"Ha ha...." Thiết Bổ Thiên cũng không hề nói rõ ràng, chỉ cười một tiếng không rõ ý tứ hàm xúc ra sao, sao: "Ngay cả ngươi... cũng coi thân nhân của mình là quan trọng nhất...."
Lan Mai Tiên bán rẻ đệ tử của mình, chí là vì gia tộc của nàng, thân nhân của nàng.
"Ta chỉ có chút thương tâm, cũng không trách nàng, thật đó." Thiết Bổ Thiên mỉm cười chua xót, nép mình vào trong lồng ngực Sở Dương, nghe tiếng tim đập hữu lực, thầm nghĩ: Thật sự không thể trách nàng, nếu có một ngày Sở Dương và hài tử gặp nguy hiểm, ta cũng sẽ vì thân nhân của mình mà liều mạng...."
Trong lòng nàng chua xót nghĩ: Sư phụ, ta không trách ngươi. Chúng tađ ều là nữ nhân! Chỉ là, ngươi không nên để bọn hắn giết Ảnh Tử!
"Ngươi không thể nán lại đây phải không?" Thiết Bổ Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, ta chỉ có nán lại một tháng thời gian. Nhất định phải rời đi. Lần này, ta tạm thời khai mở thông đạo, chỉ có hai tháng thời gian thông hành." Sở Dương hít thật sâu một hơi: "Nếu muốn quay trở, chỉ sợ... phải đợi tới khi thông đạo Cửu Trọng Thiên hoàn toàn khai thông."
"Ừm...." Thiết Bổ Thiên ừm một tiếng, từ trong lòng hắn giãy ra, ngồi xuống ghế, Sở Dương cũng ngồi xuống đối diện với nàng...
"Ngươi... thật sự muốn ở lại đây?" Sở Dương thử hỏi.
Thiết Bổ Thiên khẽ gật đầu: "Đây chính là cơ nghiệp mà chúng ta cùng đốc sức dựng nên, cũng là giấc mộng của đời đời tổ tiên ta.... Trong thiên hạ này, trước khi có người thích hợp thay thế ta, ta sẽ phải ở nơi này!"
Nàng khẽ cười: "Sở Dương, nếu ta đi theo ngươi, ta có thể làm gì?"
Sở Dương đột nhiên bật cười.
Với tu vi của Thiết Bổ Thiên hiện giờ, nếu thật sự trở về với mình, nàng cũng không thể giúp mình được gì, chỉ có thể nhận sự bảo hộ của Sở gia, còn mình, vẫn phải bước chân vào giang hồ, hoàn thành giấc mộng của mình.
Nếu là như vậy, Thiết Bổ Thiên ở nơi này, và ở Sở gia, đối với mình, có gì khác biệt? Đều là chờ đợi cả thôi.
Nhưng đối với bản thân Thiết Bổ Thiên mà nói, ý nghĩa là hoàn toàn bất đồng.
"Ta có một giấc mộng." Thiết Bổ Thiên mỉm cười: "Ta muốn thiên hạ này, dưới sự trị vì của ta, vĩnh viễn không có thê nhi li tán! Vĩnh viễn không có chiến hỏa tiêu yên! Vĩnh viễn không có bi thương rơi lệ! Vĩnh viễn không có oan khuất mà chết! Vĩnh viễn không có người đói khổ lạnh lẽo!"
"Ta muốn con dân của ta, phải vui vẻ khoái hoạt! Ta muốn trong cương thổ của ta, bình an tường hòa! Ta muốn Hạ Tam Thiên này, khắp nơi đều vui vẻ!"
"Đây là giấc mộng của ta!"
Trong mắt Thiết Bổ Thiên tỏa ra hào quang: "Sở Dương, ngươi biết không, từ khi ta trở thành Bổ Thiên Thái Tử, ngày đêm gian khổ rèn luyện, khiến cho ta hoàn toàn lột xác trở thành một đế vương chân chính." Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Ta thích ta hiện tại."
"Ta yêu Thiết Vân của ta!"
"Ta yêu con dân của ta!"
Nàng quay đầu lại, thâm tình chăm chú nhìn Sở Dương: "Có lẽ, làm nữ nhân của ngươi, ta không thể tốt nhất. Nhưng ta... làm vị hoàng đế này, ta cho rằng ta... làm rất tốt!"
Sở Dương hít thật sâu một hơi, nhìn quang huy trên mặt Thiết Bổ Thiên, không khỏi có chút nghiêm nghị kính trọng, hít sâu một hơi, nói: "Làm nữ nhân của ta, ngươi cũng rất tốt, rất tốt."
Thiết Bổ Thiên khẽ nở một nụ cười.
Hiện tại nàng mặc chính là đế vương nam trang, nếu đổi lại là nữ trang, nụ cười này nhất định sẽ toát lên vô tận quyến rũ.
"Cho nên, Sở Dương, Tiểu Điềm Điềm của ngươi, cùng Thiết Bổ Thiên trên triều đình, là hai người! Tiểu Điềm Điềm có thể vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, để ngươi muốn làm gì nàng cũng được, bất kể như thế nào, Tiểu Điềm Điềm chỉ là một nữ nhân có trượng phu, nàng chỉ có thể dùng tất cả những gì nàng có, dùng thân thể của nàng, dùng tình ý của nàng, cố gắng khiến cho nam nhân của nàng cao hứng, khoái hoạt. Cho dù nàng phóng đãng trước mặt nam nhân của mình, đó cũng là một bổn phận của thê tử."
"Nhưng Thiết Bổ Thiên lại khác với Tiểu Điềm Điềm. Thiết Bổ Thiên muốn dùng tất cả năng lực của hắn, tất cả trí tuệ của hắn, khống chế quần thần, dùng tất cả thủ đoạn, vì thiên hạ con dân mà mưu cầu hạnh phúc!"
Thiết Bổ Thiên lại đứng lên, đi tới trước mặt Sở Dương, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy hông hắn: "Là nữ nhân, ta chỉ nghe nam nhân của ta... Cho nên nam nhân của ta muốn ta làm gì, thì ta sẽ làm như thế đó. Kể cả những chuyện xấu hổ... Bởi vì ta là nữ nhân của hắn."
"Nhưng nếu là đế vương, ta muốn chịu trách nhiệm với con dân của ta, chịu trách nhiệm với cơ nghiệp của ta, đế quốc của ta.
Ta chỉ có thể quân lâm thiên hạ, thống ngự càn khôn!"
"Là nữ nhân, ta ôn nhu! Là đế vương, ta mạnh mẽ! Là người, ta không hối hận!"
Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng nói: "Sở Dương, ngươi hiểu ta không?"
"Ta hiểu!" Sở Dương nhìn khuôn mặt Thiết Bổ Thiên, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác sùng kính.
Đây là một người chân chính!
Người chân chính, so với nam nhân chân chính, và nữ nhân chân chính thì hoàn toàn khác nhau.
Nàng có thể phân chia rõ ràng trách nhiệm của từng thân phận, nhìn thấu toàn diện bản thân, khi làm nữ nhân, nàng toàn tâm toàn ý làm nữ nhân, khi làm đế vương, nàng toàn tâm toàn ý làm đế vương!
Trong mấy ngày này, Sở Dương thế nào cũng cảm thấy Thiết Bổ Thiên hiện tại khác với trước kia, nhất là khi trên giường, không khỏi quá ngoan ngoãn rồi.
Hiện tại mới biết, nàng so với trước kia, cũng không hề thay đổi.
Bởi vì nàng biết, thời gian mình làm nữ nhân rất ngắn, cho nên nàng bỏ qua tất cả tự tôn, bỏ qua tất cả thân phận, chỉ làm một nữ nhân của mình!
Nhưng ra khỏi tẩm cung, hắn chính là đế vương!
Quân lâm thiên hạ!
Nữ nhân ôn nhu và yêu kiều kia, chỉ xuất hiện trước mặt một mình Sở Dương!
"Hiện tại có ngươi, trở thành nữ nhân của ngươi, cuộc đời ta đã toàn vẹn rồi." Thiết Bổ Thiên khẽ nói: "Không ai có thể hạnh phúc hơn ta!"
Sở Dương cười ha hả, nói: "Đúng! Ngươi là hạnh phúc nhất, ta cũng vậy!"
Thiết Bổ Thiên khẽ nở một nụ cười vui vẻ.
"Bất quá, cho dù ngươi lựa chọn ở lại đây, thì cũng phải gia tăng thực lực của ngươi một chút! Hiện tại ngươi là vương cấp tam phẩm. Ở Hạ Tam Thiên hiện giờ, vẫn không an toàn." Sở Dương trầm ngâm một chút: "Đến tối, ta giúp ngươi đề thăng một chút."
"Có hao tổn tu vi ngươi hay không?" Thiết Bổ Thiên hỏi tới vấn đề này đầu tiên.
Nếu như có ảnh hưởng tới Sở Dương, nàng thà không thăng cấp còn hơn.
"Ta chính là Cửu Kiếp kiếm chủ! Ta có chính là linh dược, hiểu không nha đầu?" Sở Dương khẽ nhéo má nàng một cái.
"Vậy là tốt rồi." Thiết Bổ Thiên đỏ mặt gật gật đầu.
Thật lâu sau, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa hỏi Tiểu Dương Dương một chút. Hắn... hắn dù sao cũng là huyết mạch Sở gia các ngươi. Nếu như... nếu như hắn nguyện ý, ngươi có thể dẫn hắn đi."
Trong thanh âm Thiết Bổ Thiên có vạn phần không nỡ.
Trong lòng Sở Dương chấn động, hắn hiểu được, là một người mẫu thân, Thiết Bổ Thiên nói ra những lời như vậy, phải thống khổ cỡ nào, phải chấp hi sinh lớn cỡ nào!
"Ta muốn làm hoàng đế!" Tiểu tử kia hoa chân múa tay, tức giận nói.
"..." Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên cả mặt nổi gân xanh.
"Vì sao?" Sở Dương hỏi. Hắn biết đứa nhi tử nhân tiểu quỷ đại này nhất định là có lý do của mình.
"Quân lâm thiên hạ, ân huệ phát khắp chúng sinh!" Hai mắt tiểu tử kia sáng lên: "Uy phong cỡ nào!"
"Uy phong?" Thiết Bổ Thiên thật hết chỗ nói rồi.
"Đương nhiên, quan trọng nhất là...." Tiểu tử kia hừ hừ: "Tam cung lục viện 72 phi, hậu cung 3000 mỹ nữ...."
"Ta đánh chết ngươi!" Còn chưa dứt lời đã bị Thiết Bổ Thiên cùng Sở Dương một trái một phải đánh vào mông!
Tiểu tử kia rống lên thảm thiết.
Đợi đến khi Sở Dương cùng Thiết Bổ Thiên đi ra ngoài, Sở Dương quay đầu nhìn lại thì thấy ánh mắt nhi tử long lanh nhìn mình, trong lòng Sở Dương kích động, bước nhanh trở lại, hôn hai cái thật mạnh lên khuôn mặt mập mạp của hắn.
"Phi phi phi... ghê tởm." Tiểu tử kia luống cuống tay chân lau mặt.
Sở Dương cười ha ha, lại nhéo nhéo mã nhi tử một cái rồi mới đi ra ngoài.
Tiểu Thiết Dương xao xoa mặt mình, nhìn Sở Dương đi ra ngoài, trong mắt toát lên một vẻ quyến luyến thân thiết, thầm nghĩ. Nếu ta không tiếp nhận trọng trách của mẫu thân, nàng làm sao có thể hạnh phúc?
Toàn bộ thiên hạ, có thể khiến mẫu thân ta hạnh phúc, cũng chỉ có một mình phụ thân ta mà thôi.
Chỉ có để ta thay thế mẫu thân, nàng mới có thể đi hưởng thụ hạnh phúc của nàng.
Về phần ta... Tương lai sinh một nhi tử xong, ta cũng đi, đi tìm phụ thân mẫu thân...
Tuy Sở Dương không biết trong lòng tiểu tử kia lại nghĩ nhiều như thế, nhưng cũng hiểu được tâm ý của đứa nhi tử này.
"Trước tiên cứ để nhi tử theo ngươi đi." Sở Dương cừoi ha hả, vuốt vuốt mũi, cảm thấy có chút thua thiệt, lại nói: "Bất quá, khoảng một năm sau, thông đạo Cửu Trọng Thiên khai mở, ta đẫn hắn trở về Thượng Tam Thiên nhận tổ quy tông, đương nhiên, trở lại Thiết Vân, hắn vẫn là Thái tử trữ quân. Sau này thông đạo mở ra, chúng ta đi lại cũng thương xuyên hơn."
Thiết Bổ Thiên gật gật đầu: "Được rồi." Trên mặt lại lộ ra một vẻ quẫn bách, hiển nhiên lại nghĩ tới vị sư tỷ kia của mình... Cái này, muốn tránh cũng không tránh được rồi...
Thật không biết khi gặp mặt,... nên xưng hô thế nào.
Trong lòng đang rối rắm thì nghe Sở Dương nói: "Đúng rồi, sau này ngươi gặp mẫu thân ta...A!
Còn chưa nói xong, đã bị Thiết Bổ Thiên vừa xấu hổ vừa tức giận, hung hăng đá cho một cước, không khỏi gào rống thảm thiét.
Chỉ thấy Thiết Bổ Thiên đi như bỏ chạy, nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang, nhìn cước bộ, rõ ràng là bối rối vô cùng...
Sở Dương cười ha ha.
Buổi tối.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Thiết Bổ Thiên nhìn trong tẩm cung bỗng nhiên có thêm ba cái bồn tắm thật lớn, có chút khó hiểu. Lại nhìn thấy tất cả đều là nước ấm, hơi nước bốc lên nghi ngút, đầu óc càng thêm nghi hoặc.
Cho dù là tắm rửa, một cái bồn tắm lớn như vậy cũng đủ rồi.
Nào. Điềm Điềm, đêm nay, hai ta uống một chút rượu." Sở Dương lấy ra một cái bầu rượu, hai chén rượu, tiếp đó rót đầy chén.
Thiết Bổ Thiên có chút mơ hồ, cái bầu rượu này chỉ lớn bằng nắm tay, hẳn là là loại bỏ túi, hai chén rượu kia, cũng chỉ lớn bằng đầu ngón tay thôi.
"Bệ hạ, mời." Sở Dương thực kính cẩn nâng chén rượu lên.
"Ừm, coi như ngươi có chút nhãn lực." Thiết Bổ Thiên bày ra bộ dáng hoàng đế, ngông nghênh càm lấy chén rượu, một hơi cạn sạch. Nhíu mày, chén rượu này quá bé, gần như không cầm được. Rượu bên trong cũng chỉ có hơn mười giọt.
Đang suy nghĩ, đột nhiên trong đan điền bốc lên một cỗ nhiệt khí, trong nháy mắt đã truyền đi tứ chi bách hải, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cả người nóng muốn chết.
Hoàng đế bệ hạ nổi igận: "Ngươi ngươi... ngươi lại cho ta uống xuân dược?"
"Xuân dược?" Sở Dương trợn mắt líu lưỡi: " Ta hạ xuân dược ngươi làm gì?"
Đây chính là rượu cuả Tuyết Lệ Hàn. Sở Dương sợ Thiết Bổ Thiên chịu không nổi mới dùng Sinh Mệnh tuyền thủy pha loãng một chút.
"Chỉ là cái này... làm sao có thể như vậy?" Thiết Bổ Thiên còn chưa nói dứt lời đã mở trừng hai mắt mà nhìn. Nhìn thấy trên cánh tay mình, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tạp chất bị bài tiết ra ngoài, mùi tanh hôi bốc lên.