Chương 313: Chiến đấu trong phòng thí nghiệm
Dịch: ngunuong
Nguồn: tangthuvien.com
“Đinh … !” Lãnh Dạ không cẩn thận chân đá phải một cái bình rỗng, cái bình lăn đi và va chạm với các bình khác hát ra âm thanh. Cũng không thể trách hắn không cẩn thận, ở chỗ này loạn thất bát tao, chai không lọ rỗng rải đầy mặt đất, căn bản là không có chỗ để đặt chân. Hắn nhìn quanh một chút các loại máy móc thí nghiệm bị đập đến biến dạng và gian phòng ngầm giống như là bị tẩy kiếp qua, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Lãnh Dạ là đuổi theo sau Mười Một mà tới, hắn lúc mới bắt đầu quả thật là bị Mười Một cắt đuôi mất dấu, chỉ có thể chạy loạn khắp nơi thử vận may. Chỉ là không biết có phải ông trời chiếu cố hay không, Mười Một bố trí hiện trường đánh nhau mất một chút thời gian, khi hắn và Tiểu Bạch rời đi thì hắn cũng vừa lúc đó tìm đến. Sau đó đi theo phía sau bọn họ, một đường đi tới chỗ này.
Lãnh Dạ cũng tìm được cầu thang đá thông xuống phía dưới, tiến vào chính là gian phòng thí nghiệm này của Tiến sĩ điên. Nhưng mà bây giờ ngoại trừ một đống đổ nát ra căn bản là không có lấy một bóng người, thậm chí ngay cả Mười Một cũng không thấy.
Lãnh Dạ bước từng bước một vô cùng cẩn thận đi vào, hắn có thể dám chắc là Mười Một ở trong này. Nhưng tới cùng nơi này là chỗ nào? Sao từ trước đến giờ chưa từng nghe Mười Một nhắc tới? Còn có nơi này vừa xảy ra chuyện gì? Xem dấu vết đập phá thì hẳn là mới tạo thành, hơn nữa rất có thể là chưa vượt quá hai mươi bốn giờ, bởi vì vết chém vào kim loại trông còn rất bóng, nếu quá hai mươi bồn giờ, sẽ phát sinh ăn mòn, không thể giữ lại vết chém bóng như vậy được.
xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Lãnh Dạ vô cùng cẩn nhận xem xét phòng thí nghiệm này, hy vọng có thể từ đám đổ nát này tìm được một chút dấu vết gì đó. Ngay khi hắn một đường tìm kiếm đến gần kho súng, thì từ kho súng đột nhiên có một cái bóng trắng xuất hiện chạy tới phía hắn. Lãnh Dạ chấn động, nhanh chóng lui về phía sau một bước, đồng thời rút chủy thủ hướng về phía cái bóng trắng đó đâm tới.
Một đao này của Lãnh Dạ mặc dù nhìn trông rất đơn giản, nhưng lại bao hàm tam đại yếu quyết khi xuất đao: nhanh, ngoan, chuẩn. Cho dù là Mười Một muốn đỡ được đao này, trừ phi là lập tức lui ra phía sau né tránh hoặc xuất đao ngăn cản, nếu không căn bản là không cách nào ngăn được. Nhưng mà một chiêu đâm thẳng rất khó chịu này của hắn cư nhiên lại bị bóng trắng kia dễ dàng né tránh, Lãnh dạ chỉ cảm thấy một thứ gì đó mềm mại có lông đáp xuống tay của chính mình, mà cái bóng trắng được tay hắn trợ lực lại né sang bên cạnh tránh được một đao này.
Đồng thời với bóng trắng nhảy đến Lãnh Dạ cũng sắc mặt đại biến, kêu lên thất thanh: “Cửu vĩ hồ?”
Đúng lúc này, một cỗ sát khí xông tới, cỗ sát khí này vô cùng nồng đậm, hơn nữa còn mang theo một chút âm lãnh. Chỉ có người lăn lộn qua vô số lần bên lằn ranh sinh tử, không ngừng ở giữa một đám người chết đi ra được mới có tư cách có loại sát khí làm cho kẻ khác run sợ từ tận đáy lòng này, Lãnh dạ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, phảng phất như là có một khối băng đâm đến, hắn căn bản không kịp suy nghĩ liền đã hoành ngang chủy thủ qua.
“Đinh!” Hai thanh chủy thủ va chạm vào cùng một chỗ làm tóe ra một đóa hoa lửa, hai thân ảnh cũng đồng thời lùi lại phía sau, Lãnh dạ trong khi lùi về phía sau cũng nhìn rõ được diện mục của người vừa rồi đã công kích hắn, đúng là người mà hắn đã một đường truy tung tới đây – Mười Một.
Mười Một mũi chân vừa chạm đất liền dùng sức điểm một cái, thân thể một lần nữa hướng Lãnh Dạ bức đến. Đồng thời ở ba vị trí con mắt, cổ và tim của Lãnh Dạ đâm liên ba đao. Hơn nữa ba đao đều rất ngoan, giống như là muốn đưa đối phương vào chỗ chết vậy.
Lãnh Dạ khó khăn lắm mới ngăn được hai đao, mà đao thứ ba công đến trái tim hắn đã không kịp ngăn nữa rồi, chỉ có thể lắc mình tránh qua. Nhưng mà đao của Mười Một không phải dễ dàng né tránh như vậy, nhất là một đao khi hắn đã động sát khí.
Một đao này mặc dù không đâm trúng tim của Lãnh Dạ, nhưng mà lại đâm vào vai trái hắn tạo ra một lỗ rất sâu, nhất thời máu tươi tung bay.
Lãnh Dạ lấy hết sức lui về phía sau, quát lên: “Sở Nguyên.”
Mười Một vẫn như không nghe thấy xoay ngược chuôi đao lại, đảo đầu Thiên Trảm chuyển thành nắm ngược rồi lại một đao cắt tới yết hầu của Lãnh Dạ.
Lúc này Lãnh Dạ đã biết rốt cuộc Mười Một không phải là đang đùa, hắn thật sự là có quyết tâm giết mình. Hắn nhanh chóng quay đao lại, vung đao ngăn cản.
“Đinh!” Hai thanh chủy thủ lại chạm vào nhau phát ra một chùm hoa lửa.
Mười Một một đao bị ngăn vẫn không dừng lại chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất tại chỗ xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, mượn lực một lần nữa chém về phía cổ của Lãnh Dạ. Trong mắt Lãnh Dạ hiện lên một tia lệ mang, nghiến răng mang chủy thủ trong tay bổ về phía lưỡi đao của Mười Một.
“Keeng!’ một âm thanh trầm muộn vang lên, chủy thủ của Lãnh Dạ bị một đao Thiên Trảm của Mười Một cắt thành hai đoạn, nửa đoạn văng lên không trung sau đó xoay tròn văng sang bên cạnh. Đao thế của Mười Một bị chiêu đó ngăn cản dừng lại một chút, rồi Thiên Trảm vẫn như cũ hung hăng chém về phía cổ của Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ sắc mặt đại biến. Mà lúc này kinh phong kéo theo của Thiên Trảm đã đến gần sát cổ của hắn. Lãnh dạ cơ hồ là dưới vô thức quát lên:”Mười Một!”
“Hô!” một tiếng đao phong vang lên, Lãnh Dạ vô thức nhắm mắt lại đợi một đao kết liễu. Lúc này đột nhiên hắn không có một cảm giác gì cả, trong đầu chỉ còn lưu lại ánh mắt tràn ngập sát khí kia của Mười Một. Hắn đột nhiên phát hiện, từ trước tới nay hắn vẫn đánh giá thấp Mười Một, đánh giá thấp năng lực của hắn, đánh giá thấp sự ngoan lạt của hắn, càng đánh giá thấp sự vô tính của hắn.
Lãnh Dạ dám một mình đuổi tới đây, chính là vì vẫn đánh cuộc rằng Mười Một sẽ không thật sự giết hắn. Bất kể là Mười Một mất trí nhớ thật hay là giả bộ ra, hắn đều đối với chính mình rất là tự tin. Nhưng giờ phút này rốt cuộc hắn đã hiểu được, nguyên lại mình cược sai rồi, mà cái giá phải trả quá đắt, chính làm mạng sống của mình. Mười Một là sát thủ, một sát thủ triệt để, sát thủ sẽ không nói cảm tình. Cho dù là đồng bạn đã cùng vào sinh ra tử, chỉ cần trở ngại hắn, hắn đều sẽ không nói cái gì tình nghĩa.
Một tia hằn khí lạnh như băng dán vào cổ, Lãnh dạ thậm chí có thể tưởng tượng được Thiên Trảm trong tay Mười Một hung hăng cắt qua cổ họng mình. Nhưng mà đợi một lúc lâu, Lãnh Dạ phát hiện ra Mười Một lại không hề động đậy, Thiêm Trảm vẫn như trước chỉ dí vào cổ hắn.
Lãnh dạ chậm rãi mở mắt ra, thấy Mười Một mặt không chút biểu tình đứng đối diện với mình, tay phải cầm Thiên Trảm dí vào cổ mình.
Lãnh dạ thở phào một hơi nhẹ nhõm, cười khổ, giọng nói có chút khàn khàn nói: “Mười Một!”
Mười Một không nói gì, mặt vẫn không chút biểu tình, hai mắt lạnh như băng không có một chút tình cảm nhìn chằm chằm hắn. Tiểu Bạch đi đến dưới chân Mười Một, há miệng quay về phía Lãnh Dạ kêu lên ô ô.
Lãnh dạ liếc nhìn Tiểu Bạch ở dưới đất một cái, lại nhìn về phía Mười Một, hỏi: “Tại sao muốn giết ta?”
Mười Một ngữ khí không có chút tình cảm nào, nhàn nhạt nói: “Ngươi chính mình muốn chết.”
Lãnh dạ cười khổ nói: “Bởi vì ta đã biết ngươi khôi phục trí nhớ sao? Hay là vì … ” Hắn liếc nhìn Tiểu Bạch một cái, lại hỏi: “Hay là vì ta biết Cửu Vĩ hồ và ngươi ở cũng một phe?”
“Người quá thông minh, chết rất nhanh.”
“Nhưng mà ta rất ngốc … “ Lãnh dạ vừa mới nhấc tay lên định chỉ vào đầu mình, nhưng lại chợt cảm thấy Thiên Trảm ở trên cổ chợt ép tới cổ mình chặt hơn, bất đắc dĩ đành buông tay xuống, nói: “Còn có rất nhiều chỗ ta không đoán được.”
Thấy Mười Một nghiêm mặt không nói gì, Lãnh dạ lại hỏi: “Hầu tử là ngươi cứu sao?”
Mười Một không có phản ứng gì, phảng phất như là mặc nhận , lại hình như là khinh thường không thèm trả lời.
Con mắt Lãnh Dạ chuyển quanh một vòng, nhìn bốn phía xung quanh hỏi: “Đây là chỗ nào thế?”
“Phòng thí nghiệm.”
“Thấy mấy thứ máy móc này thì biết là phòng thí nghiệm rồi, ta đang hỏi là chỗ này là phòng thí nghiệm của ai?”
“Không liên quan đến ngươi.”
“Được rồi.” Lãnh dạ chỉ vào Tiểu Bạch ở dưới chân Mười Một, hỏi: “Nó là Cửu Vĩ hồ sao?”
Mười Một nhìn chằm chằm hắn cả nửa ngày, nói: “Không phải.”
Lãnh Dạ phiết phiết môi, nói: “Ta sắp chết rồi ngươi vẫn lừa sao? Chỉ một con chó bình thường có thể tránh được một đao đó của ta sao?”
“Tin hay không tùy ngươi.”
“Được rồi, ta cũng không quá tin nó là Cửu Vĩ hồ. Dù sao cũng không giống trên phim. Nhưng nó thật sự là một con chó sao?”
Mười Một không đáp mà hỏi lại:”Hỏi xong chưa?”
“Chờ một chút!” Cảm giác thấy Thiên Trảm ở trên cổ bắt đầu dí xuống, Lãnh dạ nói:”Nơi này vừa mới xảy ra chiến đấu, có phải là bằng hữu ngươi xảy ra chuyện gì không? Không cần ta hỗ trợ sao?”
“Không cần.”
“Được rồi, nếu cần hỗ trợ, tùy thời nói một câu đi.”
Mười Một ngữ khí nhàn nhạt nói:”Ta không cần người chết hỗ trợ.”
“Chờ một chút!” Lãnh Dạ bất chấp Thiên Trảm đã cắt đứt da chảy máu, vội kêu lên:”Ngươi có quen biết Walter không?”
Trong mắt Mười Một hiện lên một tia dị mang, Thiên Trảm trong tay vốn đã định dùng lực cắt xuống cũng dừng lại.
Cảm nhận được động tác của Mười Một, Lãnh dạ biết cái mạng nhỏ của mình rốt cuộc đã có thể giữ thêm một lúc nữa rồi, thở phào một hơi nói: “ Walter Wayne, người Ưng quốc. Cha là Hiltons Wayne vốn là một lão bản của một xí nghiệp nổi danh ở Ưng quốc, hơn bốn năm trước cả nhà mất tích, xí nghiệp của gia tộc bị đại phú hào của Ưng quốc Mardy cùng với mấy phú hào khác phân chia chiếm lấy. Sau đó lại nghe nói có người ở Thụy sư quốc nhìn thấy con gái của hắn Moira cùng với con trai Walter, căn cứ vào điều tra nhiều phương diện của chúng ta, Hải Tham có một em ruột tên là Carlos, là phó đoàn trưởng của dong binh đoàn Lang Nha của Thụy sư quốc, mà Lang nha dong binh đoàn khi mới thành lập hơn phân nửa tài lực đều là từ gia tộc Wayne.”
Mười Một nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Lãnh Dạ cười nhạt một cái, nói: “Hơn bảy tháng trước, cũng chính là sau khi Trần gia bị diệt nửa tháng, Lang nha dong binh đoàn bị một tổ chức thần bí công kích. Trong vòng một đêm, Lang nha dong binh đoàn bị diệt, hơn nữa … “ Lãnh dạ cố ý mang câu nói kéo dài ra, vẫn luôn chú ý tới thần sắc của Mười Một. Đáng tiếc trên mặt Mười Một từ đầu tới cuối không có chút biến hóa nào, hắn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Hơn nữa căn cứ vào điều tra của chúng ta, Lang Nha dong binh đoàn là bởi vì rời khỏi hang ổ xuất động, tiêu diệt đường lui của Trần gia ở phương Tây mới bị công kích. Ta nghĩ, người lúc trước thuê Lang nha dong binh đoàn công kích thế lực của Trần gia ở phương Tây chắc là ngươi? Ngươi muốn cắt đứt đường lui của Trần gia, để cho bọn họ ở hai phương thế giới đều không thể sống tiếp được nữa. Phải không?”
Mười Một không đáp mà hỏi lại: “Các ngươi đối với chuyện ở phương Tây sao lại nhiệt tâm như vậy?”
“Không phải nhiệt tâm, chỉ là tò mò thôi.” Lãnh dạ nói: “Loại chuyện dong binh đoàn bị tiêu diệt này vốn là rất bình thường, cấp trên cũng không để ở trong lòng. Huống hồ là chúng ta cũng không nhàn rỗi đi quản ở phương Tây. Nhưng là …” Ngữ khí của Lãnh dạ cố ý nhấn mạnh nói: “Sau khi Lang nha dong binh đoàn bị tiêu diệt không bao lâu, ở kinh thành của chúng ta xuất hiện một người ngoại quốc.”
“Walter ?”
Lãnh dạ gật gật đầu: “Vốn là xuất hiện một người phương Tây chúng ta cũng sẽ không để ý, nhưng mà ngươi này đi khắp nơi trong thủ đô tìm một người tên là Sở Nguyên, mới khiến cho chúng ta chú ý. Chúng ta tiến hành điều tra những ví mật của hắn trước đây, lúc đó mới biết được nguyên lai hắn và Lang Nha dong binh đoàn có liên quan.”
Mười Một nhàn nhạt hỏi: “Hắn ở chỗ nào?”
Lãnh dạ chỉ chỉ vào Thiên Trảm gác ở trên cổ.
Mười Một chậm rãi bỏ Thiên Trảm xuống, hắn cũng không lo Lãnh dạ sẽ phản kích, Lãnh Dạ am hiều nhất là bắn tỉa, tiếp theo mới là đánh nhau cận chiến. Nhưng mà nói về đánh cận chiến, Mười Một vẫn rất tự tin có thể trong thời gian ngắn giết chết Lãnh Dạ. nhưng cho dù thế hắn vẫn đề phòng rất cẩn thận, đây là thói quen chiến đấu của hắn. Chỉ sợ là đối mặt với một tiểu hài tử không có chút lực công kích, Mười Một cũng sẽ toàn lực ứng phó.
Lãnh dạ xoa xao máu chảy ra trên cổ, lại nhìn nửa đoạn chủy thủ vẫn còn đang nắm trong tay, cười khổ nói: “Không hổ là Thiên Trảm, lưỡi danh nhận này rơi vào tay ngươi đúng là như hổ thêm cánh. Bất quá đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra, phó tổ trưởng Tửu Quỷ lại mang Thiên Trảm trả lại cho ngươi?”
Lãnh dạ thật sự là không khoa trương, Thiên Trảm ở trong tay Mười Một quả thật là như hổ thêm cánh, cho dù đối mặt với một đối thủ có thực lực cận chiến tương đương hắn, hắn tuyệt đối vẫn có thể chiếm thượng phong, đây là do có được lợi khí. Cho nên một cây binh khí tốt, đối với chiến đấu có thể nói là có tầm quan trọng không thể thiếu được.
Một cây đao tốt hay xấu đầu tiên phải xem chất liệu của nó, độ sắc bén và công nghẹ chế tạo. Nếu là sản xuất công nghiệp, chỉ cần dùng đao bình thường chém một hai đao là chém ra được một cái khuyết khẩu. Nhưng nếu là một cây đao trải qua danh tượng (thợ rèn tốt), lấy tiêu chuẩn thủ công trải qua thiên chuy bách luyện mà thành vô luận chém như thế nào cũng không hỏng, thậm chí còn không bị mẻ. Cái này và công nghệ chế tạo và chất liệu làm nên cây đao có liên quan. Tiếp theo là xem độ sắc bén, đao tốt có thể thổi đứt sợi tóc, chém sắt như chém bùn thì không cần phải nói, nó là thần binh lợi khí mỗi người đều mơ tưởng có được. Muốn kiểm tra xem một cây đao là tốt hay là xấu, ngoại trừ dùng vật cứng chém thử cem nó có hỏng hay không, còn phải kiểm tra độ sắc bén. Phương pháp đơn giản nhất chính là lấy một cái chén rất thường thấy đặt ở trên bàn, sau đó một đao chém xuống. Đao xấu ngay cả một chút cũng cắt không được, tốt hơn một chút thì chỉ đi vào một chút là đã mang cái chén đập vỡ. Nhưng nếu là một thanh đao cực phẩm, một đao tuyệt đối có thể cắt tới cuối. Nếu đổi lại là loại thiên cổ danh nhận như Thiên Trảm, lại là do một cao thủ chém ra, cơ hồ cái chén không chút biến hình đã bị cắt đến cái bàn, thậm chí chém hỏng luôn cái bàn.
Cho nên một cây đao tốt với một cao thủ có thể dùng nó vô cùng quan trọng. Nếu vừa rồi là một người không sử dụng đao, vô luận là dùng Thiên Trảm chém như thế nào, cũng không thể dùng nó chặt đứt được chủy thủ của Lãnh Dạ. Cho nên Lãnh dạ mới nói, Mười Một có được Thiên Trảm giống như hổ thêm cánh, nhưng trong giọng nói lại có chút ý tứ không phục. Có được Thiên Trảm phương diện cận chiến của Mười Một quả thực quá đáng sợ, thậm chí có thể nói là vô địch.
Bất quá đối với câu hỏi cuối cùng của Lãnh Dạ, đừng nói là hắn không hiểu, mà đến cả Mười Một cũng không hiểu tại sao Tửu Quỷ lại mang Thiên Trảm đưa cho hắn. Đừng nhìn Tửu Quỷ ngày thường hi hi ha ha không có một lúc nào nghiêm túc, nhưng hắn làm việc mỗi hành động đều rất có thâm ý. Hắn là một người mà Mười Một vẫn nhìn không thấu, cho nên Mười Một mới nghĩ Tửu Quỷ so với Liệt hỏa càng đáng sợ hơn.
“Đừng nói nhảm nữa.” Mười Một lạnh nhạt nói: “Walter ở đâu?”
“Đừng nóng vội.” Lãnh Dạ vứt bở nửa đoạn chủy thủ trong tay đi, cười nói:”Cấp trên khi chú ý tới Walter này đã từng phái người giả thành người qua đường hoặc mấy tên du côn tiếp xúc với hắn qua vài lần, chúng ta phát hiện ra thân thủ của hắn rất thấp. Ồ, mặc dù rõ ràng là khổ luyện qua vài năm, nhưng bắt đầu qua muộn, rất khó được thành tự gì … “
“Lãnh Dạ.” Mười Một lạnh giọng nói:”Walter ở đâu?”
“Chờ một chút mà.” Lãnh Dạ phất phất tay tiếp tục nói: “Mặc dù thân thủ của hắn rất tệ, nhưng chúng ta phát hiện ra hắn có một loại năng lực rất kỳ lạ.” hắn dùng ngón tay gõ gõ vào đầu của mình nói: “Hắn hình như có một loại dị năng khống chế tư tưởng của người khác.”
Trong mắt Mười Một hiện lên một tia sát khí, hắn biết Walter đã bị cấp trên phát hiện ra dị năng, kết quả chỉ có hai loại. Cho nên hắn phải ngăn cản cấp trên tìm được Walter.
Lãnh Dạ bĩu bĩu môi nói: “Đừng lo lắng, cái tên walter kia đến giờ vẫn chưa bị chiêu an, cấp trên còn đang tiến hành kiểm tra với hắn. Hắn bây giờ còn đang ở bên ngoài lưu lãng tìm ngươi đấy.”
Mười Một lạnh lùng nhìn Lãnh Dạ, nhàn nhạt nói: “Tại sao lại nói cho ta biết?”
Lãnh Dạ nhún vai nói: “Ta không nói tới điểm ngươi hứng thú thì đã sớm đi đời rồi.”
Mười Một cũng chậm rãi giơ tay lên nói: “Nói thì cũng chết thôi.”
Lãnh Dạ cười cười nói: “Ít nhất cũng có thể sống lâu thêm một chút mà.” Dừng lại một chút, hắn nói: ‘Thế nào, làm một vụ giao dịch được chứ?”
“Không cần.” Nói xong câu này, Mười Một đột nhiên vung chủy thủ lên, một đạo lãnh mang hung hăng cắt về phía yết hầu Mười Một.
:uong2::uong2::uong2::uong2::uong2::uong2::uong2:: uong2::uong2::uong2::uong2::uong2::uong2::uong2::u ong2: