Nhân Gian Băng Khí Chương 7 02: Máu điên(5)

Nhân Gian Băng Khí
Tác Giả: Khát Trí

Chương 702: Máu điên(5)


Dịch: Zhu Xian
Biên tập: thuan0
Nguồn: tangthuvien








''Được rồi, ta thừa nhận lần này ta lừa ngươi.'' Lục Đạo dang tay cười khổ "Ta chỉ lo sự lo lắng sự quan tâm của ngươi với Mười Một làm ảnh hưởng đến kế hoạch. Phải biết rằng, kế hoạch này không chỉ có thể là cơ hội tốt cho bọn họ rửa sạch thanh danh, nếu làm tốt, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này chuyển thủ thành công, hoàn toàn nắm quyền chủ động."

Mười Ba vẫn không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói chậm rãi: "Một người chiến binh, chỉ có tôi luyện không ngừng thì mới có thể trở nên mạnh mẽ.'' Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Đạo, nói: ''Mười Một là một chiến binh.''



Thấy Mười Ba nói vậy, Lục Đạo yên tâm hơn rất nhiều, thở ra một hơi, cười khổ nói: "Nếu như ngươi sớm nói điều này, mọi việc sẽ đơn giản rất nhiều.''

"Nói đi.'' Lục Đạo do dự một chút, hỏi: "Ngươi muốn biết điều gì?"

Mười Ba nhìn hắn, nói: "Tất cả! Kể cả kế hoạch của ngươi.''

Lục Đạo nhìn chén rượu trong tay, liếm môi, nói ra: "Kỳ thật từ lúc DK ra tay giết tộc trưởng Vương gia, ta đã có kế hoạch này: chuyển thủ thành công. Cho đến chúng ta luôn ở thế bị động, kể là Long Hồn, Từ Khiêm, Vương gia, Dương gia, Trương Chấn hay DK, chúng ta vẫn luôn ở thế bị động. Tình hình như vậy rất bất lợi với chúng ta, chúng ta cần một cơ hội, mà cái chết của tộc trưởng Vương gia chính là cơ hội tốt nhất. Hắn chết, nhất định Từ Khiêm sẽ nổi điên, không từ thủ đoạn để ép Mười Một xuất hiện, bởi hắn không thể kéo dài chuyện này thêm nữa. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa, vì thế nhất định hắn sẽ ra tay."

"Những việc này ta biết.'' Mười Ba nói thản nhiên.
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
"Nhưng lại có việc vượt ra ngoài dự tính của ta, chính là DK. Ta không biết tên điên này rốt cuộc muốn làm gì, tại sao phải bố trí người bảo vệ Trương Hân Hân. Việc này nằm ngoài dự tính của ta, may mà tình thế vẫn chưa vuột ra khỏi khống chế."

Mười hỏi: "Nói vậy, tin tức của hai nhà Vương, Dương là ngươi cung cấp cho bọn họ?"

Lục Đạo cười nói ra: "Đúng là ta sắp xếp chuyện đó, kết quả còn tốt hơn nhiều so với dự tính của ta."

''Tại sao phải làm như vậy?''

Lục Đạo nhấp một hớp rượu đỏ, không đáp mà hỏi lại: "Lão đại. Ngươi nghĩ khi hai nhà Vương, Dương đang truy bắt Mười Một trong nhà lại đột nhiên bị tập kích thì sẽ ra sao?"

Mười Ba ngẩn ra, khẽ nhíu mày, hỏi: ''Đây là kế hoạch của ngươi?"

Lục Đạo liếm môi, cười nói: "Đúng. Hơn nữa đây cũng là cơ hội duy nhất để cho Mười Một rửa sạch thanh danh. Hiện giờ tất cả mọi người đều biết hắn đang bị hai nhà truy đuổi, đúng lúc này đột nhiên hai nhà bị tập kích, mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Hiện tại Mười Một lo thân mình còn chưa xong, nhất định không phải là hắn làm, liên tưởng một chút đến những chuyện xảy ra trước đây, chỉ cần có chút đầu óc thì nhất định sẽ ngẫm ra được nhiều điều."

"Liệu có giấu đầu hở đuôi, hay quá hoá dở không?"

Lục Đạo mỉm cười, lắc đầu nói: "Trong binh pháp của Trung Quốc có câu nói gọi hư chính là thực, thực chính là hư, hư hư thực thực. Những việc mà mình không hiểu thì mọi người sẽ tin vào ý nghĩ đầu tiên của mình. Trước đó bọn họ cho rằng đây là thật thì đó chính là thật. Trái lại cũng vậy. Thật ra hư hư thực thực thì đã sao? Ta không cần tất cả mọi người tin, chỉ cần một số người tin cũng đủ. Những việc còn lại, Long Hồn sẽ giúp hắn."

''Long Hồn?'' Mười Ba nhíu mày.

Lục Đạo bưng chén rượu, nói: "Ngươi đừng nghĩ rằng Mười Một uy hiếp họ một lần thì sẽ làm tan vỡ quan hệ giữa hắn. Mười Một là kẻ rất thông minh, hắn nắm chắc chuyện này, việc hắn làm vẫn nằm trong khả năng tha thứ của Long Hồn. Bọn họ sẽ nghĩ hành động của Mười Một giống như một đứa trẻ đang giận lẫy, trút oán khí về việc người thân của mình không được bảo vệ an toàn lên đầu Long Hồn, đây là hành động bình thường của con người, hợp tình hợp lý. Cộng thêm việc hắn luôn hành động khác người, không thích bị quản chế, hơn nữa cũng có tiền lệ trước đây, vì thế hành động này của hắn trong mắt Long Hồn cũng không có gì khác thường. Nếu lần hắn không làm gì, đó mới chính là việc bất thường. Hừ, Long Hồn sẽ không vì chuyện này mà làm căng với hắn, dù sao lỗi không phải tại hắn, hành động của hắn chẳng qua cũng chì vì bảo vệ người thân mà thôi. Ha ha, ta không thể không công nhận Mười Một diễn kịch rất giỏi, xem ra trước đây khi hắn ở Ma Quỷ đã được huấn luyện kỹ càng về mặt này."

"Sắp xếp người tham gia tập kích như thế nào? Sao ta không nhận được chút tin tức gì?"

Lục Đạo cười nói:"Giấu được ngươi thì ta mới có thể giấu được những người khác...''

Vẻ mặt Mười Ba lạnh nhạt, dường như cũng không tức giận vì sự tự tung tự tác của Lục Đạo.


Lục Đạo tiếp tục nói: "Đương nhiên không thể dùng người của Vận Mệnh chúng ta để tập kích hai nhà Vương, Dương. Hiện giờ người của chúng ta đều bị Long Hồn giám sát, nếu chúng ta có hành động gì họ sẽ biết ngay.''

"Ngươi dùng kẻ nào?''

"Lính đánh thuê.'' Lục Đạo cười nói: "Hơn nữa lại là lính đánh thuê của Trung Quốc. Vốn ta định thuê lính đánh thuê nước ngoài, tốt nhất là của Hà Lan, nhưng không đủ thời gian."

Trung Quốc cũng có hệ thống lính đánh thuê và sát thủ, phần lớn đều là quân nhân xuất ngũ hoặc là một số người bị cuộc sống ép buộc phải làm nghề này, có điều những người bình thường không biết đến việc này mà thôi. Những lính đánh thuê này phần lớn đều ở gần biên giới, cuộc sống rất nghèo khó. Cuộc sống nghèo khổ đã tạo nên tính cánh hung ác của bọn họ, những người này chỉ biết đến tiền không cần biết mục đích, chỉ cần đưa bọn họ đủ tiền, bảo bọn họ giết sạch một cái thôn cũng không vấn đề.

Lục Đạo cười nói: "Việc này ngươi có thể yên tâm, bởi vì bọn họ căn bản không biết ai đã thuê mình. Sau này cho dù họ có thất bại, bị chính phủ Trung Quốc điều tra thì manh mối đều dẫn đến Trương Chấn." Nói đến chuyện này, Lục Đạo cười lớn: "Tên ngốc Trương Chấn kia muốn khoe khoang sự giàu có của mình, chỉ thích quét thẻ. Muốn biết thông tin và mật mã tài khoản của hắn cũng không khó, ta bảo Long Uy động chân động tay, chuyển một số tiền vào tài khoản hắn sau đó từ tài khoản của hắn chuyển cho lính đánh thuê, muốn điều tra? Hừ, nằm mơ đi."

''Long Uy cũng biết chuyện này?"

Lục Đạo vẫn chưa kịp nói gì, Long Uy đã lên tiếng giải thích, thanh âm của hắn vang lên từ chiếc loa trong phòng khách: "Biết một chút, không phải toàn bộ."

Mười Ba cũng không trách hắn, hỏi: "Xử lý sạch sẽ sao?"

Long Uy nói: "Tiền ta chuyển thao con đường bí mật đến Hà Lan, dùng một tài khoản giả ở Hà Lan chuyển tiền vào tài khoản của Trương Chấn sau đó chuyển cho đám lính đánh thuê. Cho dù có điều tra thì cũng chỉ có thể lần được đến Hà Lan, không thể tra ra được khoản tiền này bắt nguồn từ đâu. Hơn nữa ta am hiểu nhất chính là xóa dấu vết, bọn họ sẽ không điều tra được gì."

Mười Ba gật đầu, nhìn Lục Đạo.

Lục Đạo biết hắn muốn hỏi việc gì, lập tức nói: "Ta đã sớm đoán được Mười Một sẽ tấn công trực tiếp, những việc này đều nằm trong kế hoạch của ta. Mười Một dường như rất tỉnh táo, nhưng thực ra hắn giống ngươi, trong người chảy dòng máu điên cuồng. Các ngươi đều một loại người, nói thẳng là các ngươi đều có khuynh hướng tìm chết. Lão đại, ngươi đừng phủ nhận, ta đi theo ngươi nhiều năm như vậy, cũng hiểu khá rõ tính cách của ngươi." Lục Đạo nhấp một hớp rượu, tiếp tục nói: "Ngươi cũng giống Mười Một, áp chế tình cảm của mình quá lâu, tạo áp lực quá lớn cho bản thân, bình thường thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng một khi chiến đấu, điểm ấy sẽ lộ ra. Có lẽ chính các ngươi cũng không biết, trong tiềm thức của các ngươi rất khát vọng giải phóng những áp lực này, vì thế các ngươi rất khát máu, khát vọng chiến đấu, muốn giải phóng áp lực của mình bằng cách chiến đấu, nhưng trong tiềm thức của các ngươi lại càng hi vọng mình sẽ chết trong trận chiến này. Vì thế khi phải đối mặt với một trận chiến gần như không có phần thắng, các ngươi cũng sẽ không chọn cách tránh né mà trái lại sẽ liều lĩnh đối mặt."

Mười Ba thản nhiên nói: "Theo lời ngươi thì tâm lý của bọn ta có chút biến thái?"

Lục Đạo cười nói: "Không phải là biến thái, đây chỉ là biểu hiện rất bình thường, bởi vì các ngươi không có mục tiêu để sống."

Động tác vuốt dao của Mười Ba ngưng lai, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Đạo thở dài nói: "Lý do duy nhất khiến ngươi phải sống chính là tìm hiểu chân tướng sự việc năm xưa và tìm kiếm Long Minh đang mất tích. Nếu như không có lý do này, ngươi đã chết từ lâu rồi. Ta nói không sai chứ?"

Mười Ba vẫn im lặng, Lục Đạo tiếp tục nói: "Ta không biết Mười Một sống vì lý do gì, nhưng ta có thể khẳng định hắn và ngươi rất giống nhau, đều có cái nhìn tiêu cực đối với tương lai. Mặc dù các ngươi đều có tìm kiếm lý do để sống, thế nhưng ở đây.. "

Lục Đạo chỉ vào thái dương của mình, nói: "Trong tiềm thức của các ngươi lại càng hi vọng mình có thể chết trong lúc chiến đấu. Cho nên ta mới có thể khẳng định Mười Một sẽ tấn công đoàn xe của hai nhà Vương, Dương. Mà trên thực tế, ta đoán không sai, Mười Một quả thật đã lựa chọn đối đầu trực diện, đây cũng là điều mà ta muốn."

Mười Ba khẽ lắc đầu, trầm giọng chậm rãi nói: "Ngươi sai rồi."

"Hả?" Lục Đạo nhíu mày.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhành lướt trên Huyết Sát, tựa như vuốt ve da thịt của nữ nhân, như sợ động tác quá mạnh sẽ gây thương tổn cho nàng. Mười Ba thấp giọng nói: "Ta và Mười Một đều là một loại người, nhưng không phải chúng ta muốn chết. Trái lại, chúng ta rất muốn sống, bởi vì vẫn còn có việc chưa hoàn thành, vẫn còn có việc phải làm, cho nên chúng ta nhất định phải sống sót. Còn sống thì mới có thể hoàn thành tâm nguyện, vì muốn sống sót nên mới liều mạng. Ta hiểu lựa chọn của Mười Một, cách làm của hắn là đúng, nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy."

Mười Ba chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Đạo, nói: "Ngươi không phải là chúng ta, vì thê ngươi không hiểu được."

"Có lẽ vậy." Lục Đạo cười, cũng không đem để việc này trong lòng. Quả thực hắn không hiểu, bởi vì hắn không phải là chiến sỹ, không cần liều mạng với kẻ khác, cho nên hắn không hiểu. Hắn lại càng không hiểu được thâm ý của việc "vì muốn sống sót nên mới phải liều mạng''.

"Kế hoạch tiếp theo như thế nào?" Mười Ba hỏi.

Lục Đạo nhấp một ngụm rượu nhỏ, trầm mặc một lúc sau đó nói: "Loạn! Ta làm cho cả kinh thành đều hỗn loạn. Kéo tất cả mọi người vào cuộc, để cho các thế lực hỗn chiến với nhau, lúc đó..." Hắn nhìn Mười Ba, cười nói: "Chính là thời cơ tốt nhất để ngươi ra tay."

Mười Ba vuốt dao găm, nói: "Long gia?"

Lục Đạo khẽ gật đầu: "Việc của Long gia đã kéo dài quá lâu, cũng đã đến lúc cần giải quyết."

Mười Ba trầm giọng nói: "Trước đó, ta nhất định trả món nợ nhân tình mà ta nợ Long Hải Du."

Lục Đạo cười nói: "Yên tâm, Long Hải Du sẽ nhanh chóng tìm ngươi. Ta cam đoan."

Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-702-j2Daaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận