không quá quyết đoán, ngẫu nhiên có thể thấy được một chút ôn hòa, dường như hàng lông mi này đã giảm bớt vẻ lạnh cứng trên gương mặt hắn.
Không thể không nói, người đàn ông này có lẽ không quá tuấn tú nhưng lại có những đường nét vô cùng đặc biệt. Nhìn hắn nhiều lắm mới chỉ hai năm tuổi, nhìn qua lại thấy như trưởng thành trước tuổi.
Hắn đi tới, mở cửa ra, thấy dì Hồ đứng trước cửa.
“Thiếu gia, cuối cùng thì cậu cũng trở về rồi,” Dì Hồ chớp mắt, vội vàng đưa tay lau nước mắt, còn hắn khi nhìn thấy bà, hàng lông mày cũng giãn ra.
“Xin lỗi, dì Hồ, đã khiến dì lo lắng rồi,” đối với người đã chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, vì chăm sóc hắn mà bà không hề lập gia đình, sống chết cũng phải ở Bạch gia, hắn tôn kính bà như tôn kính mẹ mình, hắn có thể lạnh lùng với người khác, nhưng không bao giờ có thể lạnh mặt với bà.
“Được rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi,” Dì Hồ giúp hắn chỉnh lại quần áo, “Ừm, gầy, đen, thiếu gia, gần đây cậu không có ăn cơm sao? Dì Hồ sẽ làm cho cậu vài món, để cậu ăn một bữa thật ngon nhé,” hắn nở nụ cười, má phải hắn có vết thâm, màu giống như màu rượu nho vậy, không cười, nhìn như Satan, khi cười lại giống như một thiên sứ, đúng là một người đàn ông ký quái.
“Đủng rồi, dì Hồ, người vừa rồi ở bên ngoài là người giúp việc mới sao, cô ta có gây khó khăn gì cho dì không?” Bạch Thiếu Triết chăm chú nhìn dì Hồ, chị sợ người giúp việc còn trẻ suy nghĩ nông cạn.
Hắn vì muốn dì Hồ có thể thoải m i một chút mới tìm người giúp việc, không phải tìm người ở đây hưởng phúc. Nếu làm không tử tế, thì mau cút đi.
“Không có a,” dì Hồ vội lắc đầu, mặc dù thiếu gia nghĩ sai rồi nhưng bà vẫn rất cảm động.
“Thiếu gia có thể yên tâm, Tử Lạc rất biết điều, rất nghe lời, cái gì cũng làm rất tốt, bây giờ dì Hồ còn không có việc gì để làm đây,” dì Hồ lên tiếng giải thích, chỉ sợ Bạch Thiếu Triết hiểu nhầm Tô Lạc.
“Vậy thì tốt rồi,” Bạch Thiếu Triết thả lòng người, gương mặt bớt nghiêm khắc đi rất nhiều.
“Thiếu gia, dì Hồ có một việc muốn nhờ cậu,” Dì Hồ không ngừng nắm lấy vạt áo mình, có chút căng thẳng.
“Không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy, dì Hồ, dì muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ đáp ứng,’ Hàng lông mày Bạch Thiếu Triết vừa giãn ra lại nhăn lại, hắn thực sự không thích câu nhờ vả kia của dì Hồ.