tỉnh lẻ. Có lẽ tốt hơn khi ở thành phố.
Trong khi cả Catherine và Hoyt đưực đưa đến Trung tâm y tế Hành Hương ở Boston vì vết thương của họ nặng hơn thì Rizzoli được xe cứu thương chở đến bệnh viện nhỏ ở thị trấn này. Mặc dù nó cách xa thành phố, nhưng toàn bộ thám tử ở Bộ phận Điều tra Án mạng Boston đã hành quân đến thăm Rizzoli.
Và ai cũng mang theo hoa. Bó hoa hồng của Moore gần như bị chìm trong những bó hoa to để trên bàn và sàn nhà.
- Ồ - anh nói - Cô có nhiều người hâm mộ quá!
- Đúng vậy. Anh tin được không? Cả thám tử Crowe cũng gửi hoa cho tôi. Những bông huệ tây ở đó đó. Tôi nghĩ anh ta đang cố nói với tôi điều gì đó. Trông nó giống một đám tang không? Anh có thấy những bông lan đó không? Frost mua đấy. Khốn kiếp, lẽ ra tôi cũng nên gửi hoa cho anh ta vì đã cứu được cái mông của tôi.
Chính Frost đã gọi điện nhờ cảnh sát liên bang giúp đỡ. Khi Rizzoli không trả lời tin nhắn, Frost đã liên lạc với ông Dean Hobbs ở cửa hàng FoodMart để lần ra nơi ở của cô. Anh được cho hay cô đang ở trang trại Sturdee để gặp một phụ nữ tóc đen.
Rizzoli tiếp tục kể câu chuyện về những bó hoa.
- Bình hoa to với những bông hoa nhiệt đới đó là của gia đình Elena Ortiz. Hoa cẩm chướng là của Marquette, kẻ bần tiện. Còn vợ của Sleeper mang đến một cây hoa dâm bụt.
Moore lắc đầu kinh ngạc.
- Cô nhớ hết sao?
- Đúng, ồ, chưa từng có ai gửi hoa cho tôi. Vì vậy chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi ngày hôm nay.
Anh lại thoáng thấy hình ảnh một phụ nữ dễ bị tổn thương sau khuôn mặt dũng cảm của Rizzoli. Và anh còn thấy một điều mà trước đây anh không để ý. Đó là ánh sáng trong mắt cô. Cô bị thâm tím mình mẩy, bị quấn bông băng, đầu lộ ra một mảng trụi tóc xấu xí. Nhưng khi người khác không để ý đến những khiếm khuyết trên mặt cô, không chú ý đến cái cằm vuông bạnh ra và cái đầu vuông vức thì người ta sẽ thấy Rizzoli có cặp mắt rất đẹp.
- Tôi vừa nói chuyện với Frost. Anh ấy đang ở bệnh viện Hành Hương - Moore nói - Anh ấy nói tên Warren Hoyt sắp tỉnh lại.
Cô không nói gì.
- Sáng nay họ đã bỏ ống thở khỏi miệng Hoyt. Hắn vẫn bị luồn một ống khác trong ngực vì phổi đã thủng. Nhưng hắn sẽ tự thở được.
- Hắn tỉnh táo chứ?
- Ừ.
- Nói chuyện được chứ?
- Không nói với chúng ta, mà với luật sư của hắn.
- Lạy Chúa, nếu tôi có cơ hội kết liễu tên chó đẻ đó...
- Cô sẽ không làm vậy.
- Anh nghĩ vậy sao?
- Tôi nghĩ cô là một cảnh sát tốt nên sẽ không tái phạm lỗi đó.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh sẽ không bao giờ biết được.
Và tôi cũng vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ biết cho đến khi cơ hội đó ở ngay trước mắt chúng ta.
- Tôi nghĩ cô nên biết chuyện đó - anh nói, rồi định đứng lên ra về.
- Này, Moore. Anh không nhắc tới Cordell.
Thực ra anh đã cố tình tránh nói đến Catherine Cordell. Cô là nguyên nhân chính dẫn đến xung đột giữa Rizzoli và anh. Đó là vết thương không lành sẽ hằn mãi trong mối quan hệ của họ.
- Tôi nghe nói cô ấy vẫn ổn - cuối cùng cô lên tiếng.
- Cô ấy đã qua ca phẫu thuật.
- Hắn... Hoyt có...?
- Không, hắn đã không thể thực hiện nốt việc mổ xẻ của hắn. Cô đã đến trước khi hắn kịp làm việc đó.
Cô ngả người về sau, nhẹ nhõm.
- Giờ tôi sẽ tới bệnh viện Hành hương thăm cô ấy - anh nói.
- Rồi sau đó?
- Rồi chúng tôi đưa cô về nơi làm việc để cô trả lời những cú điện thoại chết tiệt của cô.
- Không, ý tôi là chuyện sau đó giữa anh và Cordell.
Anh dừng lại, nhìn ra cửa sổ. Ở đó, ánh nắng tràn ngập bó hoa huệ tây khiến những cánh hoa chuyển hết thành màu vàng.
- Tôi không biết.
- Marquette vẫn cấm đoán anh về chuyện đó sao?
- Ông ấy cảnh báo tôi không được dính dáng đến cô ấy. Nhưng tôi không thể kìm lòng. Chuyện đó khiến tôi tự hỏi liệu...
- Anh có còn là vị thánh Thomas nữa không chứ gì?
Anh buồn bã cười rồi gật đầu.
- Chẳng có gì chán bằng sự hoàn hảo, Moore ạ.
Anh thở dài.
- Tôi phải đưa ra những quyết định. Và chúng thật khó khăn.
- Những quyết định quan trọng luôn khó.
Anh suy nghĩ một lát về chuyện đó.
- Có lẽ đó không phải là sự lựa chọn của tôi - anh nói - Mà là của cô ấy.
Khi anh ra đến cửa, Rizzoli gọi theo.
- Khi nào gặp Cordell, chuyển mấy lời này giúp tôi nhé?
- Tôi sẽ nói gì?
- Lần bắn tới, hãy nhắm cao hơn nhé!
Tôi không biết tiếp theo sẽ có chuyện gì.
Anh lái xe về hướng tây, thẳng hướng Boston và để cửa mở. Không khí tràn vào, mát mẻ hơn so với nhiều tuần trước. Suốt đêm, một cơn gió Canada đã tràn về. Sáng nay, không khí ở thành phố rất trong lành. Anh nghĩ về Mary, người vợ Mary yêu dấu của anh và tất cả những mối quan hệ gắn kết giữa cô và anh. Hai mươi năm chung sống có quá nhiều kỷ niệm. Những tiếng thì thầm trong đêm, những câu chuyện đùa riêng tư. Đúng, đó là quá khứ của anh. Một cuộc sống hôn nhân được gom nhặt từ những bữa đêm cháy khét và những lần đi bơi vào nửa đêm, nhưng nó đã gắn kết hai người làm một. Khi còn nhỏ, họ đã bên nhau, rồi lớn lên cùng nhau. Không người phụ nữ nào, trừ Mary, có thể có được quá khứ của anh.
Và tương lai của anh vẫn chưa được định đoạt.
Mình không biết tiếp đó sẽ có chuyện gì. Nhưng mình thực sự biết điều gì khiến mình hạnh phúc. Và mình nghĩ mình cũng có thể làm cô ấy hạnh phúc. Vào thời điểm này trong đời, chúng ta còn mong ước điều gì hơn thế nữa?
Cứ sau một dặm đường, anh lại bóc một lớp nghi ngờ. Cuối cùng, khi ra khỏi xe ở bệnh viện Hành hương, anh bước đi những bước chắc chắn của một người đàn ông biết mình đã đưa ra quyết định đúng đắn.
Anh đi thang máy lên tầng năm, kiểm tra ở bàn y tá, đi dọc hành lang đến phòng 523. Anh khẽ gõ cửa, rồi bước vào.
Peter Falco đang ngồi bên giường của Catherine.
Căn phòng này, giống phòng của Rizzoli, đầy hương hoa. Ánh sáng ban ngày ngoài cửa sổ tràn ngập một màu vàng rực khắp chiếc giường Catherine nằm. Cô đang ngủ. Một ống truyền treo trên đầu giường. Chất muối lấp lánh như kim cương lỏng khi nó nhỏ xuống dây truyền.
Moore đứng đối diện với Falco. Hai người đàn ông im lặng rất lâu.
Falco cúi người hôn lên trán Catherine. Rồi anh đứng lên, nhìn Moore.
- Hãy chăm sóc cô ấy!
- Tôi hứa!
- Vậy thì tôi giao cho anh việc đó - Falco nói, rồi ra khỏi phòng.
Moore ngồi lên ghế cạnh giường, nắm tay Catherine. Anh nhẹ nhàng hôn tay cô. Và anh lại nói khẽ.
- Tôi hứa!
Thomas Moore là một người biết giữ lời, lần này anh cũng sẽ làm vậy.