Nàng Bale Xấu Số Chương 5

Chương 5
Âm Mưu

- Mày… mày…

Bà quát lớn:

- Mày chôn cái gì? Chôn của để dành cho nó à?

- Dạ… dạ… đâu có… Chôn người!

- Trời ơi, mày hại tao rồi Sự ơi.

Tiếng gào lên là của ông Phát Sanh, còn bà thì run rẩy:

- Mày… mày nói chôn ai? Ai giết người mà chôn?

Thấy có cô y tá ở đó không tiện, bà yêu cầu cô ra ngoài, rồi nghiến răng:

- Ông và thằng này làm chuyện mờ ám gì, nói tôi nghe coi?

Chín Sự là người yếu bóng vía, nên chỉ mới dọa sơ sơ đã gần như nói hết ra:

- Dạ đâu có gì mờ ám. Chỉ bởi đêm đó ông và con bắt gặp một xác chết của ai đó để trong phòng, nên mới đem đi phi tang, sợ gặp rắc rối đến cò bót…

- Ai chết?

- Dạ… một cô gái!

- Chết ở đâu?

- Dạ… trong phòng đọc sách của ông!

Tất cả những lời khai của Sự như lời cáo trạng của tòa án phán xuống cho ông Phát Sanh, khiến ông ta cứng họng, chẳng làm sao nói được lời nào…

Phần bà Sanh thì sau khi nghe Sự nói xong, bà đứng dậy, nói như ra lệnh:

- Đi về!

Chín Sự lúng túng:

- Con… con còn phải…

- Mình đi về, còn ông ấy thì mặc kệ, cứ để ông ấy ở đây mà chờ gặp mấy con quỷ cái đó!

Bà ngoe nguẩy bỏ đi ra. Chín Sự còn đang chưa biết phải làm sao thì đã nghe bà quay lại hét lớn:

- Mày phải về mà đào mả đó lên? Bằng không thì chớ trách tao!

Ông Phát Sanh đành phải nói xuôi:

- Mày cứ về với bà ấy đi, rồi liệu mà làm…

Chính Sự bước ra thì đã thấy chiếc xe nhà đợi sẵn. Bà chủ ra lệnh:

- Chạy thẳng về nhà!

Phải mất hơn sáu tiếng đồng hồ họ mới về tới nơi. Việc đầu tiên là làm theo lệnh của bà chủ:

- Thằng Chín Sự đã đào mả chôn người, thì bây giờ chính mày phải đào đem nó lên và nói cho tao rõ nó là ai!

Chín Sự run rẩy:

- Đào lên thì con đào được. Nhưng nói đó là ai thì làm sao con biết được…

Trước sự chứng kiến của một mình bà ta, Chín Sự hì hục đào nấm mộ mới chôn chưa đầy một tháng lên. Anh ta hồi hộp chờ chứng kiến một hình ảnh ghê rợn, nhất là cái xác chỉ chôn bằng cái thùng giấy đơn sơ. Anh ta nói:

- Bà đứng xa xa một chút và lấy khăn che mũi lại, coi chừng mùi hôi thối dữ dội lắm!

Tuy cơn ghen tức làm cho bà lồng lộn lên, chứ thật sự bà ta đang lo sợ.

Nghe Sự nói thế, bà bảo:

- Khi nào đào tới đó thì cho tao biết…

Bà bước lùi mấy bước và chờ đợi…

Chín Sự lại hì hục đào… Lát sau, anh ta kêu khẽ:

- Tới rồi!

Cái thùng giấy vẫn còn nguyên, nhưng sao lạ quá, không hề có mùi hôi thối của xác chết? Chín Sự cố nín thở và dùng tay kéo nắp thùng giấy ra, anh ta chờ đợi nhìn thấy cái thây ma trương to lên! Nhưng…

- Sao lạ quá? Đâu rồi?

Trước mắt anh ta, cái thùng giấy trống không!

Bà Sanh nghe anh ta kêu như vậy cũng ngạc nhiên:

- Cái gì? Xác nó đâu?

Chín Sự đưa tay chỉ vào cái thùng giấy vừa nói:

- Mất rồi!

- Cái gì mất?

- Bà tới mà coi!

Bà Phát Sanh bây giờ mới dám rón rén bước tới. Bà nhìn chăm chú vào và ngạc nhiên hỏi:

- Nó đâu?

Sự buông thõng một câu rồi ngồi thừ ra:

- Biến mất rồi!

° ° °

Bỗng nhiên có tin ông Phát Sanh giết người rồi phi tang xác được tung ra làm chấn động dư luận! Ban đầu nhiều người không tin, bởi với một người giàu sang tột bậc, lại chưa từng có tai tiếng gì về những vụ lôi thôi, thì làm sao ông ta có thể mang tội giết người được! Vậy mà có bằng chứng!

Bằng chứng đó do một người tên là Anna Kiều tung ra. Mụ ta lúc này mới ra mặt là một trùm vũ trường. Làm chủ ba cái vũ trường lớn nhất ở Hồng Kông và Chợ Lớn, tuy đứng trong bóng tối kinh doanh, nhưng giới tài phiệt thì không ai là không biết. Bởi vậy khi báo chí đăng lời tố cáo của mụ ta nhắm vào trọc phú Phát Sanh thì dù là người tin tưởng lão trọc phú này cũng phải xét lại.

Người ta tự hỏi:

- Nếu vì tình thì ai cũng có thể hành động mà không làm chủ bản thân mình!

Mụ Anna Kiều đứng ra tố cáo ông Phát Sanh giết người yêu là cô vũ nữ Kiều Mi, một hoa khôi vũ trường làm việc dưới quyền của mụ. Bằng chứng mà mụ đưa ra những tấm hỉnh chụp cảnh Phát Sanh âu yếm với Kiều Mi trong vũ trường, trong phòng riêng và cả khi lão đang mở cái thùng giấy đựng thi hài Kiều Mi, và cảnh Phát Sanh chứng kiến lúc Chín Sự đào huyệt chôn xác cô vũ nữ hoa khôi kia!

Trước những bằng chứng như vậy, nên dẫu có quen biết nhiều, nhưng lão Phát Sanh vẫn bị bắt tạm giam dù lúc ấy lão vẫn còn nằm điều trị trong bệnh viện.

Hay tin, dù còn đang ấm ức chuyện chồng lăng nhăng mèo chuột, nhưng bà Sanh cũng cuống cuồng chạy lo. Những quan chức địa phương lúc đầu hứa hẹn giúp đỡ, nhưng sau đó có lẽ biết được đằng sau vụ này còn có bàn tay của một cấp cao hơn, nên họ từ từ lảng ra hết. Sau cùng, có người chỉ cho bà tới một nơi mà bà không ngờ tới, đó là lão chánh án Robert!

- Sao lại dính tới lão này?

Dù ngạc nhiên nhưng bà Sanh cũng nhờ người dẫn dắt, tiếp xúc được với lão này. Thật bất ngờ, trong cuộc nói chuyện, một phụ tá của lão ta đã đưa ra một đề nghị thẳng thừng:

- Đây là một vụ đại hình, ông Phát Sanh muốn thoát thì phải tốn kém lớn. Bà đồng ý?

Bà Sanh lúc này đã gần như suy sụp tinh thần, bà nói buông xuôi:

- Tốn bao nhiêu cũng được, miễn là lo cho chồng tôi khỏi tù tội. Ông cho giá đi.

Tayphụ tá nói rõ số tiền phải chi, mà vừa nghe bà Sanh đã sửng sốt:

- Trời đi. Ông có biết là số tiền đó tôi bán cả sản nghiệp chưa chắc đã có đủ.

Ông ta vẫn thản nhiên:

- Tùy bà thôi.

Cuộc thảo luận chấm dứt ngang. Bà Sanh hốt hoảng:

- Xin ông nói với ngài Robert châm chước cho vợ chồng tôi nhờ!

Ông ta vẫn lạnh lùng:

- Phải suy nghĩ lại là bà chứ không phải chúng tôi. Bà quyết định sớm thì còn kịp, bằng để ra tòa xử công khai thì lúc đó có một chục ông Robert cũng không cứu nổi!

Bà Phát Sanh đành phải chấp nhận. Hẹn sau khi có bản án, tất nhiên chồng bà được trắng án, thì sẽ giao tiền. Rời chỗ tiếp xúc bước ra, bà Sanh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Ngọc Diện đã đứng đợi bên ngoài. Việc này là chuyện riêng, bà đã bí mật đi thương thảo, vậy tại sao cô gái này biết được? Bà ngập ngừng hỏi:

- Sao con biết má ở đây?

Ngọc Diện cười tươi:

- Chẳng những biết mà con còn biết rõ là má đang bị người ta ép để lấy tài sản nữa!

Bà giật mình:

- Sao con biết?

- Biết nên mới đợi ở đây để nhắc má rằng, cái bằng chứng quan trọng nhất là xác người bị hại, tức cô vũ nữ Kiều Mi, đã không có dưới mồ, thì lấy gì họ kết án được mà má lo?

Lời nhắc nhở này khiến cho bà Sanh chợt nhớ! Thì ra do quá sợ trước các bằng chứng và dư luận, cho nên mấy hôm nay bà quên bẳng chuyện đào mộ không thấy xác của cô vũ nữ! Bà run giọng nói:

- Con nhắc má mới nhớ. Trời ơi, chút nữa là nguy rồi! Vậy… vậy mình làm cách nào đây?

- Má cứ phản cung, yêu cầu giám định pháp y, lúc đó đương nhiên người ta sẽ cho khai quật tử thi lên, và…

Bà Sanh reo lên mừng rỡ:

- Có vậy mà má cũng không biết!

 

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t118826-nang-bale-xau-so-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận