Mười một nhìn cái hồ nước càng ngày càng đầy, cuối cùng thở khẽ một hơi và ấn vào cái đầu quái thú, làm nó trở lại ví trí cũ.
Hồ nước vừa rồi đã được chảy đến lưng chừng, giờ mau chóng rút đi, khối đá dưới đáy bể bơi vừa rồi lại một lần nữa nảy lên.
Mười Một trước nay vẫn luôn cho rằng trái tim của mình đã rất cứng rắn rồi, cho dù có là đồng bạn, thậm chí là giáo quan chết ngay trước mắt hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nhưng bây giờ chẳng biết tại sao, trong đầu hắn toàn là hình ảnh về khuôn mặt trắng bệch đầy nếp nhăn của lão nhân đó, Mười Một không nhịn nổi muốn thỏa mãn nguyện vọng của ông ta, lấy cho ông ta một chai rượu. Là ông ta đáng thương? Hay là vì hắn cảm thấy hiếu kì về căn mật thất?
Mười Một không nhịn nổi mà lắc lắc đầu, tựa như muốn vứt những suy nghĩ nực cười đó ra khỏi đầu mình, tiếp đó hắn chuyển thân đi tới quầy rượu, tùy tiện cầm lấy mấy bình và trở lại.
Khi hắn mở cánh cửa bằng kim loại ra để bước vào mật thất, lão nhân tựa như sớm đã biết hắn rất nhanh sẽ trở lại rồi, lão chỉ khẽ mở mắt ra mà liếc nhìn mấy bình rượu trong tay hắn.
Mười Một đưa mấy bình rượu đến trước mặt lão ta, sau đó lui lại vài bước. Lão nhân cũng chẳng quan tâm đến Mười Một, lão đưa tay ra nắm lấy một bình rượu, nở nắp ra và ngẩng đầu lên tu "ừng ực ừng ực" một hơi cạn sạch.
Sau khi một hơi uống cạn cả bình rượu, lão nhân đó lau miệng nói: "Thống khoái!" Tiếp đó ha ha cười lớn.
Mười Một đứng đợi một bên, yên lặng nhìn lão nhân uống hết bình này đến bình kia, sau nháy mắt cả mấy bình rượu đều bị lão uống cạn sạch. Đợi sau khi lão nhân đó ợ lên vài tiếng thỏa mãn Mười Một mới thu lại những vỏ bình rượu lăn lóc trên mặt đất và xoay người bỏ đi.
Nhưng từ đầu tới cuối, hắn và lão nhân kia đều không nói một câu nào.
"Tiểu gia hỏa!" Đợi khi một chân của Mười Một đã bước ra ngoài cửa, lão nhân đó nói: "Ngày mai lại mang rượu đến cho ta tiếp. Tốt nhất là loại rượu của Trung Quốc, loại rượu tây dương này có mùi khai, ta uống không quen."
Mười Một xoay người lại, dùng thứ tiếng Trung Quốc không thuần nói: "Ngày mai tôi không đến được!"
"Ồ!" Lão nhân cười nhạo nói: "Có phải là không moi được lời nào của ta, ngươi cảm thấy mình vô dụng phải không?"
Mười Một lắc lắc đầu nói: "Ngày mai, ông chủ trở về. Đợi ông ấy không ở đây, tôi lại đưa rượu đến." Dứt lời hắn liền rời đi.
Lão nhân sững sờ một lát, tiếp đó hỏi: "Ông chủ? Ông chủ của ngươi là Mardy?"
Mười Một lại một lần nữa dừng chân lại và điểm đầu nói: "Phải!"
Lão nhân cười nhạo nói: "Quả nhiên là con chó của hắn!"
Mười Một suy nghĩ một lát rồi nói: "Khi ông ấy đến, đừng nói là tôi đã từng đến đây!" Dứt lời hắn chẳng đợi lão nhân phản ứng mà liền đi ra luôn.
Không khí bên trong gian mật thất lại trở lại trầm lắng, khi cách cửa bằng kim loại tự động đóng lại, lão nhân đó hét lên: "Này! Đợi một chút!"
Cánh cửa kim loại vẫn tiếp tục đóng lại, đột nhiên lão nhân hét lớn một tiếng, một luồng kình phong cuồng bạo từ trong gian mật thất thổi ra, nhưng nó không thể ngăn cản cánh cửa bằng kim loại đó đóng lại.
"Ầm!" Cánh cửa đó cuối cùng vẫn đóng lại và tự động khóa vào, lúc này Mười Một mới hồi thần lại sau sự kinh ngạc vừa rồi.
Luồng gió vừa rồi là chuyện gì vậy? Trong mật thất trừ lỗ thông gió trên đỉnh ra thì chẳng còn nơi nào thông gió nữa, mà lỗ thông gió cũng không thể tạo ra một luồng gió mạnh như vậy được. Mười Một cảm giác được, trong luồng kình phong vừa rồi có ẩn chứa một khí tức nóng bỏng, hơn nữa sức gió cũng rất mạnh.
Lẽ nào là ông ta?
Mười Một chậm rãi nhập lại mật mã vào, cánh cửa kim loại lại một lần nữa mở ra.
Trên mặt Mười Một vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc mà bước vào, hắn hỏi: "Vừa rồi, là ông làm sao?"
Lão nhân đó lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn rồi hỏi: "Ngươi không biết?"
Mười Một không trả lời mà hỏi lại: "Ông làm thế nào vậy?" Dứt lời hắn liền nhìn quanh bốn phía, nơi này trừ mấy sợi dây xích to đại ra thì chẳng còn bất kì một thiết bị nào nữa.
Lão nhân đó vẫn luôn nhìn hắn, nhưng đáng tiếc là từ trên mặt Mười Một chẳng thể nhìn ra được một chút tin tức hữu dụng nào.
Qua một hồi lão nhân mới hỏi: "Ngươi không ở đây?"
Mười Một lắc lắc đầu.
"Vậy sao người lại tìm đến nơi này được?"
Nếu đổi lại là bất kì người nào khác, với tính cách của Mười Một, chắc chắn hắn sẽ không giải thích gì, nhưng không biết tại sao, mỗi lần đối diện với đôi mắt sáng quắc của lão nhân là hắn lại cảm thấy mình nên nói cho lão.
Đây là một chuyện lạ trước nay chưa từng xảy ra, phảng phất như thân thể này không thuộc về hắn vậy, muốn làm gì, muốn nói gì đều chẳng liên quan đến hắn.
Mười Một chuyện mình vốn là một học viên trong Ma Quỷ huấn luyện doanh, lần này tổ chức giao cho hắn nhiệm vụ này, lại đem chuyện hắn đã ở đây một tháng, thường xuyên nghe thấy thanh âm từ dưới căn phòng truyền lên, cho tới chuyện tại sao hôm nay lại tìm được lão nhân, nhất nhất đều đem kẻ ra.
Lão nhân đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mười Một, quang mang lóe lên trong mắt có chút quỷ dị. Cho đến khi Mười Một đã nói xong mọi chuyện, lão nhân mới mở lời: "Nói như vậy là vì người nghe thấy âm thanh nên mới tìm tới được nơi đây?" truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Mười Một điểm điểm đầu, tiếp đó ngẩng đầu lên nhìn trần của căn phòng cũng bằng kim loại nói: "Tôi ở ngay bên trên."
Lão nhân cười lạnh một tiếng rồi hỏi: "Có phải là thanh âm như thế nào?" Lời vừa mới dứt, đột nhiên lão tung ra một chưởng cách không về phía Mười Một.
Một Một đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh đều hướng về phía mình mà ép lại, hơn nữa chỗ không khí này lại có chút khí tức nóng bỏng. Hắn giống hệt như một chiếc thuyền đơn giữa cơn thịnh nộ của đại dương, những cơn sóng dữ không ngừng vùi lên dập xuống. Ý thức của hắn muốn ngăn cản, nhưng trước mặt lại là không khí, hắn chẳng thể cản nổi. Hắn muốn trốn tránh, nhưng lại kinh ngạc phát hiện thân thể mình đã chẳng thể động đậy nữa rồi, hắn chỉ có thể cảm thấu luồng khí tức bỏng rát đang dồn về phía mình.
Một chưởng, chỉ là một chưởng. Một chưởng này đã hoàn toàn đả phá tất cả những lý luận và khái niệm trước kia của Mười Một, trước nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện chỉ dùng một chưởng mà có thể tạo thành thanh thế như vậy, hơn nữa trước nay hắn cũng chưa từng cảm thấy tử vong lại cận kề với mình như vậy.
Chưởng phong ma sát với không khí phát ra những tiếng "vù vù", hệt như tiếng một con quái thú đang khẽ rên rỉ vậy, đó là những tiếng gọi của tử vong. Hơn nữa Mười Một cũng nghe ra, thanh âm mà hắn nghe thấy khi ở trong phòng chính là những tiếng động này.
Khi chưởng phong hoàn toàn bao phủ lên người Mười Một, một luồng lực đẩy cự đại đẩy hắn lui về phía sau mấy bước. Mười Một sững sờ đứng nguyên chỗ cũ, hắn vô cùng kinh hãi khi phát hiện một chưởng này không lấy đi tính mạng của hắn mà chỉ đẩy hắn đi vài bước mà thôi.
Mười Một ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn lão nhân.
Lúc này trên khóe miệng lão nhân đã có một nụ cười nhạt khinh thường, lão lại ngồi xếp bằng và nhắm mắt trở lại như cũ.
Mười Một trầm mặc một hồi, khuôn mặt dần bình tĩnh trở lại, cuối cùng lại băng lãnh như bình thường, hắn hỏi: "Đây…đây là cái gì?"
Lão nhân mở to mắt ra nhìn hắn, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc nói: "Công phu Trung Quốc."
Mười Một lắc đầu nói: "Khi được huấn luyện tôi đã từng tiếp xúc với công phu Trung Quốc, đó xác thực là thủ đoạn công kích cận thân tối cường trên thế giới, nhưng tuyệt không hề mạnh như thế này!"
Lão nhân đó khinh thường cười lạnh nói: "Vớ vẩn! Công phu Trung Quốc bác đại tinh thâm, một chút lông mao vớ vẩn được truyền ra bên ngoài đó há lại có thể so sánh." Vừa nói trên mặt lão nhân lại vừa lộ ra thần sắc ảm đạm. Bây giờ là thời đại của binh khí nóng, một thân công phu cho dù có mạnh hơn cũng chẳng địch lại một viên đạn. Vì vậy, công phu Trung Quốc đã từng xưng bá thế giới nay đã suy thoái, hiện nay người có thể thật sự hiểu được công phu Trung Quốc rất ít. Làm một người Long Quốc, lại là cường giả một phương, lão nhân đó sao có thể không vì chuyện công phu của quốc gia mình dần dần thất lạc mà đau lòng chứ?
Hai người lại trầm mặc thêm một hồi lâu, sau đó Mười Một lại hỏi tiếp: "Ông ta, đem nhốt ông lại, là vì công phu của ông?"
Lão nhân hừ nhẹ một tiếng: "Nếu là vì thân công phu này thì tên hỗn đản đó cũng chẳng cần bỏ ra nhiều phí tổn như vậy để nhốt ta lại."
Mười Một lặng lẽ nhìn lão nhân một hồi và nhẹ giọng nói: "Ồ!" Sau đó hắn liền chuyển thân rời đi.
Cho đến khi cánh cửa bằng kim loại đã hoàn toàn đóng lại, lão nhân kia vẫn không nói thêm tiếng nào.
Mười Một đã trở lại bên hồ bơi, sau khi đẩy viên gạch men đó vào chỗ cũ, hắn nhìn về phía dòng nước nơi miệng hai con quái thú đang dần dần chảy xuống bể bơi, thấy tất cả đã bình thường hắn mới chuyển thân rời đi.
Hắn không hỏi gì lão nhân nữa, bởi vì chẳng cần hỏi hắn cũng đoán được nguyên nhân. Trong mật thật không hề có thức ăn và nước uống, án chiếu theo lời lão nhân, chỉ có duy nhất một mình Mardy mới biết bí mật này, mà Mardy lại không thường xuyên vào để đưa thức ăn nước uống. Lão nhân đó khẳng định là có thể chẳng cần ăn uống,giường như trong thần thoại cổ của Trung Quốc có một loại người có năng lực rất cường đại gọi là thần tiên, bọn họ chẳng cần ăn uống, hơn nữa còn sống lâu trăm tuổi. Xem ra Mardy bắt lão nhân này lại là vì muốn học cái công phu chẳng cần ăn uống và có thể sống lâu trăm tuổi đó.
Mười Một thầm thở dài một tiếng, hắn không phải là thần, đối với cảnh ngộ lão nhân gặp phải cũng chẳng giúp gì được. Nhưng có lẽ thân nhân và bằng hữu của lão có thể cứu lão ra, chỉ cần bọn họ không làm tổn thương đến người nhà Mardy thì chuyện này đã chẳng còn có xung đột gì với nhiệm vụ của hắn rồi.
Nghĩ đến đây, Mười Một đột nhiên dừng bước.
Đám lính đánh thuê đó liệu có phải là muốn cứu lão nhân này ra không? Hay là đám người này và Mardy có cùng suy nghĩ, đều muốn đoạt được môn công phu đó của lão nhân?
Mười Một lắc lắc đầu. Đây tịnh không phải là chuyện hắn nên quan tâm, hắn chỉ là Mười Một, một thành viên của "Ma Quỷ", hắn không phải là thần. Bất quá, qua chuyện vừa rồi, hắn càng trông ngóng về Trung Quốc, trong lòng hắn Trung Quốc vốn đã thần bí lúc này lại càng trở nên bí ẩn.
Trung Quốc, rút cục mày là một đất nước như thế nào?