Đi vào trong phòng bếp, cô đeo tạp dề lên, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó mở tủ lạnh, tủ lạnh lại đầy thức ăn.
“Này… Lê sinh sôi,” cô tự nói với mình, vốn tưởng rằng không có ai ở đó, nhưng trong không gian lại vang lên một giọng nói.
“Ừ.” Một chữ ừ thản nhiên, cũng khiến cô giật mình xoay người, không biết Lê Duệ Húc đứng ở cửa từ khi nào, giống như một hồn ma vậy, nói đến là đến, nói đi là đi.
“Em có vấn đề gì sao?” Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt màu trà có chút buông thả, thiếu đi vẻ lạnh lùng lãnh khốc thường ngày, lúc này mới có chút giống con người a. Một người đàn ông bình thường.
Tô Lạc suýt nữa làm rơi đồ ăn xuống, cô trừng mắt nhìn Lê Duệ Húc một cái, sao tự nhiên lại xuất iện ở đây chứ, dọa chết cô rồi.
“Bà lê, không phải em đang gọi tôi sao? Ánh mắt của em là ý gì vậy?” hai tay hắn vòng trước ngực dựa vào cửa, đối với sự lên án trong mắt cô gái này, hắn có chút khó hiểu. Cô gái này quả nhiên là người khó lý giải.
“Vì sao anh tới đây mà không nói gì?” Tô Lạc đặt đồ ăn lên bàn, hắn tới thật ngoài ý muốn.
“Nơi này là nhà của anh, anh nghĩ anh đi đâu cũng được.” hiếm thấy, hắn lại nói nhiều như vậy. Cô nên cảm thấy vinh dự và may mắn mới đúng, chẳng lẽ cô lúc nào cũng muốn nhìn thấy sự lạnh lẽo của hắn, sau đó giống như một tượng gỗ, hắn còn không muốn mệt mỏi như vậy.
Tô Lạc hít một hơi thật sâu, có lẽ vì nguyên nhân vừa rồi, cũng bởi vì bọn họ ở chung cũng chưa được lâu lắm, phải chăng, người đàn ông này cũng không khó sống chung như vậy, cho nên sự sợ hãi và bài xích đối với hắn cũng giảm đi rất nhiều.
Cô cất lại một phần thức ăn vào trong tủ lạnh, ” Chúng ta ăn không hết.” bọn họ chỉ có hai người, làm sao có thể ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, cho dù là heo cũng không thể, mặc dù là có tủ lạnh, nhưng để quá lâu cũng không tốt.
“Ăn không hết bỏ đi là được.” Lê Duệ Húc đứng thẳng người, đi tới ghế sa lon, cô cứ việc bỏ đi, tiền hắn nhiều, ném nhiều, ném ít hắn cũng không đau lòng.
Tô Lạc nghe xong câu nói vô tâm đó thì đáy lòng có chút đau, có phải cái gì hắn cũng có thể bỏ đi không, đồ ăn, con người, cũng có thể sao?
Trong lúc này, cô có một cảm giác rất xúc động, đến cuối cùng, cô vẫn quên rằng, bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi, bỏ hay không bỏ có gì khác nhau.
Cô bắt đầu trầm mặc, dường như xung quanh mình không có ai.
Lê Duệ Húc ngồi trên ghế sa lon, vắt chân lên, cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi, ngoài ý muốn, hắn nhắm mắt lại, nghe âm thanh truyền từ phòng bếp ra, đinh đinh đang đang, đã bao lâu rồi, hắn không nghe thấy âm thanh này, vài năm.
Hắn đưa lưng tựa vào ghế sa lon mềm mại, nhắm mắt, lúc này, hắn thiếu đi sự lạnh lùng, có nhiều hơn chút sự mệt mỏi buông lỏng, cho dù là máy móc cũng sẽ có lúc hỏng, huống chi hắn là con người, bỏ xuống thân phận tổng tài tập đoàn Húc Nhật, hắn cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, hắn xoa xoa hai bên ấn đường, môi mỏng khẽ mím, có chút không vui.