Người Làm Nghề Mai Táng Chương 1

Chương 1
Chap 1

Ông Bénédict từ căn nhà nhỏ bé của ông đi ra. Ông đứng trên bậc cửa, bị khó chịu một cách đau đớn vì nắng. Ông tự cảm thấy thấp hèn hơn mọi người. Một con chó nhỏ lon ton chạy qua, với cặp mắt tinh khôn, quá tinh khôn đến nỗi ông Bénédict không thể chịu nỗi cái nhìn của nó. Một thằng bé hiện ra ở chổ cái ngáng bằng sắt rào bao quanh nghĩa địa ở gần giáo đường, và ông Bénédict phát run lên trước sự tò mò ngây thơ nhưng bén nhọn của đứa bé.
- Ông là người thực hiện các nghi lễ tang ma hả? - Thằng bé nói.
Làm ra bộ mặt thấp hèn, ông Bénédict không nói một lời.
- Ông là người sở hữu giáo đường phải không? Cuối cùng thằng bé hỏi.


- Phải, ông Bénédict nói. 
- Và nơi làm các đám tang?
- Phải, ông Bénédict hòan tòan ngơ ngác nói.
- Và cái nghĩa địa, và những hầm mộ phải không? thằng bé ra vẻ kinh ngạc.
- Phải, ông Bénédict nói với một vẻ kiêu hãnh rõ ràng. Và đúng vậy. Đó là một điều kinh khủng, một vận may thật sự đã làm phồn thịnh các dịch vụ của ông và đã đem lại cho ông những đêm ồn ào họat động trong nhiều năm trường. Thọat đầu ông mua được cái giáo đường và nghĩa địa, với vài ngôi mộ phủ đầy rêu xanh khi bọn Bapfister (1) đi khỏi thành phố. Rồi ông xây một cái nhà xác nhỏ theo kiểu gô tich, chắc chắn là thế, và ông trồng trường xuân đằng che phủ lên nó. Sau đó ông làm thêm căn nhà nhỏ của riêng ông ở đằng sau. Thật là quá tiện lợi khi chết, nhờ có ông Bénédict. Ông ấy khiêng bạn vào bên trong hay bên ngòai các tòa nhà với tình trạng lộn xộn tối thiểu và những lễ ban phúc giả tạo tối đa. Không cần tới đám ma! Những cột quảng cáo lớn của ông trong tờ báo buổi sáng tuyên bố như vậy. Đi thẳng từ giáo đường tới nghĩa địa, mau lẹ và tốt đẹp! Người ta chỉ sử dụng những thứ thuốc sát trùng hảo hạng!
Thằng bé tiếp tục nhìn ông, và ông run lên như một ngọn nến trước cơn gió thổi. Ông cảm thấy mình quá thấp hèn. Tất cả những gì sống và cựa quậy đều làm cho ông bối rối và buồn vẩn vơ. Bao giờ ông cũng sống hòa nhịp với mọi người, không bao giờ dám tranh cải, phản kháng, hoặc nói tiếng “không”. Bất luận bạn là ai, nếu ông Bénédict gặp bạn ở ngòai phố, thì ông cũng ngước mắt lên nhìn vào lỗ mũi bạn, quan sát hai tai của bạn hoặc ngắm kỹ hình dạng mái tóc bạn bằng cặp mắt nhỏ lệ và lơ láo của ông, nhưng không bao giờ ông nhìn thẳng vào mắt bạn. Ngòai ra, ông còn có thói quen nắm lấy bàn tay bạn vào giữa hai bàn tay lạnh giá của ông, như thể bàn tay bạn là một vật quý giá , và ông nói:
“ Ồ, ông thật là quá lịch sự!”
Nhưng mỗi khi người ta nói với ông, người ta cảm thấy không bao giờ ông lắng nghe những gì mà người ta nói.
Và khi thằng bé cứ nhìn ông mãi lúc ông đang đứng trên bậc cửa, ông nói với nó:
- Cháu là một cậu trai nhỏ đáng yêu, ông sợ rằng thằng bé không mến ông.
Ông Bénédict đi xuống các bậc thang và không thèm nhìn tới cái nhà xác bé nhỏ của ông. Ông để dành sự thích thú đó cho về sau. Điều quan trọng là mọi việc phải đi theo một cách đúng đắn tiến trình của chúng.
Thật không ích lợi gì khi vui vẻ nghĩ tới những xác chết trong nhà xác đang đợi chờ các tài năng của ông. Không, tốt nhất là cứ theo các lề lối thông thường của ông ngày này qua ngày khác. Ông cứ để cho sự tranh chấp bắt đầu.
Ông biết một cách chính xác là đi tới nơi nào để chuốc lấy sự bực bội. Ông để ra nữa ngày để đi ngao du, nơi này nơi nọ trong cái thành phố nhỏ bé, tự để cho mình bị chà đạp bởi sự cao sang của những đồng bào còn sống của ông, và cảm thấy sự thấp hèn của chính ông làm ông tan biến đi, làm mồ hôi ông chảy ra như tắm, buộc chặt trái tim và khối óc đang run rẩy của ông.
Ông và ông Rodgen, một dược sĩ đã có một cuộc đàm thọai vô vị và chẳng có một ý nghĩa gì. Ông suy tưởng và bỏ qua một bên những sự xúc phạm nhỏ, những giọng điệu có ác ý và những lời sĩ vả mà ông Rodgen đã giáng xuống ông. Bao giờ ông Rodgen cũng có một điều gì khủng khiếp khi nói tới vấn đề người lãnh thầu các tang lễ. Và ông Bénédict vẫn cười cho tới lời bông đùa cuối cùng nhằm vào ông trong khi đó thật ra ông muốn hét lên những tiếng kêu của sự hung bạo thống khổ.
- Ông ấy à, miếng thịt nguội! – Sáng hôm đó ông Rodgen nói.
- Miếng thịt nguội! – ông Bénédict nhắc lại. Hà, hà!
Ở cửa hiệu bách hóa, Bénédict gặp Stuyvesant, người bỏ thầu. Ông Stuyvesant nhìn đồng hồ để ước định một cách chính xác xem ông có thể bỏ phí bao nhiêu thì giờ với Bénédict, trước khi sắp xếp một cái hẹn nào đó.
- Ồ, chào Bénédict. – Stuyvesant nói lớn. – Công việc ra thế nào rồi? Tôi đánh cuộc rằng ông hăng say trong công việc đến tối tăm mặt mũi đó. Ông hiểu chứ? Tôi nói rằng tôi đánh cuộc là ông hăng say trong công việc đến…
- Vâng, vâng. – Ông Bénédict nói một cách mơ hồ trong lúc cười thầm – Và công việc của ông ra thế nào, hở Stuyvesant? 
- Hãy nói đi Benny, người bạn già của tôi, làm thế nào ông có được những bàn tay lạnh lẽo đến thế? Ông có một cái bắt tay ướp đá đó. Ông vừa làm xong việc ướp xác một người đàn bà lạnh ngắt phải không? Việc đó không tệ lắm phải không, hả? Ông có nghe thấy những gì tôi nói không? – Ông Stuyvesant gào lên trong khi lấy tay vỗ vào lưng ông Bénédict.

Nguồn: truyen8.mobi/t121895-nguoi-lam-nghe-mai-tang-chuong-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận