Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 584: Sát Vân

Chờ Mạc Thiên Cơ nói xong, toàn bộ thư phòng đã lặng ngắt như tờ! Yên lặng tới mức một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.
Đổng Vô Lệ, La Khắc Vũ, Kỉ Chú, Tạ Đan Quỳnh nhìn Mạc Thiên Cơ như là đang nhìn thần tiên. Trong lòng thật lạnh, chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí dâng lên...
Rất độc! Quá độc ác! Rất...
Mồ hôi trên đầu La Khắc Vũ từng giọt rớt xuống.
Mẹ, kế sách cỡ nào...
Bản công tử cùng Mạc Thiên Cơ đấu nhiều năm như vậy, đến bây giờ còn không bị hắn đùa chết, quả nhiên là mệnh lớn... Cái kế sách này nếu dùng ở trên người ta, hiện tại La gia đã sớm bị diệt...
"Bọn muốn vu oan giá họa, chúng ta đơn giản liền tiến hành trước một bước!"
Mạc Thiên Cơ nói: "Cứ như vậy, chỉ cần ở phía trước bọn họ, cho dù là Ngạo Tà Vân bị ám sát, Ngạo gia cũng sẽ không lập tức tin là Tạ Đan Quỳnh làm. Chỉ cần có thời gian giảm xóc, chúng ta sẽ nắm lấy đại cục."

"Hay lắm!"
Mấy đại công tử một đầu mồ hôi lạnh, đồng thời giơ ngón tay cái lên: "Diệu kế!"
"Một khi đã như vậy, mọi người nên hành động đi."
Mạc Thiên Cơ cười rất là tao nhã, nói: "Chờ khi Sở Diêm Vương trở về, hẳn cũng đã là thời khắc tổng tiến công!"
"Tốt!"
"Chờ phong ba nhấc lên, đối với sản nghiệp dâng lên tậng miệng của mấy đại thế gia mọi người cũng không nương tay, cái này cũng không cần ta nhắc nhở."
Mạc Thiên Cơ mỉm cười, thần sắc đột nhiên nghiêm túc: "Bất quá, ta không hy vọng mọi người chúng ta đang ngồi ở đây lúc đó lại bị đối xử bất công."
"Nếu có, tin tưởng mọi người cũng sẽ không cao hứng. Nếu là vì phân chia lợi ích mà đánh nhau cũng không phải không thể xảy ra. Nhưng nếu có nội chiến thì dễ dàng bị đối phương lợi dụng..."
Mạc Thiên Cơ từng chữ một nói: "Nhắc nhở các vị, lúc đó cũng không còn là vấn đề chiến lợi phẩm, mà là sinh tử tồn vong của chúng ta!"
"Không tệ, cái này xác thực phải chú ý. Như vậy... Ai dám độc chiếm, ngầm chiếm ích lợi của nhà khác, chúng ta sẽ cùng nhau công kích!" Các vị công tử đều liên tục gật đầu, dùng sức gật đầu. Trong lòng đối với Mạc Thiên Cơ càng ngày càng bội phục.
Nói mấy câu, Mạc Thiên Cơ đã muốn định ra phương án, chế định phương hướng, chế định thực thi, thậm chí... Ngay cả đường lui cùng hậu hoạn có khả năng xuất hiệnđều tiêu diệt sạch sẽ.
Thương nghị đã định, mấy đại công tử như hỏa tốc ly khai Mạc gia. Tự mình đi bố trí đi. Mọi người đều là nhân tài, không một ai là kẻ ăn hại. Tạ Đan Quỳnh là kẻ đứng mũi chịu sào, lòng nóng như lửa đốt.
Mạc Thiên Cơ nhìn mấy người rời đi, một mình đứng đại môn Mạc gia, mỉm cười nói: "Sở Dương, ngươi trị thương cho muội muội ta, còn đem nàng đề cử làm môn hạ Chí Tôn, ta Mạc Thiên Cơ cảm kích tự đáy lòng; Tuy không thể hồi báo đồng dạng, nhưng đây là ta bắt đầu hồi báo cho ngươi!"
"Có lợi cho ngươi, có lợi cho ta, cũng có lợi cho mọi người, chẳng lẽ không phải chuyện vui mừng? Ngay cả có điều hy sinh, cũng không phải là không thể. Từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, kẻ vô tội đổ máu ngàn dặm, nếu việc gì cũng bận tâm đến kẻ vô tội, thế gian còn có chuyện làm được?"
Mạc Thiên Cơ áo trắng phiêu phiêu, vẻ mặt thản nhiên, nhìn mây trắng từ từ thổi qua thiên không, lẩm bẩm: "Đệ Ngũ Khinh Nhu... Hạ tam thiên không thể cùng ngươi giao thủ, ta rất kỳ vọng có thể dùng trí kế làm một hồi quyết đấu ở Thượng Tam Thiên... Nếu thực sự có một ngày như vậy, Mạc Thiên Cơ ta cho dù chết cũng sáng mắt."
"Bởi vì ta dù sao cũng cấp cái thế gian này một hồi quyết đấu đỉnh phong, trí mưu so đấu vạn cổ không suy! Ta tin tưởng, chỉ cần hai chúng ta đấu với nhau, sẽ trở thành một cái thần thoại..."
Hắn mỉm cười xoay người, chậm rãi đi vào: "Lúc này Mạc gia còn chưa đủ sức vọt vào Thượng Tam Thiên. Bất quá... cơ hội luôn có. Hơn nữa còn rất nhiều."
Thân ảnh cao to biến mất sau đại môn.
Kế sách của Mạc Thiên Cơ, làm cho cả giang hồ phút chốc tiến nhập một mảng gió thổi mưa giông trước cơn bão. Hắn giống như là một hòn đá nhỏ, ném và hồ nước yên tĩnh, nhưng có thể đem gợn sóng khuếch tán đến toàn bộ mặt hồ. Nguồn: http://truyenyy.com
Mưa gió nổi lên! Sấm sét nổi lên! Gió lốc nổi lên!
......
Ở thời điểm Mạc Thiên Cơ tính kế, Âu gia liên minh, cũng đang thương nghị.
Thời gian bọn họ hành động, tuy rằng trước Mạc Thiên Cơ, nhưng lại chậm một bước.
Dù sao cũng là bọn họ chủ động năn nỉ người ta gia nhập liên minh, mà Mạc Thiên Cơ lại dùng nguy cơ sinh tử đem mọi người trói thành một khối!
"Liên minh lần này, thứ nhất là vì tự bảo vệ mình, thứ hai là vì phách nghiệp!"
Âu Thành Võ hai tay đặt trên bàn, trầm trọng nói: "Các vị cũng rõ ràng tình cảnh khó khăn của chúng ta, Cố gia, Đổng gia, Tạ gia, La gia, Mạc gia quật khởi tạo nên thế trận không thể đỡ được! Mà chúng ta, chính là đối lập cùng bọn họ. Các gia tộc này thiên tài xuất hiện không ngừng... Các vị gia chủ, tình thế đã là chỉ mành treo chuông!"
Lời này khiến cho các đại gia chủ trầm tư.
Trong khoảng thời gian này, Cố Độc Hành ngang trời xuất thế, duệ ý kinh thiên. Đổng Vô Thương khí phách nghiêm nghị, quét ngang Trung Tam Thiên; Ngay cả La Khắc Địch cùng Kỉ Mặc cũng đột nhiên quật khởi, sớm đã làm bọn họ cảnh giác!
Giờ phút này, tin tức mấy tiểu tử đó cư nhiên có thể diệt sát Hoàng tọa lại từ trong miệng Âu Thành Võ nói ra, càng gia tăng sự kiêng kị của mọi người!
"Mọi người hẳn cũng biết, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, La Khắc Địch, Kỉ Mặc đều là anh em kết nghĩa! Cái này cũng nói lên bọn họ sớm đã câu thông cùng một chỗ. Mà lão đại bọn họ, chính là lấy lực một người, một tay đảo điên toàn bộ Hạ Tam Thiên, Sở Diêm Vương trí kế vô song!"
"Mà trận doanh bọn họ, còn có Thần Bàn Quỷ Tính Mạc Thiên Cơ! Nay, hơn nữa còn có Tạ Đan Quỳnh!"
Âu Thành Võ lại bỏ thêm một mồi lửa: "Các vị, nếu là đợi cho bọn họ phát triển, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết!"
"Nhưng cái này giang hồ loạn cục, một khi nhấc lên chỉ có thể tiến không thể lui!"
Gia chủ Lý gia Lý tuyệt cau mày, trầm tư , chậm rãi nói: "Bây giờ còn có thể bảo trì cân đối, một khi đánh vỡ cân đối, như vậy hoặc là trực tiếp quật khởi, hoặc là hoàn toàn tiêu vong, ngay cả cơ hội kéo dài hơi tàn cũng không có..."
"Có tiến không có lùi!"
Điền gia đến là một vị thanh niên công tử, mày rậm như mực, mắt tế như đao. Ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua, đó là một cỗ bễ nghễ sát khí, hắn chậm rãi nói: "Ta đã sớm muốn lĩnh giáo Đổng Vô Thương quét ngang Trung Tam Thiên... đến tột cùng có bản lãnh gì!"
"Dứt khoát công tử sẽ như nguyện. Tin tưởng, trận long tranh hổ đấu này, tất nhiên sẽ khiếp sợ thiên hạ!" Triệu gia chủ là một trung niên nhân phúc hậu, mỉm cười vỗ mông ngựa một cái. Điền gia thực lực mạnh hơn Triệu gia rất nhiều, hơn nữa hai nhà cách nhau không xa, Triệu gia luôn luôn ngưỡng mộ cuộc sống của Điền gia.
Điền Bất Hối hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Đổng Vô Thương đã nhận thức người khác làm lão đại, đã mất đi ngạo cốt! Nhân vật như thế, có tư cách gì cùng ta xưng long hổ!"
Đồ gia đúng là Đồ Thien Hào, hắn híp mắt, âm ngoan nói: "Không sai, Cố Độc Hành cũng như thế, đường đường truyền Trung Tam Thiên đệ nhất thế gia nhân, lại có thể nhận thức con kiến Hạ Tam Thiên làm lão đại! Quả thực là làm cho người ta cười bò. Cùng đám người này nổi danh, quả thực là sỉ nhục của ta! Không giết thì trong lòng phiền muộn khó tiêu!"
Tất cả mọi người đều yên lặng không nói, có người trong lòng lẩm nhẩm: Ngươi ở Định Quân Sơn bị người ta đánh cho thất bại thảm hại, sơm đã mất đi tư cách cùng nổi danh, còn cái gì đáng để sỉ nhục nữa…
Chẳng qua những lời này không thể nói đi ra.
Nhưng hai phần tử đại biểu cho hai đại thế gia càng nói, lại càng xúc tiến liên minh.
Mộng gia Mộng Lạc vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, lúc này chậm rãi nói: "Không sai, mấy nhà này không trừ, trong lòng chúng ta không thể yên tâm!"
Một thiếu niên mặc đồ đen che mặt ngồi ở giữa từ chối cho ý kiến nói: "Bất quá việc này phải tiến hành như thế nào? Muốn đảo điên thế trận và tự bảo vệ mình, cũng phải có kế hoạch cụ thế, nói suông cũng không thể làm cho bọn họ diệt vong."
Thiếu niên này là thế hệ này của Hắc Ma gia tộc! Không người nào biết hắn họ gì, tên gì, cũng không biết diện mạo. Nhưng hôm nay một câu vừa nói ra, tuy là thúc giục, nhưng cũng cùng lúc đắc tộc Điền Bất Hối, Mộng Lạc và Đồ Thiên Hào.
Ba người trợn mắt nhìn lại!
Thiếu niên hắc ma bỗng nhiên ngẩng đầu, thần sắc trong mắt cư nhiên giống như một mảng đêm tối, phát ra hào quayêu dị ng: "Không cần tức giận, chờ việc này xong, ta sẽ cho các ngươi tâm phục khẩu phục!"
Lúc này ngay cả Âu Độc Tiếu cũng hừ lạnh một tiếng.
Âu Thành Võ vội vàng hoà giải, thương nghị sự tình sau đó.
Mấy đại gia tộc này tụ cùng một chỗ, nếu Sở Dương lúc này biết được cũng sẽ cả kinh. Mười hai nhân vật phong vân của Trung Tam Thiên cư nhiên xuất hiện năm người ở đây! Hơn nữa toàn bộ là địch nhân!
Hắc ma ám trúc cô độc khách, độc sát thiên ky lệ hùng đồ, mặc đao thiên hào tà công tử, mộng lạc quỳnh hoa thiên bất như.
Nơi này, đã có Hắc Ma, Độc Sát, Thiên Hào, Mộng Lạc, Thiên Bất Như.
Mà bên Sở Dương trừ hắn ra cũng có Cô Độc Khách, Thiên Cơ, Mặc Đao, Quỳnh Hoa! Hơn nữa còn có Kỉ Mặc, Khắc Địch, đúng là thế lực ngang nhau, lực lượng ngang nhau!
Nhưng sự đối lập lúc này lại chắc chắn làm cho Sở Dương thở dài một tiếng. Kiếp trước mười hai vị nhân vật nổi danh, nhất thế này lại không thể cùng nhau tồn tại!
Tất nhiên có người đạp lên xương cốt nhau vị!
"Ngạo gia hùng cứ đệ nhất, Ngạo gia bất động, chúng ta động có ích lợi gì? Vạn nhất Ngạo gia ra tay tương trợ một bên, chúng ta chẳng phải là không công chịu chết?"
Triệu gia gia chủ Triệu Vô Cực đưa ra một cái vấn đề mọi người đều quan tâm.
"Đây đúng là vấn đề mọi người sắp thương nghị."
Âu Thành Võ cười hắc hắc, nói: "Muốn làm cho Ngạo gia điên cuồng xuất động, thật ra rất dễ dàng."
"Ngạo Tà Vân?" Thiếu niên Hắc Ma lông mi giương lên, trong mắt màu đen sáng rọi giống như tia chớp, đột nhiên phát ra.
"Không tệ, Ngạo Tà Vân!"
Âu độc cười thản nhiên nói: "Nếu là Ngạo Tà Vân đột nhiên chết đi, ta có mười phần nắm chắc giá họa cho Tạ Đan Quỳnh!"
Điền Bất Hối, Đồ Thiên Hào, Hắc Ma cùng Mộng Lạc đồng thời sáng lên!
Trung Tam Thiên thiếu niên cao thủ, Ngạo Tà Vân chặt chẽ chiếm cứ vị trí đệ nhất đã rất lâu, mọi người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, há có thể cam tâm bị Ngạo Tà Vân đặt ở dưới thân?
Nếu là có thể ném Ngạo Tà Vân đi, trong mọi người chẳng phải sẽ có người khác bước lên đỉnh?
"Kế hoạch này phiêu lưu rất lớn, nhưng một khi thành công, chính là tạo nên thế tất thắng." Âu Độc Tiếu ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người. Tất cả mọi người ngừng hô hấp một chút.
"Cần mọi người phối hợp như thế… như thế." Âu Độc Tiếu chậm rãi giải thích một lần. Tất cả mọi người ánh mắt sáng ngời, độc kế này quả thực là không chê vào đâu được!
Nhất thời gia tăng vài phần tin tưởng.
"Kế hoạch này gọi là Sát Vân!" Âu Độc Tiếu từng chữ một nói.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-584/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận