“Lại là tộc trưởng hội…!” Dưới bục giảng nhất thời thanh âm ai oán nổi lên bốn phía.
“Chúng ta phải đi đâu tìm tộc trưởng đây, ô …” Lâm Duyệt chịu không nổi trợn ngược mắt, nàng rất sợ tộc trưởng hội, bởi vì căn bản nàng không có người thân nha.
“Tộc trưởng hội lần này, hy vọng không tái diễn tình trạng cái gì là chú của anh họ, hay là bạn của chị gái gì đó… Cám ơn mọi người.” Cô giáo Y cố ý vô tình liếc Lâm Duyệt một cái, nghiêm mặt nói.
“Duyệt Duyệt, cô giáo nói xong lại liếc cậu.” Lưu Tuyết che miệng vụng trộm nói “Đem Tiểu Thiên ình đi, cậu tìm bố đẻ đi.”
“Tiểu Thiên đã từng là anh họ của mình, cậu lại nói anh ấy là anh họ của cậu cô giáo không biết mới là lạ!” Lâm Duyệt tức giận đảo cặp mắt trắng dã nói.
Tan học xong, Lưu Tuyết thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem bốn gã nam tử phía sau, nho nhỏ thanh âm bám vào bên tai Lâm Duyệt nói: “Duyệt Duyệt, những người này đều đang làm gì nha?”
“Đương nhiên là đang theo dõi mình, muốn từ trên người mình lấy lại vòng cổ nha.” Lâm Duyệt thuận miệng bậy bạ nói.
“Nếu không chúng ta trực tiếp nói rõ ràng cho bọn họ vòng cổ ở chỗ của chủ cho thuê nhà nơi đó, gọi bọn hắn có bản lĩnh tự bản thân đi lây sđi!” Lưu Tuyết hạ giọng bày mưu nói.
Lâm Duyệt hướng cô làm cái ký hiệu chớ có lên tiếng t, kéo kéo tay nhỏ bé của cô nói: “Đi, chúng ta từ cửa sau đi ra ngoài, dĩ nhiên sau đó sẽ thoát khỏi bọn họ.” Nói xong lôi kéo Lưu Tuyết hướng cửa sau trường học chạy như điên
“Di? Không đuổi theo sao?!” Chạy một đoạn sau đó, Lưu Tuyết tò mò nói.
“Thật tốt quá!” Lâm Duyệt hưng phấn mà vỗ tay một cái, đắc ý dào dạt nói. Chỉ tiếc không có chờ nàng đắc ý xong, bốn gã hắc y nam tử tựa như quỷ mị mà xuất hiện tại trước mắt của nàng, cung kính kéo ra cửa xe, hướng nàng nói: “Thiếu…”
“Im miệng!” Lâm Duyệt quýnh lên, hét lớn một tiếng.
Nam tử sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vài tia không được tự nhiên, há miệng thở dốc, kỳ quái mở miệng nói: “Lâm… Duyệt, mời lên xe đi.”
Lâm Duyệt tức giận hừ lạnh một tiếng, không cam không nguyện tiến vào trong xe. Lưu Tuyết lần đầu được ngồi loại xe xa thương vụ hoa này, hưng phấn mà sờ sờ nơi này nơi khác, nhìn xem đây đó, sau đó phủ ở bên tai Lâm Duyệt nhỏ giọng nói: “Thật tốt, còn có xa hoa xe để ngồi”
“Không chút tiền đồ!” Lâm Duyệt vuốt ve ma trảo đang sờ mó lung tung của cô, nhẹ giọng nói. Sau hướng nam tử phía trước nói: “Các vị đại ca, các người đem ta đuổi về chỗ ở là được rồi, sau đó có thể trở về báo cáo kết quả công tác.”
“Thiếu gia nói, nếu ngài cố ý muốn ở tại nơi đó, chúng tôi liền canh giữ ở nơi đó, không được rời đi nửa bước.” Nam tử thực máy móc nói.
“Về theo sao?” Không hiểu gì Lưu Tuyết đảo cặp mắt trắng dã nói.
Lâm Duyệt đã sớm lĩnh giáo qua bản tính cố chấp của bọn họ, lười lại theo chân bọn họ lý luận, chỉ có thể mặc bọn họ đi. Nàng cũng không muốn đến ở trong biệt thự của Mạc Lặc Nghị Phàm, không muốn lời đồn thổi nàng làm tình phụ của người ta thành sự thật nha !
Mấy ngày không có đến công ty đi làm, tiến vào công ty liền phát hiện không khí dị thường tốt nha, người luôn luôn thích giả đứng đắn Tiểu Thiên lại đứng ở trong văn phòng lớn cùng mọi người nói nói cười cười ăn ý nào là không biết đi đến nơi nào ăn bánh trứng cuộn.
“Tân chủ tịch hôm nay không đi làm sao?” Lâm Duyệt cười hì hì đi lên , đoạt lấy điểm tâm trong tay Tiểu Thiên nhét vào miệng, đem miệng tắc thành một đống.
“Tân chủ tịch cho tới bây giờ còn chưa có ló mặt nha.”
“Uy, các người đừng có sủa bậy lung tung nha? Khi nào thì bắt đầu trở nên không biết sợ cái người lạnh lùng nghiêm túc kia , cả người tỏa ra hàn khí Diệp tổng?” Ân, đúng vậy, Diệp Tường Phi liền là người như vậy, hiện tại chẳng qua là khi mà nàng nhắc đến hai chữ Diệp tổng , liền cảm giác cả người rét run nha.
Mọi người cứng lại, không bởi vì bị lời của nàng làm sợ, mà là, người phía sau nàng ——
Vương Ức Linh cuống quít hướng nàng nháy mắt, dĩ nhiên sau đó rất nhanh thu lại hộp điểm tâm trên mặt bàn, ngoan ngoãn trở lại vị trí bắt đầu làm việc. Lâm Duyệt bất tri bất giác quay người lại, liền nhìn thấy Diệp Tường Phi một mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm bản thân.
Lâm Duyệt cả kinh, một hơi thiếu chút nữa không hét ra tiếng, kinh hoảng rất nhiều, muốn chào hỏi lại bởi vì miệng bị bánh trứng lắp đầy, cuối cùng chỉ có thể không được tự nhiên cười gượng hai tiếng.
Thật vất vả có thể nói chuyện, vì lấy lòng Diệp tổng, bù lại vừa mới lỡ miệng. Lâm Duyệt chỉ vào tư liệu Diệp Tường Phi đang ôm trong ngực , hắc hắc cười gượng nói: “Diệp tổng, tôi đến giúp anh mang đi nhé .”
“Chuyển đến chiếc xe dưới lầu một.” Diệp Tường Phi vừa dứt lời, một cái thùng không được gọi là nhỏ liền áp đảo vào trong lòng Lâm Duyệt trong lòng, Lâm Duyệt hô nhỏ một tiếng, nhanh tay tiếp được. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp, nàng bất quá chỉ là nói đùa mà thôi, không nghĩ tới cư nhiên hắn lại cho là thật nha, ô ……..
Không có biện pháp, đành phải làm theo. Lâm Duyệt xoay người hướng thang máy đi đến, trực tiếp đem đến lầu một, muốn tìm được chiếc xe hào nhoáng của Diệp Tường Phi cũng không chút khó khăn. Đến mới nhớ tới bản thân không có chìa khóa xe , căn bản không mở được cửa xe.
Đang chuẩn bị giơ hai tay lên giáo huấn bản thân mình, Diệp Tường Phi liền xuất hiện ở trước mặt của nàng, vui vẻ , thực nịnh bợ nói: ”Diệp tổng, anh tới thực là đúng lúc nga, nhiệm vụ hoàn thành, tôi đi lên trước.”
“Theo giúp tôi đến một chỗ.” Diệp Tường Phi nhàn nhạt nói, lấy ra cái chìa khóa xe mở cửa, sau đó ngồi vào ghế lái. Lâm Duyệt sũng sờ đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời đã không có phản ứng. Nàng đi cùng hắn? Này… Hình như không đúng cho lắm nha?
Một tiếng còi thúc giục vang lên, Lâm Duyệt lúc này mới thanh tỉnh lại, không dám lại chậm trễ, kéo cửa xe ra chui đi vào. Yên tĩnh ngồi ở ghế phụ đợi Diệp Tường Phi khởi động xe.
Sau khi ngồi một lúc lâu, cũng không thấy Diệp Tường Phi khởi động xe, Lâm Duyệt hắc hắc cười thúc giục nói: “Diệp tổng, anh có thể lái xe rồi.”
Diệp Tường Phi nghiêng đầu, nhìn nàng ba giây sau, thân hình to lớn hướng thẳng nàng áp chế đến. Lâm Duyệt kinh hãi, thân mình cực lực co rúm lại, nhắm mắt lại “Oa oa” hét rầm lên.