Nợ Trần Chương 2

Chương 2

Lưng hai vợ chồng già như còng hơn vì những nỗi đau dập dồn quá chừng to lớn đó! Vậy mà bất chợt chiều nay thằng Thẩm trở về, hỏi sao ông Tư không ngạc nhiên đến vậy?

Bà Tư đang lầm rầm đọc kinh, nghe tiếng gọi toáng lên của chồng, bà giật mình khi nghe tới cái tiếng Thẩm quen thuộc mà mấy tháng nay bà quặn lòng thương nhớ nó! Bà Tư đứng bật lên, nhưng hai chân run run suýt ngã nhào trở xuống. Bà lập cập xỏ chân vào dép rồi bước như chạy ra nhà ngoài.

- Trời ơi! Thẩm! Thẩm... con về thật đó sao con?

Thằng Thẩm cúi mặt, ngó xuống chân mình, lí nhí đáp:

- Dạ thưa nội, con mới về! Ông bà nội tha lỗi cho con, đừng đánh con, con sợ lắm...

Bà Tư nhào tới ôm chặt thằng bé trong tay, khóc ròng:

- Trời ơi, cảm ơn trời phật đã đem con về lại nhà cho nội! Nội mừng còn không hết, nội không đánh con đâu...

Rồi chừng như thấy được ánh mắt lấm lét của thằng Thẩm ngó ông Tư, bà Tư quay sang chồng, hỏi:

- Không đánh nó phải không ông? Kìa, ông trả lời mau lên đi cho cháu nó yên tâm! Ông xem thằng nhỏ sợ ông đến xanh cả mặt kia kìa...

Ông Tư không vồ vập thằng cháu như vợ, nhưng thật ra trong lòng ông cũng chỉ muốn nhào tới ôm chặt lấy nó, để không phải mất nó một lần nữa!

- Ôi cháu nội yêu quí của ông, thằng đích tôn thờ phượng ông bà đây mà, giọt máu sau cùng còn lại của gia đình ông đây mà, làm sao ông có thể để nó phải sợ hãi đến vậy.

Ông Tư mỉm cười, mắt long lanh nước:

- Không đâu con, nội không đánh con đâu, con đừng sợ!

Ông bước tới vặn to ngọn đèn để trông cho thật rõ mặt thằng cháu thân yêu.

Mới hơn hai tháng xa nhà mà nó chừng như lớn bổng lên, ăn nói cũng đàng hoàng lễ phép hơn trước, duy có nước da của nó cứ xanh tái và mặt mày hốc hác lắm, không còn được cái vẻ hồng hào lúc trước.

Bà Tư trông thấy cháu mà xa xót trong lòng. Bà hỏi:

- Thời gian vừa rồi con ở đâu vậy Thẩm? Con làm ông bà nội khóc thương khóc nhớ con đến mờ mắt đi rồi nè... Con ở đâu? Chắc vất vả đói khổ lắm hay sao mà con ốm nhom ốm nhách vậy con?

Bà Tư hỏi hết câu này tiếp sang câu khác không để cho thằng Thẩm kịp trả lời.

Ông Tư nhắc khẽ:

- Bà hỏi gì thì từ từ đi, để thằng nhỏ còn tắm rửa nghỉ ngơi nữa chứ! Bà Tư giật mình sực nhớ:

- Ừ tôi quên mất chứ! Theo nội vô lấy quần áo nè con! Đồ đạc của con nội còn giữ y nguyên trong tủ cho con nè, không có gì thay đổi hết, vì nội tin sẽ có ngày con trở về mà, dù ai cũng khuyên nội hãy quên con đi, rằng con đã không còn sống nữa. Nhưng với nội, chỉ khi nào tận mắt nội chứng kiến, còn không nội cứ hoang mang...

- Bà ơi... Để cho thằng nhỏ tắm rửa, cơm nước đi rồi hãy nói tiếp! Còn nhiều ngày giờ mà...! Bà Tư giật mình khi nghe tiếng chồng: - Tôi lại quên mất!

Bà Tư cười giả lả rồi nắm tay thằng Thẩm kéo đi riết vô buồng. - Nè, mặc bộ này được không con?

Bà Tư kéo hộc tủ lấy ra bộ đồ mà trước đây thằng Thẩm rất khoái: Cái áo thun ngắn tay có hình con cọp thiệt bự trước ngực với cái quần cụt cùng màu với áo.

Thằng Thẩm đưa tay đỡ lấy rồi ngập ngừng, chỉ tay vào hộc tủ:

- Nội... nội cho con mặc bộ kia đi!Bộ đồ nó đang chỉ là bộ mà Thấm ghét nhất. Bà Tư có vẻ ngạc nhiên, ngó sững nó một cái rồi cúi xuống lấy bộ đồ theo yêu cầu của nó. Nhìn theo thằng cháu nội đi vào nhà tắm với dáng đi hơi rụt rè, bà Tư lẩm bẩm:

- Cái thằng!... Mới đi hơn hai tháng mà trở về coi bộ 1ạ lẫm với nhà này dữ a!

Bà ra nhà trước, kéo ghế ngồi cạnh ông Tư:

- Ông coi, thằng nhỏ sống khổ sở ra sao hổng biết mà ốm vậy hở trời? Tội nghiệp cho cháu nội tôi quá, ông bà ở nhà thì đầy đủ sung sướng, nó còn bé thế mà đã một mình lưu lạc, khốn khổ làm sao!

Vừa than thở, bà Tư vừa sụt sịt khóc. Ông Tư mắng:

- Nó đi mất cũng khóc, giờ nó về cũng khóc là sao đây?

Bà Tư liếc khẽ ông một cái nhưng cũng kéo tay áo lên chậm hai bên khóe mắt. Chập sau thằng Thẩm tắm xong, nó mặc bộ đồ này tuy coi giản dị nhưng cũng vừa vặn, đẹp mắt lắm, vậy mà hổng biết sao lâu nay không hề thấy thằng Thẩm đụng vô. Nay bỗng dưng nó đổi gu hồi nào cả hai vợ chồng ông Tư cũng không biết được! Vừa thấy thằng Thẩm đi ra, bà Tư lật đật tới bên vuốt ve nó:

- Trời ơi, thằng cháu vàng ngọc của tui... Mới đây mà nó ốm chừng này rồi!

Rồi bà vội vàng kéo tay nó:

- Đi, đi theo nội xuống bếp, nội dọn cơm cho con ăn! Hôm nay có món cá kho măng mà con thích nhất nữa nè!

Thằng Thẩm lừng khừng đi theo bà Tư. Ông Tư nhìn theo hơi ngạc nhiên tự hỏi:

- Cái thằng thiệt lạ! Nó đi đâu mất một thời gian, giờ trở về nhà sao giống như người xa lạ cứ lơ ngơ làm sao ấy!

Trong khi đó ở dưới bếp bà Tư lúi húi nhóm lửa hâm lại thức ăn cho thằng Thẩm. Mùi cá kho mặng tỏa ra ngào ngạt, thằng Thẩm bất giác quay mặt đi lấy tay bịt mũi. Nó và mấy miếng cơm rồi gắp ít cọng rau muống luộc, ngập ngừng một chút rồi cứ thế mà ăn, không chấm vào dĩa nước cá giống như thói quen trước nay của nó. Bà Tư xăng xái dẻ một miếng nạc cá thiệt to bỏ vào chén cho Thẩm, thúc giục:

- Ăn đi con! Cá tươi ngon lắm đó, nội mới mua hồi chiều! Con biết không, lần nào ăn món này ông bà nội đều nhớ tới con rồi khóc ròng, có ăn uống gì nổi nữa đâu... Con ăn nhanh lên, ăn cho no vào rồi lên nhà trên kể đầu đuôi sự việc cho ông bà nghe đi!

- Dạ!

Thằng Thẩm lúng búng trong miệng.

Nó ăn không được ngon miệng và nhất định không đụng tới miếng cá nào. Bà Tư rất đỗi ngạc nhiên:

- Ủa, sao vậy Thẩm? Sao hôm nay con không ăn cá? Nội làm mặn quá hay sao vậy con?

- Dạ không!... Tại... tại lâu quá không ăn món này, giờ ăn lại con thấy tanh tanh... Thẩm nói nhỏ.

Bà Tư gật gù:

- Ừ cũng đúng! Mà lâu nay con ở đâu vậy Thẩm? Sao con lại mất tích trong ngày hôm đó? Bà Tư mới hỏi được câu đó thì đã nghe tiếng ông Tư:

Nguồn: truyen8.mobi/t100222-no-tran-chuong-2.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận