Nhân Gian Băng Khí
Chương 614: Bắt cóc Thanh Ngữ(2)
Dịch: kiokew
Nguồn: tangthuvien
Đi được một lúc, bỗng nhiên có một chiếc xe cao cấp đuổi theo rồi dừng lại bên cạnh Nguyễn Thanh Ngữ. Bên trong Từ Tử Dương hạ kính xe xuống nói :” Thanh Ngữ.”
Nguyễn Thanh Ngữ dừng lại nhìn hắn cười, ý hỏi :Có chuyện gì .
“Cô đi làm gia sư sao ? Vừa vặn ta cũng đang trên đường đây, để ta chở cô đi một đoạn nhé.” Dường như Từ Tử Dương đã khôi phục phong độ cùng trình độ tán gái ngày nào, phảng phất như quên sạch chuyện ở quán bar cùng quan hệ giữa Mười Một và Nguyễn Thanh Ngữ, hoặc ít nhất, là ngoài mặt ra vẻ như thế.
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu từ chối khéo :” Tôi đi xe bus.”
Từ Tử Dương tiếp tục dây dưa :” Khách khí làm gì. Cô vẫn chưa cho ta cơ hội nhận lỗi mà, lần này coi như là cơ hội cho ta là được rồi.”
“Thực sự không cần .” Nguyễn Thanh Ngữ tiếp tục nói :” Chúng ta lúc đó không có chuyện gì cả, không cần phải theo tôi làm gì.”
“Cô không phải đang hận ta chứ ?”
Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ :” Thực sự lúc đó không may hiểu lầm mà thôi, cho nên anh không cần phải xin lỗi.”
“Thanh Ngữ.”
Từ Tử Dương còn đang lẽo đẽo bám theo, thì trong chiếc Minibus :” Thanh cái éo gì. Cái tên tiểu bạch kiểm này từ đâu ra đây ?”
“Phi ca có muốn làm gỏi hắn không ?”
“Gỏi cái đầu mày, không thấy người ta đi xe gì kia sao . Hàng hiệu không thua gì cô em lúc nãy đâu, mẹ nó, cái lũ có tiền này tùy thời đều có thể dùng tiền đè chết chúng ta đó.”
“Phi ca, nếu như cô nàng này mà lên xe của tiểu bạch kiểm kia thì làm sao bây giờ ?”
“Ừm đúng rồi …” Một tên nhắc nhở xong, cả lũ lại bắt đầu thao thao bất tuyệt Phi ca ơi động thủ mau không chừng sinh biến.
Phi ca cắn răng do dự một chút rồi độc ác nói :”Mẹ nó, thực sự là phải sợ gì chớ. Anh em lên con mẹ nó luôn đi.”
Phía trước Từ Tử Dương còn đang ỉ ôi đòi chở Nguyễn Thanh Ngữ đi một đoạn, Nguyễn Thanh Ngữ vẫn thủy chung từ chối ý tốt của hắn, bỗng nhiên “Két” một tiếng chói tai, một chiếc xe minibus cũ nát đâm vào đuôi xe của Từ Tử Dương . “Mẹ !” Từ Tử Dương cùng Nguyễn Thanh Ngữ còn đang bất ngờ thì bỗng nhiên từ trên xe , một người đàn ông lao ra, không nói một lời đã túm lấy tay Thanh Ngữ đẩy vào trong xe minibus.
Nguyễn Thanh Ngữ vừa mới tỉnh lại, mở miệng “A” một tiếng đã bị một tên to lớn khác nửa kéo nửa đẩy đầy thô lỗ vào trong xe. Ngay cả cửa xe còn chưa kịp đóng lại thì tên tài xế đã đạp chân ga đào tẩu.
Từ Tử Dương ngồi trong xe , mặt còn đang ngây ngốc nhìn chiếc xe bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ đang dần mất dạng, sợ đến nỗi quên mất cả lái xe đuổi theo. Thẳng cho đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất, hắn mới giựt mình tỉnh lại, luống cuống lôi điện thoại ra bấm nút :” Ông lội…Ông nội, có chuyện khẩn cấp.”
Cùng lúc đó tại Nguyệt Quang Nhai.
Vịt Bầu đang nằm phưỡn ngoài sopha phòng khách ngủ say. Hắn chạy xe cả đêm đến kinh thành, lúc nào cũng đắm chìm trong lo lắng dè dặt. Dù sao trên xe cũng là tàng trữ cả đống vũ khí đạn dược, nếu như bị cảnh sát tóm thì kết quả không chỉ đơn giản là ngồi tù. Bởi vì tinh thần hắn lúc nào cũng căng như dây đàn, nên vừa nhìn thấy Mười Một xong, thần kinh thả lỏng, vừa khóc lóc kể lể là cuộc sống ở căn cứ tàn ác ra sao thì liền nằm ở sopha ngủ luôn.
Lúc này Mười Một vẫn đang ngồi trong phòng đọc tin tức về Vương gia. Trên giường súng ống đã chỉnh tề, lên đạn sẵn sàng, tựa như sắp sửa duyệt binh đến nơi.
“Sở Nguyên.” Cuồng Triều bỗng nhiên gấp gáp gọi :” Thanh Ngữ xảy ra chuyện.”
Trong mắt Mười Một thoáng qua một tia lạnh, hắn lạnh lùng hỏi :”Chuyện gì ?”
“Nàng bị bắt cóc.”
“Xoát .”Mười Một lập tức xoay người , đi tới giường cầm hai khẩu súng lục cùng ống giảm thanh, dắt thêm vài băng đạn lên người, hỏi :” Khi nào?”
“Chưa đến một phút trước. Chúng ta nhìn thấy qua camera giám sát mặt đường.”
“Ai?”
“Không biết, là một chiếc minibus không có căn cước. Từ trên xe nhảy xuống ba người, từ thân hình có thể thấy đó là đàn ông, nhưng cự ly quá xa, động tác bọn họ cũng rất nhanh nên không thấy rõ mặt. Được rồi, lúc đó Từ Tử Dương cũng ở đó.”
Động tác Mười Một dừng lại một chút :” Từ Tử Dương ?”
“Thanh Ngữ đang trên đường đi tới trạm xe thì Từ Tử Dương đuổi theo nói mấy câu, đúng lúc đó một chiếc minibus trờ tới bắt cóc Thanh Ngữ đi. Sau đó Từ Tử Dương cũng không có đuổi theo, mà dừng lại ở đó khá lâu rồi mới đi.” Sau khi nói xong, Cuồng Triều lại hỏi :” Có thể là Từ Tử Dương giở trò không ?”
Mười Một lắp bộ phận giảm thanh lên súng, không đáp mà lại hỏi ngược lại :” Trên xe có mấy người ?”
“Chỉ nhìn thấy một tên lái xe, còn lại thì không thấy .”
“Chúng hiện ở đâu ?”
“Đang hướng về Dương Phong Nhai, ta đang truy tìm bọn họ thông qua tín hiệu điện thoại của Thanh Ngữ.”
Nếu như bọn tiểu lưu mang bắt cóc Nguyễn Thanh Ngữ biết phía sau có một tổ chức kinh khủng, chỉ cần qua tín hiệu điện thoại là có thể tiến hành truy tìm toàn cầu thì chắc hẳn chúng sẽ muốn suy nghĩ lại cách khác tốt hơn .
“A.” Cuồng Triều vừa mới dứt lời thì bỗng nhiên lại quát:” Mẹ nó, chúng nó đóng máy Thanh Ngữ rồi.”
“Dùng camera giám sát mặt đường.”
Trong bộ đàm truyền tới tiếng xoành xoạch rồi tiếng gõ bàn phím, đồng thời hắn nghe thấy tiếng Cuồng Triều :”Chờ một chút…Hiện tại bọn họ đang ở đường Lỗ Dương,chỗ Nhược Từ các ngươi giúp ta tra một chút. Nhanh lên một chút .”
Hiện nay toàn bộ đội hacker của Hắc Ám Thập Tự đều đang được huy động, tất cả mọi người đều khẩn trương nhanh chóng xâm nhập vào toàn bộ camera trên đường Lỗ Dương, sau đó truy tìm một chiếc minibus màu trắng không có biển số.
Rất nhanh đội hacker đã có tin tức truyền về Cuồng Triều :” Tìm được rồi, bọn họ quả nhiên hướng về phía Dương Phong Nhai.”
“Liên tục cập nhật vị trí cho ta.” Mười Một đem súng ống nhét vào trong túi du lịch cùng đạn dược, lựu đạn và một viên đạn sáng (bom mù ). Hắn mang túi đi ra đánh thức Vịt Bầu dậy :” Vịt Bầu , lái xe.” nguồn tunghoanh.com
Vịt Bầu còn đang híp mắt ngái ngủ :” Lão đại, đi đâu vậy ?” Bất quá khi ánh mắt của hắn rơi vào cái túi du lịch thì lập tức nhảy dựng lên.
Vịt Bầu có một điểm rất được lòng hắn là hắn biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói. Hắn nhìn thấy Mười Một trang bị vũ trang đầy đủ là biết đã xảy ra chuyện, lúc này tốt nhất là ngậm miệng nhận lệnh.
Hai người xuống lầu lên xe của Vịt Bầu. Cuồng Triều trực tiếp nói vị trí cho Vịt Bầu. Trong thời gian đợi thang máy, Cuồng Triều đã tóm tắt việc Thanh Ngữ mất tích cho hắn, khi biết chuyện, biểu hiện của Vịt Bầu còn điên hơn bình thường, đầu bốc lửa mông xịt khói hai người vừa mới leo lên xe hắn đã nổ máy nhấn ga phóng vù đi, không quản bây giờ đang là giờ cao điểm. Làm cho xe cộ trên đường phải vội vàng né tránh đồng thời chửi ầm lên thằng đần chán sống.
Khi mà đường cái đã hoàn toàn tắc nghẽn vì cao điểm, chiếc xe lại phóng vù lên lối đi bộ với vận tốc không dưới lúc nãy , làm người đi đường sợ hãi tránh né chửi ầm lên.
Phía trước không xa chính là ngã tư đường , xe cộ đang đứng đợi đèn xanh xếp thành một hàng dài không thấy đuôi. Căn cứ vào tình hình hiện tại, nếu cứ ngoan ngoãn xếp hàng thì sợ rằng phải 10,20 phút nữa mới qua được ngã tư này.
Mười Một nói :” Đường ngược chiều .”
“Ực.” Vịt Bầu nuốt một ngụm nước bọt. Điên quá rồi. Thế nhưng hắn không có dị nghị gì cả. Lập tức nhấn ga hướng về phía đường ngược chiều đi qua. Bọn họ vận khí cũng rất tốt, bên kia vừa vặn là đèn đỏ nên không có quá nhiều xe bon chen đường chung với bọn họ.
Đồng thời tại chỗ giao đường, cảnh sát giao thông cũng đồng thời chú ý tới một chiếc xe đi ngược chiều đang hướng bên này chạy tới.
“Tiến lên.” Mười Một nói.
Vịt Bầu lộ ra thần sắc điên cuồng, lập tức đạp mạnh chân ga “Ầm !” “Kééééét” bánh xe ma sát với mặt đường xong lập tức lăn với tốc độ kinh hoàng, chiếc xe phóng như gió cuốn về phía biển xe đang đi lại. Cảnh sát nhìn cảnh tượng trên, lập tức sốc đến nỗi quên cả ngăn cả chiếc xe điên này lại , trong tình hình đầu xe nọ cách đuôi xe kia có chưa được hai thước mà hắn còn dám lao tới .”Mẹẹẹẹẹẹẹ!!!” “Ầm !!!” Chiếc xe điên lập tức tiếp xúc thân mật với đầu một chiếc xe cùng đuôi chiếc xe phía trên nó rồi tiếp tục ngênh ngang đi.
Mãi cho đến khi tài xế của các chiếc xe xấu số tuýt còi, chửi bới thì cảnh sát mới tỉnh lại, đồng thời mới dùng bộ đàm thông báo :” Nhanh chóng chặn một chiếc xe việt dã đang hướng về phía đó, biển số là …” Chỉ là lúc đó chiếc xe việt dã ấy đã phóng đi mất dạng rồi. Trên ngã tư đường la liệt xe , mỗi xe đều mang ít vết thương quang vinh.
“Khụ khụ” Đang lúc Vịt Bầu còn đang vừa hưng phấn vừa điên cuồng, Cuồng Triều lại nói :” Các ngươi điên rồi sao ?”
“Không có thời gian.” Mười Một nhàn nhạt nói :” Bọn họ đâu?”
“Vừa ra khỏi Dương Quang Nhai, hiện đang đến khu công nghiệp.”