NẠP THIẾP KÝ
Nguyên tác: Mộc Dật
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam (http://******.vn)
------------o0o---------------
Chương 141: Hung thủ chân chính (1)
Tống Vân Nhi đỏ mặt, không hiểu hỏi: "Lá cây này bị sao vậy? Vì sao lại không được đụng vào? Chẳng lẽ lá cây mà cũng ăn thịt được muội sao?"
"Không sai, lá cây này có thể xơi tái muội luôn đấy!" Dương Thu Trì chẳng có chút cười cợt gì, đưa chiếc lá lên ngắm nghìa, "Đây là lá trúc đào, có độc!"(*)
A? Tống Vân Nhi giật phắt người, vội vã quẳng cành cây trong tay, lòng vẫn còn sợ hỏi, hỏi: "Ca, huynh không phải đang muốn dọa khiếp muội chớ hả?" Nàng chợt đanh mặt, mắt hạnh trừng ra: "Nếu mà huynh dám làm muội sợ đó hả, thì... hừ!"
Dương Thu Trì không nói gì, vẫn ngẩn ngơ nhìn lá trúc đào trong tay, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy đâu đâu cũng có trúc đào. Có thể tưởng tượng, đến cuối mùa xuân đến hết mùa hè, toàn bộ trúc đào ở đây đều khai họa, nếu thế thì mỹ lệ đến cỡ nào.
Hung thủ chân chính (2)
Dương Thu Trì bảo con trai của Vương lão thái nhớ kỹ lại coi vợ cả Phạm thị của Lỗ Lão phu tử mua mật ong của cậu ta từ khi nào.
Lỗ lão phu tử xem ra rất có danh ở Nam Tiếu thôn, lão tú tài năm chục tuổi thi mãi không đậu, còn cưới được một vợ một thiếp, để rồi gia đạo bần hàn, không muốn nổi danh cũng không được a. Con của Vương lão thái bình quân mỗi tháng xuống núi bán mật ong một lần, do đó lập tức nhớ ngay lần Phạm thị mua mật ong là vào tết trùng cửu ngày 9 tháng 9 âm lịch. Lời đáp này nhất trí với lời khai của Phạm thị, như vậy là Phạm thị đã mua phải mật ong có độc.
Hồ Giang nghĩ, nếu như ong tạo ra mật độc như vậy thì không còn cách nào, chẳng thể nào bắt mấy con ong về trị tội a. Cả nhà Vương lão thái cũng không biết hoa mà ong lấy về làm mật có độc, coi như điều ngoài ý muốn, bắt họ cũng không thỏa đáng. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng y quyết định kiếm một bình sứ nhỏ lấy mật có độc mang về báo cáo kết án.
Hồ Giang tìm bình lấy mật, Dương Thu Trì ngân ngơ nhìn đến phát ngốc.
Tống Vân Nhi thấy Dương Thu Trì đứng đó ngẩn ngơ nhìn mấy hủ mật, vỗ vỗ vai hắn bảo: "Ca, còn đứng đờ ở đó làm gì? Án coi như phá rồi, chúng ta mau hạ sơn về ngủ đi thôi, suốt đêm không ngủ, mọi người đều mệt mỏi lắm rồi."
Dương Thu Trì nhíu mày phất phất tay: "Không đúng!"
"Cái gì không đúng?" Tống Vân Nhi hỏi.
"Án này không ổn! Ong mật không phải là hung thủ, Lỗ học nho chẳng phải chỉ ăn mật ong có độc không mà chết."
Hồ Giang nghe thế cả kinh hỏi: "Dương công tử, công tử nói gì? Công tử vừa rồi không phải nói...."
Dương Thu Trì ngắt lời y: "Lúc nãy ta đoán nhầm," rồi vừa chỉ vào mật trong hủ tiếp: "Mọi người nhìn coi, những mật ong có độc này đã được bán gần hết rồi. Nếu mật có thể làm chết Lỗ Học Nho, thì phải làm chết người khác, vì sao không nghe nói có ai ăn mật ong trúng độc chết vậy?" Hắn chuyển thân hỏi Mễ lý chánh: "Hai năm qua trong thôn có người chết không?"
Lý chánh lắc đầu. "Không có." Y ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp, "Mật ong của Vương lão thái này kể ra cũng rất tốt, trong thôn có nhiều người mua mật của lão, tôi cũng có mua qua, nhưng ăn vào chẳng có chuyện gì cả. Bọn họ còn đến càng thôn kế cận bán, cũng không nghe nói ai ăn mật ong xong rồi chết a."
Thông phán Hồ Giang hỏi: "Vậy con vịt ăn vào rồi giãy chết đó giải thích làm sao?"
Mễ lý chánh gãy đầu: "Cái đó, cái đó..."
Dương Thu Trì tiếp lời: "Cái đó cũng dễ giải thích, chẳng phải ăn cái gì có độc cũng trúng độc chết ngay, cần phải ăn đủ lượng mới được, hơn nữa, những người khác nhau hoặc trong những tình huống khác nhau đều có thể ảnh hưởng đến khả năng trúng độc hay không. Cùng một lượng độc chất, người lớn ăn vào không nhất định trúng độc, nhưng em bé dùng rồi có thể sẽ tím tái mà chết. Thậm chí có thứ em bé ăn vào chả sao, nhưng vịt ăn vào sẽ trúng độc."
Tống Vân Nhi có vẻ hơi hiểu, hỏi: "Ca, ý của huynh nói có phải là lượng độc trong mật ong này vẫn chưa đủ làm chết người, nhưng vẫn có thể làm chết con vịt?"
"Thông minh!" Dương Thu Trì khen.
Tống Vân Nhi cười hì hì.
Mễ lý chánh cũng phát hiện một chuyện khác, hỏi: "Vậy em bé và vịt chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu, sao không nghe nói có em bé nào ăn mật ong chết vậy?"
Dương Thu Trì ngớ người, vấn đề này hắn chưa nghĩ tới, đáp: "Cũng có thể, có thể liên quan đến lượng sử dụng trong thôn này. Em bé thường ăn rất ít, dùng một cái đầu đủa chấm một chút khuấy vào nước là xong, trong khi đó lúc nãy chúng ta đổ cho con vịt những hai chén mật, đủ cho một em bé ăn nhiều ngày, như vậy nếu chia ra mỗi ngày thì liều lượng ra thì rất ít." Hắn chỉ con vịt đó, nói: "Hơn nữa em bé dù có nhỏ, cũng lớn hơn vịt nhiều!"
Vương lão thái cũng chen lời: "Trẻ sơ sinh không thể cho dùng mật ong được đâu."
"Vì sao?" Dương Thu Trì và Mễ lý chánh đều kỳ quái hỏi.
"Em bé chưa cử bú mà uống mật ong sẽ kêu khóc không ngừng, hơn nữa tiếng khóc rất yếu ớt, không có sức bú sữa. Nếu em bé uống mật ong nhiều quá sẽ chết đấy. Do đó khi chúng tôi bán mật ong đều nhắc nhở mọi người về vấn đề này."
Vị Vương lão thái nói không sai, căn cứ vào kiểm nghiệm của y học hiện đại, người ta phát hiện trong bụi đất có một loại tế khuẩn gọi là "Nhục độc can khuẩn"(Clostridium botulinum). Khi ong mật đi thu hái phấn hoa và hút mật, rất có khả năng sẽ đem phấn hoa và mật ô nhiễm về tổ. Từ đó trong mật ong thường có chứa một lượng độc tố nhỏ, người lớn ăn vào không sao, nhưng em bé uống vào sẽ bị trúng độc, thậm chí tử vong. Do đó, em bé dưới một tuổi thường không được phép uống mật ong (*).
Chuyện em bé sơ sinh không dùng được mật ong, Dương Thu Trì thật ra không hề biết. Trong xã hội hiện đại, hắn ngay cả một mối tình vác vai cũng không có, thì làm gì có cơ hội có em bé, nên lại càng không cần phải quan tâm đến vấn đề này. Hiện giờ nghe Vương lão thái nói vậy, hắn coi như mở mắt thêm ra.
Dương Thu Trì thấy Tống Vân Nhi và Hồ Giang cùng mọi người vẫn còn chưa tin luận điểm về chuyện chất độc có thể làm chết vịt nhưng không thể làm chết người, lại mệt và lười giải thích, bèn bảo Nam Cung Hùng: "Ngươi mang theo hai người đi ra chuồng heo của Vương lão thái bắt một con vào đây, nếu lớn hơn trăm cân càng tốt."
Nam Cung Hùng dạ một tiếng, không thèm kêu ai khác, một mình xâm xâm vào chuồng heo, tức thời gây ra hàng loạt tiếng en ét ụt ịt. Chẳng mấy chốc sau, Nam Cung Hùng ẵm một con lợn béo núc nít ra, to gần bằng người của y. Nam Cung Hùng quả thật là mạnh, con heo bị y ôm chặt, cái mũi ngoại trừ hì hì khịt khịt, còn thì chẳng động đậy giãy giụa được gì.
Dương Thu Trì gọi một bộ hoái mang hai tô mật có độc đến cho con heo đó ăn, sau đó thả nó về chuồng. Mọi người vây quanh chuồng heo chờ cả nửa ngày, chỉ thấy con heo đó ụt ịt lắc đuôi liếc mắt sống nhăn răng, chẳng có triệu chứng trúng độc gì cả.
Đến lúc này thì Hồ Giang và mọi người đều tin cả rồi. Cùng là hai chén mật, nhưng làm chết vịt mà chẳng làm chết heo. Xem ra, Dương Thu Trì nói đến việc để hạ độc chết người cần phải có một liều lượng nhất định quả thật là chính xác.
Và nếu như chỗ mật ong độc này không làm chết một con heo lớn, thì đương nhiên sẽ không độc chết Lỗ Học Nho. Hơn nữa, con vịt bị độc chết là vì bị người ta đổ liên tục cho hai bát mật to, còn Lỗ Học Nho chỉ dùng mật để thoa xức vết loét trong miệng, một con dùng thẳng vào trong bụng còn một kẻ dùng ngoài, do đó thân thể Lỗ Học Nho hấp thụ lượng độc chất từ mật càng ít hơn, không thể nào bị chất độc trong mật ong làm chết được.
Dương Thu Trì vừa rồi đứng ngẩn ra là vì phát hiện vấn đề này.
Như vậy có thể nói, hạ độc giết chết Lỗ Học Nho không phải là ong mật đi lấy hoa độc về tạo mật độc. Nếu thì, hung thủ thực sự là ai đây?