Chương 48 May còn có em Từ quầy rượu đi ra, Lăng Khiên láy xe chạy về hướng nhà trọ, đi được nửa đường thì đầu óc anh cảm giác được một trận choáng váng, phanh gấp xe dừng lại bên lề đường. Anh gục đầu trên tay lái, thân thể phập phồng kịch liệt, qua thật lâu anh mới thanh tỉnh được một nửa, không ngồi dậy mà lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Yên. Anh đặt điện thoại bên tai, bên kia đầu dây rất nhanh được bắt máy và truyền đến một giọng nói dịu dàng. Anh ngừng lại rồi hổn hển hít thở, những khổ sở trong lòng tiêu tan được một chút. Anh không nói gì, chỉ áp điện thoại vào tai rồi ra sức hít thở.
Đồng Yên đứng ở trên ban công, nhẹ nhàng gọi anh mấy tiếng nhưng không nghe thấy anh trả lời nên cũng không gọi nữa, chỉ cầm lấy điện thoại yên lặng nghe những tiếng hít thở nặng nề của anh bên kia đầu dây. Chiều nay khi trở về nhà trọ cô dọn dẹp qua một chút sau đó bắt đầu chờ điện thọai của anh, cho đến gần nửa đêm điện thoại mới đổ chuông, cô không chút suy nghĩ mà bắt máy. Nhưng anh một câu cũng không nói mà chỉ nặng nề hít thở, cô cảm giác được anh đang vô cùng đau đớn và mệt mỏi. Đồng Yên ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng lấp lãnh trên bầu trời đêm cùng vầng trăng tán mông lung, mờ mờ và hư ảo. Một lát sau vẫn không nghe thấy anh nói gì cô thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Em đã trở về rồi, đang ở nhà. Anh có tới không?” Lăng Khiên vẫn đang úp mặt lên tay lái, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, khi nghe thấy lời cô nói rõ ràng là sửng sốt, ngây ngẩn một lát rồi mới khàn khàn gọi tên cô: “Yên Yên.” Cô ôn nhu đáp một tiếng rồi sau đó điện thoại bị ngắt máy. Cô khẽ cười cười, cũng không quay về phòng khách mà chỉ lặng yên đứng đó nhìn xuống dưới lầu, cho đến khi một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng xuất hiện, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, vội vàng đi vào tòa nhà thì cô mới xoay người đi ra mở cửa. Lăng Khiên vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Đồng Yên thì khóe miệng cong lên nhưng lại không cười nổi, đi về phía trước từng bước từng bước rồi ôm cô vào lòng, đồng thời cảm thấy mũi ê ẩm. Anh cảm động, thực sự rất cảm động. Hai người vào phòng rồi ngồi trên ghế salon, Lăng Khiên ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấm áp vào trong ngực, nghẹn ngào gọi cô một tiếng: “Yên Yên.” Đồng Yên tựa vào trong ngực anh, ngửi thấy được trên người anh nồng nặc mùi rượu, lại cảm thấy thân thể anh căng thẳng rồi thỉnh thoảng run rẩy, cho nên đưa tay đặt lên bụng anh kiểm tra. Chỗ đó hiện giờ lạnh ngắt rồi lại nghe thêm giọng nói khàn khàn của anh nữa, vành mặt cô lập tức đỏ lên, cũng nghẹn ngào đáp một tiếng. Lăng Khiên đem mặt chôn ở cổ cô, những giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt ảnh chảy xuống làn da trắng nõn, nhẵn nhụi và mịn màng của cô, anh chà chà sau đó ôm cô càng chặt hơn. Bụng anh đau đến quặn thắt cả ruột gan được bàn tay cô mềm nhẹ xoa xoa với lực mạnh yếu vừa phải nên dần dần đỡ hơn, một lát sau anh mở miệng gọi cô một lần nữa: “Yên Yên.” Đồng Yên đáp: “Sao vậy? Có phải anh rất đau không? Em đi lấy thuốc cho anh uống nhé?” Lăng Khiên lắc đầu, hôn nhẹ lên cổ cô rồi không nói gì. Từ tối hôm qua bàn bạc kế hoạch đối phó với Tô Mục Hâm cho tới hôm nay kí hợp đồng với Lưu Hán Tống Khai, chỉ trong hai mươi bốn tiếng ngắn ngủi anh đã đem Viễn Đông bán cho người khác, anh đã đem tâm huyết nửa đời mình bán đi. Nói rằng anh cảm thấy không sao cả, không sợ là giả dối, trên thực tế so với Lục Tư Triết anh còn sợ hãi hơn rất nhiều. Thương trường như chiến trường, khi anh phải thực hiện đến bước này thì thực chất đã thua một nửa rồi. Anh biết muốn từ trong tay Lưu Hán Tống Khai lấy lại Viễn Đông một lần nữa tuyệt đối không phải dễ dàng, đến lúc đó hắn sẽ nói thêm một vài điều kiện nữa, mình có thể không thỏa mãn hay sao? Đây cũng là một vấn đề lớn, huống chi cũng có thể coi là kết quả khả quan. Nếu như lúc đó hắn vẫn chiếm cứ và không buông tha Viễn Đông, như vậy anh không còn bất cứ biện pháp nào nữa. Cho nên ở trên đường trở về cuối cùng anh không cách nào chịu đựng được nữa. Trước đây khi dạ dày nhức nhối đến mức nào anh đều có chịu đựng được cố gắng về đến nhà, nhưng hôm nay làm sao cũng không thể chịu đựng nổi, anh không dừng lại bên đường nôn thốc nôn tháo đã là cực hạn rồi. Một khắc kia trong lòng anh chỉ còn lại sự yếu đuối cùng bất lực, anh gọi điện cho Yên Yên chỉ là muốn nghe giọng cô một chút, anh không muốn nói chuyện vì sợ cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình. Nhưng bây giờ, anh cảm giác được trong ngực là cảm giác ấm áp vô cùng, anh không có cách nào kiềm chế được, nhưng vừa rồi đau đớn có chút giảm bớt nhưng bây giờ còn cảm giác đau đớn hơn nữa, đau kịch liệt. Anh tự tay cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấn chặt bụng xuống, cúi người dựa vào vai cô, giọng nói vô cùng nhỏ nói với cô: “Yên Yên, anh đau quá.” Từ khi anh hiểu chuyện, anh không kêu đau đớn với bất kỳ ai, duy nhất chỉ có hai lần trước mặt Yên Yên. Lần đầu tiên là dạ dày anh xuất huyết vào đêm đó, lần thứ hai chính là tối nay. Anh nghĩ cứ coi như là anh đang cực say, tự cho phép mình mềm yếu một lần. Đồng Yên nghe được giọng nói rên rỉ của anh thì tim cô như bị bàn tay ai đó bóp chặt lại. Cô cắn chặt môi rồi trước mắt là một mảng mơ hồ, một chữ cũng không thốt ra được. Cô tựa vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh giúp anh chống đỡ. Lần đầu tiên anh kêu đau với cô là khi cô chẳng qua xem anh là một người qua đường, thậm chí sau đó không còn bất kỳ ấn tượng nào khác. Nhưng lần này, cô cảm giác được đau đớn trong lòng hiện giờ không ngôn từ nào diễn tả được. Nửa giờ sau, Lăng Khiên dần dần khôi phục lại, anh nhích người ra một chút rồi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực đã khóc đến hai mắt sưng húp, đôi môi mỏng tái nhợt cong lên, nhéo nhéo mũi cô vô lực nói: “Dọa đến em rồi?” Đồng Yên ngẩng đầu, cảm giác được bụng anh ấm hơn nhiều thì cầm lấy tay anh áp vào mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: “Anh khá hơn chút nào chưa?” Lăng Khiên gật đầu, lấy ôm chặt lấy người cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, ôn nhu ngửi lấy mùi hương thơm mát quen thuộc. Mùi hương có thể làm anh thấy hạnh phúc. Anh mím môi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: May còn có em. Lăng Khiên đi tắm, Đồng Yên chạy vào bếp đun lại nồi cháo bí đỏ cô vừa nấu lúc tối, rồi múc ra một bát cẩn thận mang tới phòng ngủ. Cô thấy Lăng Khiên đang ngồi bên giường uống thuốc. Tim Đồng Yên lại nhói lên, đi tới đặt bát cháo bên tủ đầu giường, ngồi xuống một bên anh nhận lấy cốc nước, cầm tay anh lo lắng hỏi: “Anh lại đau bụng rồi?” Lăng Khiên lắc đầu, kéo cô đứng dậy rồi ôm cô ngồi trên đùi, cầm lấy bát cháo đặt trong tay nói: “Em bón cho anh đi.” [Haizzz, già rồi còn làm nũng kinh =..=] Đồng Yên nhìn anh một chút rồi ngoan ngoãn cầm lấy bát cháo, xúc từng thìa lên thổi thổi rồi đưa tới miệng anh. Sau khi ăn xong bát cháo, đầu Lăng Khiên đã đầy mồ hôi, Đồng Yên đặt bát cháo không xuống bàn rồi lau mồ hôi cho anh, xoa xoa dạ dày cho một một chút hỏi: “Anh còn khó chịu không?” Lăng Khiên thở dài một hơi rồi nhấc cô dậy, vỗ vỗ mông cô nói: “Không có chuyện gì. Anh đi rửa bát.” [chính xác theo bản cv là “vỗ vỗ mông” nhé :”>] Cô nắm lấy tay anh: “Để em làm. Anh nằm nghỉ đi.” Lăng Khiên cũng không thể chống đỡ thêm nữa nên gật đầu, nhìn cô rời đi xong anh cũng không nằm lên giường mà đốt một điếu thuốc, đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi nhìn về phía xa ngẩn người. Đôi mắt anh ở dưới ánh trăng càng trở nên đen nhánh và sáng hơn, nhưng lại sâu không thấy đáy, mồ hôi trên trán anh vẫn không ngừng chảy. Sau đó anh nghe thấy một tiếng thở dài trầm trầm, rồi một đôi tay nhỏ bé từ phía sau ôm chặt lấy lưng mình, bàn tay đặt trên bụng anh xoa xoa. Anh cười cười dập điếu thuốc, xoay người kéo Đồng Yên vào trong lòng nói: “Mệt không? Chúng ta đi ngủ thôi.” Đồng Yên ngẩng đầu, đôi mắt cô to tròn, trong trẻo và đen láy, cô không gật đầu, chỉ nhìn anh tràn ày tín nhiệm. Qua vài giây đồng hồ cô nói: “Anh có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?” Đôi môi mỏng của Lăng Khiên khẽ nhếch, sắc mặt có một chút tiều tụy và tái nhợt. Anh không trả lời cũng không né tránh cái nhìn chăm chú của cô, lẳng lặng nhìn trả lại. Một lúc sau, Đồng Yên từ từ cúi đầu, ôm chặt lấy anh nói nhỏ: “Thật sự anh không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra sao? Em thật sự không đáng để anh tin tưởng và dựa vào sao?” Lăng Khiên khẽ giật mình, một lát sau anh ôm lấy người trong ngực, hôn nhẹ lên tóc cô chậm rãi mở miệng: “Viễn Đông gặp vấn đề lớn, anh đã phải nhanh chóng bán cho công ty khác rồi. Anh sẽ không còn là tổng tài của Viễn Đông nữa, nói chính xác là sẽ không còn bất cứ liên quan gì với Viễn Đông. Nói như vậy em có thể hiểu không?” Giọng anh thấp mà trầm ổn, nghe không ra được cảm xúc khổ sở hay bi thương, giống như đang kể cho cô nghe một chuyện không liên quan gì tới mình. Cực kỳ bình tĩnh. Đầu tiên là trong lòng Đồng Yên cả kinh, sau đó cô mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, nhìn rõ thần thái của anh rồi mắt cô hồng hồng. Cô đưa tay đặt lên lồng ngực anh vuốt vuốt: “Dù có bao nhiêu khó khăn, khổ sở như thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt.” Lăng Khiên nhìn đám lông xù cọ đi cọ lại trong ngực mình thì cười cười, cúi người khom lưng ôm lấy cô, gian manh nói: “Trước tiên giúp anh giải tỏa chút áp lực bị đè nén đã lâu đi.” Một tuần sau, Hoa Quân chính thức nhập với Viễn Đông, chiều hôm đó mở cuộc họp báo với đám nhà báo, Lăng Khiên phát biểu rõ ràng, Lưu Hán Tống Khai ngồi ở bên cạnh anh đối mặt với đám kí giả mạch lạc trả lời từng câu hỏi, cuối cùng hai người đàn ông mỉm cười bắt tay hợp tác. Sau nghi thức, Lục Tư Triết nhận chức tân tổng tài nên nhận phỏng vấn của giới truyền thông, Lăng Khiên ra xa rời đi. Từ hội trường trở lại công ty, Lăng Khiên vào trong phòng làm việc thu dọn đồ đạc rời đi. Trong khi làm anh không hề dừng lại một chút nào, khi rời đi cũng không quay đầu nhìn lại một lần, khi đến khi đi vẫn một mực trầm mặc. Khi ra đến khu tầng hầm để xe, anh quay đầu thản nhiên nhìn lại cả một tòa buiding hoàng tráng rồi xoay người, vào xe rời đi. Trước khi tới nhà trọ của Đồng Yên thì anh gọi điện thoại cho Đồng Yên, chờ đến khi đối phương bắt máy, ánh mắt của anh nhoáng cái nhu hòa rất nhiều, cười hỏi: “Anh còn mười phút nữa là đến nơi. Em chuẩn bị xong hết chưa?” “Rồi ạ.” Giọng nói Đồng Yên vẫn dịu dàng như cũ. Lăng Khiên cười: “Ngoan ngoãn chờ anh một chút nhé.” Thời kỳ thuê nhà của Đồng Yên đã hết hạn, hai ngày trước là ngày trả nhà. Chủ thuê nhà hỏi có thuê tiếp không, Lăng Khiên nói thẳng là không thuê. Khi đám người đó rời đi, anh nhướn mày nhìn sủng vật nhỏ bé đang tỏ vẻ kháng nghị nói: “Người phụ nữ của anh lại thuê nhà ở bên ngoài, thông tin này bị truyền ra sau này anh biết ăn nói thế nào với giang hồ đây. Chuyện này không thương lượng gì hết, hai ngày nữa em chuyển hết đồ đạc sang nhà anh ở luôn.”Đồng Yên mím môi không nói lời nào, trong ánh mắt tất cả đều là bất mãn. Lăng Khiên đi tới trước Đồng Yên, nâng mặt cô lên, cười không tí hảo ý nào nói: “Ngoan, nghe lời anh. Bên nhà anh giường lớn hơn ở đây, nằm hay lăn lộn đều rất thoải mái. Với cả chuyển đến nhà anh, anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền xăng xe.” Đồ đạc của Đồng Yên không nhiều lắm, Lăng Khiên cầm một lượt xuống luôn. Đến nhà trọ của anh, Đồng Yên sắp xếp một chút rồi hai người đi siêu thị mua đồ ăn, trên đường đi anh nhận được điện thoại của Lục Tư Triết nói là tối sẽ tới ăn cơm cùng. Sau khi trở lại nhà trọ, Đồng Yên bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, cô nhìn thoáng qua cái người kia đang vắt chéo chân nằm trên ghế nhàn nhã đọc báo ở phòng khách, suy nghĩ một chút rồi cô mặc tạp dề đi tới, cầm trong tay cái muôi canh đứng trước mặt anh quệt mồm nói: “Tại sao anh lại để em một mình nấu cơm thế hả?” Lăng Khiên ngạc nhiên, đặt tờ báo xuống khó hiểu nhìn cô, cẩn thận hỏi: “Trước kia không phải là em cũng một mình nấu cơm sao?” Đồng Yên hai tay chắp sau lưng giả vờ tức giận nói: “Đó là bởi vì ở nhà em a. Bây giờ là nhà anh, em là khách lại đi nấu cơm. Thế anh có thể khoanh tay đứng nhìn được hả?” Lăng Khiên mím môi nuốt nuốt mấy ngụm nước bọt sau đó đứng lên, ôm bả vai cô nói: “Được rồi. Hôm nay anh với em cùng nhau làm.” Vừa nói vừa ôm cô đi tới phòng bếp. Đồng Yên lập tức vui vẻ, cười hì hì đi theo anh được vào bước rồi cảm thấy có gì đó không đúng, ngửa đầu nhìn anh hỏi: “Cái gì gọi là hôm nay anh cùng em làm. Vậy ngày mai thì sao?” Lăng Khiên cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ngày mai chúng ta đi sang tên.” [là đổi tên sở hữu của ngôi nhà từ Lăng Khiên thành Đồng Yên, nhà sẽ mang tên cô chứ không mang tên anh nữa, vì thế ngày mai anh không phải nấu cơm nữa. Thật Thâm thúy ].