Ngồi Hưởng Tám Chồng Chương 57.2

Chương 57.2
Cực lạc đan

Một cỗ xe ngựa xa hoa, vòng vo vài cái liền dừng ở cổng hoàng cung, được thị nữ  dìu, Kiều Mạt Nhi nhẹ nhàng hợp lễ nhấc chân xuống dưới.

Đi vào trước điện, nhờ Hoàng công công thông báo, sau khi được cho phép, Kiều Mạt Nhi đi một mình, dáng vẻ thướt tha mềm mại chậm rãi đẩy cửa mà vào.

“Thánh Thượng!” Yêu kiều yếu ớt thở nhẹ một tiếng, cả người nhào tới trước.

Thấy vậy, Tống Vũ Thiên tiến lên nghênh đón, vẻ mặt nhìn không ra thâm ý cười giả dối, khiến cả người cho hắn thoạt nhìn có vẻ lười nhác, giả tạo.

Bất quá bề ngoài cuối cùng cũng chỉ là bề ngoài, từ khi được chứng kiến sự dũng mãnh của hắn trên giường, Kiều Mạt Nhi không tin rằng hắn thật sự là một người lười nhác? Chỉ sợ là sau cái mặt nạ của hắn, cất dấu một trái tim vô cùng hắc ám . . . . .

Nhẹ nhàng hạ mắt, cũng không theo đuổi chuyện này thêm nữa, dù sao chuyện này, đối với nàng mà nói, cũng không có quan hệ gì lớn, nàng chỉ cần mình có thể như nguyện lên làm hoàng hậu Đại Lương, những người khác như thế nào, nàng không để ý chút nào.

“Thánh Thượng, Mạt Nhi chịu ủy khuất!” Đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của chuyến đi này, Kiều Mạt Nhi làm nũng kéo kéo xiêm y Tống Vũ Thiên, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu cong lên.

Thấy vậy liền hiểu ý, Tống Vũ Thiên mỉm cười, tiện tay lôi một cái, kéo Mạt Nhi vào sâu trong điện.

“Mạt Nhi bị ủy khuất gì?” Nhẹ nhàng kéo nàng ngồi bên cạnh, bàn tay to lập tức chụp lên hai khỏa no đầy mềm mại trước ngực nàng, Tống Vũ Thiên vừa híp mắt, vừa bắt đầu chậm rãi dùng sức xoa nắn.

“Thánh Thượng ——”duyên dáng gọi to một hồi, run rẩy không thôi, dục vọng trong cơ thể Kiều Mạt Nhi nguyên bản đã bình ổn, lúc này, bị thủ pháp thuần thục của Tống Vũ Thiên kéo lên toàn bộ.

“Ngâm Tuyết không tốt đẹp gì, sẽ khiến Mạt Nhi chịu ủy khuất, trẫm tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái! Chỉ là không biết rốt cuộc là cái dạng ủy khuất gì, có thể làm cho Mạt Nhi tức giận đến như vậy? Muốn đích thân chạy tới phân trần cùng trẫm?”

Từng chút từng chút cởi bỏ xiêm y của Kiều Mạt Nhi, lần này không cần Kiều Mạt Nhi câu dẫn, Tống Vũ Thiên liền tự giác động thủ.

Vốn là khi đến van cầu Tống Vũ Thiên hỗ trợ, nàng cũng đã chuẩn bị cùng hắn mây mưa một phen, chỉ là không nghĩ tới lần này Tống Vũ Thiên lại trực tiếp như vậy, không cần nàng ám hiệu khiêu khích, đã bắt đầu tiến vào trò chơi.

“Thánh Thượng, ủy khuất Mạt Nhi phải chịu, làm sao nói hết trong một lát được? Dù sao Mạt Nhi bây giờ rốt cuộc đã chịu đựng quận chúa không nổi nữa rồi, Thánh Thượng người nhất định phải thay Mạt Nhi làm chủ a!”

Giống như làm nũng lắc lắc thân thể của mình, Kiều Mạt Nhi làm bộ làm tịch nói.

Nghe vậy, trong ánh mắt khép hờ của Tống Vũ Thiên lóe lên tinh quang, ngay sau đó vẻ mặt cười cợt tùy ý nói: ” Mạt Nhi muốn trẫm thay nàng làm chủ như thế nào a?”

“Chỉ cần cái này. . . . . .” Vươn tay xuất ra một viên thuốc đen sẫm, bày trong lòng bàn tay, Kiều Mạt Nhi cười sáng lạng.

“Đây là. . . . . .” Do dự lên tiếng, Tống Vũ Thiên cau mày, nghi hoặc đợi giải đáp.

“Đây là Cực lạc đan!” Cười tự tin, chậm rãi khép tay lại, Kiều Mạt Nhi nhìn về phía xa, thầm châm chọc nói: “Thánh Thượng, Nhữ Dương quận chúa chẳng phải rất thích cái này sao? Hôm nay Mạt Nhi, chẳng qua là muốn trợ giúp một phen, người, sẽ đáp ứng chứ. . . . . .”

“Trợ giúp?” Liếc mắt, chậm rãi nhìn chằm chằm vào mặt nàng, như là đang tự hỏi, Tống Vũ Thiên trầm mặc không nói lời nào .

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi cũng không bất ngờ! Dù sao người ta cũng là anh em họ, lỡ đụng phải cái gì huynh muội tình thâm thì giờ phút này, chẳng phải nàng vọng tưởng làm kẻ tiểu nhân sao?

Nhẹ nhàng đẩy đẩy Tống Vũ Thiên, yêu kiều rên một tiếng, tựa trong lồng ngực của hắn, Kiều Mạt Nhi bắt đầu thổi khí châm lửa: “Thánh thượng, người đang nghĩ cái gì vậy? Cực lạc đan này bất quá là xuân dược có dược tính mạnh chút, sau khi ăn sẽ làm cho người ta không thể khống chế tình dục của mình mà thôi, không có tác dụng phụ gì! Nhữ Dương quận chúa này yêu thích nam sắc như vậy, nếu nàng ăn nó, nhất định sẽ vui vẻ đến dục tiên dục tử! Thánh Thượng, Mạt Nhi cũng là giúp người ta hoàn thành ước vọng nha, không bằng người nên. . . . . .”

“Ta nên cái gì. . . . . .” Nghe ra ẩn ý trong lời nói của Kiều Mạt Nhi, Tống Vũ Thiên âm thầm tự hỏi, nhưng biểu hiện ra, lại tà tà xấu xa nhíu mày, đôi tay bắt đầu không ngừng chạy loạn, đến mức, khiến cho nàng ta thở gấp liên tục.

“Nên mau đáp ứng giúp Mạt Nhi một tay. . . . . .” Mắt như nước hồ thu, mị thái lan tràn, một tay kéo bàn tay không ngừng đùa giỡn trên thân thể mình, Kiều Mạt Nhi lập tức chậm rãi đem một viên cực lạc đan bỏ vào trong miệng của mình.

“Thánh Thượng, Mạt Nhi cho người biết một chút về dược tính của viên thuốc này, sau đó người lại quyết định muốn giúp Mạt Nhi hay không. . . . . .” Bàn tay nhỏ bé không xương bắt đầu không an phận động đậy, chỉ chốc lát sau khi ăn thuốc vào, Kiều Mạt Nhi liền mặt đỏ tới mang tai, toàn thân khô nóng khó nhịn.

Tống Vũ Thiên lười nhác ngã vào trên giường, cánh tay khẽ chống nhìn nàng trước mắt  đã bị tình dục trêu chọc đến toàn thân ửng hồng, dâm đãng không  thể tự kiềm chế, đơn giản nhắm mắt lại, khóe miệng lãnh đạm châm chọc lẳng lặng chờ “hầu hạ”.

Đã rõ dụng ý của hắn, Kiều Mạt Nhi lập tức hiểu ý uốn éo thân thể, chưa đầy nửa phút đã thoát toàn bộ y phục trên thân thể mình, sau đó nửa quỳ bên người Tống Vũ Thiên, bắt đầu vì hắn cởi áo nới dây lưng. . . . . .

Yêu kiều hô một tiếng, không ngừng vuốt ve thân thể tuyết trắng của bản thân, phóng đãng đem bộ ngực sữa căng đầy cửa mình nhét vào trong miệng Tống Vũ Thiên, sau đó cảm thụ được trận trận cảm giác đau đớn từ trên đầu vú truyền đến, kinh hô một tiếng, thân thể không khỏi run rẩy một hồi.

Đổ ập lên hắn, hung mãnh như nắng hạn lâu ngày gặp mưa, Kiều Mạt Nhi xoay người mà ngồi, thẳng tắp cưỡi trên người Tống Vũ Thiên.

Ngón tay, chậm rãi lướt qua lồng ngực rắn chắc rộng lớn, không ngừng vẽ vòng tròn, cặp môi đỏ mọng lập tức chụp lên, duỗi cái lưỡi mềm mại trơn bóng ra không ngừng khẽ liếm, gặm cắn.

Sau đó một đường chạy xuống phía dưới. . . . . .

Cái miệng nhỏ nhắn, đi vào nơi riêng tư nam tính đã đứng thẳng, Kiều Mạt Nhi cười duyên một tiếng, lập tức há miệng ngậm lấy, lại bắt đầu say mê không ngừng khuấy động.

Bị nàng chơi đùa như vậy, toàn thân Tống Vũ Thiên xiết chặt, miệng cũng không nhịn được khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt thoải mái tiếp tục hưởng thụ s ”Phục vụ” .

“Thánh Thượng, có thoả mãn biểu hiện của Mạt Nhi không?” Cười nịnh nọt như yêu mỵ, buông khối trụ nóng rực trong miệng ra, Kiều Mạt Nhi vặn vẹo nâng cao mông, nhắm ngay trung tâm, bắt đầu chậm rãi ngồi xuống. . . . . .

“Ba ——”  một tiếng, thân thể kết hợp, làm cho hai người không khỏi chấn động, lửa tình hừng hực bốc lên, tựa hồ muốn thiêu đốt hai người thành tro bụi.

Tống Vũ Thiên có chút chịu không nổi sự trêu chọc của Kiều Mạt Nhi, xoay người một cái đè nàng xuống, sau đó một bả mạnh mẽ nắm hai chân nàng để trên vai, hai tay cố định eo của nàng, bắt đầu mãnh liệt dùng sức đánh sâu vào . . . . . .

Tiếng gọi ầm ĩ, tiếng rên rỉ, xen lẫn tiếng đánh “Bành bạch”, Kiều Mạt Nhi hồn nhiên kêu to ầm ĩ, gắt gao bấu víu lấy thân thể Tống Vũ Thiên, kiệt lực điên cuồng nghênh hợp, chỗ tư mật, dâm uế ứ tràn . . . . . .

Sau một hồi mây mưa vật lộn, hai người đều ở trong tình trạng kiệt sức, rã rời nằm trên giường, thân thể không thể động đậy.

“Thánh Thượng, người cảm thấy dược hiệu của Cực lạc đan này thế nào?” Thở phì phò, màu ửng hồng toàn thân còn chưa có biến mất, nhưng dục hỏa trong cơ thể cũng đã cơ bản được tiêu diệt sạch sẽ.

Lúc này, Kiều Mạt Nhi không thể không nhìn Tống Vũ thiên bằng ánh mắt bội phục! Đã từng, có lần nàng cũng uống Cực lạc đan, khi đó, một mình Phùng Tử Chương lại không thể ứng phó nàng nổi, kết quả mất hết thể diện đi tìm hai người khác đến giúp đỡ hắn, lúc này mới đem dục hỏa trong cơ thể nàng tiêu hết, mà bây giờ, Tống Vũ Thiên rõ ràng một mình có thể thỏa mãn dục vọng của nàng, bởi vậy có thể thấy, năng lực của hắn, mạnh mẽ đến nhường nào a!

Ha ha, nàng chính là thích nam nhân năng lực mạnh nha! Vươn tay gắt gao vòng trên thân thể lỏa lồ của Tống Vũ Thiên, lập tức tự mình đem bộ ngực dán sát vào, Kiều Mạt Nhi yêu kiều nói: “Thánh Thượng, hiện tại, người chịu giúp Mạt Nhi rồi a. . . . . . “

“Đương nhiên.” Suy nghĩ một chút, đáy mắt ánh lên tia sáng khó dò, Tống Vũ Thiên híp nửa mắt, trên mặt là nụ cười không hiểu được thâm ý, “Mạt Nhi quan tâm Ngâm Tuyết như vậy, có cái gì tốt đều mang ra chia sẻ cùng nàng, trẫm thật là cảm động a.”

Vừa nghe lời này, biết sự tình đã hoàn thành, Kiều Mạt Nhi cao hứng  giơ khuôn mặt tươi cười lên, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: “Thánh Thượng, Cực lạc đan uống với rượu, dược tính còn có thể phát huy gấp đôi! Nếu như Thánh Thượng muốn quận chúa nàng. . . . . .”

Câu nói kế tiếp, Kiều Mạt Nhi cũng không nói nữa, bởi vì nàng biết rõ, khôn khéo như Tống Vũ Thiên, nhất định biết mình muốn nói cái gì! Hừ hừ, chỉ cần Tống Vũ Thiên làm tốt việc này, đến lúc đó nàng liền chỉ cần dựa theo biện pháp lần trước thương lượng cùng Phùng Tử Chương mà làm việc,  Tống Ngâm Tuyết? Không phải như cá nằm trên thớt (Nguyên văn là bắt con ba ba trong hũ), ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao!

A, Tống Ngâm Tuyết, ngươi chờ đó cho ta a! Lần này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Âm thầm hừ một tiếng, nhắm mắt lại, miễn cưỡng nằm bên người Tống Vũ Thiên nghỉ ngơi, bên cạnh, hai con ngươi Tống Vũ Thiên âm trầm, đột nhiên xẹt qua một tia sáng loang loáng, trước khi nhắm mắt lại, mơ hồ lộ ra thâm ý. . . . . .

Trở lại Nhữ Dương Vương phủ, trời đã tối đen, Kiều Mạt Nhi mới vừa vào cứa, đã bị người trong phòng chạy ra khiến cho nàng càng hoảng sợ.

“Ai!”

 

      “Mạt Nhi, là ta!” Vừa nghe đến tiếng giai nhân, người tới lập tức lên tiếng.

“Lục hoàng tử, làm sao người lại ở trong phòng ta?” Vừa nghe người đến là Tống Vũ Kiệt tên mập chết bầm này, Kiều Mạt Nhi lập tức nhăn mày.

“Mạt Nhi, ta đây còn không phải quá nhớ nàng sao!” Cười hì hì lôi kéo nàng ngồi vào bàn, Tống Vũ Kiệt vẻ mặt mê đắm nhìn về phía nàng.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi cảm thấy một hồi phản cảm, vốn nàng đối Lục hoàng tử vô dụng, nhưng mà háo sắc thành tánh này cũng không có bao nhiêu hảo cảm, hơn nữa lại lớn lên không được tốt lắm, một thân béo ú đầy mỡ, làm cho người ta vừa nhìn liền chán ghét!

“Lục hoàng tử đã trễ như vậy còn tới trong phòng ta, chẳng lẽ không sợ quận chúa biết sẽ không vui sao?” Cố ý chặn họng hắn.

Nghe vậy, Tống Vũ kiệt cười hì hì nói: “Sẽ không! Khi ta tới đã bắt chuyện qua với nàng rồi, chính nàng đồng ý ta tới đây!”

“Cái gì, nàng đồng ý người tới ?” Vừa nghe nàng liền giật mình, đáy lòng lập tức thầm oán hận. Tống Ngâm Tuyết a Tống Ngâm Tuyết , ngươi quả thực khinh người quá đáng! Ta không đến hại ngươi, ngươi còn dám hai ba ngày lại gây khó dễ cho ta! Lúc này còn cho phép tên mập này đến, căn bản chính là rắp tâm bất lương!

Khẽ cắn môi, bất động thanh sắc, mặc dù đáy lòng vạn phần khó chịu, nhưng bề ngoài vẫn là cười cười nói nói.

Kỳ thật Kiều Mạt Nhi không biết, từ lúc nàng phái thích khách ra tay với Tống Ngâm Tuyết, thù hận giữa hai người bọn họ, cũng đã kết thành một khối lớn rồi! Bởi vì người phúc hắc gian trá như Tống Ngâm Tuyết, tuyệt đối sẽ không cứ đơn giản như vậy mà buông tha nàng! Không đem nàng chỉnh thân bại danh liệt, sợ là trong lòng nàng ta sẽ không dễ dàng thoải mái !

Kiều Mạt Nhi đương nhiên không biết Tống Ngâm Tuyết nghĩ gì, trong lòng nàng, tuy thấy Tống Ngâm Tuyết biểu hiện cũng không ngu muội như bên ngoài đồn đãi, thậm chí còn có chút thông minh, nhưng nàng tin tưởng rằng, dưới thủ đoạn cường đại của nàng, muốn chỉnh cho nàng ta khổ chết?  Là chuyện dễ như trở bàn tay. . . . . .

Cười đắc ý, chống lại Tống Vũ Kiệt, Kiều Mạt Nhi ôn nhu nói: “Lục hoàng tử, sắc trời đã tối, ta và người cô nam quả nữ ở chung một phòng, sợ là sẽ làm cho người ta cười chê a.”

Rõ ràng là cự tuyệt, ý bảo hắn mau rời đi nhanh chút, sau khi nghe ra thâm ý trong lời nàng nói, Tống Vũ Kiệt hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng: hừ! Rõ ràng chính là gái điếm, còn muốn dựng đền thờ trinh tiết, làm trò cho ai xem chứ!

Vô cùng xem thường, nhưng trên mặt vẫn cười ôn hòa, Tống Vũ Kiệt một phát bắt được cánh thay thon dài của Kiều Mạt Nhi, liền kéo vào trong ngực, “Mạt Nhi, ta là cố ý chọn lúc này tới! Nàng xem cái cảnh tối lửa tắt đèn này, chúng ta đi làm chút việc, còn không thuận tiện hơn sao!”

Dùng sức một cái đem người ngọc kéo vào trong ngực, ngay sau đó liền cuồng nhiệt hôn môi, Tống Vũ Kiệt vô cùng kích động bàn tay to sờ loạn trên người Kiều Mạt Nhi, chỉ chốc lát sau, tay liền trượt vào nội y của nàng, cầm khối mượt mà đầy đặn không ngừng xoa nắn đè ép.

“Mạt Nhi, Mạt Nhi, nàng thật đúng là muốn hại chết ta!” Vừa tiếp xúc với thân thể khát vọng đã lâu, Tống Vũ Kiệt vong tình kêu ra tiếng.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi giận dữ, mặt lạnh lùng dùng sức muốn đẩy cái tên đang đè nặng người mình ra, có thể vì lúc nãy phóng túng quá độ, lúc này nàng đến một điểm khí lực cũng xuất ra không được.

Tống Vũ Kiệt vừa thấy Kiều Mạt Nhi sau khi đẩy hai cái liền không có động tĩnh gì, cho rằng nàng là đang làm trò lạt mềm buộc chặt, đáy lòng khinh bỉ một hồi, ngay sau đó động tác trên tay càng nhanh hơn.

“Thả ta ra!” Hét lớn một tiếng, Kiều Mạt Nhi trông thấy xiêm y của mình đã bị thoát gần hết, lập tức lửa giận ngút trời, hé miệng cạp ngay vào cái giò heo của Tống Vũ Kiệt.

 

      “A!” Hét thảm một tiếng, Tống Vũ Kiệt bụm lấy tay, trừng lớn hai mắt, khẩu khí rất không tốt quát: “Ngươi làm gì !”

“Những lời này là ta nên hỏi ngươi!” Tranh thủ thời gian vùng ra, Kiều Mạt Nhi vẻ mặt xem thường lườm hắn, tiếp theo nói: “Lục hoàng tử, ngươi không nên quá phận! Ta nói như thế nào cũng là công chúa Kiều quốc, ngươi dám đối đãi ta như vậy à! “

“Hừ, ngươi cũng đừng làm bộ làm tịch nữa! Công chúa Kiều quốc thì thế nào? Còn không phải là một ả dâm phụ, không có nam nhân thì không sống nổi sao? Ta vốn tưởng rằng ngươi trong ngọc trắng ngà, nhiều lần chịu đựng không dám ra tay với ngươi! Bất quá bây giờ. . . . . . Hừ hừ!”

Khinh thường hừ ra tiếng, dùng mắt tùy ý hèn mọn bỉ ổi đánh giá toàn thân Kiều Mạt Nhi, dâm quang trong mắt bắn ra bốn phía, Tống Vũ Kiệt giờ khắc này vẻ mặt cười tà ác, trong miệng không ngừng nói: “Khuynh Nhạc công chúa, ngươi cũng đừng làm bộ nữa! Tất cả mọi người đều biết rõ rồi, giả bộ còn có ý nghĩa gì ? Không bằng ngươi chiều ta một lần, ta nhất định sẽ làm cho ngươi cảm thấy dục tiên dục tử, khó có thể quên được. . . . . .”

Dứt lời muốn bổ nhào đến, kết quả lại là bổ nhào vào khoảng không, đúng lúc này, thị nữ Tiểu Đào nguyên bản bị Tống Vũ Kiệt đuổi ra ngoài đã trở lại, vừa vào cửa, trông thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng xoay người muốn đi hô người.

“Đợi một chút!” Vừa thấy sự tình muốn ồn ào lớn, Tống Vũ Kiệt lập tức lạnh mặt xuống, sau khi do dự trong chốc lát, căm giận nói: “Quên đi quên đi! Bất quá chính là một món hàng rách nát, không có cái gì khác biệt với đám kỹ nữ thanh lâu kia! Quần cởi ra, hai chân mở rộng, cảm giác còn không giống nhau sao!”

Trong lòng biết hôm nay ăn nho không được rồi, Tống Vũ Kiệt toàn thân khó chịu, không khỏi bắt đầu dùng lời nói ác độc đến phát tiết sự buồn bực trong lòng!

Nghe vậy, Kiều Mạt Nhi tức chết! Nàng không thể tin được, Tống Vũ Kiệt rõ ràng laị dùng loại lời nói thấp kém ác độc này đến công kích mình, làm nàng cảm giác toàn thân đến một cái lỗ chân lông đều đang la hét phẫn nộ.

“Cút! Ngươi lập tức cút cho ta!” Một tay chỉ ra ngoài cửa, như phát cuồng hô. Nghe vậy, Tống Vũ Kiệt cuối cùng không thể thực hiện được ý đồ, “Hừ”  một tiếng giơ chân lên, bực bội phất tay áo rời đi, trước khi đi, còn nói thật to: “ Một cái hàng nát! Cũng không biết bị người ta ăn nằm bao nhiêu lần! Còn giả thanh thuần ở trước mặt bổn hoàng tử? Không biết nhục! “

Kiều Mạt Nhi nhìn bóng lưng Tống Vũ Kiệt xem thường rời đi, bên tai không ngừng vọng lại lời hắn mới vừa nói, theo cách hành xử của hắn, cảm thấy cả kinh, lập tức nhìn Tử Sở các cách đó không xa, trong nội tâm lo lắng: tên mập chết tiệt này, sẽ không tiện mồm đi nói lung tung chứ. . . . . .

Giấy, cuối cùng cũng không bọc được lửa! Kiều Mạt Nhi biết rõ đạo lý này, âm thầm nhéo nhéo trong lòng bàn tay, sau khi trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng quyết định một việc. . .

Nguồn: truyen8.mobi/t60269-ngoi-huong-tam-chong-chuong-572.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận