Chương 268 - Nhìn không thấy người nhà
- Cám ơn...
Tô Cận thực thành khẩn cảm ơn.
Tục ngữ nói cứu người như cứu hỏa, ở trong quan niệm người bình thường, nếu như đã đáp ứng đi tìm người rồi, cứu người, dĩ nhiên là cần đi gấp bất kể đêm tối. Nhưng Tô Cận biết, Mạc Ngôn chịu đáp ứng ra tay giúp đỡ đã là rất nhiệt tình, mình không thể tiếp tục có yêu cầu nhiều hơn. Hơn nữa nàng nghĩ, việc này có tính phiêu lưu thật lớn, vì cầu vạn toàn, bỏ thêm chút thời gian làm công tác chuẩn bị, cũng là hợp tình hợp lý.
- Thời gian không còn sớm, còn có vấn đề gì cùng nhau nói chuyện đi.
Mạc Ngôn nói.
Tô Cận giống như là có chút do dự, trầm ngâm một lát, cũng lắc đầu nói:
- Tôi không có vấn đề gì.
Vấn đề thứ hai thuần túy là lòng hiếu kỳ, không mấy liên quan đến chuyện cứu Thích Viễn Sơn, hơn nữa vấn đề này hỏi ra rồi, nhiều ít sẽ có chút thất lễ, do dự một chút, cuối cùng là không hỏi.
Mạc Ngôn là người thông minh lanh lợi, cười cười, nói :
- Cô đang muốn hỏi thái độ của tôi đối với đan thư, cùng với vì cái gì tôi không như sư bá cô, vào núi tìm bảo vật hả?
Tô Cận có chút xấu hổ nói :
- Đây thật là nghi hoặc trong lòng tôi , nhưng tôi cũng biết, vấn đề này hỏi ra có chút thất lễ.
Có chút dừng lại, nàng lại giải thích nói:
- Mỗi người đều có tính hiếu kỳ, tôi cũng không ngoại lệ. Đan thư à, tuyệt đối là hấp dẫn nhất trong thiên hạ, so sánh thì tiền tài cũng tốt, danh lợi cũng thế, đều xem như mây trôi. Tôi thực muốn biết, nó đối với anh chẳng lẽ sẽ không có một chút lực hấp dẫn sao?
Vấn đề này, không chỉ có Tô Cận, một bên Mạch Tuệ kỳ thật cũng rất tò mò.
Mạc Ngôn cười nói:
-Về đan thư, tôi vẫn có chút hứng thú. Nhưng không hơn, tuyệt đối chưa tới mức hấp dẫn. Còn vì cái gì tôi không có như sư bá cô mà vào núi tìm bảo bối, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì thời cơ không đúng.
Đơn giản trả lời vấn đề của Tô Cận rồi, Mạc Ngôn đứng lên, nói :
- Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng cần phải về. Tô tiểu thư. Cám ơn bữa tối của cô...
Mạch Tuệ cũng đứng lên, lôi kéo tay Tô Cận, nhỏ giọng nói:
- Buổi tối có muốn tôi ở cùng cô hay không ?
Tô Cận thấp giọng cười nói:
- Đừng giả bộ. Vẫn nên trở về với người đàn ông của cô đi.
Mạch Tuệ nhẹ cấu ở bên hông nàng một cái, sẳng giọng:
- Thật sự là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, tôi thấy cô đáng thương mới nghĩ nói chuyện cùng cô cho vui. Cô thì ngược lại, không lĩnh tình còn chưa tính, lại còn táp ngược lại.
Tô Cận thở dài, nói :
- Mạch Tuệ, không phải tôi không nhận chân tình của cô, mà là lần này tôi nợ người đàn ông của cô chút ân tình, cũng không biết sau này làm như thế nào trả lại. Nếu tiếp tục không chừng mực chiếm cứ cô, tôi lo lắng anh ta sẽ trở mặt.
Mạch Tuệ cười khanh khách nói :
- Không biết báo đáp anh ấy như thế nào à? Thì lấy thân báo đáp thôi, tôi không để ý đâu ...
Tô Cận cũng không ở quá xa Mạc Ngôn, xem như hàng xóm tiêu chuẩn.
Ba người đi bộ ra khỏi nhà hàng. Mạc Ngôn cùng Mạch Tuệ đưa Tô Cận trở về nhà trước, lúc sau mới xoay người đi đến hướng tiểu viện 36.
Đối với Mạch Tuệ mà nói, bữa cơm đêm nay có thể nói thu hoạch không nhỏ, những năm gần đây nghi hoặc trong lòng nối tiếp nhau vô cùng nhiều, đều được giải đáp trong bữa cơm này. Nhưng biết đến càng nhiều. Càng nhiều nghi hoặc cũng theo mà đến...
- Này, anh nói người nhà kia người rốt cuộc là ai?
Mạch Tuệ kéo cánh tay Mạc Ngôn, tò mò hỏi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Sau khi trở về sẽ biết, làm gì mà vội?
Mạch Tuệ quơ cánh tay của hắn, làm nũng nói :
- Em chỉ là muốn sớm biết một chút thôi... Nói như thế nào cũng là người nhà của anh, lần đầu gặp mặt. Em cũng tiện chuẩn bị tâm lý. Đúng rồi, em còn không biết của người nhà này là nam hay nữ đâu.
Mạc Ngôn nói :
- Là nữ, tên là Vân La...
Mạch Tuệ nói :
- Mạc Vân La? Tên này rất êm tai ...
Mạc Ngôn không khỏi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới, chính mình chỉ lo tìm tên cho Vân La, nhưng không cho nàng một cái họ.
Mạch Tuệ thấy thần sắc hắn đờ ra, nói :
- Anh làm sao vậy?
Mạc Ngôn lấy lại tinh thần, cười cười, nói :
- Tên này đích xác rất êm tai, thế nào, anh đặt tên không tệ chứ?
Mạch Tuệ trong lòng có chút không yên, nói :
- Này, cô ấy không thật sự là con gái của anh chứ?
Mạc Ngôn biết nàng đang lo lắng cái gì, trong miệng lại cười ha ha nói :
- Đương nhiên, trăm phần trăm huyết mạch Mạc gia!
Hắn lời này nửa thật nửa giả, con gái đúng là con gái, nhưng cũng có chút đùa, còn một câu sau cũng là nói thật. Vân La luyện hóa máu huyết hắn ban cho, lúc này đã sắp ngưng tụ thành cơ thể thật, một khi sinh ra huyết nhục, dĩ nhiên là là trăm phần trăm huyết mạch Mạc gia.
Mặt Mạch Tuệ nhất thời khổ sở, nhưng nghĩ nghĩ, lại nói:
- Em không tin.
Mạc Ngôn ngạc nhiên nói:
- Vì cái gì không tin?
Mạch Tuệ hừ hừ nói:
- Nói cho cùng chỉ là nghe anh nói, nói khó nghe thì... Chỉ dựa vào bộ dạng cái cọc gỗ của anh ban đầu ở trường học kia à, ngoài em đây cái mắt bị mù ngốc nghếch ra, người nữ sinh nào thích anh chứ? Càng không nói sinh cho anh một con gái!
Mạc Ngôn kinh ngạc nói :
- Lúc đầu chẳng lẽ trông anh thực quê mùa sao?
Mạch Tuệ cười khanh khách nói :
- Cũng không tính quê mùa... nhưng hàng ngày anh ngâm mình ở trong thư viện, người ta nữ sinh xinh đẹp đứng ở trước mặt anh, anh đều làm như không thấy, một lúc sau, người khác đều cảm thấy ngươi là tảng đá không hiểu phong tình, cũng không còn tâm tư với anh!
Hai người đi bộ về tới tiểu viện 36, ở phía trước cửa vào, Mạch Tuệ cũng chưa thể làm rõ ràng, người nhà chính mình sắp nhìn thấy đến tột cùng là lai lịch gì?
Sau khi vào cửa, Mạc Ngôn bâht đèn trong phòng khách.
Mạch Tuệ đứng ở cửa phòng khách, hơi hơi nhíu mi, nói :
- Trong nhà luôn luôn không bật đèn, trong nhà không giống như có người mà!
Mạc Ngôn âm u cười nói:
-Không phải tất cả mọi người đều cần ngọn đèn...
Mạch Tuệ tức giận trắng mặt nhìn hắn một cái, sẳng giọng:
- Không được làm em sợ!
Nàng cũng không biết, lúc chính mình nói chuyện, một tiểu cô nương nhìn không thấy liền đứng ở cạnh nàng.
Tiểu Vân La nghiêng đầu qua, khi thì nhìn về phía Mạch Tuệ, khi thì nhìn về phía Mạc Ngôn, không biết đêm nay cha định làm gì?
Người chị gái xinh xắn trước mắt này, nàng đã thấy qua rất nhiều lần, hơn nữa cũng rất thích.
Trẻ con đều có thiên tính bắt chước, Vân La cũng không ngoại lệ. Nếu nàng là nam, đối tượng bắt chước dĩ nhiên là Mạc Ngôn. Nhưng nàng là một cô gái, có sở thích chưng diện, làm nũng … cùng khí chất đàn ông tinh khiết của Mạc Ngôn đương nhiên không hợp. Vì thế, Mạch Tuệ khí chất không gì sánh kịp trở thành đối tượng thứ nhất, cũng là người Vân La thích bắt chước nhất.
Có thể nói, ở trong đầu nhỏ của Vân La, người chị xinh xắn này quan trọng chỉ sau cha ...
- Em yêu, chúng ta chơi trò chơi đi!
Mạc Ngôn đóng cửa viện và phòng khách. Cười hì hì nói.
Mạch Tuệ hiển nhiên là hiểu lầm lời của hắn, sẳng giọng:
- Em còn chưa tắm rửa đâu.
Mạc Ngôn dở khóc dở cười, nói :
- Em nghĩ chỗ nào vậy. Ý anh không phải cái này...
Mạch Tuệ mặt đỏ lên, nói :
- Rốt cuộc anh muốn nói cái gì, từ lúc ăn cơm bắt đầu cằn nhằn. Thật sự là chán ghét!
Mạc Ngôn cười nói:
- Chúng ta đi chơi trò chơi, trò chơi này tên là người nhà nhìn không thấy...
Nói xong, hắn lấy ra một đồng tiền xu, sau đó kéo tay Mạch Tuệ, đặt tiền xu ở đầu ngón tay của nàng.
- Cứ cầm như vậy, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích...
Mạc Ngôn dặn dò.
Mạch Tuệ không hiểu ra sao, nhìn tiền xu trên đầu ngón tay, nói :
- Làm cái gì vậy?
Mạc Ngôn nói :
- Ngoan nào, không nên hỏi gì... trước tiên em nhắm mắt lại, đợi sẽ biết nguyên nhân .
Mạch Tuệ lườm Mạc Ngôn một cái. Lập tức cũng nghe lời, nhắm hai mắt lại.
Chờ đợi Mạch Tuệ nhắm mắt lại, Mạc Ngôn nháy mắt với Vân La, ý bảo nàng nâng tiền xu lên.
Vân La lại không hiểu ra sao cả, nhưng nàng làm con cưng của cha, chút chuyện nhỏ tự nhiên không nói hai lời liền làm theo .
Đầu ngón tay Vân La chạm vào tiền xu, Mạch Tuệ lập tức liền cảm thấy tiền xu truyền ra chấn động khẽ...
Ngay sau đó, nàng liền nghe được thanh âm của Mạc Ngôn.
- Mạch Tuệ, em có thể buông tay xuống.
Mạch Tuệ buông tay theo lời hắn, vốn tưởng rằng kế tiếp sẽ nghe được thanh âm của tiền xu rơi xuống, nhưng vài giây sau, tiếng vang trong ý liệu lại không hề vang lên.
- Bây giờ, em có thể mở mắt ra .
Mạch Tuệ thực muốn biết chuyện gì xảy ra, nghe vậy, lập tức khẩn cấp mở mắt ra.
Ngay sau đó, nàng thấy tiền xu trong không trung không chỗ nương tựa, lại trôi nổi trên không trung, nhất thời kinh ngạc bịt miệng...
Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Mạc Ngôn, nói :
- Anh ... Anh làm như thế nào?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cái đó không quan hệ với anh, vừa rồi nói với em rồi, cái trò chơi này tên gọi là người nhà mà nhìn không thấy. Đầu em thông minh như vậy, có thể nghĩ ra đáp án không?