NHẤT PHẨM PHONG LƯU
Tác giả : Đồ Cùng
Chương 24: Giờ gặp ma quỷ
Dịch: Nhóm dịch Hana
Nguồn: Mê Truyện
Hai người không ai nhường ai, cả hai đều đua ra điều kiện cho nhau.
Đỗ Tiểu Âm do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý. Cô cảm thấy Mạc Ngôn tự tin quá mức, hơn nữa lại là lĩnh vựa mà mình không am hiểu, điều này hiển nhiên là không sáng suốt. Mượn cơ hội này cho hắn ta một bài học thì cũng không tồi. Đên nỗi ai nghe ai thực ra không quan trọng ai có quyền chỉ đạo cuối cùng thì năng lực sẽ nói.
- Vậy quyết định như thế đi, trước khi bắt đầu tôi sẽ gọi điện cho cô.
Mạc Ngôn khởi động ô tô chuẩn bị đi.
Đỗ Tiểu Âm lo lắng nói:
- Cậu gọi điện cho tôi thật chứ?
Khi hai người nói chuyện phiếm, thời gian quả thật qua rất mau.
Khi đại sảnh truyền đến tiếng báo chuyến bay tới, Mạc Ngôn cùng Cam Lam không hẹn mà cùng đứng lên.
Cam Lam kinh ngạc nói:
- Bạn của anh cũng đi chuyến bay này?
Mạc Ngôn gật đầu nói:
- Thật đúng là trùng hợp , nói không chừng ta bạn cùng trường với tôi lại ngồi cạnh bạn của cô đấy !
Cam Lam bĩu môi nói :
- Anh bớt nằm thiên thu đại mộng đi được rồi, tiểu Di phong tình vạn chủng, từ bao giờ đều có sứ giả như hoa bên người, không đến lượt bạn anh!
Thực hiển nhiên, nàng cũng không biết người bạn trong miệng Mạc Ngôn thật ra là con gái, còn tưởng rằng là một người mồ hôi thối, vẻ mặt đàn ông đáng khinh.
Mạc Ngôn đặc biệt thích trêu chọc loại con gái chua ngoa này, cười nói:
- Bạn cô tên gọi tiểu Di? Cho dù phong tình, cũng không thay đổi được vận mệnh hoa cúc.
Cam Lam thở phì phì trừng mắt hắn, nói :
- Tiểu Di vừa hơn ba mươi, cái gì gọi là hoa cúc?
Hai người vừa tranh cãi, vừa đi đến đại sảnh.
Mười phút sau, Mạc Ngôn rốt cục thấy Mạch Tuệ đã hơn nửa năm không gặp.
Nhìn thấy cô gái kia đang nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm người, Mạc Ngôn hít một hơi thật sâu, trong lòng bỗng nhiên có chút kích động khó hiểu.
Cách đó không xa, cô gái cắn môi, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ có chút bận tâm người nào đó đã quên chuyến bay của mình.
Nàng mặc bộ áo gió màu xanh nhạt, giày cao, có lẽ là không muốn làm cho người nào đó quá mức đắc ý, khi ra khỏi nhà đã thay áo sơ mi trắng thành áo xuân hơi mỏng.
Nhưng đối với con gái mà nói, loại áo xuân này co dãn thật tốt, có thể làm cho đường nét bề ngoài mê người.
Cô gái nhìn chung quanh, ngẫu nhiên còn kiễng chân, đường cong liền lộ rõ hơn khiến đàn ông chung quanh dừng chân hàng loạt, trong mắt sáng ngời.
Sân bay như vậy, chưa bao giờ thiếu các loại mỹ nữ, đẹp bẩm sinh, đẹp nhân tạo, thanh xuân, diễm lệ, khêu gợi... Vĩnh viễn có thể làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Nhưng cô gái xinh đẹp như thế, vẫn là khó gặp.
Cô gái đẹp không chỉ là dung nhan cùng thân hình của nàng, để cho người ta kinh ngạc chính là màu da của nàng, như núi tuyết, lại giống cỏ non xanh nhạt.
Nếu không phải có một khuôn mặt rõ ràng người phương Đông, chỉ sợ đại đa số mọi người sẽ cho rằng nàng có huyết thống Tây Phương.
Trong thẩm mỹ quan Người phương Đông, có luận điệu nhất dáng nhì da. Bình luận dung nhan cô gái thì màu da trắng nõn hay không, thường thường chiếm nhân tố chủ yếu. Nếu luận màu da người phương Đông làm mười phần, cô gái mặc áo gió trước mắt này, hiển nhiên chính là loại loại con gái được mười phần có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Dùng lời nói của Mạc Ngôn mà nói chính là, đỡ tốn tiền son phấn ...
Bên cạnh Mạch Tuệ còn có những người khác, một người con gái khác cũng rất xinh đẹp, nhưng tuổi hơi lớn liền đứng ở phía sau Mạch Tuệ. Mà ở cá phía sau c nàng, rõ ràng cho thấy ba người đàn ông đang nhìn chằm chằm, cầm di động đề phòng và chụp ảnh.
Thế kỷ này ước chừng có thể nói là kỷ nguyên nam nhân hạnh phúc nhất, bởi vì bọn họ có thể thấy trên đường mỹ nữ rồi cất vào cameras bất cứ lúc nào, sau đó mang về nhà chậm rãi thưởng thức...
Mạch Tuệ cùng người con gái bên cạnh có lẽ đã quen loại trường hợp này, đối mặt ánh mắt sáng ngời này, coi như không nhìn thấy.
Hai người con gái đứng chung một chỗ, liền như là một đóa hoa tỷ muội.
- Mau nhìn kìa, đó là tiểu Di của tôi!
Cam Lam bỗng nhiên hoan hô một tiếng, sôi nổi nhằm phía người con gái bên cạnh Mạch Tuệ.
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, thầm nói thật đúng là trùng hợp ...
Bởi vì Cam Lam hoan hô, tầm mắt Mạch Tuệ bị hấp dẫn lại đây, đã rơi vào trên người Mạc Ngôn.
Ánh mắt cô gái nhất thời sáng ngời, dưới chân không tự chủ được di động, nhưng đi hai bước rồi lại bỗng nhiên đứng lại. Sau đó nghiêng đầu qua, cười cười nhìn Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn cười tiến lên, dang rộng hai tay, cười nói:
- Ôm một cái!
- Con lừa ngốc đáng chết ...
Nhìn vẻ tươi cười quen thuộc trước mắt, Mạch Tuệ cảm thấy được hai mắt của mình bỗng nhiên có chút ướt át.
Nàng hơi hơi cắn môi, nhẹ nhàng đập một cái vào ngực Mạc Ngôn, sau đó thoải mái nhào vào vòng tay làm cho nàng mong nhớ ngày đêm này ...
Ngửi mùi thơm của cơ thể con gái, giờ khắc này, Mạc Ngôn cảm giác tim mình rất bình yên.
Hắn không phải không biết tình cảm của Mạch Tuệ với mình, càng không phải không thích cô bé này. Nhưng từ khi sinh ra cho tới bây giờ vẫn không bởi vì người khác mà thay đổi, sau khi ở chung cùng Mạch Tuệ trong năm tháng, hắn từng động lòng, cảm động, nhưng nghĩ tới chính mình chưa chắc có thể sống đến lúc tốt nghiệp đại học, tâm tư tràn lòng trước tình hình thực tế liền lập tức trở nên lạnh như băng...
Giờ khắc này, hai người đều không muốn nói gì.
Ôm nhau đến mười giây, Mạc Ngôn mới lưu luyến buông Mạch Tuệ ra.
- Thật sự là gặp ma!
Bị Mạc Ngôn buông ra Mạch Tuệ bỗng nhiên kinh hô:
- Anh ấy à, hơn nửa năm không gặp, lại còn phong độ hơn!
Phong độ?
Mạc Ngôn ngẩn ra, lập tức kịp phản ứng. Bể khổ một đóa Kim Liên sinh ra, biến hóa là không chỉ có thể lực, đồng thời cũng chính là thân thể và khí chất. Trải qua chân khí rèn luyện, khung xương hắn trở nên càng thêm cứng rắn, khỏe mạnh, cơ thể trở nên càng thêm cứng cỏi, làn da cũng co dãn tốt hơn. Khí chất cũng vì nguyên nhân đó, trở nên ung dung và tinh khiết.
Những biến hóa này kết hợp lại, làm cho người ta cảm giác chính là, thân hình của hắn càng thêm thon dài, cao cao, ánh mắt càng thêm trong suốt, tươi cười cũng càng thêm rạng ngời.
- Thật sự là gặp ma!
Mạch Tuệ vừa kinh hô, bên cạnh liền lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Cam Lam không biết khi nào thì chạy lại đây, thân mật kéo vị mà nàng gọi là tiểu Di, lại trừng mắt nhìn Mạc Ngôn nói :
- Anh này… lại là bạn cùng trường với Mạch Tuệ !
Mạch Tuệ đắc ý cải chính:
- Vâng, là khóa trên!
Có chút dừng lại, nàng bỗng nhiên 'Ý' một tiếng, nói :
- Cam Lam, em cũng quen người nầy sao?
Cam Lam nói :
- Vâng, nhưng mấy ngày trước mới quen biết. Vừa rồi anh ấy nói đến sân bay đón bạn cũ, em còn tưởng rằng là một người đàn ông đâ. Ôi, chị Mạch Tuệ, chị làm sao có thể là bạn của người nầy? Người này xấu lắm...
Nhìn thấy hai người con gái cả kinh, Mạc Ngôn thầm niệm Phật trong lòng:
- A di đà phật, nhân sinh nơi nào không gặp lại, gặp lại làm gì từng quen biết. Nhớ là ai đó từng từng nói qua, ngươi cùng bất kỳ một người lạ nào quen biết sẽ không vượt qua sáu, xem trước mắt một màn, thật không lừa mình …
- Mạch Tuệ, người này chính là Mạc Ngôn!
Dì của Cam Lam cười hỏi Mạch Tuệ.
Đó là một người con gái xinh đẹp, nếu không phải Cam Lam từng nói qua nàng đã ba mươi tuổi, chỉ nhìn bề ngoài, bạn tuyệt đối sẽ cho rằng nàng nhiều nhất hai mươi bảy hai mươi tám. Nhưng, nếu cẩn thận quan sát, bạn liền phát hiện, trên người của nàng tràn ngập một loại phong tình mà trên người Cam Lam và Mạch Tuệ đều không có. Mà vẻ phong tình đó, cần năm tháng dài tích lũy, nó chỉ thuộc về loại người con gái thành thục đã trải nghiệm phồn hoa, gặp được lòng người, uống qua rượu mạnh.
- Đúng rồi, chính là người này ...
Mạch Tuệ cười cười, kéo tay áo Mạc Ngôn, nói :
- Giới thiệu cho anh nhé, vị này chính là biên đạo tổ chúng em, Cừu Vãn Tình!
Mạc Ngôn cười nói:
- Chính là người lôi em cùng lên móc cần cẩu hả?
Mạch Tuệ trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu đối Cừu Vãn Tình nói :
- Chị Vãn Tình, chị đừng để ý, người nầy không quen che miệng lâu rồi!
Cừu Vãn Tình cười nói:
- Làm sao có thể để ý người có tài nói chuyện, thường biết nói chuyện. Không có chuyện, sợ cũng không viết ra được đoạn nhân luận về con gái cổ kim kia!
Có chút dừng lại, nàng vươn tay về hướng Mạc Ngôn, nói :
- Đại tài tử, chính thức quen biết cậu. Đồng thời, cũng muốn cám ơn cậu giúp chúng ta một đại ân.
Cam Lam trộm kéo tay áo Mạch Tuệ, hỏi:
- Chị Mạch Tuệ, đoạn nhân luận đó là Mạc Ngôn viết!
Mạch Tuệ gật đầu nói:
- Xem như thế đi... Cho anh ta nói, tôi ghi chép.
Cam Lam kinh ngạc nói:
- Oa, thật không nghĩ tới, người này lại có thể văn võ toàn tài sao!
Mạch Tuệ ngẩn ra, nói :
- Cái gì văn võ toàn tài!
- Chị không biết sao?
Cam Lam nói :
- Người này luyện võ mà ... một tảng đá to như vậy, nhẹ nhàng bóp một cái là vỡ , giống như nắm đậu phụ!
Cam Lam chìa hai tay, ra sức khoa tay múa chân.
Vẻ mặt Mạch Tuệ lại trở nên có chút cổ quái...
Con lừa ngốc đáng chết, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu chuỵên còn giấu ta!