Người Làm Chứng Chương 67-68


Chương 67-68
Ánh trăng vằng vặc trên con đường lầy lội mà Lisbeth đang bước đi.

Cô không biết bây giờ là mấy giờ. Thời gian có gì là quan trọng. Mặc dù vậy cô vẫn biết mình đi bộ được rất lâu rồi.

Cô chưa bao giờ đi một mình về những vùng ngoại ô hoang dã này. Điều đó khiến cô sợ hãi. Nhưng Irina thì không. Irina sẽ cười nhạo nỗi sợ rắn rết và cá sấu của cô và sẽ tìm cách khiêu khích để cô đi tiếp. Irina luôn biết cách thoát khỏi những cơn sợ hãi. Còn Lisbeth chỉ mới bắt đầu học được điều đó.

Cô biết mình đang đi đâu bởi nơi này đã được miêu tả rất chi tiết trên bản tin vài ngày được những người trông ngựa bàn luận sôi nổi. Cô đang đi đến nơi mà người ta đã tìm thấy xác Irina, nơi mà thi thể cô ấy bị hủy hoại. Nó thiêng liêng hơn bất kỳ nơi nào khác.

Cô tôn thờ Irina. Irina, cô ấy quá thanh nhã, quá tinh tế, quá rực rỡ, quá dũng cảm. Cô yêu Irina và chưa yêu ai trên đời này hơn thế. Cô cần có Irina, Irina là người chị lớn, là người bạn tốt, là… là người thày thông thái của cô. Irina là tất cả những gì mà Lisbeth không có.

Lisbeth đã cố gắng học theo Irina từng bước, để cũng có thể sống tự nhiên,vô tư lự và tao nhã như thế, để cũng có thể tràn đầy sức sống và ranh mãnh như thế.

Sẽ thật hoàn hảo nếu trên đời này chỉ có hai người với nhau.

Thật kỳ lạ. Cô nghĩ. Khi mới đến miền Nam Florida, cô đã có những mong muốn khác về cuộc sống. Cô muốn những gì cô vẫn được nhồi vào đầu hàng ngày: một người chồng, một gia đình, cho dù trước đây cô đã trải qua vài mối tình với nhiều người gã khác nhau để có thể tự kết luận rằng: hạnh phúc chẳng có gì là bảo đảm, rằng tình yêu có thể sẽ trở nên đáng ghét và ghê sợ.

Và một lần nữa cô lại nhận ra bài học này…

Irina đã dìu dắt cô. Irina đã trở thành người bạn thật sự và là người bảo vệ cô. Ít ra cũng là do cô nghĩ như vậy.

Chưa bao giờ trong đời, thậm chí chỉ là trong ý nghĩ, Lisbeth lại cặp kè với một người con gái. Cô được giáo dục rằng đó là việc xấu xa. Nhưng với Irina thì khác, cô cảm thấy mình an lành, và cô đã gạt những cảm giác tội lỗi sang một bên để tận hưởng hạnh phúc.

Lisbeth dừng lại, gập người xuống để ho và cố gắng hít thêm ít không khí vào lá phổi đang đau đớn. Cô ngồi nghỉ một chút dưới gốc cây bách. Đêm hôm nay sáng sủa và ấm áp. Nếu để ý sẽ còn thấy cả những sinh vật sống xung quanh. Cô lắng nghe tiếng ếch nhái kêu ộp oạp trong đầm lầy.

Chúng là những sinh vật chẳng bao giờ hay biết đến những nguy hiểm đang rình rập xung quanh. Tình yêu cũng như vậy, đâu ngờ đến những hờn ghen và đau khổ.

Lisbeth ngồi bên gốc cây cạnh kênh đào đen nhầy ụa và chờ đợi điều đó sẽ đến.Barbaro nói với em rằng Irina chẳng hề ngại ngùng trước kế hoạch mua vui cho những gã đàn ông đêm hôm đó. – Tôi nói. – Lisbeth đã cầu xin Irina đừng đi, nhưng cô ta vẫn nhất quyết.

- Em cho rằng sau đó Lisbeth quay trở lại để thuyết phục Irina? – Landry nói. – Và Barbaro đã nhìn thấy cô ta.

Anh lùi xe và đậu sát cạnh xe tôi trước cửa nhà.

Ngay khi ra khỏi xe, tôi đã cảm thấy khiếp sợ. Sự mệt mỏi đã ngăn không cho tôi tiết ra một luồng adrenaline mới. Tôi nghĩ rằng có lẽ đó là do sự thương cảm của tôi dành cho cô, khi tôi nhìn thấy ở cô những điều đã bùng phát trong cuộc đời tôi nhiều năm trước đây.

Vừa vào nhà tôi đã gọi cô cho dù biết rõ sẽ không ai trả lời.

Mặc dù phát ốm vì trận hành hạ đêm hôm trước, nhưng nguyên tắc xử thế của một người miền Trung Tây không thể cho phép cô để lại một đống bừa bãi cho chủ nhà. Cô đã dọn drap giường và xếp lại gối.

Một mảnh giấy được dựa vào chiếc gối ôm bằng nhung, trên đó là những chữ viết rất con gái với những nét móc cầu kỳ.

Tôi đọc lời nhắn, tim đập mạnh.

Cô cảm ơn tôi về sự giúp đỡ.

Cô cảm ơn tôi vì tôi đã rất tốt đối với Irina.

Cô xin lỗi tôi vì tất cả những sai lầm do cô gây ra, vì những thiếu sót và vì những điều tốt đẹp cô chưa làm được.

Cô viết tên và số điện thoại của bố mẹ cô ở Michigan.

Cô chào tạm biệt.

Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/50246


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận