Nếu Em Nhìn Thấy Anh Bây Giờ Chương 42-43


Chương 42-43
trong tất cả những người bạn của tôi, Elizabeth Egan là người tôi thích nhất nhất nhất.

“Đi đi nào,” Elizabeth hét lên, đấm vào còi xe để ra hiệu cho hai chiếc xe du lịch đang chậm chạp nhích qua nhau từng phân trên con phố chính của Baile na gCroíthe. Giờ là tháng Chín và những khách du lịch cuối cùng đang đi qua thị trấn. Sau đây, nơi bận rộn này sẽ trở lại với sự tĩnh lặng vốn có, giống như phòng tiệc buổi sáng sau buổi tiệc, để lại cho người dân địa phương dọn dẹp và nhớ lại những sự kiện và những con người đã đi qua. Sinh viên sẽ quay trở lại trường ở các hạt và thị trấn xung quanh còn dân thị trấn lại một mình vật lộn với công việc.

Elizabeth cứ để tay ấn xuống cái còi và bấm điên cuồng thúc giục chiếc xe phía trước. Một rừng những khuôn mặt người nước ngoài ở phía sau xe quay lại nhìn. Bên cạnh cô, dân địa phương đang đổ ra khỏi nhà thờ sau buổi lễ sáng. Nhân ngày nắng đẹp, họ tụ tập thành từng nhóm trên phố, chuyện phiếm và bàn về những sự kiện trong tuần. Họ cũng quay sang nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng còi bực bội đó nhưng Elizabeth không quan tâm. Hôm nay cô sẽ không tuân theo quy tắc nào cả; cô đang rất cần đến quán của Joe vì cô biết ít nhất Joe cũng có thể công nhận đã nhìn thấy cô và Ivan ở cùng nhau, kết thúc trò đùa kỳ quặc và độc ác này.

Không còn đủ kiên nhẫn để chờ hai chiếc xe vượt qua nhau, cô bỏ mặc ô tô trên đường, nhảy ra ngoài và chạy qua đường đến quán cà phê.

“Joe!” Cô gọi, lao vào trong. Cô không thể giấu được sự hoảng sợ trong giọng nói.

“À, cô đây rồi, đúng là người tôi đang tìm.” Joe bước ra khỏi bếp. “Tôi muốn cho cô xem cái máy xịn mới toanh của tôi. Nó là…”

“Tôi không quan tâm,” cô cắt lời, thở hổn hển. “Tôi không có thời gian đâu. Xin anh hãy trả lời tôi câu này thôi. Anh có nhớ là tôi đã đến đây vài lần với một người đàn ông không?”

Joe ngước lên trần nhà nghĩ ngợi, cảm thấy mình quan trọng.

Elizabeth nín thở.

“Có, tôi có nhớ.”

Elizabeth thở phào. “Tạ ơn Chúa,” cô cười hơi quá khích.

“Giờ cô xem cái máy mới của tôi được chưa,” anh ta tự hào nói. “Máy pha cà phê mới cứng nhé. Pha được espresso, cappuccino và đủ thứ.” Anh ta cầm một cốc espresso lên. “Chắc chắn nó chỉ có một giọt thôi. Đem đến một khái niệm hoàn toàn mới cho cụm từ ‘giọt nóng’.”

Elizabeth cười, quá sung sướng vì những tin tức về Ivan và cà phê đến mức cô có thể nhảy qua quầy và hôn anh ta.

“Thế anh chàng đó đâu rồi?” Joe hỏi, cố hình dung ra cách pha cho Elizabeth một ly espresso.

Nụ cười của Elizabeth tắt dần. “Ồ, tôi không biết.”

“Quay lại Mỹ rồi à, đúng không? Chắc là thế rồi, có phải anh ta sống ở New York không? Quả Táo Lớn, có phải họ gọi nó như thế không? Tôi thấy nó trên tivi nhiều rồi và nếu cô hỏi thì tôi thấy nó chẳng giống quả táo tí nào.”

Tim Elizabeth đập thình thịch trong lồng ngực. “Không, Joe ạ, không phải Benjamin. Anh đang nói đến Benjamin.”

“Là cái người mà thỉnh thoảng cô vẫn uống cùng ở đây đấy thôi,” Joe khẳng định.

“Không,” sự tức giận của Elizabeth dâng lên. “Được rồi, đúng, đúng thế. Nhưng tôi hỏi về người đàn ông khác cũng từng ngồi với tôi cơ. Tên anh ấy là Ivan. I-v-a-n,” cô nhắc lại chậm rãi.

Joe nhăn mặt và lắc đầu. “Chẳng biết Ivan nào hết.”

“Có, anh có biết mà,” cô nói một cách cả quyết.

“Nghe này,” Joe bỏ kính ra và để quyển hướng dẫn sử dụng xuống, “tôi biết tất cả mọi người trong thị trấn này và tôi không biết ai là Ivan cũng như chưa bao giờ nghe nói về anh ta cả.”

“Nhưng Joe,” Elizabeth van vỉ, “hãy nghĩ lại xem.” Rồi cô nhớ ra. “Cái ngày chúng tôi đổ cà phê ra đường ấy - hôm đấy có Ivan.”

“Ồ.” Joe đã hiểu ra. “Anh ta trong đám người Đức đó à?”

“Không!” Elizabeth hét lên tức giận.

“Thế anh ta người ở đâu?” Joe hỏi, cố gắng làm cô bình tĩnh lại.

“Tôi không biết,” cô giận dữ nói.

“Thế họ anh ta là gì?”

Elizabeth nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Tôi… tôi... cũng không biết nốt.”

“Vậy làm sao tôi giúp cô được đây nếu như cô không biết họ của anh ta cũng chẳng biết anh ta người ở đâu? Có vẻ như cô cũng chẳng biết anh ta là ai. Theo như tôi nhớ thì cô chỉ nhảy nhót một mình ngoài đó như một kẻ điên. Rốt cuộc chẳng biết hôm đó cô có vấn đề gì không nữa.”

Bỗng nhiên Elizabeth nảy ra một ý, cô vớ lấy chìa khóa xe trên quầy rồi chạy ra khỏi cửa.

“Thế còn giọt nóng của cô thì sao?” Anh ta gọi theo khi cô đóng sầm cửa lại sau lưng.

“Benjamin,” Elizabeth gọi to, đóng sầm cửa ô tô lại và chạy qua con đường sỏi để tới chỗ anh. Anh đứng giữa một đám thợ xây đang cúi đầu xem các bản vẽ trải trên bàn. Họ đều ngẩng lên nhìn cô.

“Tôi nói chuyện với anh một phút được không?” Cô thở không ra hơi, tóc bay bay quanh mặt vì cơn gió mạnh từ đỉnh đồi thổi đến.

“Được chứ,” anh nói, nhảy ra khỏi đám thợ đang yên lặng và dẫn cô tới một chỗ yên tĩnh hơn. “Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”

“Vâng,” cô gật đầu ngập ngừng, “tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, được không?”

Anh tập trung chú ý.

“Anh đã gặp anh bạn Ivan của tôi rồi đúng không?” Cô bẻ đốt ngón tay và đổi chân từ bên này sang bên kia, chờ anh trả lời.

Anh chỉnh lại chiếc mũ bảo hiểm, nhìn cô chăm chú, chờ cô cười hoặc nói rằng cô nói đùa nhưng không có nụ cười nào đang ẩn giấu sau đôi mắt lo âu sẫm tối kia. “Đây có phải trò đùa không?”

Cô lắc đầu và nhằn nhằn trong miệng một cách lo lắng, lông mày cau lại.

Anh hắng giọng. “Elizabeth, tôi thật sự không biết cô muốn tôi nói gì.”

“Sự thật,” cô nói nhanh, “tôi muốn anh cho tôi biết sự thật. Vậy đấy, tôi muốn anh nói rằng anh đã nhìn thấy anh ấy, nhưng tôi muốn biết sự thật, anh hiểu chứ.” Cô nuốt nước bọt.

Benjamin chăm chú quan sát khuôn mặt cô thêm một lát và cuối cùng chậm rãi lắc đầu.

“Không ư?” Cô lặng lẽ hỏi.

Anh lại lắc đầu.

Mắt cô đầy lệ và cô vội quay đi.

“Cô ổn chứ?” Anh đưa tay chạm vào tay cô nhưng cô vùng ra. “Tôi nghĩ cô nói đùa về anh ta,” Benjamin khẽ nói, hơi bối rối.

“Anh cũng không nhìn thấy anh ấy ở cuộc họp với Vincent à?”

Anh lắc đầu.

“Tại bữa tiệc thịt nướng tuần trước?”

Một cái lắc đầu nữa.

“Đi bộ cùng tôi qua thị trấn? Trong phòng chơi cho trẻ ngày hôm đó, cái hôm mà… mà cái đó được viết trên tường ấy?” Cô hỏi đầy hy vọng, giọng vô cùng xúc động.

“Không, tôi rất tiếc,” Benjamin nói nhã nhặn, cố hết sức che giấu sự lúng túng.

Cô lại nhìn đi chỗ khác, quay lưng về phía anh và khuôn mặt hướng về quang cảnh phía trước. Từ điểm này cô có thể nhìn thấy biển, dãy núi và ngôi làng nằm gọn gàng dưới chân đồi.

Cuối cùng cô thốt lên. “Anh ấy thật quá, Benjamin ạ.”

Anh không biết phải nói gì nên giữ im lặng.

“Anh biết cảm giác có người ở bên cạnh anh không? Và mặc dù không phải ai cũng tin là có người này, anh vẫn biết người ta đang ở đó?”

Benjamin ngẫm nghĩ một lát và gật đầu thấu hiểu mặc dù cô không quay lại nhìn anh. “Ông của tôi đã mất nhưng chúng tôi vẫn rất gần gũi.” Anh đá những viên sỏi một cách ngượng ngùng. “Gia đình tôi không bao giờ đồng ý với tôi - họ không bao giờ tin gì hết - nhưng tôi biết thỉnh thoảng ông vẫn ở bên tôi. Cô biết rõ về Ivan chứ?”

“Anh ấy biết rõ về tôi hơn,” cô khẽ cười.

Benjamin nghe thấy cô sịt mũi và lau nước mắt.

“Vậy anh ấy có phải là một người thật không? Anh ấy đã mất à?” Benjamin hỏi, cảm thấy lúng túng.

“Tôi đã rất tin…” cô dừng lại. “Anh ấy đã thực sự giúp tôi trong mấy tháng qua.” Cô im lặng nhìn quang cảnh xung quanh một lúc nữa. “Trước đây tôi vẫn ghét thị trấn này, Benjamin ạ,” một giọt nước mắt lăn trên má cô. “Trước đây tôi đã ghét từng ngọn cỏ trên mỗi ngọn đồi, nhưng anh ấy đã dạy tôi rất nhiều. Anh ấy dạy tôi rằng thị trấn này không có nhiệm vụ làm tôi vui. Việc tôi không hòa nhập với nó không phải lỗi của Baile na gCroíthe. Vấn đề không phải là ta đang ở đâu trên thế giới, mà là ta đang ở đâu trong này,” cô chạm nhẹ vào một bên đầu. “Vấn đề nằm ở cái thế giới kia cơ. Thế giới của những giấc mơ, hy vọng, tưởng tượng và ký ức. Tôi đang hạnh phúc ở đây,” cô lại gõ gõ vào thái dương và mỉm cười, “vì vậy tôi cũng hạnh phúc ở đây nữa.” Cô dang tay chỉ khắp khung cảnh thôn quê quanh cô. Cô nhắm mắt lại và để cho làn gió làm khô những giọt lệ. Khuôn mặt cô dịu lại khi cô quay sang phía Benjamin. “Tôi chỉ nghĩ rằng anh nên biết điều đó, hơn ai hết.” Một cách lặng lẽ và chậm rãi, cô đi lại phía chiếc xe.

Benjamin đứng dựa vào tòa tháp cổ, nhìn cô bước đi. Anh không biết rõ về Elizabeth như anh muốn nhưng anh biết cô sẽ để anh bước vào cuộc đời cô nhiều hơn mức cô cho phép người khác. Anh cũng như vậy. Họ đã chuyện trò đủ để anh thấy họ giống nhau tới mức nào. Anh đã nhìn thấy cô trưởng thành và thay đổi, giờ đây người bạn không ổn định của anh đã ổn định. Anh nhìn trân trân vào khung cảnh mà Elizabeth đã vừa ngắm rất lâu, và lần đầu tiên trong cả năm sống ở đây, anh mở to mắt và nhìn nó.

Sáng sớm ngày hôm đó Elizabeth ngồi thẳng trên giường, hoàn toàn tỉnh táo. Cô đưa mắt quanh phòng - nhìn đồng hồ, 3h45 - và khi cô nói thành tiếng với chính mình, giọng cô chắc chắn và tự tin.

“Quỷ tha ma bắt anh đi. Tôi đã phải tin.”

Cô ném chiếc chăn xuống và nhảy ra khỏi giường, tưởng tượng cảnh Ivan đang hò hét cười vui chúc mừng.

Chương 43

"Elizabeth đâu rồi?” Vincent Taylor giận dữ rít lên với Benjamin, đứng cách xa tầm nghe của đám đông đang tụ tập để dự buổi khai trương khách sạn.

“Cô ấy vẫn ở trong phòng dành cho trẻ,” Benjamin thở dài, cảm thấy lớp xi măng của bức tường sức ép được xây lên từ tuần trước cuối cùng đã khô và đang đè nặng trên đôi vai mỏi nhừ của anh.”

Vẫn?” Vincent hét lên, và vài người đang theo dõi bài diễn văn được phát biểu ở đầu phòng quay đầu lại. Vị quan chức ở Baile na gCroíthe đã đến để chính thức khai trương khách sạn, vài bài diễn văn đã được phát biểu trong khuôn viên khách sạn, bên cạnh tòa tháp cổ đã sừng sững trên đỉnh đồi hàng ngàn năm nay. Chẳng mấy chốc đám đông sẽ đi lại khắp khách sạn, nhìn vào từng phòng để ngưỡng mộ công trình này, và hai người đàn ông vẫn không biết Elizabeth đang làm gì trong phòng trẻ. Lần cuối cùng hai người đến đó là cách đây bốn ngày và nó vẫn là một căn phòng trơ trụi.

Rõ ràng Elizabeth đã không rời khỏi đó suốt mấy ngày vừa qua. Benjamin đã mua nước và thức ăn từ máy bán hàng tự động mang đến cho cô nhưng cô chỉ vội vã chộp lấy chúng từ tay anh ở cửa ra vào rồi lại sập cửa ngay. Anh không biết thiết kế bên trong như thế nào và suốt cả tuần anh như sống trong địa ngục, cố gắng đối phó với ngài Vincent đang hoảng loạn. Sự khác thường trong việc Elizabeth nói chuyện với một người vô hình từ lâu đã không còn tác dụng đối với Vincent. Ông chưa bao giờ để xảy ra tình trạng đến ngày khai trương mà vẫn còn có phòng chưa hoàn thành, đó đúng là một tình huống lố bịch và hoàn toàn không chuyên nghiệp.

Những bài diễn văn cuối cùng đã kết thúc, tiếng vỗ tay lịch sự vang lên và đám đông chen chúc bên trong để xem các đồ nội thất mới, ai cũng hít hà mùi sơn mới khi họ được dẫn đi thăm thú.

Vincent chửi thề thành tiếng hết lần này đến lần khác, đón nhận những cái liếc mắt giận dữ từ các vị phụ huynh. Họ lần lượt đi qua các phòng và tiến đến gần phòng trẻ em. Benjamin gần như không chịu nổi tình trạng hồi hộp này và sốt ruột đi đi lại lại phía sau đám đông. Anh nhận ra cha của Elizabeth, trông có vẻ chán ngán trong lúc dựa vào cây gậy bằng gỗ mận gai, cậu cháu trai cùng cô vú em đang đứng giữa đám đông, và anh cầu Chúa rằng Elizabeth sẽ không làm họ thất vọng. Từ cuộc chuyện trò gần đây nhất của họ trên đỉnh đồi, anh tin cô sẽ làm đâu vào đấy. Ít nhất anh hy vọng như vậy. Tuần tới anh sẽ phải quay trở lại thành phố quê hương ở Colorado và anh không thể trì hoãn mọi việc ở công trường được. Lần đầu tiên trong đời cuộc sống riêng tư của anh được đặt lên trước công việc.

“Nào, các cháu nhỏ,” người hướng dẫn nói như thể cô ta đang đóng trong một tập phim Barney, “căn phòng tiếp theo là để dành riêng cho các cháu, vì thế các ông bố bà mẹ, các vị phải đứng lui lại một chút để cho các cháu vào phòng vì đây là căn phòng rất đặc biệt.”

Những tiếng ô, a vang lên cùng những tiếng cười khúc khích và tiếng thì thầm khi bọn trẻ thả tay bố mẹ ra tiến về phía trước, đứa rụt rè, đứa bạo dạn. Người hướng dẫn xoay nắm cửa. Cánh cửa không mở.

“Chúa ơi,” Vincent lầu bầu, đưa tay lên che mắt, “chúng ta tiêu rồi.”

“Ồ, chờ một phút nhé, các cô các cậu.” Người hướng dẫn nhìn Benjamin dò hỏi.

Anh nhún vai và lắc đầu tuyệt vọng.

Cô hướng dẫn viên thử lần nữa nhưng không hiệu quả.

“Có lẽ cô nên gõ cửa,” một đứa bé hét to và các vị phụ huynh cười ầm lên.

“Cháu biết không, ý kiến này rất hay đấy.” Cô hướng dẫn viên phụ họa theo, không biết phải làm gì khác.

Cô lại gõ cửa và nó đột nhiên bật mở từ bên trong. Bọn trẻ chầm chậm bước vào.

Một sự yên lặng tuyệt đối và Benjamin đưa tay lên che mặt. Họ gặp rắc rối to rồi.

Bỗng nhiên một đứa trẻ reo lên “Chao ôi!” và từng đứa một, những đứa trẻ vừa sững sờ không nói nên lời bắt đầu gọi nhau phấn khích: “Nhìn đây này!”, “Nhìn kia kìa!”

Bọn trẻ nhìn quanh phòng kinh ngạc. Các vị phụ huynh bước vào theo chúng, và Vincent cùng Benjamin nhìn nhau ngạc nhiên khi nghe thấy những tiếng thì thầm tán thưởng. Poppy đứng ở lối đi, đưa mắt nhìn khắp nơi, choáng váng há hốc miệng.

“Để tôi xem nào,” Vincent nói cộc lốc, chen giữa đám đông. Benjamin đi theo và gần như không thở nổi khi nhìn thấy những gì bên trong.

Những bức tường của căn phòng rộng rãi được phủ kín bằng những bức tranh tường màu sắc huy hoàng, mỗi bức tường là một cảnh tượng khác biệt. Trên một bức tường là hình ảnh rất quen thuộc đối với anh: ba người đang nhảy múa hạnh phúc trên một cánh đồng cỏ mọc cao, tay giơ cao, nụ cười bừng sáng trên khuôn mặt, tóc bay bay trong gió khi họ vươn người để bắt lấy…

“Bông Sứ giả!” Luke kêu lên thích thú, đôi mắt mở to cùng những đứa trẻ khác trong phòng. Chúng gần như nín lặng trong lúc đứng đó ngắm nghía từng chi tiết trên mỗi bức tường. “Nhìn kìa, Ivan ở trong bức tranh kìa!” Thằng bé kêu lên vớiElizabeth.

Benjamin sững sờ nhìnElizabeth, người đang đứng ở góc phòng trong bộ quần áo bảo hộ lao động nhàu nhĩ, loang lổ sơn, mắt thâm quầng. Nhưng bất chấp vẻ mệt mỏi rõ rành rành, cô đang cười rạng rỡ, khuôn mặt bừng sáng trước phản ứng của khách khứa. Niềm tự hào trong đôi mắt long lanh của cô hiện rõ khi mọi người trỏ vào từng bức tranh.

“Elizabeth!” Edith thì thầm, hai tay đưa lên bịt miệng vì choáng váng. “ vẽ tất cả những thứ này à?” Cô nhìn bà chủ của mình vừa bối rối vừa tự hào.

Bức tranh khác là cảnh một bé gái trên đồng đang ngắm một quả bóng hồng lơ lửng trên bầu trời; bức khác nữa là đám trẻ con đang chơi trò thủy chiến, vẩy sơn và nhảy múa trên cát biển, một cô bé đi picnic trên cánh đồng xanh cùng cô bò đội một chiếc mũ rơm, một bầy trẻ nhỏ đang trèo cây đu người trên cành, và trên trần nhà Elizabeth sơn màu xanh thẳm với những ngôi sao băng, sao chổi và những hành tinh xa tít tắp. Ở bức tường đằng xa cô vẽ một người đàn ông với một cậu bé có ria mép đen, mắt đeo kính lúp, đang gập người quan sát những dấu chân đen dẫn từ tường xuống sàn và đi sang tận bức tường đối diện. Cô đã tạo ra một thế giới mới, một xứ sở thần tiên của sự tưởng tượng, niềm vui và sự khám phá, nhưng chính sự chú ý tới tiểu tiết, vẻ mặt hân hoan của các nhân vật và những nụ cười trẻ thơ hạnh phúc đã tác động mạnh tới Benjamin. Đó là khuôn mặt mà anh đã nhìn thấy ởElizabethngày bắt gặp cô đang nhảy trên cánh đồng và đi bộ qua làng với sợi rong biển dính trên tóc. Khuôn mặt của một người đã quên đi muộn phiền và thực sự hạnh phúc.

Elizabethđưa mắt xuống sàn nhìn một em bé mới biết đi đang chơi với một trong vô số món đồ chơi rải rác trong phòng. Cô định cúi xuống nói chuyện với cô bé thì để ý thấy nó đang nói một mình. Thật ra nó đang trò chuyện rất nghiêm túc và cô bé đang giới thiệu mình với không khí.

Elizabethnhìn quanh phòng, hít thở thật sâu, cố gắng hít lấy cái mùi quen thuộc của Ivan. “Cám ơn anh,” cô thì thầm, nhắm mắt lại và hình dung anh đang ở bên cạnh.

Đứa bé gái tiếp tục huyên thuyên một mình, nhìn sang bên phải khi nói và dừng lại một lát trước khi tiếp tục nói. Rồi nó bắt đầu ngâm nga bài hát quen thuộc màElizabethđã không thể nào gạt ra khỏi đầu được.

Elizabethngửa đầu ra đằng sau và phá lên cười.

 

Tôi đứng ở bức tường phòng trẻ của khách sạn mới khai trương, đôi mắt đẫm lệ và cổ họng tắc nghẹn khiến tôi có cảm giác như mình sẽ không thể nói được nữa. Tôi không thể ngăn mình nhìn khắp các bức tường, nhìn cái album ảnh mà tôi, Luke vàElizabethđã cùng tạo ra trong mấy tháng qua. Như thể ai đó đã đứng từ xa và vẽ lại chúng tôi một cách sắc nét.

Nhìn những bức tường, màu sắc và đôi mắt của các nhân vật, tôi biết cô đã nhận ra và tôi biết mình sẽ được nhớ tới. Bên cạnh tôi, đứng xếp hàng ở cuối phòng là những người bạn đã đi cùng tôi để cổ vũ tinh thần tôi trong ngày đặc biệt này.

Opal đặt bàn tay lên cánh tay tôi và bóp nhẹ động viên.

“Tôi rất tự hào về anh, Ivan ạ,” chị thì thầm, hôn nhẹ lên má tôi, chắc chắn chị đã để lại một vệt son tím. “Tất cả chúng tôi đều ở đây vì anh, anh biết đấy. Chúng ta sẽ luôn luôn có nhau.”

“Cảm ơn chị Opal. Tôi biết mà,” tôi nói, cảm thấy rất xúc động và nhìn sang Calendula đang đứng bên phải tôi, Olivia đứng bên cạnh cô, Tommy đang nhìn quanh phấn khích, Jamie-Lynn đang cúi xuống chơi với một em bé mới biết đi và Bobby đang chỉ trỏ và cười khúc khích với mỗi bức vẽ trước mặt. Họ đều giơ tay ra hiệu tán thành với tôi và tôi biết mình không bao giờ cô đơn khi tôi ở bên cạnh những người bạn thực sự.

Người bạn tưởng tượng, người bạn vô hình - bạn muốn gọi như thế nào cũng được. Các bạn có thể tin vào chúng tôi, có thể không. Điều đó không quan trọng. Giống như hầu hết những người làm những công việc vĩ đại thật sự, chúng tôi tồn tại không phải để được người ta nói đến hay tán tụng; chúng tôi tồn tại chỉ để đáp ứng nhu cầu của những người cần đến chúng tôi. Có thể chúng tôi chẳng hề tồn tại; có thể chúng tôi chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng con người; có thể chỉ là sự trùng hợp thuần túy khi mọi đứa trẻ lên hai mới bập bẹ đều quyết định kết bạn với những người mà người lớn không nhìn thấy được. Có thể tất cả các bác sĩ và các bác sĩ tâm lý đã đúng khi nói rằng đó chỉ là do bọn trẻ đang phát triển trí tưởng tượng của mình.

Hoặc hãy chiều theo tôi một giây thôi. Liệu có cách nào khác mà bạn chưa nghĩ tới để giải thích cho toàn bộ câu chuyện của tôi không?

Có thể chúng tôi thực sự tồn tại. Có thể chúng tôi ở đây để giúp đỡ những người cần chúng tôi, những người tin vào sự tin tưởng và vì thế đã nhìn thấy chúng tôi.

Tôi luôn luôn nhìn vào mặt tích cực của vấn đề. Tôi luôn nói rằng sau cơn mưa trời lại sáng, sự thật là như thế - và tôi là người tin tưởng tuyệt đối vào sự thực - tôi đã từng mất một thời gian vật lộn với trải nghiệm mà tôi đã có cùngElizabeth. Tôi không thể hình dung ra mình đã được gì, tôi chỉ thấy rằng việc mất cô là đám mây bão đen ngòm. Nhưng rồi tôi đã hiểu, khi thời gian dần trôi và mỗi giây phút tôi đều nghĩ đến cô và mỉm cười, tôi biết rằng được gặp cô, quen biết cô và hơn hết là yêu cô, đó là bầu trời sau cơn mưa tươi sáng nhất của tôi.

Cô còn tuyệt hơn cả pizza, tuyệt hơn ôliu, tuyệt hơn những ngày thứ Sáu, tuyệt hơn trò xoay ghế và dẫu rằng giờ đây cô không còn ở bên chúng tôi nữa - đáng nhẽ tôi không được nói điều này - trong tất cả những người bạn của tôi, Elizabeth Egan là người tôi thích nhất nhất nhất.

HẾT

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/26877


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận