Nợ em một đời hạnh phúc Chương 5


Chương 5
Phải đổi thêm mấy lần xe buýt nữa mới tới cửa hàng, vội vội vàng vàng nhưng cuối cùng Đàm Tĩnh vẫn bị đi làm muộn.

Vừa bước vào cửa thấy Vương Vũ Linh nháy mắt ra hiệu ình, cô chưa kịp hiểu gì thì Quản lý đã nhìn thấy cô, nghiêm

nghị nói: “Đàm Tĩnh, sao cô lại đi muộn nữa vậy?”

Đàm Tĩnh hơi ngỡ ngàng nhưng đi muộn quả thực là không nên, cô đành cúi đầu nói: “Tôi xin lỗi.”

“Xin lỗi rồi thì có thể vi phạm quy định ư?” Quản lý lạnh tanh nói, “Tháng này cô đã đi muộn ba lần, theo quy định trừ hết tiền thưởng của cô.”

Đàm Tĩnh còn đang ngạc nhiên, lại nghe Quản lý nói: “Hôm qua cô xin nghỉ một ngày, theo quy định công ty, trừ tiền lương ngày hôm qua, còn nữa, “ngày mai cô đi làm cả hai ca.”

Đàm Tĩnh bị một loạt sự việc như thế làm cho ngơ ngác, bình thường Quản lý đối xử với cô cũng có thể nói là khá, bởi cô làm việc rất chăm chỉ, không bao giờ trốn việc. Hôm qua lúc cô xin nghỉ, Quản lý còn rất khách khí với cô. Sao hôm nay thái độ lại đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ vậy?

Quản lý thấy cô đứng ngẩn ra đấy, lại càng tức hơn: “Còn không mau đi thay quần áo đi!”

Cô vội vàng đi vào phòng thay đồ, thay bộ quần áo đồng phục rồi ra ngoài. Người thu ngân ca sáng giao ban cho cô xong, cô mở máy thu tiền ra bắt đầu làm việc.

Công việc nhàm chán vô vị này, cô đã làm sáu năm rồi. Từ cửa hàng này đổi sang cửa hàng khác, rất nhiều đồng nghiệp thân quen đã chuyển đi chỗ khác hoặc kết hôn. Chỉ có cô và Vương Vũ Linh vẫn bám trụ công việc này. Dù sao đi nữa, công việc này nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, tuy mỗi ngày phải đứng hàng mấy tiếng đồng hồ, thường xuyên đứng đến rộp cả chân, nhưng thu nhập hàng tháng lại rất ổn định.

Cô không có bằng đại học, những công việc có thể xin được cũng chỉ có vậy thôi, tuy không bao giờ dành dụm được tiền, nhưng còn tốt hơn là không có cơm ăn, nên cô rất trân trọng công việc này. Không hiểu sao cả chiều hôm nay Quản lý mặt cứ hầm hầm, lại còn đứng ỳ ra cạnh quầy thu ngân, khiến Vương Vũ Linh cũng không dám tranh thủ nói chuyện với cô.

Buổi tối sau khi tan làm, lúc ở trong phòng thay đồ thay quần áo, Vương Vũ Linh mới hỏi: “Mặt cậu sao vậy? Tối qua không ngủ được à? Còn nữa, hôm qua cậu xin nghỉ làm gì vậy? Đồn công an tìm cậu làm gì?”

Đàm Tĩnh biết Vương Vũ Linh tính khí nóng ny, biết được chuyện cả Tôn Chí Quân thể nào cũng lại khuyên cô ly dị. Vì thế cô giấu giếm nói: “Không có gì.”

“Xảy ra chuyện gì cậu lại còn định giấu tớ à?” Vương Vũ Linh tức giận, “Cậu có còn là bạn của tớ nữa không?”

Đàm Tĩnh gắng chuyển chủ đề, trên đường từ bệnh viện đến cửa hàng, sợ mang tiền trong người không an toàn nên giữa đường cô đã ghé vào ngân hàng, gửi tất cả số tiền vào đó, vì thế mới đi muộn. Cô đưa sổ tiết kiệm cho Vương Vũ Linh, dặn: “Cái này cứ tạm thời để ở chỗ cậu nhé.”

Vương Vũ Linh thấy là số không kỳ hạn, lại mở ra xem con số bên trong, giật mình hỏi: “Sao tự nhiên cậu lại gửi nhiều tiền thế? Cậu lấy đâu ra vậy?”

Thấy Đàm Tĩnh im lặng, Vương Vũ Linh biết tính cô, chị lắc đầu, cất quyển sổ đi, nói: “Nếu không phải tớ biết cậu bao nhiêu năm nay, thì thế nào cũng nghĩ rằng hôm qua cậu đi ăn cắp. Lương còn chưa phát, cậu đã gửi không kỳ hạn hơn một vạn tệ… Đây là tiền phẫu thuật để dành cho Bình Bình à?”

“Đây là tiền tớ đi vay người khác, có khi cũng chẳng mấy ngày đã phải dùng hết rồi.” Lúc Đàm Tĩnh nhíu mày, đầu lông mày cô đã lờ mờ xuất hiện những nếp nhăn, “Còn lâu mới đủ tiền phẫu thuật cho Bình Bình…” Cô thở dài, không nói gì nữa.

Vương Vũ Linh biết hễ nhắc đến bệnh của Bình Bình là Đàm Tĩnh lại đầy tâm trạng. Cô không có cách nào khuyên bảo hay an ủi, càng không có cách nào giúp được Đàm Tĩnh, đành vỗ vỗ lưng Đàm Tĩnh: “Đi thôi, tớ và Lương Nguyên An đã hẹn cùng nhau mời cậu ăn cơm rồi, chúng ta đi đón Bình Bình trước đã.”

Đàm Tĩnh còn chưa kịp ăn trưa, nghe thấy Vương Vũ Linh nói vậy, mới cảm thấy đói cồn cào. Ăn của bạn hoài cũng ngại ngần, cô bèn đề nghị: “Cùng ăn cơm cũng được, nhưng cùng trả tiền nhé. Mà này, sao cậu và Lương Nguyên An lại muốn mời tớ ăn cơm vậy? Không lẽ…” Nói đến đây, cô mới nở nụ cười.

Vương Vũ Linh lại đập vào lưng cô một cái: “Đáng ghét! Bất luận thế nào hôm nay tớ cũng phải mời cậu ăn cơm, chắc cậu quên mất hôm nay là ngày gì rồi hả?”

Đàm Tĩnh ngây ra một lúc, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra. Cuối cùng Vương Vũ Linh không nhịn nổi, đành nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu! Sinh nhật mà cũng quên! Cậu xem lại mình đi, suốt ngày cứ tất tả những việc đâu đâu ấy!”

Đàm Tĩnh thật không ngờ hôm nay lại là sinh nhật, quả thực cô cũng bận quá nên quên mất. Hai hôm nay hiết đến đồn công an, lại chạy đến bệnh viện rồi gặp Nhiếp Vũ Thịnh, cô cảm thấy cuộc sống như một dòng chảy xiết, mỗi một con sóng tới là một tai hoạ giáng xuống, mà thân cô như cánh bèo trôi, chỉ biết thả trôi theo sóng nước, đâu còn sức lực để ý đến những việc khác nữa.

“Sinh nhật vui vẻ” Vương Vũ Linh cười nói: “Thế nên hôm nay bọn tớ mời cậu ăn cơm. Đi thôi! Mau đi đón Bình Bình!”

Bọn họ ăn ngay tại quán mà ngày thường hay lui tới, ba người lớn và một đứa trẻ con, gọi bốn đĩa thức ăn và một bát canh, tuy quán nhỏ nhưng thức ăn rất đầy đặn, lúc này cô đã đói hoa cả mắt, liền chan canh vào bát rồi dỗ Tôn Bình ăn. Tôn Bình rất ngoan, ngồi đó tự xúc ăn từng thìa một đến hết cả bát, có điều mặt mũi dính đầy cơm, làm Vương Vũ Linh dỗ: “Cậu chàng đẹp trai ơi, càng lớn cậu càng đẹp trai rồi đấy, lớn lên lấy cô Vương nhé?”

Tôn Bình mở to cặp mắt đen tuyền nhìn cô, rồi lại lắc đầu: “Con lớn lên không lấy cô đâu.”

“Thế con lấy ai?”

“Con lấy mẹ cơ, mẹ vất vả nhất, con lấy mẹ rồi, không ẹ đi làm nữa, ngày nào con cũng nấu cơm ẹ ăn.”

Lời con trẻ ngây thơ làm ba người lớn cười nghiêng ngả, Vương Vũ Linh làm bộ nghiêm túc nói: “Không được, mẹ con đã lấy bố con rồi, con chỉ có thể lấy người khác thôi. Thế nên cứ lấy cô Vương đi, đến lúc đó, cô Vương cũng không ẹ con đi làm, ngày nào cũng nấu cơm ẹ con ăn.”

Tôn Bình nhăn mặt nghĩ ngợi hồi lâu, rồi nói: “Con vẫn lấy mẹ cơ, mẹ con vất vả nhất, hơn nữa mẹ con cũng xinh nhé!”

Đến đây thì Lương Nguyên An không chịu nổi nữa, còn phì cả cơm ra ngoài, véo má Tôn Bình nói: “Bé tí thế này mà đã biết xinh với không xinh rồi.”

“Cô Vương buồn quá đi thôi.” Vương Vũ Linh hai tay ôm mặt, “Bình Bình nói cô Vương không xinh, cô Vương không lấy được chồng rồi…”

“Cô Vương, cô cũng xinh mà!” Tôn Bình ra sức an ủi, “Chắc chắn sẽ có một chú đẹp trai lấy cô!” Thằng bé nhìn sang Luong Nguyên An, nói: “Chú Lương, chú lấy cô Vương đi!”

Lương Nguyên An sặc cả bia, vừa ho vừa cười mắng: “Đồ quỷ sứ! Bé tí mà khôn thế!” Đàm Tĩnh mím môi cười, rót trà cho Lương Nguyên An, Lương Nguyên An khó khăn lắm mới hết ho, nói: “Thế nào cũng được! Hôm nay là sinh nhật mẹ cháu, cô chú muốn tặng mẹ cháu một món quà bí mật.”

“Tinh tinh tinh tinh!” Lương Nguyên An lôi ra một túi đen từ dưới gầm bàn, đặt lên mặt bàn rồi mở ra, để lộ một hộp bánh ga tô, lại mở tiếp hộp bánh ga rô ra, bên trong là một chiếc bánh ga tô kem rất đẹ

“Oa!” Tôn Bình dù sao cũng là trẻ con, không nhịn được reo lên: “Bánh ga tô sinh nhật to quá!” Lương Nguyên An cười hì hì nói: “Chính tay chú Lương làm đấy! Nào, chúng ta đốt nến cầu nguyện trước đã! Sau đó cùng nếm thử xem bánh ga tô này có ngon không nhé!”

Đàm Tĩnh vốn là nhân viên thu ngân, cô không khỏi lướt nhìn Vương Vũ Linh, rồi lại nhìn sang Lương Nguyên An. Lúc chiều cô không hề thu tiền chiếc bánh này, tuy rằng họ mua bánh có giảm giá cho nhân viên, nhưng chiếc bánh to thế này, giá không rẻ chút nào.

Không lẽ họ mua từ hôm qua?

Vương Vũ Linh cắm nến lên bánh, Lương Nguyên An bế Bình Bình, bảo cậu bé: “Cây nến này kỳ diệu lắm nhé, nó còn biết hát nữa đấy! Nào chúng ra cùng châm nến, nghe nó hát bài ca sinh nhật nhé!” Tôn Bình vui như tết, cậu chưa trông thấy cây nến biết hát bao giờ, nên khi cây nến vừa hát vừa nở xoè thành bông hoa, Tôn Bình sung sướng vỗ tay reo lên: “Mẹ! Mẹ cầu nguyện đi!”

Vương Vũ Linh kéo Đàm Tĩnh, giục cô mau cầu nguyện, Đàm Tĩnh vừa buồn cười vừa nhắm mắt lại chấp hai tay vào nhau. Cô còn có nguyện vọng gì đây? Chỉ mong sao bệnh của Tôn Bình sớm được chữa khỏi, để thằng bé bình yên lớn lên. Đây là tâm nguyện duy nhất của cô.

Những cái khác, không nhắc đến cũng đành.

Cô mở mắt ra, cùng mọi người thổi nến.

Bánh ga tô Lương Nguyên An làm rất ngon, chia ỗi người một miếng to mà không ăn hết. Cuối cùng lại đựng cả vào hộp, để Đàm Tĩnh mang về nhà.

Trên xe buýt, có lẽ vì mệt mỏi quá nên Tôn Bình ngủ thiếp đi. Sau khi ăn cơm xong, mọi người còn đưa cậu bé ra công viên nằm giữa bùng binh chơi, Tôn Bình không thể chơi những trò vận động mạnh, nhưng có thể đi tàu hoả, cưỡi đu quay như những đứa trẻ bình thường khác. Thường ngày Đàm Tĩnh ít khi có thời gian đưa con đi chơi, không ngờ Tôn Bình thích Lương Nguyên An, cứ đòi anh phải lái xe tăng với mình. Đàm Tĩnh đau xót nghĩ, có lẽ vì Tôn Chí Quân chưa bao giờ đưa con đi chơi nên trong lòng cậu bé đã bị thiếu thốn hình ảnh người bố quá lâu, quá lâu rồi.

Xuống xe buýt vẫn còn phải đi bộ một đoạn đường, Đàm Tĩnh vừa bế con lại vừa phải xách bánh ga tô, thực rất vướng víu, đi được mấy bước đã thở không ra hơi. Cô định ngồi xuống bên lề đường để đổi tay, nào ngờ vừa đổi tay thì Bình Bình tỉnh dậy, mở mắt khẽ gọi: “Mẹ.”

Đàm Tĩnh đáp “ừ” rồi nói: “Mẹ không bế nổi con nữa, mẹ cõng con được không?”

Cô cõng cậu bé lên lưng, như thế này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại rảnh tay để xách bánh ga tô nữa. Tôn Bình rất thích ăn bánh ga tô, thỉnh thoảng cô cũng mua bánh ga tô hạ giá vì sắp hết hạn ở cửa hàng cho cậu bé ăn, nhưng bánh ga tô mới rõ ràng ngon hơn.

 

Tôn Bình ôm cổ mẹ, thủ thỉ bên tai: “Mẹ ơi, hôm nay sinh nhật mẹ, mẹ có vui không?”

“Vui, chỉ cần có Bình Bình là mẹ vui.”

Tôn Bình cười hì hì, nói: “Bình Bình cũng vui, vì mẹ vui. Cây nến biết hát ấy hay quá mẹ nhỉ, xe tăng mà chú Lương cho con đi đó con cũng thích lắm, tiếc là không có bố ở đấy. Mẹ ơi, bố đâu rồi?”

Đàm Tĩnh thoáng sững người, đáp: “Bố phải đi làm tăng ca.”

“Sao bố cứ suốt ngày tăng ca…” Tôn Bình lại sắp thiếp đi, chàng nhỏ gục đầu vào vai cô, đến giọng nói cũng mơ màng. “Mẹ ơi, bố muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con nên mới suốt ngày làm tăng ca đúng không ạ? Bà Trần nói, ngày nào mẹ cũng phải đi làm không chơi với con được, vì mẹ muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con. Đợi sau này bệnh con khỏi rồi, con sẽ lớn thật nhanh, kiếm thật nhiều tiền, nhất định không để ẹ và bố đi làm nữa…. Như thế bố mẹ sẽ có thời gian chơi với con.”

Nước mắt cô cố kìm nén cả ngày nay, cuối cùng cũng lã chã tuôn rơi.

Khi nhận được điện thoại của Thư Cầm, tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh đang rất nặng nề. Anh rút ba vạn tệ, rồi cố tình đổi tiền lẻ, vì anh chỉ muốn đưa cho Đàm Tĩnh hai vạn chín nghìn sáu trăm bốn mươi mốt đồng. Khi vứt tiền xuống đất, trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác khoan khoái vì đã chà đạp được cô. Nhưng khi bước ra khỏi quán cà phê, khởi động xe, anh mới cảm thấy đâu đó dưới xương sườn đau nhói. Cái gọi là đau như dao cắt, hoá ra là thế này.

Anh hận Đàm Tĩnh nhất cũng là vì điểm này, bất luận lúc nào cô luôn luôn biết cách túm được điểm yếu đuối của anh, rồi nghiến răng đâm cho anh một nhát dao. Hôm qua khi cô đòi tiền anh, anh còn thấy rất khoái chí, cho dù đằng sau sự khoái chí này là niềm căm phẫn. Anh cũng chỉ mong sao có thể dùng tiền để kết thúc tất cả, nếu tiền quả thực có thể kết thúc tất cả, khiến anh quên được cô.

Thực ra anh cũng biết, mình nực cười đến thế nào. Dù người đàn bà đó có làm chuyện độc ác hơn thế nữa, anh cũng không thể quên được cô ta.

Khi ném cả đống tiền xuống đất, qua những tờ tiền tung toé, anh trông thấy nước mắt lấp loáng nơi đáy mắt Đàm Tĩnh, người đàn bà này lúc nào cũng giả tạo như vậy, nhưng đáng hổ thẹn là, thấy cô nước mắt lưng tròng, anh luôn cảm thấy, mình mới là người sai.

Quay trở lại bệnh viện, thực hiện xong hai ca phẫu thuật, anh mệt đến nỗi ngồi thừ trên ghế không đứng dậy nổi, lúc này anh mới có thể tạm quên đi hình ảnh của Đàm Tĩnh. Chiếc hộp mà Đàm Tĩnh đưa trả anh vẫn còn để trong tủ phong thay đồ của bệnh viện. Thực ra anh vẫn ôm một tia hy vọng hão huyền, ví dụ như một ngày nào đó Đàm Tĩnh sẽ nói với anh rằng, Nhiếp Vũ Thịnh, em sai rồi, thực ra em đã nói dối anh. Khi anh khó khăn nhất, khổ sở nhất ở nước ngoài anh đã hèn hạ tự lừa mình rằng, nếu như lúc trở về nước, Đàm Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh, cô chỉ cần nói, em không làm gì hết, em nói dối anh đấy thôi, anh nguyện sẽ tin cô tất cả.

Nhưng ngay đến một cơ hội như vậy, cô cũng không cho anh.

Khi thay quần áo, anh thản nhiên hắt chiếc hộp giấy sang một bên, thấy bên trong vang tiếng sột soạt, là những lá thư đó. Anh nhớ lại những tháng ngày viết thư, nhớ mình từng cặm cụi dịch tài liệu thuê cho người ta giữa kỳ nghỉ hè nóng hầm hập, đội nắng bán đồ uống trên phố, chỉ vì muốn mua cho cô một chiếc ghim cài áo. Chiếc ghim cài áo đó gắn kim cương, hồi ấy đã đáng giá mấy nghìn tệ, rất đắt. Cô vốn không chịu nhận nhưng anh nói: “Đây là anh dùng tiền tự kiếm được mua cho em, anh hy vọng sau này có thể tặng cho em những thứ đồ khác.”

Sau này khi mua nhẫn, anh cũng cố ý mua kiểu đồng bộ với chiếc ghim cài áo. Như vậy, cô đeo cả nhẫn và ghim cài áo sẽ không bị khập khiễng.

Cô từng hỏi, tại sao lần đầu tiên tặng quà lại tặng cô ghim cài áo. Anh đáp rằng anh hy vọng thứ ở gần tim cô nhất là do anh tặng. Hồi đó, cô cười ngọt ngào làm sao, còn anh hồi đó ngốc nghếch biết chừng nào.

Bây giờ cô đã bán chiếc ghim cài áo đi rồi, vì nó đáng giá vài nghìn tệ.

Anh nhớ lại tình cảnh khi cô thốt ra những lời này, mới thấy mình thật là ngốc. Có lẽ chẳng ai ngờ năm xưa anh lại làm những chuyện ngốc nghếch, nói những lời ngớ ngẩn như vậy. Anh khẽ cau mày, đẩy bừa chiếc hộp vào trong, như thể trên chiếc hộp có virus nên anh không muốn sờ vào, cũng không muốn động vào nữa vậy.

Anh vừa thay quần áo xong, Thư Cầm đã gọi điện. Đang lúc tâm trạng không được tốt, anh bèn hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Bác sĩ Nhiếp, anh đã hứa đến giúp tôi rồi đấy! Chín giờ tối nay, nhớ đến đúng giờ nhé! Anh không quên đấy chứ?”

Bây giờ anh sực nhớ ra, mình đã hứa với Thư Cầm nếu như buổi liên hoan mừng ngày thành lập công ty của cô ấy không rơi vào ngày mình phải trực đêm,đón cô ấy, để cô khỏi phải đi hát karaoke mà lòi mặt xấu. Hoá ra là hôm nay, anh quên béng đi mất.

Hai ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Đàm Tĩnh bỗng nhiên ngất xỉu trước mắt anh, sau đó cô ta đòi tiền anh, khiến anh thấy trong lòng trống rỗng, lúc này thà ở bên Thư Cầm còn hơn phải ngồi một mình ở nhà mà nghĩ ngợi lung tung, huống hồ hôm nay anh cũng không phải trực ban. Bèn đáp: “Tôi sẽ đi.”

Tan làm xong, anh đi ăn cơm tối trước, thường thì anh hay ra nhà ăn của cán bộ viên chức bệnh viện ăn cho qua bữa, thỉnh thoảng mới ra ngoài quán gọi mấy món, hôm nay tâm trạng anh không vui, vốn định ra nhà ăn ăn qua loa thứ gì đó, nhưng nghĩ lại đến tận chín giờ tối mới đi đón Thư Cầm, mình ăn sớm như vậy, càng không có việc gì làm. Thế nên anh lái xe đến một quán cách đó không xa để ăn món Giang Tô.

Một mình gọi món ăn tất nhiên rất khó xử, anh đành gọi hai món đặc biệt của nhà hàng, rồi thêm một món canh. Trong lúc chờ đợi, anh chẳng có việc gì, liền nghịch ngợm chiếc IPAD dùng để gọi món ở cửa hàng, lên mấy trang mạng xem mấy tin vặt.

Bất chợt, anh thấy tấm ảnh ông Nhiếp Đông Viễn to đùng. Gần đây, mấy công ty mà ông đầu tư lần lượt lên sàn chứng khoán Mỹ, vì thế cổ phiếu đầu tư của ông rất được chú ý, phóng viên tài chính dùng một từ rất khoa trương để mô tả Nhiếp Đông Viễn trên mạng, đầy hùng tâm tráng chí, đương nhiên là vậy rồi.

Quan hệ giữa anh và bố mình đã xa đến mức không thể xa hơn được nữa, nhất là đối với chuyện công ty của ông, anh không bao giờ quan tâm đến, thỉnh thoảng xem bản tin bắt gặp, anh cũng coi như không thấy gì. Còn về chuyện tư, anh thầm nghĩ, ông còn chuyện tư gì nữa chứ, ở công ty ông là Chủ tịch Hội đồng quản trị, về nhà vẫn là Chủ tịch Hội đồng quản trị, nói một là một, hai là hai, coi tất cả mọi người đều là cấp dưới của mình.

Phóng viên tài chính viết ông rằng, Nhiếp Đông Viễn tuy đã gần 60 tuổi, nhưng người già trí không già, bởi ông từng nói: “Vợ tôi đã mất nhiều năm về trước, nhưng tôi không đi bước nữa, vì rất nhiều phụ nữ không thích mẫu đàn ông như tôi. Ngoài công việc ra, tôi không còn sở thích nào khác cả.” Phóng viên còn viết địa điểm mà Nhiếp Đông Viễn tiếp phóng viên đến phỏng vấn là trong phòng làm việc của ông, nên phóng viên chú ý thấy trên bàn làm việc của ông có để ảnh hồi trẻ của người vợ quá cố, còn cả ảnh cậu con trai độc nhất khi nhận bằng tốt nghiệp tiến sĩ, có thể thấy được sự dịu dàng bên trong con người có bản lĩnh thép như Nhiếp Đông Viễn. Xem đến đây, Nhiếp Vũ Thịnh suýt bật cười khan, dạo anh nhận bằng tốt nghiệp, hình như là lúc quan hệ giữa anh và bố mình căng thẳng nhất. sau một vài năm cấm vận tài chính với anh, thấy anh vẫn không chịu khuất phục, ông liền tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con, đồng thời tước bỏ quyền thừa kế của anh. Còn anh bấy giờ đang ở nước ngoài chỉ lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên là được, bố tìm luật sư đi, con ký tên, đằng nào con cũng không hứng thú gì với tiền của bố.” Ông Nhiếp Đông Viễn bị anh làm cho tức điên, còn bức ảnh anh đang đội mũ tiến sĩ là do thư ký Nhiếp Đông Viễn âm thầm tải từ trên mạng của trường xuống in ra để hòa giải quan hệ giữa hai người. Anh gần như có thể tưởng tượng được tâm trạng của bố mình lúc đó, khi anh học y trở thành chuyện đã rồi, đến chiêu cuối cùng đưa ra cũng không tác dụng gì, thì việc có một cậu con trai tiến sĩ cũng không mất mặt lắm, thôi nhét ảnh vào khung đặt trên bàn cho xong chuyện, vừa khéo để người ngoài thấy ông yêu thương cậu con trai này thế nào. Nhiếp Vũ Thịnh tắt IPAD đi, siết chặt ly trà chanh mát lạnh, lạnh lùng nghĩ, nếu phóng viên biết được khi anh Nhiếp Vũ Thịnh tốt nghiệp tiến sĩ, ông Nhiếp Đông Viễn không hề tới tham dự lễ tốt nghiệp, mà còn đe doạ đoạn tuyệt quan hệ cha con không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa.

Ăn xong cơm khoảng tám giờ tối, anh liền lái xe đến chỗ Thư Cầm dặn, nhưng đường có phần hơi đông nên anh đến muộn mất mấy phút, vừa dừng xe lại, đúng lúc nhìn thấy mấy người trong nhà hàng bước ra. Thư Cầm từ xa đã nhìn thấy xe của anh, lập tức nháy mắt ra hiệu. Giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn tận Tây Thiên, anh bèn xuống xe, làm ra đang chờ người.

Thư Cầm lập tức ngọt ngào chào các đồng nghiệp: “Ôi, bạn tôi đến đón rồi, tôi không đi hát karaoke với mọi người được đâu.”

“Bạn trai à? Giới thiệu đi!” Có người hô.

“Bạn bình thường, bạn bình thường thôi!” Thư Cầm vừa nói vừa vội vàng vẫy tay, muốn chuồn nhanh cho xong. Bọn họ vừa dùng cơm tối, không khí đang rất vui vẻ, mọi người đã uống không ít rượu, đến Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng bắt đầu có vẻ lơ mơ, nghe cô nói vậy, liền gọi cô lại bảo: “Giám đốc Thư, dù là bạn bình thường cũng phải giới thiệu với chúng tôi đã chứ, biết đâu ngày nào đó lại không bình thường nữa thì sao!”

Lãnh đạo lên tiếng khiến Thư Cầm cảm thấy khó xử, vốn chỉ định gọi Nhiếp Vũ Thịnh giải nguy, nào ngờ lại đặt mình vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thế này, cô biết tính khí của Nhiếp Vũ Thịnh, không dám nói linh tinh, đành dùng ánh mắt cầu cứu anh.

Nhiếp Vũ Thịnh thấy tình cảnh như vậy cũng không thể không giải vây cho Thư Cầm, đành phải lên tiếng chào hỏi: “Xin chào mọi người, tôi là bạn của Thư Cầm, làm việc ở bệnh viện, tôi họ Nhiếp.”

“Là bác sĩ Nhiếp à!” Chủ tịch Hội đồng quản trị tươi cười rạng rỡ, bắt tay anh: “Phó tổng giám đốc Vương của công ty chúng tôi là anh phẫu thuật cho đúng không, chào anh, chào a quá!”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Không có gì.”

“Đã đến rồi, hay là cùng đi chơi đi, chúng tôi đang định đi hát karaoke!”

“Thôi, cho tôi xin phép, chúng tôi còn có việc.”

Trong ánh mắt tươi cười khi chia tay của mọi người, hai người họ lên xe đi khuất. Thư Cầm thở phào nhẹ nhõm: “Thật ngại quá, tôi cũng không ngờ Chủ tịch Hội đồng quản trị lại nói câu đó.”

“Không sao, cô muốn đi đâu?”

“Buổi tối chỉ chăm chăm tiếp mấy vị lãnh đạo, ăn chưa no, anh ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

“Thế anh đưa tôi về nhà đi, để tôi đi ăn đêm.” Thư Cầm dựa đầu vào cửa xe, lúc cô lái xe hay ngồi xe đều không thích bật điều hòa, chỉ thích hạ kính xuống để gió đêm thổi tung mái tóc dài của mình. Cô huýt sáo một hồi bỗng nhiên hỏi Nhiếp Vũ Thịnh: “Sao hôm nay anh buồn vậy?”

Anh đang tập trung lái xe, buột miệng hỏi lại: “Có ư?”

“Làm bạn bao năm rồi, cần gì phải lừa tôi. Anh hễ cứ vui vẻ một chút là chẳng thèm để ý đến ai hết, vậy mà hôm nay còn nói chuyện với cả sếp của tôi, chứng tỏ tâm trạng anh vô cùng tồi tệ.”

Nhiếp Vũ Thịnh lườm cô: “Tôi có bị biến thái đâu, không lẽ cứ lúc nào tâm trạng không tốt tôi mới nói chuyện với người khác à? Tôi đã giải vây cho cô, còn bị cô nói vậy nữa.”

“Thế có muốn đi uống rượu không? Chúc mừng sinh nhật.”

Nhiếp Vũ Thịnh thờ ơ nói: “Tôi không ăn mừng sinh nhật.”

Thư Cầm biết thói quen của anh, vì sinh nhật anh trùng với sinh nhật người yêu cũ, nên từ khi chia tay người cũ, anh không ăn mừng sinh nhật nữa. Cô nói: “Tôi đang xát muối vào vết thương của anh đấy, sao anh vẫn có thể điềm đạm thế nhỉ.”

Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Vết thương gì chứ, lành từ lâu rồi. Không ăn sinh nhật vì tôi mệt quá, hôm nay mổ hai ca liền, ngày mai còn phải trực đêm nữa.”

Thư Cầm cười: “Xin lỗi, tôi uống say nói linh tinh, anh đừng chấp tôi nhé.”

Quả thực cô đã uống không ít rượu, trong xe nồng nặc mùi rượu toát ra từ cô, Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Cô về nhà luôn đi, con gái uống nhiều rượu thế này rồi lại còn một mình đi ăn đêm, không

Thư Cầm gạt đi: “Không sao, tôi không muốn về đâu, lại phải một mình đối diện với căn phòng trống rỗng.”

61be

Đoạn cô buồn rầu nói thêm: “Yên tĩnh như nấm mồ, cảm thấy mình sống cũng như chết.”

Đưa Thư Cầm đến nơi, Nhiếp Vũ Thịnh lái xe về nhà, nhớ lại lời cô nói, anh thầm nghĩ chẳng phải mình cũng không muốn về nhà cô đơn đối mặt với căn phòng trống rỗng đó sao! Một mối tình vắt kiệt gần như toàn bộ nhiệt huyết trong đời, khiến anh cũng như Thư Cầm, đều trở thành những kẻ sống mà như chết, tuy vẻ ngoài bình thường nhưng cõi lòng lại đã lại tàn. Hàng ngày, họ vẫn sống bình thường như bao người khác, bận rộn với công việc, bận rộn với sự nghiệp, nhưng cứ mỗi khi về đến nhà, họ lại phải một mình đối diện với nỗi cô đơn, hệt như tên tù nhân của tâm hồn vậy.

Xe dừng lại lúc nào không biết, bây giờ anh mới phát hiện ra mình đã đi nhầm đường về nhà, nhưng tại sao anh lại lái xe đến đây?

Anh chợt nhớ lại đêm ấy, một mình lái xe đi sau chiếc xe buýt đó, thấy cô xuống xe, rồi lại lái xe đi từ từ phía sau cô.

Bao nhiêu năm qua, chuyện xưa đã cách xa trăm sông nghìn núi, có lẽ tình yêu cũng chỉ còn mong manh như giọt sương buổi sớm, âm thầm bay hơi khi ánh mặt trời vừa rạng ló. Có điều trái tim anh lại như một chiếc hộp kín, bất kể giọt sương ấy bay hơi thế nào, thì cuối cùng nó cũng ngưng lại, lăn lăn trong chiếc hộp là trái tim anh, không thoát đi đâu được.

Nhiếp Vũ Thịnh lái xe đến con đường nhỏ ấy, vội dừng lại. Anh tự nhủ, đây là lần cuối cùng mình làm chuyện như thế này. Trước khi từ biệt quá khứ, anh không kìm được muốn đến nhìn cô lần cuối.

Từ nay về sau, hãy coi nhau như người xa lạ.

Anh tắt đèn xe, có thể Đàm Tĩnh đã về nhà từ lâu rồi, có thể cô còn chưa tan làm, cũng không nói chắc được. Giống như kết cục của một cuộc tình như vậy, anh đã từng yêu khổ yêu sở như thế, cuối cùng chỉ nhận được nỗi thất vọng khôn nguôi. Anh lặng lẽ ngồi đó hồi tưởng, đúng vậy, hồi tưởng tất cả những gì trong quá khứ.

Cuối cùng Đàm Tĩnh cũng về đến nhà, tuy trời đã khuya, tuy đèn đường tù mù, nhưng từ rất xa, anh đã nhận ngay ra cô. Cô cõng con, một tay xách một chiếc hộp, đến gần mới nhìn thấy đó là hộp bánh ga tô.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Trông hai mẹ con rất vui, vừa đi vừa nói chuyện, họ đi ngang qua xe anh. Anh nghe thấy giọng nói êm ái non nớt của thằng bé: “Mẹ ơi, bố đâu?”

Anh nghe thấy tiếng Đàm Tĩnh đáp: “Bố phải làm tăng ca.”

Anh ngồi bất động trong xe, cô từng là tình yêu của anh, nhưng từ lâu đã không còn liên quan đến anh nữa. Cuộc sống bây giờ của cô có gia đình của riêng cô, có người tổ chức sinh nhật cho cô, còn anh, chỉ là một gã ngốc. Có điều, tất cả đã kết thúc từ lâu rồi, anh mừng rỡ nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Từ giây phút nhận được điện thoại của cô tối qua, từ giây phút tung đống tiền sáng nay, từ giây phút nghe thấy những lời dịu dàng của cô với con trai vừa nãy.

Đã có rất nhiều lúc, cảm thấy đau khổ sống không bằng chết, nhưng vượt qua rồi mới thấy chúng cũng chỉ đều thế mà thôi. Khoảng cách xa nhất trên cõi đời này, không phải khi tình yêu đã thành quá khứ, mà là khi quá khứ anh khắc cốt ghi tâm trong mắt người kia, lại chỉ là một hạt cát đã bị quên lãng từ lâu. Đối phương thậm chí còn dừng lại, ung dung tháo giầy dốc ngược lên, giũ hạt cát vướng chân ra, chẳng buồn liếc qua nửa mắt.

Nhiếp Vũ Thịnh, bao nhiêu năm rồi, mày cũng quên đi thôi.

Anh tự nhủ với lòng, chẳng những cần đi mua một chiếc di động mới, anh còn phải quyết tâm đổi số điện thoại khác nữa.

Ngày hôm sau Đàm Tĩnh đi làm. Quản lý đột nhiên gọi cô đến, hỏi: “Hoá đơn bán hàng hôm qua đâu?”

Đàm Tĩnh ngỡ ngàng, hôm qua trước khi tan làm, cô chẳng đã in một bản hoá đơn từ máy tính đưa cho Quản lý rồi đó thôi.

“Tôi đưa cho anh rồi…”

“Cửa hàng trưởng cần một bản nữa, cô đi in đi.”

Có lúc hoá đơn thu tiền có vấn đề, cũng sẽ phải in lại một bản khác, nên Đàm Tĩnh lại đi in thêm một bản hoá đơn thu tiền chiều qua, đưa cho Quản lý. Quản lý lật qua xem, hỏi: “Tất cả bán được bốn cái bánh ga tô?”

Đàm Tĩnh đáp: “Vâng.”

Bánh ga tô sinh nhật không giống các loại bánh khác trong cửa hàng, tuy lãi cao, nhưng không phải ngày nào cũng có người mua.

“Ba cái giao tận nhà, một cái làm tại chỗ rồi mang đi luôn.”

Lương Nguyên An nhớ rất rõ, vì hôm qua anh là người phụ trách làm bánh. Cửa hàng trưởng hỏi đến anh, anh lập tức trả lời.

“Thế tại sao lại thiếu một chiếc hộp

Cửa hàng trưởng nghiêm mặt, chỉ tay lên hộp bánh ga tô đặt trên giá trong bếp. Những hộp bánh to trong tiệm đều phải kiểm hàng ngày, nhưng có lúc bị hao hụt cũng là chuyện thường.

“Hôm qua tôi làm cho khách xong, lúc cho bánh vào hộp không cẩn thận làm bẹp mất một chiếc, nên mất rồi.” Lương Nguyên An thản nhiên đáp: “Cậu Lý và mấy người nữa cũng nhìn thấy.”

“Hôm qua anh làm bốn chiếc bánh ga tô?”

“Đúng rồi.”

“Anh có nhớ nhầm không đấy?” Cửa hàng trưởng hỏi bâng quơ: “Có phải là làm năm chiếc không?”

“Đúng bốn chiếc mà.” Lương Nguyên An khăng khăng, “Tôi nhớ rất rõ.”

Cửa hàng trưởng cười nhạt nói: “Camera giám sát ghi lại anh đã làm năm cái bánh ga tô, còn một chiếc nữa đâu? Lại còn thiếu một chiếc hộp nữa, hay anh tự ý mang ra ngoài bán rồi?”

Đàm Tĩnh trợn tròn mắt, cửa hàng họ không lớn, tất cả có hai camera giám sát, một cái đối diện quầy thu ngân, một cái phía trên tủ làm lạnh, cái phía trên tủ làm lạnh cơ bản có thể giám sát tình hình của cả cửa hàng, còn cái ở quầy thu ngân thì giống như camera ở ngân hàng, có thể nhìn rõ từng đồng mà nhân viên thu ngân nhận được. Thế nhưng trong bếp không có camera, thứ nhất là do bếp không lớn, trên các giá chất đầy đồ đạc, hơn nữa, lò nướng cũng ở trong đó, không có chỗ nào phù hợp để đặt camera cả. Thứ hai là vì bếp chỉ cách với bên ngoài một lớp kính, nhất cử nhất động bên trong, bên ngoài đều nhìn thấy hết, khách hàng cũng có thể nhìn thấy được.

Hôm qua cô chỉ cắm cúi thu tiền, khi nào vắng người thì ngây ra, không hề để ý đến chuyện trong bếp. Cô ngẩng đầu nhìn Vương Vũ Linh, chỉ thấy mặt Vương Vũ Linh tái mét, liên tục nháy mắt với cô.

Đến nước này rồi, mà Lương Nguyên An vẫn bình chân như vại: “Làm hỏng một cái coi như là hao tổn.”

Mỗi tháng thợ làm bánh đều có chỉ tiêu hao tổn, do Lương Nguyên An tay nghề cao nên ít khi hao tổn. Anh nói vậy, Cửa hàng trưởng cũng không làm gì được, đành truy hỏi: “Thế cái bánh làm hỏng đó đâu?”

“Gần hết giờ làm nên ăn rồi.”

Cửa hàng trưởng nói: “Theo quy định bánh mì và bánh ga tô quá hạn mới được vứt đi, nhưng bánh ga tô mới làm có thể để trong tủ lạnh ba ngày. Một mình anh ăn à?”

Tính khí Lương Nguyên An vốn nóng nảy, lúc này cũng nổi nóng nói ngang: “Một mình tôi ăn hết đấy, muốn thế nào anh nói đi! Bánh ga tô làm hỏng chẳng phải để ăn đó sao, để ba ngày mới ăn với ăn luôn hôm qua có khác nhau? Không lẽ vì lúc chúng tôi ăn không gọi anh à?”

Lương Nguyên An nói rất khó nghe, Cửa hàng trưởng cũng mất mặt, quay luôn sang hỏi Quản lý: “Bánh ga tô làm hỏng anh phải kiểm tra rồi mới được coi là hao tổn, anh ta có gọi anh đến xem không?”

Quản lý đáp: “Không ạ.”

“Thế thì là ăn cắp, hơn nữa, vỏ hộp cũng mất một chiếc, ai mà biết được có phải anh mang ra ngoài bán hay không chứ.”

Đến nước này thì Đàm Tĩnh không thể im lặng được nữa, ở cửa hàng, những chuyện như thế này thường bị xử lý rất nghiêm. Nếu Lương Nguyên An bị định tội ăn cắp, sẽ lập tức bị đuổi việc, hơn nữa còn bị đưa vào danh sách đen, tất cả các tiệm bánh tây đều sẽ từ chối nhận anh ta vào làm. Đàm Tĩnh không hề ngốc, cô biết chiếc bánh ngày hôm qua chắc chắn là Lương Nguyên An làm rồi giấu giếm mang ra ngoài. Bởi nếu thợ làm bánh cố tình làm hỏng bánh ga tô, chiếc bánh ấy được coi là hao tổn, cuối cùng sẽ chia ọi người trong cửa hàng ăn. Có lẽ Lương Nguyên An muốn tranh thủ một chút, nhưng anh làm không được chu đáo, không đưa cho Quản lý xem, cứ tưởng rằng có thể qua mắt được.

“Cửa hàng trưởng, chuyện này không thể trách anh Lương được.” Mặt Đàm Tĩnh đỏ bừng lên, là tôi nhờ anh Lương làm giùm một chiếc bánh, vì nhân viên muốn được giảm giá phải xin phép nên tôi định hôm nay thưa với Quản lý rồi bù tiền vào, nhưng nãy giờ chưa kịp bù.”

Vương Vũ Linh đứng đằng sau liên tục giật áo cô, nhưng cô cứ vờ như không biết. Lương Nguyên An nói: “Không phải Đàm Tĩnh…”

“Hôm qua là sinh nhật tôi, nên mới nhờ anh Lương làm cho tôi một chiếc bánh.” Đàm Tĩnh lớn tiếng ngắt lời Lương Nguyên An, “Anh Lương đừng nói nữa, đừng nói nữa là lỗi của tôi, anh có lòng trượng nghĩa, tôi xin cảm ơn, nhưng nếu anh bị đuổi việc thì không có tiệm bánh nào nhận anh nữa, anh học làm bánh bao nhiêu năm, vì chuyện của tôi mà bị như vậy, thật không đáng chút nào.” Câu này làm Lương Nguyên An giật mình, thực ra ngành kinh doanh bánh ga tô này chỉ loanh quanh trong một phạm vi rất nhỏ, nếu như bị đuổi việc vì tội ăn cắp, anh sẽ có tên trong danh sách đen của toàn ngành. Điều kiện gia đình anh không được tốt, khó khăn lắm bây giờ mới kiếm được một khoản tiền lương kha khá nhờ vào tay nghề làm bánh, bố mẹ ở quê còn đang trông chờ anh gửi tiền về xây nhà. Anh khẽ mấp máy môi, nhưng cuối cùng nín lặng không nói gì.

“Hôm qua là sinh nhật tôi, thế nên tôi nhờ anh Lương làm cho chiếc bánh,” Đàm Tĩnh nói với Cửa hàng trưởng, “Nếu không tin thì anh có thể xem chứng minh thư của tô trong cửa hàng cũng có bản đăng ký.”

Cửa hàng trưởng cũng không ngờ cô ra mặt lên tiếng, anh cũng không hay đến cửa hàng, ấn tượng về Đàm Tĩnh chỉ là một nhân viên thật thà sống nội tâm, chưa bao giờ xảy ra sai xót gì trong việc thu tiền, là một người có thể tin tưởng.

Nhưng chuyện này quả thực khó có thể tin được. Cửa hàng trưởng bán tín bán nghi, bèn truy hỏi cô: “Đàm Tĩnh, cô biết mình đang nói gì không đấy? Đây không phải là chuyện đùa đâu.”

Đàm Tĩnh cố lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Cửa hàng trưởng, vẻ mặt anh ta rất nghiêm khắc, hình như có vẻ không tin lời cô. Cô khẽ gật đầu, nói: “Là tôi sai, đúng ra hôm nay tôi định lấy tiền bù vào, vừa định nói với Quản lý thì anh đã đến rồi.”

“Cô làm thu ngân bao nhiêu năm, sao có thể phạm sai lầm này chứ?” Cửa hàng trưởng vốn có ấn tượng tốt về Đàm Tĩnh thế nên ngữ điệu rất gay gắt: “Thế này sẽ bị đuổi việc đấy!”

“Tôi biết, là tôi sai. Anh Lương cũng chỉ cả nể thôi, xin anh đừng trách anh ấy, anh ấy trượng nghĩa nhận lấy chuyện này về mình là vì thương tôi, sợ tôi mất việc”, giọng Đàm Tĩnh mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì nữa.

Vẻ mặt Cửa hàng trưởng hết sức khó coi, sau cùng anh ta nói: “Vậy cô lấy tiền bù vào, rồi nghỉ việc đi.”

Đây thực sự đã là xử phạt rất nhẹ rồi, thường thì những trường hợp như thế này sẽ bị coi là nhân viên thu ngân tham ô, đuổi việc đã đành, thậm chí còn phải báo công an nữa. Tuy số tiền ít ỏi, nhưng vì nhân viên thu ngân thường xuyên tiếp xúc với số tiền lớn nên chế độ quản lý của công ty về vấn đề này hết sức chặt chẽ.

“Cảm ơn Cửa hàng trưởng.”

Cửa hàng trưởng thất vọng nói: “Cô là nhân viên cũ, ài…” Anh quay lại hỏi Quản lý, “Ai làm ca chiều, gọi cô ấy đến tiếp quản công việc của Đàm Tĩnh đi.”

Đàm Tĩnh kiểm kê lại sổ sách một lượt, buổi sáng vẫn chưa mở hàng nên rất đơn giản, chỉ trả tiền chiếc bánh ngày hôm qua là xong. Tiền lương tháng này tất nhiên không thể trả, vì coi như cô tự ý xin nghỉ. Vương Vũ Linh vừa giúp cô thu dọn vừa rưng rưng nước mắt như sắp khóc đến nơi. Đàm Tĩnh tranh thủ nói nhỏ với cô: “Bảo Lương Nguyên An nhất định không được làm gì ngốc nghếch đâu nhé.”

Con người Lương Nguyên An sĩ diện, trọng nghĩa khí, không chừng lại xông ra nói hết đầu đuôi cũng nên. Lương Nguyên An không giống như Đàm Tĩnh, anh là người sống nhờ vào tay nghề, nếu không được làm thợnh không làm được gì nữa cả, Vương Vũ Linh hết sức lo lắng, nên cứ đi đi lại lại ở phía bếp, cho đến khi Cửa hàng trưởng đi khỏi.

Đàm Tĩnh bàn giao lại công việc cho nhân viên thu ngân, rồi đi luôn. Mọi người trong cửa hàng đều đang làm việc, không ai tiễn cô, một mình cô đi trên con đường lớn, nắng gắt như đổ lửa, lúc này mới thấy buồn.

Cuộc sống là như vậy, vừa mới để cô nếm chút ngọt ngào đã vội bắt cô ăn thêm thật nhiều trái đắng.

Tuy cô cũng đã quen, nhưng hai ngày nay xảy ra quá nhiều, quá nhiều chuyện, khiến cô cảm thấy không còn sức lực mà chống chọi nữa. Tôn Chí Quân vẫn bị giam ở đồn công an không có tin tức gì, cô lại bị mất việc, cơm áo gạo tiền, tiền nhà, tiền điện nước, còn cả tiền viện phí của Bình Bình…

Cô ngồi thụp xuống vỉa hè bỏng rát, hai tay chống cằm, ngây người ra.

Dưới ánh nắng gay gắt, mặt đường nhưạ bốc lên từng làn hơi nóng, cây hoè bên cạnh cũng xơ xác rũ lá, bây giờ chính là lúc nóng nhất trong ngày. Ngay cả nhân viên quét rác cũng phải quấn khăn dưới nón, bọc kín toàn thân, sợ bị ánh nắng thiêu đốt.

Cô biết đi đâu tìm việc bây giờ?

Không có bằng đại học, không có tay nghề. Đến làm việc chân tay e rằng cô cũng chẳng đủ tư cách nữa.

Cô sợ mình bị cảm nắng nên chỉ ngồi một lát rồi đứng lên ngay, đi ra sạp báo gần đó mua một tờ báo, dù thế nào cô cũng phải tìm một công việc cái đã. Trời không tuyệt đường người, cô nhất định sẽ nghĩ ra cách.

Mua báo xong cô liền đi đón Bình Bình. Bất cứ lúc nào, hễ thằng nhỏ thấy cô đều rất mừng rỡ: “Mẹ, sao hôm nay mẹ đi làm về sớm thế?”

“Ừ.”

“Hôm nay chị Mai Mai được ăn kem, nhưng bà Trần nói con không được ăn lạnh, ăn lạnh sẽ bị mệt, nên bà Trần cắt riêng dưa hấu cho con ăn.”

Thời tiết quá nóng, từ gác nhà bà Trần đi xuống mà cô còn mướt mát mồ hôi, huống hồ trẻ con nhìn thấy người khác ăn, thế nào cũng thấy thèm thuồng, đó là bản tính tự nhiên. Cô nhẹ nhàng nói: “Bình Bình không ăn kem được, bà Trần muốn tốt cho con thôi.”

“Con biết ạ.” Bình Bình gật đầu. “Con không ăn kem, nhỡ ra cảm cúm lại phải đi bệnh viện tiêm.”

“Về nhà mẹ làm sữa đậu nành cho con uống

Vốn dĩ dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, cô cũng mua sữa bột cho con uống, nhưng sau này sữa bột trong nước có vấn đề, sữa nước ngoài thì không đủ tiền mua, nên cô đành nghiến răng mua máy làm sữa đậu nành.

Trong nhà cũng rất oi bức, cô phải kéo rèm cửa xuống, vảy nước mát ra sàn, rồi bật quạt lên mới có vẻ mát lên một chút. Bình Bình thấy cô dùng máy làm sữa đậu nành, bèn hỏi: “Mẹ ơi, bã đậu có ngon không?”

Mỗi lần làm sữa đậu nành xong, cô thường không nỡ đổ bã đậu đi, mà thêm chút muối đảo lên thế là cũng thành một món ăn. Cô cười nói: “Bã đậu ngon, tối nay mình xào bã đậu lên ăn nhé?”

“Lúc uống rượu, bố thích nhất là ăn bã đậu”, Bình Bình bỗng sáng mắt lên hỏi cô: “Mẹ ơi, bố đâu? Bố vẫn đi làm thêm hả mẹ?”

Tây cô chợt khựng lại, Tôn Chí Quân vẫn còn ở đồn công an, không có bất kỳ tin tức gì. Cô thường hay chạy trốn những vấn đề khó khăn, nhưng cũng có lúc không trốn được. Dù thế nào đi nữa, Tôn Chí Quân vẫn là người chồng hợp pháp của cô, bố của Tôn Bình.

Cô bốc vài hạt đậu, bỏ vào đĩa, đổ thêm ít nước, rồi nói: “Bình Bình, chúng ta xem đậu mọc mầm nhé, đợi khi nào đậu mọc mầm thì bố sẽ về.”

“Vâng!” Tôn Bình vỗ tay: “Đợi đậu mọc mầm đi!”

Buổi tối, cô nhờ chị Vương trông thang máy trông con giúp, rồi đi đến bệnh viện. Nguồn lây bệnh ở bệnh viện rất nhiều, Tôn Bình vỗn dĩ sức đề kháng kém, nếu như không phải khám bệnh, cô cố gắng tránh đưa con đến những nơi như thế này

Lần này cô lại mang theo một nghìn tệ, chuyện đến nước này đành nhờ của đi thay người thôi.

Lần này vợ của Phùng Cánh Huy cũng có ở đó, nhìn thấy cô, cô ta vẫn khó chịu như trước. Vậy mà khi cô đưa một nghìn tệ, vợ Phùng Cánh Huy vẫn cầm, còn nói: "Quản lý chồng cô chặt vào, đừng để anh ta làm loạn bên ngoài. Lần này chúng tôi thuộc loại dễ tính đấy, nếu lần sau đánh người khác, liệu người ta có tha cho cô không?”

Đàm Tĩnh lí nhí nói: “Cảm ơn chị, tôi sẽ cố gắng khuyên anh ấy”

“Đều là đàn bà cả, cô cũng chẳng sung sướng gì. Vợ Phùng Cánh Huy nói, “Anh Phùng nhà tôi chỉ vô tình nói một câu thôi, cô đừng để ý, lần này chúng tôi không kiện, phía đồn công an, chúng tôi sẽ chấp nhận hoà giải.”

Đàm Tĩnh chợt thấy thấp thỏm trong lòng, nhưng không rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, chỉ biết cảm ơn rối rít. Dọc đường về, cô thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Lúc cô về đến nhà, Tôn Bình đã ngủ say ở chỗ chị Vương. Cô bế con lên nhà, dò dẫm bước vào phòng rồi đặt con lên giường. Một chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ, chiếu vào đúng chiếc đĩa đựng hạt đậu trên bục cửa, chút nước trong lòng đĩa anh lên một tia sáng mong manh. Hạt đậu vẫn chưa mọc mầm nhưng đã phình to hơn trước rất nhiều, đợi khi trời sáng, hẳn mầm xanh sẽ nhú lên.

Ngày mai, ngày mai Tôn Chí Quân sẽ được thả ra chứ?

Đối với nguyện vọng của con, cô luôn tìm cách đáp ứng, bởi trên thế giới này, những điều khiến cô thất vọng đã rất nhiều rất nhiều rồi, nên mỗi lần hứa với con chuyện gì cô đều cố hết sức thực hiện, không để cho Bình Bình thất vọng. Ngày mai đậu sẽ mọc mầm, ngày mai Tôn Chí Quân chắc sẽ được về.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/63288


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận