Nhân Gian Băng Khí Chương 373: Các tự vi chiến (trung)( phần 2)

Cao thủ của Long Hồn thực không tầm thường, cho dù Lãnh Dạ cảm thấy năng lực cận chiến của mình đã rất không tồi rồi, nhưng gặp phải những cao thủ biến thái thế này, căn bản chẳng đáng để vào mắt. Hắn và Walter hai người mới chỉ có hai ba quyền mà đã bị Vô Ngân đánh cho đến cả sức hòan thủ cũng không có. Lúc này, Lãnh Dạ mới thực sự rất đố kị với 11, rõ ràng là mấy năm trước hắn và 11 đánh hòa với nhau, giờ chỉ mới sau vài năm mà 11 đã có thể miễn cưỡng đánh nhau tới mức ngươi sống ta chết với mấy cao thủ biến thái này rồi, mà hắn thì lại bị đánh cho chẳng còn sức phản kháng, người so với người thực sự là có thể làm tức chết người mà.

Thảo nào Long Hồn vẫn luôn không chịu chiêu thu hắn, thực sự là kém quá xa quá xa rồi. Đây là những ý niệm trong đầu Lãnh Dạ sau khi hắn bị một cước của Vô Ngân đá bay đi.

Trước khi chạm đất, Lãnh Dạ cố nhìn cơn đau trên mặt và trước ngực. Sau khi bắn về phía sau phải lật người lại mới không mất mặt. Nhưng hắn vẫn không đỡ nổi mà phải lùi lại vài bước theo quán tính rồi mới đứng vững được.

"Phì!" Lãnh Dạ phun ra một ngụm nước bọt kèm theo cả máu tươi, nửa bên mặt sưng tấy lên, nhìn chăm chăm vào Vô Ngân. Còn thanh chủy thủ kia của hắn hiện đã ở trong tay Vô Ngân rồi.

Bên kia, Walter cũng giãy dụa bò dậy, dù sao nó cũng mới được huấn luyện vài năm, năng lực đỡ đòn và chịu đau của thân thể vẫn còn kém xa Lãnh Dạ. Sau khi đứng thẳng người dậy, ôm lấy bên mặt đang bị sưng tấy kia, cố nhịn cho nước mắt không chảy ra, cùng với Lãnh Dạ tạo thành thế ỷ giốc đứng hai bên Vô Ngân. Đây chẳng phải là vì Walter trẻ tuối yếu đuối, bị người ta đánh cho hai quyền đã liền chảy nước mắt, mà là do một cước đó của Vô Ngân đã đá vào tuyến lệ của nó, nước mắt căn bản cứ chảy ra mà không khống chế được.

Lãnh Dạ và Walter đưa mắt nhìn nhau, đồng thời hét lớn một tiếng rồi lại một lần nữa lao về phía Vô Ngân. Vô Ngân tùy ý vung thanh chủy thủ về phía sau, thân thể hơi rung lên một cái, dùng tốc độ càng nhanh hơn lao tới Lãnh Dạ. Trong mắt hắn Walter hoàn toàn là một người bình thường, cũng chỉ có Lãnh Dạ mới có thể sinh ra chút tính uy hiếp với hắn.

Đúng vào lúc hai người áp sát, trong đầu Vô Ngân đột nhiên rung động một cái, đồng thời thị tuyến trước mắt cũng sinh ra một chút mơ hồ, thân thể tựa như đang trong trạng thái nửa thức nửa ngủ vậy. Hắn vô cùng kinh hãi, biết rằng đây là dị năng tâm linh của Walterm lập tức cường hành nén xuống. Tuy trạng thái này chỉ duy trì trong vòng không đến nửa giây, nhưng đối với Lãnh Dạ thì đó đã là đủ rồi. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Khi Vô Ngân vừa mới tỉnh lại, một cước ảnh hắc sắc đã đá thẳng tới mặt hắn.

"Bộp!" Một cước này đá cho Vô Ngân phải lui lại sau hai bước, tuy không tạo thành tổn thương gì, nhưng Lãnh Dạ cũng hưng phấn một trận, dù sao người ta cũng là thành viên của Long hồn, trên thế giới này có mấy người có thể đá trúng mặt Long Hồn cao thủ chứ? Tuy rằng trong đó còn có vận khí mà năng lực tâm linh của Walter.

Lãnh Dạ đắc thế rồi không chịu buông tha, cái chân vừa thu lại đã liền lao lên tiếp, một trận quyền đấm chân đá ào tới.

Vô Ngân tuy lợi hại, nhưng dù sao thân thể vẫn là máu thịt tạo thành. Hơn nữa Lãnh Dạ cũng là bộ đội đặc chủng được huấn luyện qua, một quyền một cước tòan lực đánh ra đều chẳng phải là người bình thường có thể chịu đựng được. Vô Ngân bị một cước của hắn đá cho có chút đầu váng mắt hoa, nhưng những đòn công kích phía sau vẫn miễn cưỡng đỡ được.

Rất nhanh, Vô Ngân đã tiêu trừ được cảm giác khó chịu trong người, lúc này Lãnh Dạ vừa khéo đang vung quyền đánh tới. Vô Ngân hừ mạnh một tiếng, nửa thân trên ngả về phía sau, quyền của Lãnh Dạ lập tức đánh vào khoảng trống. Nhưng Vô Ngân lại nhìn thấy, phía trên lại có một khuỷu tay huých tới mặt hắn. Thì ra vào lúc Lãnh Dạ đánh tới, Walter đã nhân lúc đó vòng ra sau lưng hắn và tiếp cận, lúc này thấy cơ hội thì liền lập tức cho một khuỷu tay xuống.

Vô Ngân tức giận vô cùng, nửa thân dưới vung chân đá vào cẳng chân Lãnh Dạ, đồng thời tay phải ngăn cản khuỷu tay của Walter. Vốn dĩ một cước này của hắn trực tiếp đá vào hạ thể Lãnh Dạ, tổn thương tạo thành sẽ càng lớn hơn. Nhưng hắn tự thị thân phận, không muốn làm chuyện mất mặt như vậy, càng không muốn người ta phải làm thái giám từ đây, do đó mới cải biến lộ tuyến mà đá vào cẳng chân Lãnh Dạ.

Cũng đúng vào lúc này, Lãnh Dạ tựa như phát giác được cái gì đó, kêu lớn một tiếng rồi lui lại phía sau, cũng vừa khéo tránh được một cước của Vô Ngân đá tới. Walter và Vô Ngân đều không có cái cảm giác đó của hắn, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, "đoàng!" một tiếng vang lên.

Đồng thời, cái chân đang chống đỡ thân thể kia của Vô Ngân đột nhiên phốc một tiếng. Trên cẳng chân chảy xuống một dòng suối máu. Vô Ngân đau đớn kêu lên một tiếng, chẳng thể chống đỡ nổi mà ngã xuống mặt đất, y phục nơi cẳng chân hắn đã bị máu tươi thấm đẫm một mảng rồi.

"Walter!" Lãnh Dạ hống lớn một tiếng, lại lao tới đè lên người Vô Ngân, ôm lấy Vô Ngân lăn sang bên cạnh, một mạch lăn vào trong rừng mới ngưng lại.

Walter sững sờ một chút rồi lập tức hiểu ra là đã có chuyện gì, không ngờ có kẻ bắn tỉa đang đứng phía xa bắn tới bọn họ. Lập tức cùng Lãnh Dạ và Vô Ngân lao vào trong rừng.

Lãnh Dạ sau khi kéo theo Vô Ngân vào nơi an toàn mới lau mồ hôi, thở phào một hơi nói: "Nguy hiểm quá, con mẹ nó chứ, chẳng biết là thằng nào bắn lén?"

Vô Ngân căm hận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Còn không phải là người của các ngươi sao?!"

Lãnh Dạ cười khổ nói: "Mấy người chúng ta đều đang bị các ông truy sát rồi, hơn nữa súng bắn tỉa cũng chỉ có một cây, vừa rồi cũng bị ông đánh bay đi rồi."

Vô Ngân hừ mạnh một tiếng, không để ý đến hắn nữa mà quay sang kiểm tra thương thế của mình. Lãnh Dạ biết rằng nhất thời chẳng thể giải thích rõ được, sợ rằng vô ngân thực sự cho rằng bọn họ cùng với đám người công kích Long Hồn đó hợp tác với nhau, phía sau còn có viện quân nữa. Cũng chỉ có mấy người của Hắc Ám Thập Tự mới biết, bọn họ căn bản chẳng có viện quân.

Vậy thì có thể là ai nổ súng? Và tại vì sao đây?

Lãnh Dạ không tin kẻ nổ súng là người của Long Hồn, một súng này rõ ràng là nhằm vào Vô Ngân mà bắn. Hơn nữa đối phương dường như cũng không muốn lấy mạng Vô Ngân, nếu không một súng đó sẽ chẳng nhằm vào cẳng chân mà đã trực tiếp bắn vào đầu rồi.

Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

Đối phương chỉ hướng về phía Vô Ngân nổ súng mà không phải bắn hắn và Walter, điều này nói lên rằng người đó không có địch ý đối với hai người hắn, hoặc giả cũng có thể là vì mục đích gì đó mà tạm thời không muốn giết bọn họ. Khả năng lớn nhất chính là đám người công kích Long Hồn đó, làm như thế này sẽ càng làm cho thù hận giữa Long Hồn và Hắc Ám Thập Tự sâu thêm. Nhưng trong đó có một lỗ hổng ất lớn, nếy thực sự đơn thuần chỉ là muốn làm tăng thù hận giữa hai bên, trực tiếp giết chết Vô Ngân chẳng phải là xong rồi sao, làm như vậy sẽ khó mà giải thích được, tại sau chỉ bắn vào cẳng chân Vô Ngân tạo nên một vết thương nhỏ khiến cho hành động không tiện mà thôi?

Nghĩ không ra, Lãnh Dạ thở dài một hơi rồi kéo theo Walter mà vô cùng cẩn thận đi ra bên ngoài.

"Đứng lại!" Vô Ngân mắt thấy hai người muốn đi, lớn tiếng hét lên, giãy dụa muốn bò dậy.

"Được rồi mà, hay là ông đi cầu viện đi, bằng cái bộ dạng bây giờ thì còn đuổi gì nữa?" Dứt lời hắn liền chẳng quản tới Vô Ngân nữa, vô cùng cẩn thận lao ra bên ngoài.

Vô Ngân căm hận nhìn theo hai người rời đi, hắn biết Lãnh Dạ nói đúng, hiện tại chân hắn đã bị bắn thủng một lỗ, hơn nữa còn sâu tới tận sương, hắn thực sự chẳng còn năng lực để đuổi theo nữa rồi. Nhưng vừa hận vừa không cam tâm a, cuối cùng Vô Ngân chỉ đành căm hận hống lên một tiếng: "Lãnh Dạ! Ngươi đừng để rơi vào tay ta!"

Lúc này, Lãnh Dạ và Walter đã vô cùng cẩn thận đi ra khỏi rừng. Lãnh Dạ tâm thần giới bị nhìn quanh một lát, chạy thẳng về địa điểm chiến đấu vừa rồi, nhặt lại thanh chủy thủ và khẩu súng bắn tỉa rồi chạy vụt đi, hướng về phía Walter đang nấp ở sau một cái cây vẫy vẫy tay, lúc này hai người mới tiếp tục chạy xuống núi.

Hiện giờ Lãnh Dạ đã xác định rồi, tên bắn tỉa đó sẽ không giết hắn và Walter, chỉ là ngăn cản Vô Ngân đuổi bắt hai người hắn mà thôi. Đối phương làm như vậy là có mục đích gì? Rốt cuộc là địch hay là bạn đây?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nhan-gian-bang-khi/chuong-377/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận