ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cô, hơi thở chứa mùi thuốc lá quen thuộc tỏa ra xung quanh cô, cô cảm thấy chua xót, có chút tủi thân, hắn đã đi đâu, sao bây giờ mới trở lại?
“Xin lỗi…” Cô có thật nhiều điều muốn nói, muốn hỏi, cuối cùng những gì cô có thể nói cũng chỉ có hai chữ kia.
Tình yêu giống như một canh bạc, ai yêu trước, người đó sẽ thua, dường như cô đã là kẻ thua rồi, cho nên mới cẩn thận, để ý như vậy.
Ôn Vũ Nhiên lặng lẽ nhìn Duệ Húc, Tề Trữ San đứng cạnh hắn có chút mất tự nhiên, cô kéo cánh tay Vũ Nhiên, “Nhiên, chúng ta qua bên kia đi, Triệu tổng đang ở đó, chúng ta có hợp đồng còn cần sự giúp đỡ của ông ta,” cô vẫn giống như một người vợ ngoan hiền, không chỉ trong cuộc sống vợ chồng còn ở tên ở phương diện công việc, cô là trợ thủ tốt nhất của hắn.
Ôn Vũ Nhiên không từ chối, hắn biết rõ hắn muốn giành lại tất cả, chỉ có cách khiến bản thân càng ngày càng mạnh hơn, Tề Trữ San lại là trợ thủ tốt nhất của hắn, từng bước chân trở nên cứng nhắc, hắn không thể quay đầu lại, lại nghe rõ được giọng nói của Tô Lạc. Một câu chồng ….
“Em muốn về,” Tô Lạc ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu trà của Duệ Húc, giọng nói chút khó khăn, nghẹn ngào.
”Được, chúng ta đi về,” Duệ Húc đưa ngón tay trỏ chọc nhẹ mấy cái vào vào trán cô, hai mắt khẽ híp lại, vẻ mặt bình tĩnh vẫn không thể che dấu được vẻ không hài lòng.
“Vợ… Hôm nay em không gọi anh là chồng, thế nào, em ngượng sao?” Tay hắn chạm vào cằm cô, sau đó dùng sức nắm chặt, động tác có chút thô lỗ, đến nỗi làm đau cô, trong giọng nói của hắn, phảng phất sự ghen tuông, ánh mắt Tô Lạc mờ mịt nhìn hắn.
Khi một người đàn ông học được cách ghen và khi họ biết ghen vì một cô gái, họ đã bắt đầu yêu cô gái ấy, trong mắt Tô Lạc, chính là như vậy.
“Chồng…” Tuy cằm cô rất đau, nhưng Tô Lạc lại nở nụ cười, cười có chút ngượng, ánh mắt cô dịu dàng nhìn hắn, khiến sắc mắt của hắn trong nháy mắt mềm mại đi rất nhiều.
“Tốt lắm, chúng ta về thôi, anh biết em không thích những nơi như này,” hắn đứng lên. Kéo bàn tay nhỏ bé, đi ra ngoài, phía sau có hai ánh mắt luôn theo dõi hắn, nhìn theo bọn họ đi ra ngoài.
“Nhiên,” Tề Trữ san dựa vào vai hắn, trong ánh mắt lộ ra chút mông lung ngay cả cô cũng không hiểu được.
“Nhiên, anh yêu em sao?” Khi nói xong, cô có cảm giác mình đang hỏi một vấn đề thật ngu ngốc.
Cả người Vũ Nhiên khẽ cứng lại, hắn đưa tay vòng qua hông Tề Trữ San, hơi dùng sức ôm chặt, “Yêu, còn chưa có,” câu nói này là thật, một thoáng chua xót lướt qua nét mặt Trữ San.
“Nhưng em là vợ anh, anh nghĩ anh sẽ thích em,” Ôn Vũ Nhiên từ từ nói, hắn không phải kẻ không có trái tim, bọn họ là vợ chồng cùng giường chung gối, một đôi vợ chồng thật sư, nếu nói không có chút cảm giác gì chính là giả. Hắn thật sự không thể tuyệt tình như Duệ Húc, có lẽ, Duệ Húc đã nhìn ra điểm này của hắn, mới làm cho hắn có thể cưới Trữ San.
Hắn nhìn về phía cửa, nơi đó đã không còn hình bóng của người kia, lúc này, hắn đã biết, hai cô gái này, hắn đều không thể buông xuống được.
Tề Trữ San nhắm mắt lại cam chịu, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô nghĩ tới bản thân mình phải thật vui vẻ, hạnh phúc, cho dù là không nhiều lắm, nhưng cô đã có được một phần tâm hồn hắn, qua ít ngày nữa, chỉ cần hắn không gặp lại cô ta, như vậy sẽ không sao nữa.
Nhưng, trái tim cô lại rất bình tĩnh, chỉ có một cảm giác luôn xuất hiện – cảm giác bản thân đã đánh mất thứ gì đó.
Sự mất mát này khiến cô càng ngày càng đau khổ.
Một căn phòng sạch sẽ, u tối, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi vào qua cửa sổ, xen vào đó là bầu không khó nóng bỏng đầy dục vọng.
Trong phòng, người đàn ông nhíu chặt lông mày, hai tay nâng thân thể người phụ nữ lên, cả người dùng sức va chạm vào cô, mồ hôi từng giọt chảy xuống lộ ra da thịt thật gợi cảm, cô gái phía dưới hắn, hàng lông mi dài khép chặt, một giọt nước mắt rơi xuông từ khóe mắt long lanh xinh đẹp.
Hôm nay hắn dùng sức quá nhiều, làm cô có chút đau, nhưng cô vẫn giành cho hắn toàn sự dịu dàng, chẳng sợ hắn có làm cho cô đau thêm nữa, dục vọng mãnh liệt cộng với sự đau khổ, còn có một chút mê đắm.
“Nói, em yêu anh.” Duệ Húc dùng sức cắn một miếng ở cổ cô, giống như một con quỷ hút máu, muốn đoạt hết máu thịt cô.
Hàng lông mi dài nhíu chặt lại, cô khẽ mở mắt ra, ánh mắt mông lung giữa đêm đen đẹp như một viên ngọc Lưu Ly.
“Em yêu anh…” giọng nói dịu dàng mang theo hơi thở gấp gáp truyền vào tai hắn, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú không hề che dấu chút tình cảm, cô yêu hắn, thực sự yêu hắn, không biết được tình yêu này sẽ như thế nào, chỉ biết yêu chính là yêu…
“Ngoan…” Duệ Húc xoa nhẹ gương mặt cô, giống như cô là một con vật cưng khiến người khác yêu thích.
“Nói cho anh biết, em yêu anh sao? Vợ.” Là sự uy hiếp đầy mê hoặc, Tô Lạc không hề nhìn thấy sự lãnh khốc trong mắt hắn, cho dù trải qua một thời gian dài gần gũi, trái tim của hắn vẫn không thể đón nhận cô.
Như hiện tại, thân thể bọn họ dính vào nhau, không có chút khoảng cách nào, nhưng cô cũng không có cách nào chạm vào linh hồn hắn, chỉ có thể ôm cổ hắn, không ngừng nói cô yêu hắn.
Cô thực sự yêu … Còn hắn, từ đầu tới cuối một chữ yêu hắn cũng không hề nói…
Cô đã ngây ngốc tin tưởng, hắn cũng yêu cô, bởi vì, hắn đối với cô rất tốt… Làm cho cô cảm động, cô muốn khóc…
Sau khi tất cả dừng lại, Duệ Húc lập tức rời khỏi cô, trực tiếp đi vào phòng tắm, cả người Tô Lạc mệt mỏi vẫn nằm đó, hàng lông mi thật dài, khẽ chớp, một giọt nước mắt lăn xuống.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng tắm, không biết vì sao, trong lòng có chút khó chịu. Hôm nay, hắn rất khác thường, không biết có phải là do nhìn thấy cô và Vũ Nhiên nói chuyện lúc tối hay không.
Cô suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi, không đoán ra, thực ra tâm tư của hắn với cô vốn không liên quan.
Duệ Húc mặc cho nước ấm chảy trên người hắn. Hắn ngẩng đầu, vài sợi tóc đen bám trên mặt, còn có ánh mắt màu trà lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn mở mắt ra, nhìn hai bàn tay, hôm nay hắn đã ôm người hắn yêu nhất, nhưng cô lại không thuộc về hắn.
Hắn vuốt mấy sợi tóc ướt đẫm ra đằng sau rồi mặc áo tắm đi ra, hắn ngồi trên giường, nhìn cô gái đang quận tròn người lại.
Tay hắn đặt trên má cô, cô đã bị hắn làm cho mệt mỏi không còn chút sức nào.