Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 566: Trong nháy mắt, chính là sinh tử kiếp!

"Không nên ép ngươi động thủ? Mọi người đều khó nhìn mặt nhau? Ha ha...." Một bạch y nhân bỡn cợt, điềm nhiên nói: "Bản thân ta lại muốn xem xem, ngươi mà có sao có thể khiến chúng ta khó nhìn mặt. Không ngờ dám uy hiếp Lệ gia chúng ta, đến lão phu cũng phải bội phục lá gan của ngươi đó!"

"Đúng! Chỉ bằng vào một câu đó của ngươi, cũng là tử tội rồi!" Mọi người bên cạnh ngắt lời: "Chúng ta vốn không muốn đối phó các ngươi, không nghĩ tới các ngươi lại nói năng lỗ mãng như thế!"

Rõ ràng là bọn hắn chặn đường cướp bóc, hiện giờ không ngờ lại biến thành người ta đắc tội bọn hắn nên bọn hắn mới động thủ. Chỉ trong nháy mắt đã nắm lấy đạo lý trong tay!

"Thật sự là đổi trắng thay đen..." Sở Dương phẫn nộ, nghẹn khuất nói: "Trên đời này còn có thiên lý sao?"

"Ở Tây Bắc này, Lệ gia chúng ta chính là thiên lý!" Một bạch y nhân cười hắc hắc, vung tay lên: "Lên! Xử lý bọn chúng!"

Năm sáu bạch y nhân đồng loạt lao lên.

Năm sáu vị chí tôn này đối phó hai chí tôn nhát phẩm, quả thực là quá dư dả rồi, huống chi còn có nhiều người như vậy lược trận? Hù thôi cũng đủ chết rồi!

Không chỉ lược trận, còn có ba bốn vị chí tôn rảnh rỗi hợp lực tạo thành một khí trường, che chắn toàn bộ thanh âm đánh giết ở nơi này, tuyệt đối không để hai đám người còn lại biết được nơi này đang chiến đấu.

Nếu không, bọn hắn chạy tới đây trợ giúp... Thì chẳng phải là mất hết cơm cháo sao?

Hai vị chí tôn đang cá cược. Một người cá hai người chống cực nhiều nhất mười hơi thở. Một người thì cực lực tin tưởng: Trong tám hơi thở thôi!

Quả nhiên không ngoài sở liệu.

Sở Dương cùng Vạn Nhân Kiệt kiệt lực chống đỡ, kiệt lực chửi mắng, kiệt lực chạy trốn. Nhưng... chẳng mấy chốc đã thương thế đầy mình. Bị mấy vị chí tôn liên thủ đánh giết, hai người ngay từ ban đầu đã không có lực hoàn thủ...

"Phanh!" Vạn Nhân Kiệt trúng một chưởng, miệng phun máu tươi, bay lên không trung.

Một bạch y nhân bay lên, vỗ hai chưởng cường liệt vào hậu tâm Vạn Nhân Kiệt, lúc rơi xuống đất, thân thể Vạn Nhân Kiệt khẽ co giật hai cái rồi bất động.

Tiếp đó, bạch y nhân kia đoạt lấy cái bao trên lưng Vạn Nhân Kiệt, ướm ướm trong tay một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hài lòng.

"Đại ca...." Sở Dương bi phẫn gào thét xông tới, nhưng nửa đường đã bị trúng ba quyền, tiếp đó bị một cước đá bay, lại lĩnh thêm hai chưởng, lúc rơi xuống đất, đã gần như không còn nguyên vẹn hình người nữa rồi...

Run rẩy hai cái, lẩm bẩm: "Ta thành quỷ... cũng không...."

Mất đi khí tức.

Nấp gần đó, bốn vị hình lại trong mắt như phun ra lửa, định lao ra, nhưng lại bị đám người Ngụy Vô Nhan giữ chặt lại: "An tâm đi, chớ vội! Đây chính là kế hoạch của bọn họ, há có thể dễ dàng chịu chết như vậy?"

Một vị hình lại cả giận nói: "Thả con mẹ ngươi ra, tu vi bọn họ chỉ là chí tôn, hiện giờ chiến đấu, nửa điểm giả trang cũng không có, chính là thương thế hàng thật giá thật, làm bộ nào có thể như vậy?"

Trong lòng đám người Ngụy Vô Nhan kỳ thật cũng rất lo lắng, nhưng vẫn có một loiạ tâm lý tín nhiệm vô hạn, sống chết kéo bốn vị hình lại lại.

Bên kia.

Hai cái bao đã được mở ra, khoảng hai mươi khối tử tinh ngọc tủy tỏa ra hào quang khiến người ta mê đắm, lộ ra trước mặt mọi người.

Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ mê say.

"Khụ, chỗ ngọc tủy này, lão phu chỉ lấy bốn khối, không nhiều quá chứ?" Bạch y nhân cầm đầu xuất thủ như gió, đã đoạt lấy bốn khối lớn nhất, ra vẻ đạo mạo nói: "Còn lại các ngươi tự chia đi."

Mọi người đều bĩu môi.

Tổng cộng có bao nhiêu? Ngươi còn " chỉ" lấy bốn khối?

Chúng ta chỗ này có ba mươi sáu người, mà ngọc tủy lại chỉ có hai mươi khối.

Ngươi lấy một phát bốn khối, chúng ta làm thế nào giờ?

"Khụ, nếu đại ca chỉ lấy bốn khối, tiểu đệ cũng không lấy hơn." Một bạch y nhân khác nói: "Ta lấy ba khối là được rồi."

Lập tức có người phản đối: "Nhị ca, sao ngươi vô sỉ như vậy, Đại ca chính là người đứng đầu, hắn lấy bốn khối cũng đúng, nhưng ngươi bằng gì mà lấy ba khối?"

Vị nhị ca này nói: "Chỉ bằng các ngươi đều gọi ta là nhị ca, được chưa?"

Mắt thấy vị nhị ca này lại lấy mất ba khối,, người vừa lên tiếng tức giận nói: "Nếu nhị ca lấy ba khối, ta là lão tam, đương nhiên cũng không thể nhiều hơn nhị ca, ta cũng lấy ba khối."

Ngay sau đó, mấy bàn tay đã đồng loạt chặn lại: "Ngươi tinh ăn quá đó."

Lập tức lao vào tranh nhau, chỉ trong phút chốc, ngọc tủy trong hai cái bao đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại hai cái vỏ trống rỗng bay lên không trung...

Có bảy tám vị chí tôn hạ thủ chậm, không sơ múi được mảnh vụn nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Ai? Ai cầm? Giao ra đây!" Lập tức, bảy người đều nổi giận lôi đình, trong đó còn có mấy vị vừa giao thủ, cảm thấy có chút thua thiệt: Không ngờ để chúng ta làm việc không công? Một cọng lông cũng không để lại cho chúng ta?

Lập tức có tiếng cười, có tiếng tranh cãi, mọi người ầm ĩ không ngừng.

Bên cạnh, hai mươi vị cao thủ thánh cấp nhìn nhau. Chí tôn mà cũng phải công toi một bận, xem ra mấy người chúng ta càng không có phần. Nhịn không được đều có chút buồn bã, tiếc nuối.

Nhưng trên đời này, làm gì có công bằng? Nhìn mấy vị chí tôn đỏ mặt tía tai chia của, cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn thôi. Mình ngay cả một câu hò hét cũng không có tư cách.

Đúng lúc này, một đạo bạch quang đột nhiên lóe sáng!

Đạo bạch quang này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, mọi người vừa mới giết cường địch, đoạt được bảo vật, chính là thời điểm cao hứng phấn chấn, còn có một chút nghẹn khuất khi không được chia bảo vật...

Ai ngờ phái sau lưng lại có kẻ tập kích bất ngờ!

Hơn nữa, trong vòng mười dặm xung quanh nơi này cũng không có người nào khác...

Ai có thể dự đoán được, hai cỗ thi thể chết thẳng cẳng kia lại bật dậy làm khó dễ?

Sở Dương còn chưa đứng dậy đã lấy ra Cửu Kiếp kiếm, tiếp đó nhanh chóng xông tới. Trong thời gian chưa tới một cái nháy mắt. Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang, Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương, Thâm Mai Bất Cải Lăng Duệ Chí, Nhất Tụ Phong Vân Tiện Thị Hoàng, Huyên Hách Tuyên Cổ Nhất Kiếm Phong, Tung Hoành Phong Vân Các Tây Đông....

Nói ngắn gọn, trong khoảng thời gian đó, có thể tung bao nhiêu kiếm chiêu thì tung bấy nhiêu.

Mục tiêu là đám chí tôn.

Bên kia, Vạn Nhân Kiệt đột nhiên vùng dậy, thần kiếm, Âm Dương kiều! Xuất thủ, mục tiêu là đám thánh cấp.

Vừa thấy Âm Dương kiều, một kiếm Âm Dương kiều! Quân gặp Âm Dương kiều, liền bước Âm Dương kiều!

Còn có một bóng đen nửa thực chất cũng vác một thanh trường kiếm đen kịt, giống như u hồn vọt ra, chính là kiếm linh. Vào giờ khắc này, nó cũng dùng bản thể để tham gia chiến đấu rồi.

Vừa vặn, toàn bộ khu vực đã bị mấy vị chí tôn hợp lực bố trí ẩn giấu khí tức! Bất cứ thanh âm nào cũng không thể truyền ra ngoài.

Nếu như mấy vị chí tôn này biết trận thế mình bày ra, lại tiện cho người khác giết mình, chỉ sợ có chết rồi cũng tức tới đội mồ sống lại, chết một lần nữa.

Đột biến sát nách!

Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương đã vô thanh vô tức tấn công như cuồng phong bão táp. Phốc phốc phốc, liên tục bảy người biến thành hai nửa dưới kiếm hắn. hắn đã vọt tới giữa đám người rồi nhưng vẫn không hề ngừng lại, mà tiếp tục đánh về phía trước.

Nháy mắt, ống tay áo rung lên, một đám vụ khí vô sắc vô vị bay sang hai bên, mục tiêu tinh chuẩn, trái phải sáu vị chí tôn, lỗ mũi bị đám vụ khí này xộc vào... Họn hắn đang thở hồng hộc mặt đỏ tía tay tranh luận, đối với loại khí thể vô sắc vô vị này quả thực quá mất cảnh giác...

Ngay sau đó, thân thể u hồn của kiếm linh cũng vừa vặn xông tới nơi này, phốc một tiếng, lợi dụng thần hồn chi lực đặc biệt phong trụ miệng mũi sáu người này. Tiếp đó, một cỗ thần hồn chi lực khác trùng kích vào, chia thành sáu đạo, phá hư đại não sáu người, trong nháy mắt đã trùng kích đầu lâu sáu người nát thành bã đậu..

Phốc phốc phốc...

Huyết quang tung tóe, lại hai vị chí tôn bị Sở Dương chém eo, Sở Dương đã xông tới trước người vị lão đại kia. vị lão đại này vừa mới giật mình bừng tỉnh, phát hiện địch nhân thì kiếm phong mang theo máu tươi đã đâm tới trước mắt.

Hết hồn liều mạng lui về phía sau, Sở Dương đuổi riết theo không bỏ như hình với bóng. Kiếm quang vẫn lăng lệ như cũ! Nhưng thần quang trong mắt hắn, so với liếm quang càng hung hiểm ,vô tinh fhơn!

Kiếm quang chợt lóe, vị lão đại này không kịp hét lên, trước tiên xuất kiếm. chỉ cần có thể đỡ một chiêu là có thể cảnh báo đám người xung quanh! Hắn khong tin, mình liều mạng trọng thương lại không đổi được một chút thời gian ấy.

Nhưng hắn thủy chung không thể thành công!

Ba một tiếng, trường kiếm của hắn đối diện với Cửu Kiếp kiếm, vỡ vụn giống như đậu hũ, mũi kiếm nhân cơ hội hung hăng đâm vào lồng ngưc hắn. Kiếm khí cuồng bạo xông vào, chỉ nháy mắt đã xoắn nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn.

Thân thể hắn mềm nhũn, ngã xuống, miệng há hốc, tựa hồ muốn kêu lớn, nhưng hắn đã không kêu ra tiếng nữa rồi.

Trong mắt chỉ có hối hận vô tận, cuối cùng thần trí cũng nói cho hắn biết, hai người này chính là người của Lãng Nhất Lang... Thì ra đây là một trường quỷ kế...

Mình sao lại bị lừa một cách ngu ngốc như vậy...

Thế công của Sở Dương không hề dừng lại, hắn lấy thế lôi đình sét đánh quay phắt lại, trường kiếm mang theo phong lôi, nháy mắt đã xông vào trong đám cao thủ thánh cấp.

Lúc này, Vạn Nhân Kiệt bạo phát một hồi liên tục giết mười một người. Còn có chín người, giờ phút này trên mặt đều lộ ra thần sắc sợ hãi muốn chết, mấy người đang muốn há mồm kinh hô...

Nhưng tiếng kêu còn chưa kịp phát ra, Sở Dương đã xông tới nhanh như một tia chớp, trường kiếm đâm thẳng vào miệng mấy người này giống như độc xà. Tiếp đó, cả đầu nổ tung, trường kiếm đã đâm vào miệng người khác...

Ba ba ba....

Mấy cái đầu đều nổ tung giống như dưa hấu. người cuối cùng vừa mới chạy được một bước, kiếm của Vạn Nhân Kiệt đã đâm vào hậu tâm , đồng thời kiếm của Sở Dương cũng xâm nhập vào cổ họng hắn.

Bên kia, thân hình sáu người kiếm linh khống chế lảo đảo, cổ họng ô ô rung động. Bọn họ là thảm nhất, mắt nhìn đám bộ hạ của mình chết oan chết uổng, nhưng mình lại trúng tiên thiên chi độc, lại bị một linh hồn quỷ dị phong bế miệng mũi, không phát ra được thanh âm.

Chỉ có thể bất đắc dĩ chờ chết....

Giờ phút này cũng đã tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cả đám phốc phốc ngã xuống, thân hình mền nhũn, không còn chút thanh âm nào nữa.

Quá trình này, từ lúc bắt đầu cho tới chấm dứt, được kiếm linh tính toán chuẩn xác, tuyệt đối không nhiều hơn thời gian một nửa cái nháy mắt.

Dùng thời gian chúng ta tính chính là nửa giây!

Ba mươi sáu vị cao thủ, liền biến thành ba mươi sáu cỗ thi thể!

Thứ nhất là kế sạch hợp lý, thứ hai là Cửu Kiếp kiếm sắc bén, thứ ba là bộc phát bất ngờ, thứ tư là độc vụ hung mãnh thứ năm là tu vi Sở Dương cao hơn những người này.

Mấy người này đều là nhất phẩm chí tôn, nhưng Sở Dương lại là kiếm trung chí tôn có thể so sánh với tam phẩm chí tôn!

Một kích thành công!

Sở Dương vẫy vẫy tay.

Trên núi, đám người Ngụy Vô Nhan chạy tới như bay.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-1318/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận