Người đàn ông đứng ngược hướng ánh sáng nói chuyện điện thoại , khẩu khí không nhanh không chậm , dường như đang cảm thủ sự tức giận từ đầu bên kia điện thoại .
“Đừng nói những lời khó nghe như vậy chứ ! Tôi chỉ mời cô ấy ngồi một chút mà thôi … Gì ? Để cô ấy trở về … ha ha ! Đương nhiên là chờ người ngươi đến đón .” Nói xong khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười sâu không lường được , mơ hồ đoán được phản ứng của đối phương .
“Này ? Này … ! Dám tự nhiên cúp điện thoại của mình ! Thật không có chút lịch sự nào .”
Tắt máy, hắn xoay người lại nhìn người đang mê man nằm trên giường .
Không ngờ lại dung động lòng người đến vậy ! Khó trách tên kia coi như bảo bối mà nuôi dưỡng .
A? Tỉnh rồi?
“Ừm … nơi này là chỗ nào …” Từ từ mở mắt , Lạc Lê Nhi nghi hoặc quan sát quang cảnh lạ lẫm .
Cô nhớ cô đang đi đến chỗ hẹn Dương Nhất ăn cơm … sau đó … có vài người mạnh mẽ đẩy cô lên một chiếc xe ô tô con , muốn kêu cứu cũng không kịp , cũng bởi vì bị bụm miệng bằng khăn tay tẩm thuốc mê mà hôn mê bất tỉnh…
“Nơi này là nhà của tôi.”
Có người trả lời cô.
“A!” Cô kinh ngạc mở to mắt , nhìn về phía chủ nhân của thanh âm .