"Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của đại gia ta, ta đương nhiên sẽ không để cho ngươi yên." Đỗ Giai Trạch hung tợn nói.
"Ngươi không biết bắt người là phạm pháp sao?" Ý thức pháp luật kém! Chính phủ nơi này thế nào vậy? Không bắt buộc thực hiện nghĩa vụ giáo dục sao?
"Ở nơi này, bổn thiếu gia chính là vương pháp." Quá lỗi thời, mấy kẻ xấu này không nghĩ ra được câu nào khác để nói sao.
"Lớn mật, ngươi có biết công tử nhà chúng ta là ai không?" Lam Nhi sau khi tỉnh lại nói lời chính nghĩa, tiểu thư là cành vàng lá ngọc, sao có thể để loại người này báng bổ.
"Hả?" Nhìn quần áo của hắn, chắc cũng là một công tử nhà giàu, nhưng hắn lại dám xen vào chuyện của ta, hắn đã quên cái gì gọi là giàu không đấu được với quan.
"Chúng ta là người nhà Hộ bộ Thượng thư Tiêu đại nhân." Còn là đương kim quý phi nương nương nữa. Lam Nhi biết Vũ Tình sẽ không thích bị liên quan đến hoàng cung nên bỏ qua không nói.
Đỗ Giai Trạch sửng sốt, lập tức cười ha hả:"Ha ha ha...... Định doạ ai chứ? Muốn nói dối cũng không biết tìm đối tượng, ai cũng biết nhà Tiêu Thượng thư không có con trai, chỉ có một đứa con gái làm quý phi. Hừ, nếu không dựa vào nữ nhi, hắn sao có thể lên làm Thượng thư? Bất quá nữ nhi nhà hắn cũng thật là có bản lĩnh, không biết dùng thủ đoạn dụ dỗ gì mà lại làm cho đương kim Thánh Thượng mê muội đầu óc." Vốn vị trí Thượng thư Thừa tướng đại nhân đã đáp ứng cho cha hắn, không ngờ nửa đường lại nhảy đâu ra một tên Trình Giảo Kim [1]. Đáng tiếc cha hắn không có được một nữ nhi xinh đẹp như Tiêu Tề Uyên.
"Không cho ngươi nói như vậy, không cho ngươi nói như vậy......" Lam Nhi tức giận, thậm chí còn muốn xông lên đánh hắn.
Đỗ Giai Trạch cực không kiên nhẫn giơ bàn tay to lên, chuẩn bị tát lên mặt Lam Nhi. Vũ Tình thấy thế liền xông lên muốn bảo vệ Lam Nhi. Trong lúc hỗn loạn nàng cảm thấy tóc mình bị giật. Bất ngờ dây cột tóc trên đầu nàng bị kéo, mái tóc phiêu dật tựa thác nước buông xoã xuống.
Đỗ Giai Trạch mở to mắt, nữ tử này đẹp quá! Quả thực là một vẻ đẹp tự nhiên trời sinh, làm cho nam tử trong thiên hạ đều bị mê hoặc. Thậm chí so với kinh thành đệ nhất hoa khôi Lãnh Yên còn đẹp hơn vài phần. Nam trang trên người càng tăng thêm cho nàng vài phần anh khí. Không có Tiểu Xu tư sắc bình thường lại được một tuyệt thế đại mỹ nhân. Thư đồng bên người nàng kia nói vậy cũng là nữ nhi, bộ dạng cũng khá được . Đỗ Giai Trạch vui sướng nhướn lông mày, các nàng nhất định có thể bán được giá tốt. Bất quá trước đó, hắn phải hưởng dụng đại mỹ nhân này cho tốt đã.
Vũ Tình bị hắn nhìn cực kì không thoải mái, nàng rất muốn móc cặp mắt háo sắc kia của hắn ra.
"Vừa rồi ta đã đắc tội, mong cô nương thứ lỗi." Đỗ Giai Trạch vẻ mặt a dua.
Đã biết quá rõ khuôn mặt có ảnh hưởng như thế nào, Vũ Tình chán ghét nói:"Như vậy, ngươi có thể thả chúng ta đi được rồi chứ?"
"Không vội không vội, kỳ thật tại hạ đối với cô nương vừa gặp đã thương. Nếu cô nương đáp ứng tại hạ, tại hạ nhất định sẽ nâng niu cô nương tựa trân bảo. Cha ta là phủ doãn kinh thành, nếu cô nương gả cho tại hạ thì vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ hết." Bỏ ra viên đạn bọc đường lớn như vậy, hắn không tin sẽ có nữ tử không động lòng.
"Xin lỗi, ta không có hứng thú gì với vinh hoa phú quý." Nực cười, ta ngay cả hoàng đế, Vương gia cũng không cần mà lại đi cần phủ doãn công tử như ngươi sao, bộ dạng còn khó coi như vậy.
"Cô nương, ta khuyên ngươi đừng phản kháng vô ích, nếu ngươi theo ta thì cũng đỡ phải chịu đau đớn về thể xác." Đỗ Giai Trạch lộ ra bộ mặt dữ tợn, tóm lấy cổ tay Vũ Tình.
Vũ Tình ngoài cười nhưng trong không cười nói:"Đỗ công tử hình như quên nhanh quá."
Đỗ Giai Trạch sửng sốt, trong lúc còn đang không biết nàng có ý gì thì đầu quyền của Vũ Tình đã đánh vào mắt hắn, lập tức mắt gấu trúc xuất hiện......
Hình ảnh bạo lực, trẻ em không nên xem......
[1]: Trình Giảo Kim: danh tướng dưới quyền Đường Thánh Tông (Trung Quốc), tương truyền Trình Giảo Kim đời nhà Đường khi lâm trận chỉ giỏi ba búa đầu. Búa thứ ba mà không thắng thì thôi, tới búa thứ tư là yếu xìu, quay đầu bỏ chạy.
Âu Dương Cẩn Hiên nghiêm mặt đi vào Long Hành cung, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt làm cho Lý công công ngay cả ngăn đón cũng không dám. Chính Hiên vừa nhìn thấy sắc mặt hắn đã biết là có chuyện gì, trong thiên hạ người có thể làm cho hắn vui giận hiện ra ngoài ngoại trừ Tiêu Vũ Tình thì không còn ai khác.
"Đến thăm Tiêu phi sao?" Chính Hiên tùy tiện nói nhưng ý lại không ở trong lời.
"Vũ Tình sao không thấy? Ngươi đem nàng giấu đi đâu rồi?"
"Lãnh cung cấm, cẩn vương hình như không thích hợp để đến? Tiêu phi là hoàng tẩu của ngươi, ngươi không nên gọi thẳng khuê danh của nàng." Vũ Tình, nghe thật thân thiết.(vio:ghen rùi =.=)
"Vũ Tình rốt cuộc đang ở đâu?" Cái gì cấp bậc lễ nghĩa phong kiến, cái gì thêm mắm dặm muối, hắn không cần biết.
"Tam đệ, ngươi vẫn cứ cãi lại ý chỉ của trẫm." Chính Hiên tiếp tục cố đánh lạc hướng hắn. Vì sợ chuyện Vũ Tình bị phát hiện, hoàng đế đã phái thị vệ ngày đêm canh giữ ở bên ngoài lãnh cung, không cho bất cứ kẻ nào đến "thăm", mấy phi tử vui sướng khi người gặp họa đều phải mất công mà quay về. Nhưng Cẩn vương sẽ không nghe lời như vậy, cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện.
"Hoàng huynh, sao ta lại cảm thấy ngươi đang kéo dài thời gian? Không phải là...... Vũ Tình xuất cung rồi chứ?" Vẻ mặt của hoàng đế đã chứng minh giả thiết của hắn."Xem ra là ta đoán đúng rồi. Vũ Tình yêu tự do như vậy, thâm cung đại viện này không thể quản được nàng." Cẩn Hiên hiểu rõ cười.
Sự hiểu biết sâu sắc của Cẩn Hiên về Vũ Tình Chính Hiên cũng đoán trước được. Thường xuyên nghe nàng nói muốn xuất cung nhưng hắn lại không chịu để ý, càng không ngờ nàng thật sự nói đi là đi, không mang theo một chút quyến luyến nào. Cùng Vũ Tình sớm chiều ở chung mấy ngày nay, hiểu biết của mình về nàng lại không nhiều bằng Cẩn Hiên, hắn không khỏi ghen tị với đệ đệ của chính mình.(vio:ố ồ ghen tập 2 bi: hý hý, ăn dấm chua 2 lần ^^)
"Đúng vậy, ngày đầu tiên vào lãnh cung nàng đã bỏ đi."
"Không hổ là Tiêu Vũ Tình mà ta biết, vậy thần đệ cũng cáo lui ." Cẩn Hiên tiêu sái xoay người.
"Ngươi muốn làm gì......" Hắn không phải sẽ......
"Đương nhiên là đi tìm vị 'Hoàng tẩu' kia của ta." Cẩn Hiên vừa đi vừa nói, quay lưng về phía Chính Hiên phất tay.
Cẩn Hiên cũng có thể nói ra những lời hài hước như vậy? Ảnh hưởng của Vũ Tình với hắn thật đúng là không nhỏ. Không được, hắn cũng phải nhanh chóng tăng thêm sức lực đi tìm người, bằng không vợ mình sẽ bị người ta nhanh chân cướp mất.
Yên Vũ lâu hát hay múa giỏi, ca múa gì đều là số một. Kiến trúc ở đây cũng có chút kỳ lạ, chính giữa có vũ đài dùng ngọc mà xây nên, các cột cũng là xây bằng vàng, hết sức xa xỉ xa hoa, đều là biểu hiện của kinh thành phồn hoa, quốc gia giàu mạnh.
Miếng vải đen che mắt Tiêu Vũ Tình được tháo xuống, ánh sáng làm mắt nàng cảm thấy đau, một lão nương đã khá già chống eo đứng trước mặt nàng.
Nàng ta phẩy phẩy chiếc khăn trong tay, mị thanh nói: "Đỗ thiếu gia, ta ở đây không thiếu quân nô."
"Vân nương, ngươi nhìn cho kĩ lại xem đây là nam hay nữ?" Hắn vốn muốn mình được phong lưu khoái hoạt trước mà lại quên nàng là một đóa hoa hồng có gai, hoa tuy rằng kiều diễm xinh đẹp nhưng cũng đả thương người không nhẹ. Cứ nhìn Đỗ Giai Trạch bị đánh cho thành như con lợn thì biết. Bất quá như vậy cũng tốt, giữ lại một thân trong sạch của nàng ngược lại càng đáng giá.
Vân nương tỉ mỉ quan sát Tiêu Vũ Tình, đột nhiên mắt sáng lên:"Nàng là một nữ tử." Hơn nữa là một nữ tử không tầm thường.
"Vân nương thật tinh mắt. Thế nào, hàng không tồi chứ? Ngươi không cần thì ta có thể bán cho người khác." Hắn đã sớm biết Vân nương sẽ không bỏ qua chú dê béo này.
"Ta muốn, ta muốn. Cứ theo giá cũ đi." Đây chính là một gốc cây hút tiền, chỉ cần chịu khó bồi dưỡng về sau nhất định sẽ toả sáng, tiền tài của nàng cũng sẽ cuồn cuộn mà đến.
"Vân nương, ngươi cứ hay nói đùa, mặt hàng trước kia sao có thể so với lần này. Xem ra ngươi có vẻ không muốn lắm, thôi ta cứ mang người đi cho xong."
"Đừng đừng...... Đỗ công tử muốn bao nhiêu?" Không có đứa nhỏ này không có lang sói, bất cứ giá nào nàng cũng phải có tiểu mỹ nhân này.
Sự xoi mói của bọn họ làm Tiêu Vũ Tình thật sự khó chịu. Nàng hận không thể xông lên cho bọn họ hai cái tát, bất đắc dĩ hai tay lại đang bị trói, miệng cũng bị nhét vải nên chỉ có thể giương mắt nhìn. Từ lời nói của bọn họ nàng cũng đại khái biết nơi này là chỗ nào, kỹ viện cổ đại không hiểu sẽ thế nào?
"Một câu thôi, một vạn lượng." Đỗ Giai Trạch giở thói tham lam.
Vân nương cắn răng:"Được, một vạn lượng thì một vạn lượng. Nàng ta không có phiền toái gì chứ?" Thoạt nhìn xuất thân không tồi, lại còn là nữ giả nam. Không phải là tiểu thư nhà giàu hoặc là tiểu thư nhà quan lại chứ?
Cái gì? Một vạn lượng? Bổn tiểu thư mà chỉ trị giá một vạn lượng sao? Ta tốt xấu gì cũng là người thừa kế đế quốc Lăng thị nha, giá trị phải lên đến hơn một ngàn triệu. Vũ Tình phẫn hận nhìn chằm chằm hai kẻ mang ý đồ xấu trước mặt.
Vân nương tươi cười tiễn bước Đỗ Giai Trạch, lại cởi trói cho Vũ Tình và Lam Nhi, thỉnh thoảng còn tán thưởng:"Chậc chậc, cô nương thật sự rất xinh đẹp, mama ta cũng coi như là gặp cũng không ít người, thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua nữ hài tử nào xinh đẹp như vậy." Cũng phải thôi, chính mình cũng là một người đẹp nổi tiếng gần xa, bây giờ đã là một bà già bị năm tháng thúc giục làm sao so với được với những cô nương tươi mới khả ái mấy năm nay.
"Đa tạ đã khích lệ." Vũ Tình tùy ý nói lấy lệ.
Vân nương bị thái độ lãnh đạm của nàng làm giật mình. Đã vào đây nếu không phải là kêu cha gọi mẹ thì chính là tìm cái chết. Làm gì có ai có thể ung dung trấn định như vậy. Trên người toả ra khí chất cao quý mà không phải người bình thường có thể có. Loại thản nhiên lạnh lùng này càng có thể hấp dẫn những nam tử có mới nới cũ, thường thường cứ không chiếm được lại càng trân trọng. Vụ làm ăn một vạn lượng này rất đáng giá.
"Cô nương, ngươi tên là gì?"
"Tiêu Vũ......" Không nói cho nàng tên thật vẫn tốt hơn, Chính Hiên nhất định đang tìm ta khắp nơi, không thể để bị hắn tìm được, nếu không nhất định sẽ bị bắt trở về.
"Tiêu Vũ, tên rất hay." Chiêu bài của nàng chính là Yên Vũ lâu, đã có một Lãnh Yên lãnh diễm vô song, tên của cô nương này lại trùng hợp có một chữ 'Vũ' như vậy, xem ra thật sự là ý trời đây!"Đã vào đây rồi thì chúng ta về sau chính là người một nhà, ngươi cứ ngoan ngoãn mà thay mama làm việc cho tốt, mama ta sẽ không bạc đãi ngươi ."
"Không được!" Lam Nhi chắn trước mặt Vũ Tình:"Ngươi không được bắt tiểu thư nhà ta làm cái loại chuyện này, Lam nhi tình nguyện...... tình nguyện thay thế tiểu thư." Chỉ cần có thể cứu tiểu thư, bất luận phải hy sinh cái gì cũng đều đáng giá .
"Ngươi......" Vân nương trợn mắt nhìn về phía nàng, lại bất ngờ phát hiện nha đầu này bộ dạng cũng rất được, nếu đem so sánh với Lãnh Yên thì cũng không hề kém. Điều làm người ta kinh ngạc chính là nàng cư nhiên lại nhìn thấy ở Lam Nhi bóng dáng cố nhân.(vio:người quen cũ) Đó là một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, là người đứng đầu thiên hạ tứ đại hoa khôi năm đó. Nhưng sau đó lại vì tình mà đau khổ, bỏ đi đến nay không rõ tung tích.
"Lam Nhi, ta không cho ngươi làm như vậy." Người cổ đại không phải coi trọng nhất là trong sạch gì đó, danh dự giả dối hư ảo gì đó sao? Nếu nàng thực sự để cho Lam Nhi làm như vậy thì Lam Nhi sau này làm sao còn có thể sống nổi."Vân nương, ta có thể đáp ứng ngươi, bất quá ngươi phải đồng ý với ta ba điều kiện."