Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 963: Bày mưu tính kế

Mắng một trận, Dạ Thí Vũ cũng cảm thấy chán nản: "Ta thấy tên khốn Lan Nhược Vân kia liền chán ghét! Nhưng lão quái vật sau lưng tên khốn kia đúng là khó dây vào..."

Thở dài, nói: "Lần trước tên khốn nạn này không phải là bị Hộ Hoa Công Tử Diệp Mộng Sắc đánh gãy chân sao?

Sao lại lành nhanh như vậy! Thật là buồn bực..."Gia Cát Văn cười nói: "Lần trước người này mạnh đoạt dân nữ, bị Diệp Mộng Sắc gặp, sau khi biết được thân phận của hắn, vẫn đánh gãy hai chân của hắn, nhưng mà bởi vì đôi chân này, Diệp gia phải đền bù một vận tử tinh, mà Diệp Mộng Sắc cũng bị gia tộc cấm túc, không cho phép đi ra cửa."

Vẻ mặt Dạ Thí Vũ tỏ ra mơ màng nói: "Diệp Mộng Sắc mới đúng là nam nhân! Nam nhân như vậy, mới là lựa chọn tốt của đám nữ nhi chúng ta..."Gia Cát Văn méo miếng không nói được lời nào.

Sở Dương cùng Tử Tà Tình trao đổi ánh mắt một cái.

Thì ra, sau lưng tên Lan Nhược Vân này còn có một chỗ dựa lớn?

Khó trách tên khốn khiếp như vậy cũng có thể làm Lan gia Thất công tử.

Chỉ nghe Dạ Thí Vũ cảm thấy rất hứng thú nói: "Gia Cát huynh, ngươi nói lão quái vật kia cũng hơn sáu ngàn tuổi người, coi một tên khốn kiếp như Lan Nhược Vân là bảo bối để làm gì?"

Gia Cát Văn nhìn nhìn hắn kì quái: "Ngươi không biết sao?" Dạ Thí Vũ ngẩn ra: "Ta biết cái gì?"

Gia Cát Văn cười cười quái dị, nhìn xung quanh một chút, thò mặt qua, giảm thấp thanh âm xuống nói: "Nghe nói... Nhớ kỹ chẳng qua là nghe nói mà thôi: Lão quái kia ở hơn hai mươi năm trước âm dương không điều, tí nữa thì tẩu hỏa nhập ma... Từ nơi bế quan lao ra, đem mẹ của Lan Nhược Vân cường bạo... Không nghĩ đến, một phát dính luôn, từ đó cái thai lớn dần, thì có Lan Nhược Vân... Ngươi nói xem, lão già kia chưa từng lập gia đình, hơn sáu ngàn tuổi lại có được một đứa con trai ruột... Thì phải cưng chiều đến mức nào?"

Dạ Thí Vũ há to miệng, bộ mặt mặt tràn đầy khiếp sợ, thanh âm run rẩy nói không thành tiếng: "Hắn hắn hắn hắn... Hắn hơn sáu ngàn tuổi mà còn có thể làm phát có luôn sao..."

"Đừng có lên tiếng!" Gia Cát Văn nhắc một tiếng.

"Sợ quá! Sợ chết ta mất..." Dạ Thí Vũ liên tục vỗ ngực, ra vẻ vô cùng giật mình: "Con mẹ nó, con mẹ nó... Quá mạnh mẽ... Tuổi lớn như vậy mà vẫn được... Người như thế tuyệt đối là lựa chọn tốt cho nữ nhi chúng ta..."Không chỉ có hắn khiếp sợ; Mà Sở Dương cùng Tử Tà Tình ở trong bụi cỏ cũng rất khiếp sợ!

Hai người gần như mất khả năng nói chuyện.

Lại có thể có chuyện như thế này.

Khó trách tên Lan Nhược Vân này không kiêng kỵ chút nào như vậy, thì ra là có cha ruột sáu bảy ngàn tuổi. Nhưng ngay sau đó Sở Dương liên nghĩ tới 'Song hồn liên hệ, vạn lý đồng tâm' trên người Lan Nhược Vân; Cũng biết vị Chí Tôn này cưng chiều hắn đến mức nào.

Khó trách...

May mắn là mình không có giết, kể từ đó, sẽ để cho vị chí tôn sáu bảy ngàn năm tuổi kia đi tìm đám sói mà tính sổ đi...

Vừa nghĩ như vậy, Sở Dương nhìn có chút hả hê.

Ngay tại lúc này, có người nhanh chóng tới đây bẩm báo: "Tam thiếu, tìm được sơn động mà Hồng Vô Lượng đang ẩn nấp rồi, ngay ở dưới vách núi chỗ này, ở vị trí ngay gần trung gian."Dạ Thí Vũ cùng Gia Cát Văn đồng thời ngẩn ra.

Hai người cũng không có nhúc nhích.

Gia Cát Văn cười khanh khách nói: "Dạ huynh, lần này có thể là thời cơ tốt để Dạ thị gia tộc các ngươi giao hảo với Lãng Tổng Chấp Pháp, xin mời Dạ huynh hạ lệnh, tiểu đệ sẽ quan sát giúp đỡ."Dạ Thí Vũ cười hắc hắc: "Ta đâu dám cướp danh tiếng của Gia Cát huynh? Hay là Gia Cát huynh hạ lệnh đi, làm xong chuyện này sớm, chúng ta cũng có thể trở về sớm. Tiểu đệ đang muốn thấy khả năng bày mưu nghĩ kế cùng thần cơ diệu toán của Gia Cát gia tộc đây."Hai người cũng biết, trận chiến này vô cùng nguy hiểm.

Đối phương chỉ có một người, nhưng có tu vi Chí Tôn. Mặc dù hai nhà tới không ít người, thực lực vượt xa đối phương, nhưng nếu muốn bắt đối phương, không bỏ ra một cái giá thật nhiều là chuyện không tưởng!

Tại thời điểm này, thật nhiều thường thường chính là tổn thất lớn!

Tổn thất như vậy, đương nhiên phải tranh thủ kiếm người khác làm thay cho mình.

"Không không không, ngươi làm đi."

"Không không không, ngươi làm mới đúng."

Hai người đều cười thân thiết, đu có vẻ như đang thành thật với nhau, đều muốn đem công lao lớn này tặng cho đối phương.

Một lúc lâu sau không có kết quả, hai người đồng thời thở dài.

"Đáng tiếc tên Lan Nhược Vân tham dâm háo sắc lỗ mãng kia không có ở đây, bằng không, chúng ta sẽ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian." Dạ Thí Vũ nói một cách buồn bực.

"Tên khốn kia không biết chạy đi đâu rồi!" Gia Cát Văn tỏ vẻ đồng ý.

Lan Nhược Vân dẫn đội đến đây, mặc dù hai người chán ghét, nhưng cũng cảm thấy có một tên ngốc như vậy đi cùng, chỉ cần giựt giây một chút, liền kích động xông tới thì cũng không tệ, ít nhất cũng có thể tránh được tổn thất của mình.

Không nghĩ tới trong lúc mấu chốt như thế này, người của Lan gia lại mất tích tập thể.

Hai người tranh chấp không được, rốt cục đạt thành hiệp nghị: Có Gia Cát Văn chỉ huy, Dạ Thí Vũ đứng xem hỗ trợ. Người của Dạ gia và Gia Cát gia thống nhất do Gia Cát Văn điều hành, dựa theo thực lực tạo thành từng đôi, vô cùng công bằng.

Đánh giặc như thế quả thật chính là hành hạ, nhưng hai người cũng đã tính toán chi li.

Bọn họ không phải là so đo ai xuất lực, mà là so đo trong tương lai nhà nào có thể giữ lại nhiều thực lực hơn.

Đã có quyết định, Gia Cát Vân lập tức bắt đầu ra lệnh.

"Đây là một tòa đoạn nhai, hai bên không biết dài bao nhiêu, cho nên hai bên nhất định không có lối ra.

Động quật này ở đáy vực, đi lên mấy trăm trượng, thì rất cao, cho nên nhất định không có đường ra ở phía trên, nếu có đường ra duy nhất, nhất định ở phía sau núi. Tam trưởng lão, ngươi mang theo mấy người đến sau núi trước, cần ngăn ngừa tất cả những đường có thể ra, một khi phát hiện có người từ bên kia chạy trốn, lập tức chặn lại, lập tức truyền tín hiệu. Liều mạng, cũng không thể để cho người ta chạy trốn."Gia Cát Vân vừa ra tay, chính là chận hết đường lui của thầy trò Ngụy Vô Nhan.

"Dạ." Một người áo lam chắp tay tuân mệnh, vung tay lên, mang theo mấy người, rời đi nhanh như gió.

"Đến bên kia, chuẩn bị xong lập tức đáp lời." Gia Cát Văn dặn dò.

"Dạ."

Vị Tam trưởng lão này đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Dạ huynh, ngươi ra mấy người, khi ta ra lệnh một tiếng, gọt sạch những dây leo trên vách núi đá cho rơi xuống!" Gia Cát Văn nói: "Có thứ này, tất nhiên sẽ có quan. Chúng ta không biết ảo diệu bên trong, nhưng Hồng Vô Lượng nhất định biết, hơn nữa có thể linh hoạt vận dụng. Cho dù không có có quan, có những thứ này làm chỗ dừng chân, dưới loại tình huống này hắn có thể mượn lực, xê dịch né tránh sẽ nhanh chóng hơn chúng ta. Nên chém rụng trước!"

"Tốt."

Dạ Thí Vũ lần này thoải mái đáp ứng. Lập tức chuẩn bị người.

"Đối phương đang ở trong sơn động, chúng ta không quen địa thế. Dễ thủ khó công, cũng không biết bên trong có nguồn nước hay không, có bao nhiêu lương thực... Cho nên, khi cửa động hiện ra, phải đốt lửa trước, khói dầy đặc cuồn cuộn nổi lên, hỗn hợp có Mê hồn thuốc cùng khói độc, thổi vào trong sơn động đi."

"Tốt."

Trong bụi cỏ, Sở Dương âm thầm khen một tiếng: Diệu kế!

"Một khi bảo đảm khói dầy đặc có thể tràn ngập trong sơn động đến khi không thể nhìn thấy vật, mấy vị Chí Tôn trưởng lão lập tức chạy ào vào trong động. Bây giờ, các ngươi có thể dùng miếng vải đen che kín mắt, thích ứng trước với bóng tối." Gia Cát Văn quả quyết hạ lệnh.

"Dạ."

"Bây giờ, đợi Tam trưởng lão bên kia xác định đã chuẩn bị xong, chúng ta liền lập tức hành động." Gia Cát Văn an bài xong, quay đầu nhìn về phía Dạ Thí Vũ: "Dạ huynh còn bổ sung gì không?"

Dạ Thí Vũ nói có chút khâm phục: "Gia Cát huynh có thủ đoạn hay quá, ta cực kỳ bội phục."

Đây cũng là lời nói thật tâm.

Gia Cát Văn, thật sự nghĩ tới mọi mặt, chắn đường lui, đi trợ giúp, khói dầy đặc khói độc Mê hồn thuốc cùng cách vào trận, biết rõ đối phương sẽ không bị độc làm cho mê ngất.

Nhưng thành công sáng tạo một cái diệu kiến làm cho hai bên ngang hàng.

Bởi vì sương khói, hai bên đều không có thể thấy mọi vật, dưới tình huống như vậy chạy ào đi vào giao chiến mặc dù càng thêm nguy hiểm, nhưng là thành công triệt tiêu một phần địa lợi của đối phương.

Bởi vì đối phương cũng không có thể nhìn thấy mọi vật!

Dùng miếng vải đen che ánh mắt trước để quen với bóng tối, càng vô cùng tuyệt vời. Nếu không có thứ này, mới từ nơi sáng ngời chạy ào vào nơi tối đen, tất nhiên sẽ không thích ứng. Mặc dù loại không thích ứng này chỉ trong thời gian ngắn ngủn một cái chớp mắt, nhưng đối với chí tôn mà nói, nhưng cũng đã đủ để ra tay hơn ngàn lần...Hơn ngàn lần công kích cùng một người, là cảm giác gì?

Đối với Gia Cát Văn, Sở Dương càng ngày càng không dám khinh thường. Trong tương lai nếu xung đột với Gia Cát gia tộc, chưa chắc sẽ không cùng người này là địch, đến lúc đó, cần phải cẩn thận đối phó.

Tử Tà Tình cũng là thận trọng truyền âm nói: "Tên tiểu tử này, phải cẩn thận đề phòng."

Sở Dương yên lặng gật đầu.

Phương xa truyền đến một tiếng chim kêu kì quái, vang vọng thật lâu.

Gia Cát Văn chú ý lắng nghe, nhoẻn miệng cười: "Tam trưởng lão đã tìm được lối ra phía sau núi, cũng đã phong tỏa. Chúng ta lập tức bắt đầu hành động!"

Dạ Thí Vũ gật đầu, mông uốn éo, vung tay lên: "Chặt đám dây leo kia xuống cho ta!"

Mấy người giống như chim to phóng lên, áo đen như mực, tựa như che khuất ánh nắng, bay lên giữa không trung, bốn đạo bóng người liền hóa thành bốn cầu vồng nối trời đất! Bốn người này, ở cùng một thời điểm, thi triển cảnh giới cao nhất của kiếm thuật là nhân kiếm hợp nhất, nhằm về phía vách đá.

Đám dây leo này không biết có chất lượng ra sao, nhưng vẫn phải cẩn thận tốt nhất. Lỡ như chúng cực kì cứng rắn, một kiếm chém không đứt, thì có thể hỏng mất việc lớn.

Mọi người trong Gia Cát gia cũng bay lên, vừa bay vừa sử dụng đao kiếm, vô số đại thụ bị chém ngã, sau đó mỗi người khiêng một thân cây lớn như một tòa núi nhỏ nhảy xuống, chỉ chờ dây leo rơi xuống, liền lập tức đốt lửa.

Ba vị Chí Tôn cao thủ đứng chắp tay ở bên cạnh hai vị công tử, trên mắt buột vải đen, đứng im lặng, sẵn sàng xông lên.

Tình thế khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Dạ Thí Vũ cười lên một tiếng: "Gia Cát huynh, chúng ta cũng đi xuống, nơi này cách quá xa, ta muốn nhìn xem, kẻ mà hai ngàn năm trước đánh bại Cuồng lãng thao thiên Nhất Lang ở trên tình trường là Hồng Vô Lượng, thì có hình dạng như thế nào."

Gia Cát Văn gật đầu cười cười.

Hai người nhảy lên, cũng nhảy xuống đoạn nhai.

Ba vị chí tôn theo sát xuống.

Ở trên vách núi đá, rốt cuộc đã không có người.

“Chúng ta nên đi xuống, từ cách những người này nói chuyện, bọn họ cũng không biết sư phụ của Ngụy Vô Nhan đã muốn trúng Tử Tinh Thủ mấy trăm năm rồi... Một khi những người này ra tay, tất nhiên là dùng toàn lực. Chậm, chỉ sợ không kịp cứu.” Sở Dương truyền âm nói.

“Không sao.” Tử Tà Tình hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh ở phía dưới, thản nhiên nói:“Nếu muốn ban ơn huệ, vậy phải ban ở lúc quan trọng nhất. Làm cách nào ban ơn, hơn nữa làm cho cả đời người ta ghi nhớ, cũng là một môn học, chuyện này, ngươi phải học.”.

“Ngươi ra tay ở thời điểm hắn không có nguy hiểm đến tính mạng, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho hắn cảm kích ngươi, bởi vì hắn còn chưa cảm thấy tử vong khủng bố, cho nên cảm kích đối với ngươi, cũng không phải rất sâu: Nhưng ra tay ở thời điểm hắn sắp chết, khi đó hắn sẽ ghi nhớ cả đời, ngươi trở thành cha mẹ thứ hai của hắn.”

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-963/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận