NGẠO THIÊN CUỒNG TÔN
Tác giả: Ô Sơn Vân Vũ
Chương 69: Linh bảo thức tỉnh
“Tiểu tử này sao còn chưa trở về? Ta đi xem xem, các ngươi ở chỗ này chờ!”
Hoàng Khởi sau khi đánh xe ngựa tiến lên vài trăm thước, ngừng ở bên cạnh đường cái, chờ Trần Hạo, nhưng đợi ước chừng hai mươi phút còn chưa trở về, làm cho Hoàng Khởi cũng có chút nóng lòng. Nói xong thân hình nhoáng lên một cái liền lăng không bay lên, rất nhanh hướng về vị trí Trần Hạo chui vào núi rừng phóng đi, tinh thần lực cường hàn cùng hướng bốn phía lan tràn ra.
Tốc độ so với Trần Hạo nhanh hơn vô số lần, nhưng làm cho Hoàng Khởi kinh ngạc là, trong phạm vi trăm trượng cùng chưa cảm ứng được khí tức của Trần Hao.
“Kỳ quái...” Hoàng Khởi khè nhíu mày, nhất thời la lớn: “Trần Hạo! Tiểu tử ngươi ở nơi nào?”
Tinh thần lực mênh móng đem thanh âm hắn xa xa truyền tống ra, chỉ cần Trần Hạo ở trong vòng phạm vi mười dặm liền tuyệt đối có thể nghe được.
Nhưng không có bất cứ gì đáp lại.
Trần Hạo giống như hư không biến mất, ngay cả nơi hắn qua, cũng không lưu lại một chút khí tức.
Cái này thật sự là quái dị một chút, phải biết rằng Hoàng Khởi chính là ý giả cao thủ so với Lý Nhiên cũng cường đại hơn, năng lực cảm ứng của tinh thần lực, tuyệt đối là tương đối cường hàn. Chỉ cần là khí tức hắn quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn nơi đi qua, tất nhiên có thể bị hắn phát hiện. Nhưng vừa rồi Trần Hạo rõ ràng là từ nơi này tiến vào núi rừng, nhưng giờ phút này lại không có một chút khí tức lưu lại, vậy đến cùng chuvện gì xảy ra?
Hoàng Khởi không dám do dự nữa, nháy mắt đem tinh thần lực thúc dục đến cực hạn, cả người lăng không phi hành như tia chớp, cảm ứng khí tức dao động chung quanh, bắt đầu tìm kiếm Trần Hạo.
cc
Vù vù...
5?
Sau nửa canh giờ, Trần Hạo vẫn đang không ngừng xâm nhập, tâm tỉnh càng lúc càng kích động, cùng càng lúc càng lo lắng. Hắn biết rõ, lúc này, ba người Hoàng Khởi chỉ sợ đã sớm đi ra tìm mình. Nhưng hắn dốc hết tốc độ chạy nửa canh giờ, ít nhất xâm nhập đã mấy chục dặm, nhưng vẫn chưa tới mục đích, dao động trong đầu thật ra càng lúc càng mãnh liệt.
Hô...
5?
Qua hơn mười phút nừa, Trần Hạo rốt cuộc trèo lên đến đỉnh núi, gió
núi phần phật, Trần Hạo đi nhanh tốc độ cao nhất thời bị dọa ra một
thân mồ hôi lạnh, đột nhiên lau, nhìn ngọn núi lớn như bằng phẳng này,
phía trên đỉnh núi, thế mà giống như núi Thiên Lộ, một mặt khác lại là
vách núi đen vạn trượng dốc đứng vô cùng!
“Dmm, mày chơi bố (dịch sát nghĩa)?”
Giờ khắc này, Trần Hạo đã nổi giận, dùng ỉa loại phương thức vô sỉ này chạy tới, hơn nữa một khắc này tất nhiên hại Hoàng Khởi trở về tìm mình, nhưng mình dùng hết toàn lực chạy như điên hơn nửa canh giờ, đổi về kết quả lại là vách núi đen vạn trượng!
Hơn nữa, nếu không phải hắn thị lực kinh người, còn có năng lực nhìn vật trong đêm, chỉ sợ trực tiếp đã lao vào vách núi đen vạn trượng này, ngã tan xương nát thịt rồi!
Sao có thể không giận?
“Tê tê tê...”
Đáp lại Trần Hạo là, từng đạo năng lượng phảng phất như xúc tu vô ảnh vô hình từ mi tâm hắn tự động phát ra, khác với lúc cắn nuốt cái hộp màu đen, một lần này, tâm thần Trần Hạo phảng phất cùng từng đạo xúc tu này thông suốt, làm cho lực cảm giác của hắn bỗng nhiên sinh ngược ra vặn vẹo kỳ dị, hơn nữa nhanh chóng hướng trong vách núi đen lan tràn...
Làm cho Trần Hạo kinh ngạc là, ngay tại giờ khắc này, cảnh vật trước mắt hắn phảng phất xảy ra biến hóa, vách núi đen vạn trượng ban đầu biến mất không thấy, thay thế vào đó là một cái ngọn núi hình tròn trụi lủi, tản ra từng đạo hào quang màu trắng ngà, trước mắt là nham thạch bằng phẳng!
“Cái này...” Trần Hạo kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, lập tức nhắm lại, dùng sức day dav, lần nữa mở ra vẫn không phải vách núi đen, loại tình cảnh quỷ dị này, làm bản thân Trần Hạo cùng không thể nhận ra
Ngạo Thiên Môn Group
NGẠ o THIÊN CUÕNG TON Tác giả: ồ Sơn Vân Vũ
đến cùng cái nào mới là ảo cảnh, duy nhất có thể xác định là, địa phương hắn giờ phút nàv đứng là thực.
Trần Hạo nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, thật cẩn thận hướng phía trước thò chân ra, một cỗ dao động kỳ dị từ trên chân truyền đến, giống như cái chân này là đã xuyên qua một tầng vách ngăn, bước vào đến thế giới kia...
I-J
Rốt cuộc, cảm giác chạm đất kiên cố truyền đến, chứng minh giờ phút này Trần Hạo nhìn thấy, là chân thật!
Xúc tu vô tâm tản mát ra cùng hoàn toàn kéo dài vào, trong nháy mắt này, dao động trong đầu Trần Hạo trở nên vô cùng kịch liệt hẳn lên, làm cho Trần Hạo cố lấv dũng khí, thân hình bước vào một bước!
“Tê tê tê...”
Sau khi thân thể Trần Hạo hoàn toàn xuyên qua tồn tại phảng phất vách ngăn, mi tâm tồn tại giống như xúc tu, nhất thời hoàn toàn động tác hẳn lên, cùng lúc đó, năng lượng mênh mông khủng bố như là lù bất ngờ bộc phát căn bản không chịu Trần Hạo khống chế, liền mãnh liệt mênh mông trào về phía mi tâm hắn!
Trong nháy mắt này, tâm thần Trần Hạo cảm giác được một lực hút khủng bố, căn bản không kịp phản ứng liền hoàn hoàn triệt để nhập vào trong đầu mình.
Không trời, không đất, chỉ có kiếm quang huy hoàng
Một thanh cự kiếm tản ra khí tức cổ xưa, thân kiếm che kín phù văn phức tạp, như là quán thông vũ trụ tinh không, mũi kiếm hướng lên trên, chuôi kiếm hướng xuống dưới, toàn bộ không gian đều theo nó mà chuvển động, theo nó mà sinh, theo nó mà diệt!
Nó chính là chúa tể không gian này!
Mà Trần Hạo phảng phất hóa thân thành kiếm, thân là kiếm, tâm như kiếm, lâm vào trong một loại trạng thái kỳ diệu!
Thân thể hắn tự nhiên mà vậy ngồi xếp bằng đến đỉnh ngọn núi hình tròn, thiên địa năng lượng vô cùng vô tận lấy tốc độ khủng bố tan vào mi tâm hắn, cùng lúc đó, ngọn núi hình tròn dưới thân đang nhanh chóng nhỏ đi, tình hình đó, giống như là Trần Hạo ở ngọn núi nhất thời...
Dao động mãnh liệt khủng bố như thế, lại không ai có thể nhìn thấy, mặc dù là phi hành ở trời cao, đem tinh thần lực của mình thúc dục đến cực hạn, Hoàng Khởi cùng chưa cảm ứng được chút dao động...
Trần Hạo đắm chìm trong kiếm quang huy hoàng, không nhúc nhích!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng sau khi qua một canh giờ, ngọn núi hình tròn cuối cùng hoàn toàn biến mất, ngồi xếp bằng, quanh thân Trần Hạo mười trượng có hơn, truyền đến tiếng nổ “Oành oành”, như là cái lồng khí phát nổ...
Lập tức, thân hình Trần Hạo dần dần hiển lộ ra.
Núi, như trước là núi. Nhưng là núi cực kỳ bình thường Trần Hạo ban đầu nhìn đến. Vách núi đen không còn nữa, dãy núi hình tròn không còn nữa, còn chỉ có Trần Hạo.
Chậm rài mở to mắt, trong ánh mắt Trần Hạo lóng lánh một tia khiếp sợ mãnh liệt...
“Trần Hạo... Trần Hạo...”
Ngay tại giờ phút này, thanh âm Hoàng Khởi rót đầv tinh thần lực, mang theo một tia lo lắng, bay vào trong tai Trần Hạo.
“Câm miệng!” Trần Hạo ở trong đầu gầm rú một tiếng, xoạt một cái, nhảy dựng lên, nhất thời vận nguyên lực, hô lớn: “Hoàng đại thúc... Ta ở nơi này, mau tới cứu ta...^J
“Hả?”
Thanh âm Trần Hạo mang theo một tia kinh sợ phiêu phiêu đãng đãng từ phía sau Hoàng Khởi truyền đến, làm cho thân hình hắn băng băng nhanh chóng đột nhiên ngừng lại. Suốt một canh giờ rưỡi, không cảm ứng được chút khí tức của Trần Hạo, hắn chỉ có thể lấv địa phương Trần Hạo rời khỏi làm trung tâm, bày ra hình quạt hướng ra phía ng0ài tìm tòi kiểu thảm. Tu vi hắn tuy cao, tốc độ tuy nhanh, nhưng phạm vi tinh thần lực cảm ứng chung quy có hạn, ở thời điểm tìm tòi nửa canh giờ, hắn đã xác định Trần Hạo là đã xảy ra chuvện, vô cùng có khả năng gặp yêu thú phi hành rất hiếm thấy, hơn nữa là cảnh giới vượt qua Trần Hạo rất nhiều, nếu không quả quvết không có khả năng không dấu vết biến mất.
Đây chính là sỉ nhục...
Ngạo Thiên Môn Group