NẠP THIẾP KÝ
Tác giả: Mộc Dật
Chương 47: Đấu tranh giai cấp
Nguồn: Văn Đàn
Mã Độ lại hỏi: "Nếu như là người đó, thì hắn nhất định đã đến đây, nói không chừng đã phát hiện Tạ quả phụ bị bắt rồi."
Dương Thu Trì lại gật đầu: "Có thể lắm."
"Vậy hắn nhất định là đã chạy trốn rồi, làm sao bây giờ?" Mã Độ khẩn cấp hỏi.
Dương Thu Trì cũng không biết thế nào, lúc này con Tiểu Hắc cẩu nhất mực đi theo, thấy chủ nhân không có ý ra khỏi nhà, liền dùng đầu dụi dụi vào hắn.
Đúng rồi, dùng Tiểu Hắc truy tung! Dương Thu Trì chợt lóe linh quang, đem cái mũ rơm đưa tới trước mũi Tiểu hắc cẩu, lòng thầm cầu khẩn mùi vị của người này còn lưu lại trên nón rơm.
Tiểu Hắc cẩu đã trải qua kinh nghiệm dò theo dấu vết hết một lần, liền hiểu ngay ý tứ của chủ nhân. Nó đưa cái đầu nho nhỏ lọt thỏm vào trong mũ, hít ngửi cẩn thận, đi đến rùa cửa, dùng chân trước cào cào. Dương Thu Trì lập tức mở của phòng. Tiểu Hắc cẩu tiếp tục cúi thấp đầu hít ngửi loạn xa, rồi men theo đường lộ hướng về cổng thành từ từ lần đi.
Mã Độ phân công mấy cẩm y vệ tiếp tục lưu lại phục kích ở đó, những người khác thì vội vả theo sau.
Đến cổng thành phía nam, cửa đã bị đóng chặt, quan quân thủ thành tuy nhận ra y phục của cẩm y vệ, nhưng không nhận ra Mã Độ, lên giọng nói không có giấy thông hành của Tri huyện lão gia thì không thể mở cổng thành. Mã Độ cũng không nói gì, tặng liền cho quan giữ cổng hai cái bạt tai, rồi rút kim bài của cẩm y vệ ra. Vị quan ấy lúc bấy giờ mới biết lợi hại, nhanh chóng ra lệnh mở ngay cổng thành.
Do hiện giờ không có chiến sự gì, do đó điếu kiều ngoài thành không hề được kéo lên. Tiểu hắc cẩu hít ngửi đi qua cầu, dẫn mọi người vào vùng ngoại thành âm u đen tối.
Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, xa xa đã thấy một cái thắt lưng màu trắng nằm vắt ngang đường ở xa xa.
Khi đến gần, họ mới phát hiện cái thắt lưng màu trắng ấy thì ra là một dòng sông.
Tiểu Hắc cẩu cúi đầu hít ngửi loạn xạ, men đến bê bờ sông, xoay vòng vòng một hồi rồi đứng im sủa loạn xuống nước.
Lòng Dương Thu Trì trầm xuống: Thôi tiêu rồi, người đội mũ này nhất định đã lên thuyền. Mùi vị đến mép nước này thì mất, không còn biện pháp lần theo dấu vết nữa.
Đưa tay nhìn thượng du hạ du của dòng sống, không hề thấy có ngọn đèn thuyền nào, chẳng biết người này đã đi bao lâu rồi.
Mã Độ cũng giơ tay kiểng chân nhìn lên nhìn xuống thượng hạ nguồn dòng sông, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Huynh đệ."
"Người đó nhất định lên thuyền bỏ đi rồi, không còn biện pháp nào truy tung nữa." Dương Thu Trì buồn chán nói.
Mã Độ thất vọng vô cùng, nhìn Dương Thu Trì hy vọng hắn có thể nghĩ ra chủ ý gì khác.
Dương Thu Trì lắc lắc đầu: "Tôi cũng không còn biện pháp nào khác."
Mã Độ tuy thất vọng, nhưng vẫn còn tràn đầy lòng tin đối với Dương Thu Trì. Bằng vào trực gián, sự phán đóan của hắn, tên tiểu tử này nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp mới. Hắn liền an ủi: "Huynh đệ, không hề gì, chúng ta ngày mai hãy nghĩ ra biện pháp khác. Về trước thôi."
Mọi người trở về Thẩm Vấn thất của nhà ngục nha môn. Tống tri huyện vẫn còn chờ ở đó không dám đi, thấy Mã Độ và Dương Thu Trì quay về, lập tức bước lên nghênh tiếp, khom người cười cầu tài.
Hai cẩm y vệ được lưu lại trông coi cái rương nhỏ bước đến trước mặt Mã Độ mở rương ra nói: "Đại nhân,Tống tri huyện đem tiền bảo chứng để ở đây, tổng cộng có hai trăm lượng."
Mã Độ liếc sơ qua một cái, gật gật đầu, rồi nói: "Tống đại nhân, người về thôi. Trời khuya rồi, các huynh đệ mệt mỏi cả ngày, cũng cần nghỉ ngơi chút."
Tống tri huyên dạ một tiếng, thưa: "Mã đại nhân, ti chức đã chuẩn bị dịch sở chu đáo, thỉnh đại nhân và các huynh đệ đến đó nghỉ ngơi."
Mã Độ ừ một tiếng, rồi quay nhìn Tạ quả phụ vẫn còn bị treo trên giá không động đậy gì, sờ cằm lẫm bẫm: "Con ả này hôm nay chịu hình quá nặng, cần phải nghỉ hai ngày, nếu liên tục dụng hình e rằng ả chịu đến trưa mai là tiêu đời." Xong quay sang Tống tri huyện nói: "Tống đại nhân, trọng phạm này cần ngươi trông coi cho cẩn thận. Hai ngày nữa chúng ta sẽ thẩm vấn tiếp." Tống tri huyện lại luôn miệng vâng dạ.
Mã Độ vỗ vỗ vai Dương Thu Trì, bảo: "Huynh đệ, ngươi cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi. Sáng sớm ngày mai chúng ta nghĩ tiếp biện pháp khác."
Dương Thu Trì gật gật đầu, chấp tay nói: "Sáng sớm ngay mai tôi sẽ đến dịch sở của Mã đại nhân."
Mã Độ cười nói: "Được lắm!" rồi ôm quyền xá một cái, dẫn cẩm y vệ ra khỏi cửa.
Tống tri huyện cảm kích ôm quyền từ biệt Dương Thu Trì, nhanh chóng chạy theo cẩm y vệ, vượt lên trước dẫn đường.
Dương Thu Trì tra khán lại thương thế của Tạ quả phụ một chút, rồi gọi Đại Bảng Nha và những người khác đỡ ả xuống, sau đó cho đi tìm lang trung trị thương cho Tạ quả phụ. Tuy hắn biết hai ngày sau, Mã Độ cùng các cẩm y vệ sẽ lại đến thẩm vấn, việc trị thương này là phí công, nhưng hắn không thể không kêu người trị, vì nếu lỡ ả chết trong tay mình, thì không còn biện pháp gì giao phó.
Tạ quả phụ nằm trên mặt đất trong Thẩm Vấn thất, không hề động đậy gì. Nếu như sau lưng ả không có dấu hiệu động đậy do hô hấp, Dương Thu Trì quả thật đã lo tính mệnh của thị đã ô hô ai tai rồi.
Chờ lang trung xử lý ổn các vết thương của Tạ quả phụ, tiếp lại các chỗ xương đã bị gãy, dùng cán khiêng ả ra khỏi Thẩm vấn thất thì tạ quả phụ nhìn Dương Thu Trì một cái nhìn sâu thẵm. Có lẽ ả không ngờ tên tiểu tử này lại tìm người trị thương cho mình, nên khẽ nở nụ cười với hắn, coi như là cảm tạ.
Dương Thu Trì đi theo giám sát việc mang Tạ quả phụ trở về lao phòng thì đêm đã đến canh ba.
Hắn nhìn Tạ quả phụ nằm bất động trên đống cỏ giữa lao phòng, trong lòng có chút cảm khái. Tạ quả phụ này tuy là phận nữ lưu, dưới nhục hình bức cung cực kỳ tàn ác của cẩm y vệ như vậy mà không khai chút gì, rất có chí khí, không khỏi khiến người bội phục. Không ngờ Kiến Văn Đế lưu vong lại có thủ hạ trung thành thà chết không tuyệt vọng như thế này.
Nghĩ đến chuyện nếu không phải là do mình, Tạ quả phụ đã không phải bị bắt, không chịu khốc hình như thế này, trong lòng Dương Thu Trì ít nhiều gì có chút ăn năn hối hận. Tuy nhiên, thoáng cái là hắn đã thản nhiên lại ngay, trong lòng không khỏi tự cảnh cáo chính mình: nếu đã lỡ đến một xã hội phong kiến người ăn thịt người thế này, thì được nhiên nhà nào chủ ấy, lúc này lập trường cần phải kiên định, cờ quạt phe phái đều phải phân ra cho rõ, mấu chốt trong chuyện đấu tranh giai cấp này cần phải căng cho thật chặt. Nếu như hắn muốn làm người tốt, muốn phát thiện tâm, lòng mềm yếu như đàn bà, thì đừng tưởng đến chuyện đi lại trong quan trường. Nếu không, kết cục sau này nhất định là bi thương vạn phần. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Nghĩ thông hết mọi chuyện, lòng hắn thảnh thơi lại ít nhiều. Hắn phân công bọn cấm tốt canh giữ kỹ càng, rồi rời khỏi nhà lao, mang theo cái mũ rơm vẫn giữ bên người, dẫn Tiểu Hắc cẩu trở về nhà mới.
Khi Dương Thu Trì đứng trước cửa nhà, chưa gõ được mấy tiếng thì cửa đã mở bật ra, Phòng Tiểu Tuyết cầm theo cái đèn chén vui mừng đón Dương Thu Trì, reo lên: "Phu quân, chàng đã về."
Dương Thu Trì gật gật đầu, bước vào trong viện. Tiểu Hắc cẩu quấn quít nhảy chồm chồm lên cạnh Phùng Tiểu Tuyết, nàng cúi xuống vuốt ve đầu nó.
Dương Thu Trì trở về nhà, chợt nhớ tới chuyện Dương mẫu yêu cầu mình đi tìm sư phụ xin tội, trong lòng cảm thấy rất muộn phiền. Các nhà trong vườn có treo mấy cái đèn lồng, chiếu ra sân sáng rực. Dương Thu Trì từ từ bước vào trong phòng chính, suy nghĩ xem nên làm thế nào thì cửa phòng chợt mở, Dương mẫu bước ra.
Dương Thu Trì ngẩng đầu, miễn cưỡng cười nói: "Mẹ, hôm nay con bận rộn ở nhà giam, mới vừa xong việc, thật không có thời gian đến..."
Lời chưa dứt, Dương mẫu cười tủm tỉm ngắt lời hắn: "Được rồi, mẹ đã biết rồi, con mau vào phòng xem coi ai đến kìa!" Nói xong bà nắm tay hắn kéo vào trong phòng khách.
Trong phòng khách được treo mấy ngọn đèn lồng, ở giữa có một lão giả đang ngồi, tay cầm quài trượng đang nhìn hắn bước vào. Người đó chẳng ai xa là, chính là sư phụ của Dương ngỗ tác.