Ngôi Mộ Cô Đơn Chương 10

Chương 10
2 chiếc mộ yên bình

- Chuyện đó là không thật. Bởi tôi mới gặp cô ta đây. Gặp ở…

Lợi không muốn tiết lộ chuyện vừa rồi, nhưng vẫn quan tâm tới lời kể của Lành anh hỏi lại:

- Chị biết nhà của người tài xế đó?

- Dạ biết, anh ta có chỉ, ở gần đây thôi.

- Chị đưa tôi tới đó ngay.

Khi gặp người tài xế, anh ta kể lại:

- Mấy người đàn bà kia nghe nói đều là vợ của những người đàn ông mà đêm nào cũng đi nhảy đầm, uống rượu với cô Hoa. Họ hợp lại đánh ghen. Nếu hồi chiều không có một điều kỳ lạ xảy ra thì chắc là cô Hoa không thể sống nổi!

Lợi hỏi:

- Điều kỳ lạ gì?

- Tôi chứng kiến từ đầu, bởi lúc ấy cô Hoa vừa bước xuống xe tôi thì bị ngay một nhóm năm sáu người áp tới túm tóc, lôi xềnh xệch vào lề và thi nhau đấm, đá. Rồi một người trong bọn hô lên và có bốn tên côn đồ dữ dằn đứng sẵn gần đó nhào ra. Chúng định lôi cô Hoa lên chiếc xe hơi đậu sẵn, một tên ra lệnh: Chở nó chôn ở bãi rác!

Nghe tới đó, Lợi kêu lên:

- Bãi rác cầu Bình Lợi!

Người tài xế gật đầu:

- Nơi đó rất nổi tiếng. Ai muốn tự tử thì ra cầu mà nhảy xuống. Còn ai chết không có người thừa nhận cũng bị vùi xác nơi bãi rác gần đó?

Năm Lành chen vào hỏi:

- Chú nói điều kỳ lạ gì?

Người tài xế kể tiếp:

- Lúc họ sắp tống cô Hoa lên xe, tôi định la lên để gọi người cứu cô ấy, nhưng không có ai chung quanh nên lại sợ bị chúng thanh toán. Trong lúc chưa biết phải làm gì thì chợt tôi nhìn thấy cả bọn côn đồ bị bắn tung ra khỏi xe, rồi chiếc xe chạy vọt đi mà không thấy tài xế lái! Cô Hoa nằm trong xe ấy…

Lợi không hỏi thêm, kéo Năm Lành về, anh chỉ nói riêng với cô người làm:

- Cô ấy vay cái gì thì trả cái nấy thôi.

Lành không hiểu, nhưng không dám hỏi… Chỉ đến khi về tới nhà, cô mới nói:

- Thưa cậu, hồi chiều có một cô bé gái tới tìm cậu.

Lợi giật mình:

- Cô ấy là ai, có gặp Mỹ Hoa không?

- Dạ không. Đó là một bé gái tuổi chừng mười hai mười ba, rất xinh. Con hỏi tìm cậu có việc gì thì cô bé e dè không nói, chỉ bảo là bữa khác sẽ tới tìm.

Nghĩ đến Son, Lợi vụt hỏi:

- Có phải con bé cột tóc đuôi gà, có cái nốt ruồi trên môi trái không?

Năm Lành gật đầu đáp:

- Dạ phải.

- Con Son!

- Son là ai vậy cậu? Con nhỏ hết sức dễ thương, phải chi cậu có một đứa con như vậy thì hay biết mấy!

Câu nói vô tình làm nhói đau con tim của Lợi. Chợt anh hỏi:

- Nếu tôi nhận một đứa như vậy về làm con ở đây, chị thấy có được không?

Lành reo lên:

- Được quá đi chứ cậu! Hay là cậu xin nó về nuôi đi, nó con của ai vậy?

Lợi cười nhẹ:

- Làm sao được khi còn con chằn cái đó ở nhà?

Rồi anh đăm chiêu, lẳng lặng đi về phòng riêng… Anh biết, con Son đi tìm anh bởi nơi nuôi nó giùm anh lâu nay sắp sửa chuyển đi nơi khác, không tiện giúp nữa…

° ° °

Ngày hôm sau, người ta tìm gặp chiếc xe hơi không có ai lái, lủi xuống sông ở cầu Bình Lợi. Trên xe có xác một phụ nữ. Người này mình đầy thương tích, khi vớt lên người ta tìm được giấy tờ trong túi xách của cô ta, tên Phan Thị Mỹ Hoa!

Lợi nhận xác cô ả về, làm lễ mai táng trọng thể. Do không ai để tang, bởi dòng họ Phan chỉ còn lại Mỹ Hoa là người duy nhất, nên Son đứng cư tang như tư cách con gái. Son tuy biết đó không phải là mẹ ruột mình, nhưng vẫn nghe theo lời cha, con bé vẫn ngoan ngoãn để tang.

Từ hôm ấy, Lợi đã đưa con gái về ở chung. Anh chưa cho con biết vội mồ mả của mẹ nó, bởi anh làm đúng theo lời dặn của Sa khi vong hồn cô về bảo rằng dẫu sao thì cô cũng đã chết, cô không muốn con gái nghe kể chuyện về cuộc đời bi thương, bạc phận của mình mà sinh chán chường, không dám lấy chồng. Do vậy, ý Sa là muốn khi nào Son chính thức lấy chồng thì mới nói rõ thân phận và chỉ mộ để nó biết…

° ° °

Đọc hết tập sách viết tay khá công phu, Son ngẩng lên hỏi:

- Khi ba em chết, sao trước đó không thấy ba bệnh hoạn gì mà lại chết quá đột ngột?

Năm Lành thở dài:

- Khi cô về đây được vài năm thì sức khỏe của ông chủ đã ngày càng yếu. Cô không để ý, chứ đêm nào tôi cũng thấy ông đi bộ ra phần mộ của mẹ cô và ngồi đó đến quá nửa khuya mới vào nhà. Ông buồn vì nhớ mẹ cô, cứ thơ thẩn và khóc. Trước khi chết mấy hôm, tôi được ông gọi lại và đưa cho cái hộp có di vật này, căn dặn là phải đưa cho cô khi nào cô lấy chồng. Tuy nhiên, do cô biết được những bí mật về mẹ mình nên tôi đành phải phá lệ. Mà tôi nghĩ, có lẽ mẹ cô cũng muốn cho cô biết sớm, nên mới hiện về lấy mấy thứ của cô và hướng dẫn cô tìm ra ngôi mộ ngoài kia.

Son thắc mắc hỏi:

- Sao ba thương mẹ, lại chết sau mụ kia, vậy sao xác ba không chôn ở cạnh mẹ, mà lại chôn ở nghĩa trang, nằm cạnh mụ ta?

Năm Lành mắt sáng lên:

- Về việc này cũng là do ý của ông chủ. Trước khi chết ông trối lại, dặn tôi làm như vậy. Cô nhớ, lúc ông qua đời thì cô đang đi du học, về không kịp, nên mọi điều ông mới viết vào cuốn sổ đó. Thật ra ông đâu có nằm chung với bà Mỹ Hoa!

Son ngạc nhiên:

- Vậy ba em được chôn ở đâu?

- Ở ngay trong vườn này! Ngay bên cạnh mẹ cô!

Son trố mắt, không tin:

- Tôi đâu có thấy mộ nào ngoài mộ của mẹ?

- Cô đi với tôi ra đó.

Theo Năm Lành ra ngôi mộ có tấm bia Nguyễn Thị Son, Son nhìn quanh và nói:

- Nào có mộ ai?

- Ngay dưới chân cô đó.

Lúc này, Son mới để ý mình đang đứng trên một tấm xi măng bằng phẳng, cô hỏi:

- Không lẽ là ở đây?

- Đúng rồi. Sở dĩ xây không có nấm mộ là bởi lời dặn của ông. Ông bảo rằng: “Cũng theo lời mách bảo của mẹ cô, nhằm tránh cho cô cái dốp bị chết bất đắc khi có cha mẹ đều là hồn ma!”

Son kinh hoảng:

- Ba tôi cũng là… ma sao?

- Chính ba cô tự nguyện xin với mẹ cô được như vậy. Ông đã mấy lần về báo cho tôi biết như vậy. Ông còn giải thích thêm rằng, không phải ai chết cũng thành ma. Có oan ức, trắc trở thì mới là oan hồn. Ba cô không thuộc diện đó, nên phải cần có sự dẫn dắt của mẹ cô mới thành ma và để ở cõi âm giờ này hai ông bà mới bên nhau được.

Son sụp xuống lạy trước hai ngôi mộ và khóc:

- Ba má, về sau con có chết cũng xin được thành ma con muốn được ở bên ba má thôi!

Nguồn: truyen8.mobi/t105582-ngoi-mo-co-don-chuong-10.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận