Người Mẹ Vị Thành Niên Chương 107: Tiểu phu nhân đanh đá

“Thư Tình nhà tôi nhỏ như vậy, làm sao có thể đánh người chứ!” Lâm Duyệt gặp thái độ không tốt của đối phương, bắt đầu tích cực hưởng ứng.

“Thiên Kỳ nhà tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh người, không phải là người khác động thủ trước, nó nhất định sẽ không động thủ!” thanh âm của Lâm Tử Hàn cũng không nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn, hai vị thiếu phụ đều tự ôm bảo bối của mình , cãi nhau túi bụi.,

Cô giáo sợ hãi, nguyên bản tưởng rằng mời phụ huynh đến thì có thể giải quyết tốt một chút, không nghĩ tới, phụ huynh cũng thực là giang hồ, hơn nữa ai cũng không nhường ai.

Như thế lo lắng đánh gãy lời của hai người đang cãi nhau túi bụi kia, lớn tiếng nói: “Tiêu phu nhân, Vương phu nhân, các người cũng không thể ngừng một chút được sao? Nghe tôi kể đầu đuôi sự tình đã.”

“Hừ!” Hai vị nữ tử hừ lạnh một tiếng, xoay mặt không thèm nhìn nhau, tay càng không ngừng trấn an đứa nhỏ không ngừng khóc nháo trong lòng, trông không khác gì hai tiểu hài tử đang khóc nháo kia.

Cô giáo kia thấy hai vị nữ tử đã im lặng lại, cố gắng lấy dũng khí nói: “Sự tình là như thế này, tôi vừa mới thưởng cho Thiên Kỳ một đóa hoa hồng nhỏ, Vương Thư Tình thấy được thực thích, liền tiến lên đoạt lâý, kết quả hai đứa liền đánh nhau như vậy…”

“Nghe được chưa? Là Vương Thư Tình nhà cô động thủ trước nha” Lâm Tử Hàn nói mát Lâm Duyệt, đắc ý la lên.

“Như vậy cũng không thể động thủ đánh người chứ?” Lâm Duyệt không phục nói, sau đó dắt tay Thư Tình: “Cục cưng, chúng ta đi, trở về mẹ cho con một xe tải hoa hồng nhỏ, không cần của nó!”

“Một xe tải thì tính cái gì, Thiên Kỳ đừng khóc, trở về mẹ cho con một khu vườn hoa hồng đỏ.” Lâm Tử Hàn không chút nào yếu thế dắt tay tiểu Thiên Kỳ , cũng hướng cửa nhà trẻ đi đến.

Hai tiểu hài tử rốt cục cũng vừa lòng mặt giãn ra cười rất vui, cao hứng lại bắt đầu sôi nổi lên, còn nói sẽ tặng đối phương một bông hoa hồng đỏ. Khiến cho hai vị thiếu phụ cãi nhau mặt đỏ tai hồng kia tức giận đến trợn tròn mắt, rất có cảm giác giống như bị lường gạt.

Cổng nhà trẻ, hai chiếc xe cao cấp cơ hồ chậm rãi dừng lại một chỗ, hai vị nam tử khí suất mê người bước ra khỏi xe, đồng thời nhìn về phía cổng lớn nhà trẻ ngay sau đó một tiểu cô nương chừng 5, 6 tuổi từ trong một chiếc xe nhảy xuống, hưng phấn mà hét lớn ‘mẹ’ với người đang ở cổng lớn nhà trẻ .

Lâm Duyệt nguyên bản là muốn hướng về phía Mạc Lặc Nghị Phàm ngoắc ngoắc hắn, ánh mắt lại bị Tiêu Ký Phàm bên cạnh thu hút mà dán chặt vào, bản chất đam mê soái ca của nàng được dịp dâng trào không chút rụt rè, cười khanh khách hướng phía vị soái ca lần đầu gặp mặt đi đến.

Mà tiểu Thư Tình cũng đã xoay người hướng phía bên kia chạy tới, còn hô lớn ba ba.

“Uy, đó là lão công của tôi, cô nhầm rồi thì phải?” Lâm Tử Hàn thấy nàng đại sắc nữ hướng phía Tiêu Ký Phàm bên người dựa vào, ghen tuông mười phần khẽ nhắc nhở.

“Là lão công của chị thì thế nào? Tôi lại thích lão công của người khác đấy.” Lâm Duyệt đùa dai cười, không để ý tới Mạc Lặc Nghị Phàm âm trầm sắc mặt, cố ý chọc ghẹo nàng.

Lâm Tử Hàn tức giận ngút trời, căm giận chuyển hướng tiểu Thư Tình đang chạy tới, há mồm liền kháng nghị nói: “Uy! Anh còn không quản vợ của mình đi?! Anh… Nghị ca ca…? Anh là Lãnh Nghị?” Lâm Tử Hàn kinh hỉ kêu la hướng lòng Mạc Lặc Nghị Phàm bay tới, hai tay vòng qua cổ hắn gắt gao ôm lấy hắn, cho hắn một cái ôm ấp nhiệt tình.

Lúc này lại đổi thành sắc mặt Tiêu Ký Phàm nháy mắt âm trầm xuống, một bên tiểu Thư Tuyết ai thán lắc đầu, giữ chặt tay Tiêu Ký Phàm trấn an nói: “Ai… Ba ba, mẹ còn trẻ, tha thứ mẹ một lần đi.”

Lâm Duyệt thấy chiêu câu dẫn lão công người khác của chị ta so với chính mình inh gấp một trăm lần, hổn hển hướng nàng kêu lên: “Chị buông Nghị ca ca của tôi ra! Không được ôm anh ấy!” Chị ta cư nhiên gọi hắn Nghị ca ca? Còn ôm hắn? Bọn họ không chỉ là có quen biết, vẫn là quen biết thâm tình sao ?

“Tôi cứ ôm, muốn ôm, Lãnh Nghị ca ca, em thật lâu không có nhìn thấy anh…” Lâm Tử Hàn kích động ở trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm mồm miệng không rõ nói.

Lâm Duyệt tức giận đến sắp hộc máu, lại chỉ có thể bất đắc dĩ mà lo lắng suông. Mạc Lặc Nghị Phàm giơ tay, đem Lâm Tử Hàn từ trong lòng mình đẩy ra, bình tĩnh nói: “Lâm tiểu thư, tôi nói rất nhiều lần rồi, tôi gọi là Vương Nghị.”

“Em mới mặc kệ anh tên là cái gì Nghị đi, chúng ta thật lâu chưa gặp mặt, tối nay về nhà của em ăn cơm được không, còn tiểu bảo bảo đáng yêu này, bộ dạng thật đáng yêu nha.” Nói xong một tay lấy tiểu Thư Tình từ trên đất ôm lấy, ôm vào trong ngực tinh tế quan sát, ha ha cười nói: “Nguyên lai tiểu nữ oa này là nữ nhi nhà anh a, trời ạ, chúng ta thật có duyên phận nha.”

“Di di, cháu không gọi là tiểu bảo bảo, cũng không kêu tiểu nữ oa, cháu gọi là Vương Thư Tình.” Tiểu Thư Tình vui cười lớn tiếng sửa cho đúng.

Tiểu Thư Tuyết hưng phấn mà kêu lên: “Em kêu Thư Tình? Chị gọi là Thư Tuyết nha.”

“Đúng vậy, thực có duyên phận nha, Thư Tuyết, Thiên Kỳ, mau tới mang Thư Tình muội muội đến trên xe, về nhà chúng ta làm khách đi.” Lâm Tử Hàn thu xếp. Hai tiểu tử kia liền vô cùng cao hứng đem tiểu Thư Tình dẫn đi rồi.

Lâm Tử Hàn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không có muốn tới Tiêu gia làm khách , chuyển hướng Tiêu Ký Phàm, ôm chặt cánh tay hắn nói: “Ký Phàm… Anh cũng rất lâu rồi không có gặp Nghị ca ca đi nha? Mau mời Nghị ca ca cùng tiểu phu nhân đanh đá này về nhà làm khách đi.”

“Ôi! Chị nói ai là tiểu phu nhân đanh đá nha, chị là đại phu nhân đanh đá thì có!” Lâm Duyệt khó chịu kêu lên.

“Hắc hắc, tôi là đại phu nhân đanh đá, không ầm ĩ không quen biết nha, tôi thành tâm mời cô đến Tiêu gia làm khách.” Lâm Tử Hàn cào cào tóc ha ha cười gượng nói, cùng một người mẹ nhỏ ầm ĩ lâu như vậy, cũng là rất không nên nha.

Tiêu Ký Phàm ôm chặt lấy người đang nói không dứt Lâm Tử Hàn, cúi đầu dừng ở nàng khẽ cười nói: “Em yêu, em làm sao mà biết bọn anh thật lâu không có gặp mặt chứ?” Nói xong liếc liếc mắt một cái nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nguoi-me-vi-thanh-nien/chuong-106/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận