An Tuyết Thần xuống xe theo Phàm Ngự, đứng ở trước cửa khách sạn. Phàm Ngự nâng cánh tay của hắn lên ngang eo, An Tuyết Thần liền hiểu ý đưa tay nhỏ bé của cô khoác lấy tay hắn, rồi cùng nhau đi vào trong khách sạn.
Đi vào hội trường, nhìn thấy rất nhiều người mặc lễ phục sang trọng đắt tiền. Nhảy múa theo âm nhạc cổ điển, giống như cô đi vào một thế giới khác.
Hội trường bỗng nhiên im lặng, loáng thoáng có thể nghe thấy thanh âm nín thở rồi lại hút không khí một cách gấp gáp. Mỗi chỗ có một nhóm nhỏ xôn xao, có chỗ là nhóm các quý bà , quý cô xì xào bàn tán. Giương mắt lên nhìn ngoài cửa, bên cạnh Phàm Ngự có một cô gái đang từ từ đi đến trên người mặc lễ phục màu trắng, toc được vén cao có vài lọn tóc để xoã, vẽ mặt đoan trang, ngũ quan xinh xắn, như hoa như ngọc. Váy dài được cắt may phù hợp với đường cong hoàn mỹ trên người cô, trước ngực thiết kế nổi bật là một cái nơ bướm, cùng với sợi dây chuyền trên cổ hình con bướm tạo nên sự trang nhã cao quý. Làn váy lay động trên thảm được chiếu dưới ánh đèn, khiến cho cả người cô mang đến sự thanh lịch và sang trọng giống như nữ thần Athena, không một ai có thể xâm phạm đến. Cô cũng không để ý người khác bàn tán hay nhìn cô như thế nào, dưới làn váy lay động từng bước một uyển chuyển từ từ đi xuống, giống như tiên nữ xuống trần, công chúa ra ngoài đi diễu hành, lễ phép mà như xa như gần mỉm cười như có như không, là một người được nuôi dạy đúng mực. Không hổ là tiểu thư Hồ Điệp được người người tranh giành nhìn xem.
Mặc dù bị ít nhiều ánh mắt nghi ngờ đánh giá, nhưng cô vẫn giữ vững được phong cách của mình, thản nhiên như nước ở trong hồ không hề gợn sóng. Phạm Ngự liếc nhìn cô ở bên cạnh thu hút ánh nhìn của mọi người trong hội trường, trong lòng sinh ra cảm giác buồn bực nhưng khoé miệng vẫn hiện lên một nụ cười thoả mãn.
An Tuyết Thần di động từng nhịp bước theo bước chân của Phàm Ngự, tao nhã giống như công chúa. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, xinh đẹp thoát tục. Bất cứ phụ nữ nào cũng không thể sánh bằng cô.
Giống như sự trong sáng của thuỷ tinh làm xao xuyến trái tim của mỗi người đàn ông trong hội trường. Nhưng không một ai có thể chạm vào, bởi vì cô là người phụ nữ của Phàm Ngự.
Đứng ở bên cạnh Phàm Ngự không cần biết là an tâm hay lo lắng, mặc kệ ánh mắt mê luyến của đàn ông, cái nhìn ghen ghét của phụ nữ, cô chỉ cần bình tĩnh, yên lặng là được.
Phàm Ngự nói nhỏ bên tai An Tuyết Thần “ Bảo bối, tôi đi sang chào hỏi một tiếng em không cần theo, ăn một chút gì trước đi.” Nói xong liền rời đi.
An Tuyết Thần gật gật đầu, sau đó ngồi vào bàn trong góc khuất. Thật là một thế giới giả dối, tuy trên người họ mặc những trang phục lộng lẫy xa hoa, nâng ly chúc mừng, hỏi thăm nhau nhưng chẳng có câu nào thật lòng cả.
Vào giờ phút này, cô đang ngồi trong một buổi tiệc đính hôn nhưng chỉ biết chào hỏi buôn bán , thật buồn cười vì chẳng thấy một câu chúc mừng nào cho chủ bữa tiệc. Mọi người gặp nhau vẫn là những câu hỏi khuôn mẫu lặp đi lặp lại. Đây là một khách sạn cao cấp năm sao, trần nhà được lợp bằng thuỷ tinh trong suốt, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy trên bầu trời với hàng ngàn vì sao và ánh trăng khuyết.
An Tuyết Thần đang cúi đầu ngắm nhìn chiếc vòng ngọc, bất chợt thấy một đôi giày da màu đen. An Tuyết Thần từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là một người Mỹ.
An Tuyết Thấn đứng lên nhìn người đàn ông nước Mỹ kia không nói.
Người đàn ông ấy quan sát An Tuyết Thần, sau đó nói bằng tiếng anh “ Beautifullady, hello.”
Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang An Tuyết Thần, ai cũng biết người đàn ông nước Mỹ kia tên là John, con trai của Bộ trưởng Bộ Tài Chính nước Mỹ.
An Tuyết Thần chỉ đáp lại “ Hello sir, hello.”
Tiếng anh của An Tuyết Thần rất tốt nhưng cô chỉ chào lại một cách nghiêm chỉnh, mặc dù cô đã học qua rất nhiều ngôn ngữ.
Người đàn ông nước Mỹ thấy tiếng anh của An Tuyết Thần tốt như vậy .Gật đầu một cái, trong mắt có vẻ gì đó bẩn thỉu nhìn qua An Tuyết Thần.
“ Feelshy, I go to the barthroom.” [ không tiện, tôi phải đi nhà vệ sinh].
Người đàn ông nước Mỹ nhìn bóng lưng rời đi của An Tuyết Thần, trong mắt toát ra sự chiếm đoạt.