Bọn gác cổng thấy một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa nha môn, không biết người ngồi trên đó là ai, liền bước ra cửa lớn nhìn. Đến khi chúng nhìn rõ người ngồi trên xe chính là Tống Vân Nhi, cùng kêu lên chói lói: "Mẹ ơi! Quỷ...." Vừa nói tới đây, thì chúng đã vội vã lấy tay che miệng, vì giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà quỷ ở đâu ra? Hơn nữa, dám nói thiên kim tiểu thư của tri huyện đại lão gia là quỷ, thì trừ phi chúng không muốn ở tại nha môn nữa rồi!
Bọn gác cổng tuy kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn làm gan bước đến nhìn cho rõ. Tống Vân Nhi hất gương mặt xinh xắn, đoạt lấy roi ngựa của mã phu, quất một cái đánh phách ở giữa không trung: "Sao rồi? Không nhận ra bổn tiểu thư nữa rồi sao?"
Nghe lời, nhìn người, phát hiện rõ ràng là Tống đại tiểu thư vẫn còn chưa chết, nên dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, bọn gác cổng vẫn cười hề hề ngờ nghệch hỏi: "Đại tiểu thư, cô, cô không bị, bị thiêu chết hay sao?"
"Ngươi mở to con mắt ra mà coi nè! Bổn tiểu thư là người hay là quỷ?" Tống Vân Nhi nhẹ lắc đầu roi, cười hi hi nói. Tối qua nàng mang Bạch Tố Mai vượt qua trận lửa lớn đó, trong lòng vô cùng đắc ý, do đó những tên gác cổng này tuy hỏi có chút vô lễ, nhưng vị đại tiểu thư điêu ngoa này lần đầu tiên không hề bực mình.
Bọn gác cổng sau khi nhìn trên nhìn dưới kỹ càng, len lén nhìn thêm cái bóng của Tống Vân Nhi, mới mừng rỡ kêu lên: "Đại tiểu thư không chết! Đại tiểu thư trở về rồi!..." Vừa la hét điên cuồng, chúng tranh nhau quay đầu chạy vào trong nha môn, "Đại tiểu thư không có chết! Đại tiểu thư đã trở về!...."
Tống Vân Nhi đỡ Bạch Tố Mai xuống xe ngựa, cùng Dương Thu Trì từ từ tiến vào nội nha. Họ vừa xuyên qua đại đường đến Thiêm áp phòng thì đã nghe xa xa có tiếng người kêu lớn: "Vân nhi của ta, Vân nhi của ta đâu?" Tiếng chân chạy loạn càng lúc càng đến gần, đầu hành lang đã xuất hiện một đám người, có nam có nữ, người chạy trước nhất chính là Tống tri huyện có bộ râu dê.
Con gái chết rồi, vị Tống tri huyện này suốt ngày nay không thiết tha gì đến công việc, nhất mực rút trong nội nha than vắn thở dài. Bọn vợ lớn vợ bé của lão chỉ còn biết tự đưa ra chủ ý xem nên làm thế nào để lo liệu cho lễ tang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chính vào lúc ấy, từ ngoài cửa có người chạy vào báo là đại tiểu thư chưa chết, và đã trở về. Đột nhiên nghe tin tức này, Tống tri huyện cao hứng đến nỗi suýt ngất đi ngay tại chỗ, phải cố dằn lòng dẫn bọn thê thiếp chạy ra đón. Từ xa xa, lão thấy có ba người đang đi đến, trong đó có một tiểu cô nương chính là con gái bảo bối của mình. Tống tri huyện hưng phấn đến nỗi lệ già tuôn rơi, không cần thiết gì sự tôn nghiêm nhà quan gì nữa, chạy lên ôm choàng lấy con gái vào lòng.
Hàn thị đi rất chậm, nhưng cũng lật đà lật đật ào tới, cùng ôm Tống Vân Nhi vào lòng khóc lóc như mưa. Các bà vợ lẽ cũng lai láng lệ nơi mắt, ngập tràn nước mũi nơi môi cùng ùa tới, chẳng hiểu là họ đang khóc hay là đang cười.
Tống Vân Nhi tránh khỏi vòng ôm của cha già, cười hì hì nói: "Được rồi được rồi! Đừng có khóc nữa, con không phải là còn sống nhăn răng đây sao?"
Tống tri huyện cặp vai con gái, lắp bắp nói: "Vân nhi, ta, ta và mẹ con, đã, đã tưởng con..., chúng ta đều, đều sắp đau lòng mà, mà chết rồi...."
"Được rồi được rồi! Cha đừng có nói nữa mà, nghe cha nói sớm khiến người ta chết cho nhanh đi đấy!" Tống Vân Nhi nũng nịu, cầm tay cha mẹ, "Con gái không phải đã quay về rồi hay sao?"
Hàn thị gạt nước mắt, vui mừng hỏi: "Con gái à, con làm sao mà chạy thoát khỏi trận lửa ấy vậy?"
"Cái đám lửa con con ấy mà có làm khó gì được con?" Tống Vân Nhi nghểnh đầu, dương dương đắc ý nói, "Con còn sớm biết có người sẽ phóng hỏa nữa đấy!"
"Ạ?" Vừa nghe được lời này, Tống tri huyện lập tức kinh ngạc, "Con làm sao biết được?"
Tống Vân Nhi vốn muốn ba hoa chích chòe thêm một chút nữa, nhưng chính chủ đang đứng sau lưng, con chích chòe nàng đây vừa cong đuôi chưa kịp líu ríu thì đã bị cứng họng, chỉ còn biết thật thật thà thà đáp: "Là ca ca cho con biết."
Cho đến lúc này, Tống tri huyện dường như đã phát hiện thì ra bên cạnh con mình còn có hai người Dương Thu Trì và Bạch Tố Mai nữa. Lão vội vã lên tiếng chào, đối với lời nói của Tống Vân Nhi có điểm không tin, nên cất tiếng hỏi Dương Thu Trì: "Hiền chất, cháu, cháu sao lại biết chuyện tối, tối hôm qua sẽ có người phóng hỏa thiêu, thiêu cháy tiểu các lâu của Ân gia?"
Dương Thu Trì cười nói: "Bá phụ, trưa hôm qua cháu đã nói qua, án này rất có khả năng là có đồng phạm. Cháu suy tính rằng nếu kẻ đồng phạm này biết Ân phu nhân chết đi rồi sống lại, nhất định sẽ đến sát nhân diệt khẩu. Do đó, cháu bảo Tống Vân Nhi đang đêm chuyển Ân phu nhân đến nhà cũ của cháu."
Tống tri huyện chợt hiểu ra, lại hỏi tiếp: "Vậy tối qua sao cháu, cháu không báo, báo cho ta biết?"
"Tối hôm qua có nhiều người, hiện trường lại rất loạn, cháu sợ lộ ra phong thanh khiến kẻ đồng phạm đó biết."
Tống tri huyện gật gật đầu, kích động nói: "Hiền chất, cháu, cháu lại cứu con gái của ta nữa rồi, ta, ta làm sao, làm sao cảm tạ cháu đây."
Dương Thu Trì đáp: "Bá phụ, người đừng có khách sáo như vậy, Vân Nhi dù gì cũng là muội muội của cháu a. Chúng ta vào nội nha trước đi, còn cần phải báo cho Bạch Thiên Tổng và Ân lão gia tử nữa, để tránh cho họ khỏi lo lắng a."
"Đúng đúng đúng!" Tống tri huyện phân phó cho Cân Ban trưởng tùy nhanh chóng đến Ân phủ báo tin, bọn nha hoàn ở bên cạnh vội bước lên đỡ Bạch Tố Mai, mọi người vừa đi vừa nói, trở vào nội nha.
Trở về nhà, Tống Vân Nhi mặt mày hớn hở kể lại chuyện tối qua mình mặc áo quần dạ hành, cõng Bạch Tố Mai vượt lửa lớn rời khỏi tiểu các lâu. Vừa kể chuyện kinh hiểm, nàng vừa khoa chân múa tay làm điệu bộ mô tả, khiến mọi người lúc thì ồ lên thán phục, lúc thì phá lên cười rộ.
Chính vào lúc đó, có người canh cửa nội nha chạy vào báo: "Lão gia, thái thái, Bạch Thiên Tổng đại nhân cùng mọi người đến rồi." Tiếp ngay sau đó, từ xa xa đã truyền đến tiếng người gọi con gọi cái. Bạch Thiên Tổng là người tiến vào trước tiên, vừa nhìn đã phát hiện ra con gái Bạch Tố Mai của mình đang ngồi trên ghế dài, liền kêu lên một tiếng, bước nhanh tới ôm nàng vào lòng, lệ già cũng tuôn lai láng.
Chiều hôm qua, Bạch Thiên Tổng thấy con gái chết đi rồi sống lại, vừa kinh vừa mừng, nhưng chỉ loáng cái đến tối lại nổi lên trận lửa lớn. Y vốn nghĩ con gái mình đã chết thảm trong lửa, không ngờ nàng giờ lại chết đi sống lại lần nữa, cái thứ khổ lắm rồi vui mừng cũng lắm như thế này sao lại không khỏi khiến cho mắt hổ nam nhi ứa lệ cho được?
Bạch phu nhân cứ một mực đứng đực ra trước cửa, bà đã không dám tiếp thụ sự đày đọa của trận đại hỉ đại bi này, sợ nó lại một lần nữa tan biến vào không trung. Khi bà thấy con gái khóc lóc trong lòng phu quân, dẫn đến một cơn ho húng hắng, lúc này mới dám tin là con gái của mình sống lại lần nữa!
Không chờ bà lên tiếng gọi tên con, Bạch Tố Mai đã khóc nấc nhào vào lòng bà, rồi liên tục ho lên từng trận.
Bạch phu nhân ôm chặt con gái vào lòng, miệng khẽ gọi tên nàng, nâng gương mặt nàng lên, nhìn kỹ nàng trong ánh lệ nhạt nhòa, thấy quả nhiên là đứa con gái của mình, liền ôm chặt vào lòng lần nữa, nước mắt tuôn rơi lã chã. Trong miệng bà lầm rầm phát thệ, sẽ không cho con gái rời khỏi mình lần nào nữa, quyết không để cho nàng chịu thêm bất kỳ điểm ủy khuất nào nữa!
Bạch Thiên Tổng hỏi những chuyện đã trải qua, đương nhiên do Tống Vân Nhi đứng ra giảng giải. Cô nàng này vô cùng thích thú biểu hiện hành động hành hiệp trượng nghĩa của mình. Sau khi nàng hớn hở mặt mày kể hết mọi chuyện, thì Bạch Thiên Tổng và Bạch phu nhân đã hiểu, vị quản giam nhỏ xíu chẳng đáng để mắt tới tên Dương Thu Trì này lại một lần nữa cứu tính mạng của đứa con gái bảo bối của họ.
Bạch Thiên Tổng nắm chặt tay Dương Thu Trì, nghẹn ngào nói: "Dương công tử, đa tạ ngươi lại cứu con gái ta lần nữa. Ân đức của Dương công tử đối với Bạch gia nhà ta, Bạch mỗ xin ghi rõ trong lòng!" Bạch phu nhân cũng đưa mắt ứa đầy lệ cảm kích nhìn Dương Thu Trì, gật đầu cảm tạ.
Dương Thu Trì cười nói: "Đúng ra là nên cảm tạ Tống tiểu thư, là nàng ta cõng Bạch cô nương tránh thoát khỏi trận lửa lớn tối hôm qua đấy."
Tống Vân Nhi lè lưỡi: "Nếu như không có huynh báo cho muội biết, chỉ sợ ngay cả muội cũng ngủm củ tỏi rồi."
Ả tiểu nha đầu này mà cũng học ăn nói khiêm nhường!
Hắn chợt đưa mắt, phát hiện ở cửa giờ đã có một vị công tử mặc trường bào, sắc mặt tái nhợt đứng đó. Trên tay y quấn đầy băng, trên đó còn có máu thấm ra ngoài, thì ra là Ân Đức. Trên mặt hắn hiện tâm tình bất định, đứng ở sau lưng mọi người, không biết là đang nghĩ gì, thỉnh thoảng há miệng ngáp. Tên tiểu tử này sao lại có vẻ ngái ngủ vậy? Giữa ban ngày ban mặt mà ngáp vắn ngáp dài? Dương Thu Trì có điểm kỳ quái.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!