Nhất Tướng Công Thành Đậu Đậu Khốc Chương 5

Chương 5
Đậu Đậu ghen

Tư Đồ Nhất Tương đem thứ đang cầm trên tay bỏ xuống, lại khéo léo làm cho Hứa Nguyện cách xa mình ra một chút. Ít nhất là không cần dán lấy hắn. Mặc kệ trước đây như thế nào, chỉ cần đã đi hắn sẽ không hy vọng lại có dây dưa gì. Hắn là loại người nếu đã cắt đứt thì phải triệt để, sạch sẽ. Làm việc dây dưa dài dòng luôn luôn là việc hắn khinh thường nhất.

“Vì sao lại trở về?” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền liếc mắt hướng hồ thuỷ tinh một cái. Không nghĩ tới nơi vốn nên là Đậu Đậu đang bơi bên trong đang bị một con cá khác chiếm cứ .

“Ta mang đến một con cá rất đặc biệt muốn tặng cho ngươi. . . . . .” Hứa Nguyện có chút vui vẻ nói cho Tư Đồ Nhất Tương mình mang đến cho hắn một loài mới chưa từng thấy qua.

Nếu là trước kia, Tư Đồ Nhất Tương tuy không có tiếp nhận Hứa Nguyện một lần nữa, nhưng ít ra hắn cũng sẽ nói một tiếng cảm ơn. Chính là hiện tại, thấy Đậu Đậu ủy khuất tránh ở trong góc hồ cá lớn, tính tốt bụng của hắn vốn đã không nhiều nhặn gì, giờ đã sớm biến mất ko còn chút nào.

“Ai cho ngươi tự tiện đem Đậu Đậu bỏ vào hồ lớn?” Tư Đồ Nhất Tương cơ hồ có thể nói là hướng Hứa Nguyện gầm lên giận dữ.

“Ta chỉ là cảm thấy được con cá ta mang đến khá xứng với hồ thuỷ tinh này nên mới. . . . . .” Hứa Nguyện thanh âm rất nhỏ. Hắn lần đầu bị Tư Đồ Nhất Tương quát như vậy. Trước kia làm sai chuyện gì, Tư Đồ Nhất Tương cũng đều tha thứ. Không nghĩ tới lần này phản ứng của hắn lại giận dữ như thế.

Tư Đồ Nhất Tương xanh mặt đi qua, dùng vợt đem tử ngư tuỳ tiện thả vào hồ cá trống đã từng dùng qua. Tử ngư nhảy loạn trên mặt kính. Tư Đồ Nhất Tương vốn là hoàn toàn không muốn làm nó sợ, nhưng cá dù sao cũng không muốn ra khỏi nước, sau khi bị bỏ ra ngoài thì giãy giụa là điều khó tránh khỏi. Hắn có chút không kiên nhẫn đem tử ngư thả vào trong hồ cá. Đây là lần đầu tiên, Tư Đồ Nhất Tương đối với cá không “Ôn nhu” như vậy .

Vốn định đem Đậu Đậu trực tiếp thả lại bể thuỷ tinh, lại nhìn đến nước bên trong có chút đục. Tư Đồ Nhất Tương biết Đậu Đậu yêu sạch sẽ, đem nước trong hồ thủy tinh toàn bộ rút ra hết, lại xả nước sạch vào. Lúc này mới cầm cái hồ nhỏ chuyên dùng cho Đậu Đậu để phân nửa vào hồ lớn, bảo Đậu Đậu bơi vào trong, sau đó sẽ đem nó thả vào hồ thuỷ tinh. Hắn cho tới bây giờ đều là làm như vậy, bất luận khi nào cũng không dùng lưới vớt Đậu Đậu. Mấy con cá khác đều nghe không hiểu hắn nói gì, cho nên không có cách nào, chỉ có thể dùng lưới vớt. Nhưng Đậu Đậu không như vậy, Đậu Đậu có thể nghe hiểu hắn nói gì, có thể hiểu được ý tứ hắn muốn biểu đạt, cũng sẽ phối hợp với mình bơi tới hồ nhỏ, hảo hảo cho hắn đổi chỗ.

Tử ngư Hứa Nguyện mang đến, Tư Đồ Nhất Tương đã thấy qua. Loại cá này đẹp thì đẹp, nhưng là dưới bề ngoài hoa lệ là bản chất ác liệt. Nó sẽ ăn con cá khác nhỏ hơn nó. Bình thường giống như sát thủ, đem tâm lãnh khốc che dấu lại, làm cho người ta không phát giác ra thiên tính hung tàn của nó. Cho nên Tư Đồ Nhất Tương mặc dù rất thích cá, nhưng lại ghét loại cá này.

Bởi vì Hứa Nguyện còn ở đây, Đậu Đậu mặc dù cao hứng vì Tư Đồ Nhất Tương đem hắn trả về địa bàn của mình, nhưng nó vẫn lẳng lặng bơi, không dám làm động tác đặc biệt gì. Ngay cả cái chớp mắt cũng không cho Hứa Nguyện thấy.

“Ngươi đi ra ngoài chờ ta.” Tư Đồ Nhất Tương không liếc mắt đến Hứa Nguyện một cái, đưa lưng về phía hắn nói.

“Ân ~” Hứa Nguyện đáp lời, oán hận liếc nhìn Đậu Đậu rồi liền xoay người đi ra ngoài.

Bạn giường của Tư Đồ Nhất Tương mỗi người đều có điểm đặc biệt riêng, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là ghét cá. Chán ghét tới không thể chán ghét hơn được nữa. Bởi vì bọn họ biết, ở trong mắt Tư Đồ Nhất Tương, cá vĩnh viễn quan trọng hơn. Ít nhất tuyệt đối quan trọng hơn bọn họ. Cho nên nói, nếu ngày nào đó cá của Tư Đồ Nhất Tương xảy ra chuyện, đầu tiên phải hoài nghi đến tuyệt đối là những người từng là bạn giường của hắn.

Sau khi Hứa Nguyện đi ra ngoài, Tư Đồ Nhất Tương mới chuyển lại biểu tình ôn nhu. Khi hắn nhìn Đậu Đậu đều như vậy. Không phải vui vẻ, chính là ôn nhu đến mức Đậu đậu có thể chết chìm.

Tư Đồ Nhất Tương ý bảo Đậu Đậu bơi lên cao một chút, Đậu Đậu làm như hắn nói. Ngay khi Đậu Đậu đang tò mò Tư Đồ Nhất Tương muốn làm gì tiếp theo, Tư Đồ Nhất Tương cúi thấp đầu nói nhỏ vài câu cạnh tai Đậu Đậu.

“Đậu Đậu, ca ca mở phim hoạt hình cho ngươi xem. Ca ca trước đi ra ngoài có chút chuyện, chút nữa liền trở về.”

Mặc dù không muốn Tư Đồ Nhất Tương đi, nhưng Đậu Đậu nghe xong cũng gật gật đầu.

“Còn muốn ăn đậu không?” Tư Đồ Nhất Tương đi hai bước lại quay đầu hỏi.

Đậu Đậu lắc đầu, ý bảo nó không ăn . Bởi vì đột nhiên nhớ tới phụ thân từng nói qua, ăn ngọt nhiều sẽ bị đau răng.

Tư Đồ Nhất Tương sờ sờ đầu Đậu Đậu rồi đi mở đĩa “Tom & Jerry” , Đậu Đậu bắt đầu xem từ tập thứ nhất. Một đĩa khoảng hai mươi tập, có thể xem liền mấy giờ. Tư Đồ Nhất Tương nghĩ trong khoảng thời gian này hắn tuyệt đối sẽ trở lại.

Đã chuẩn bị tốt mọi thứ, Tư Đồ Nhất Tương đối Đậu Đậu vẫy vẫy tay, Đậu Đậu cũng học hắn đong đưa cái vây nhỏ của mình.

Tới phòng khách lầu một, Tư Đồ Nhất Tương gặp Hứa Nguyện đang chờ hắn ở đó, hai tay đặt trên đầu gối, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tư Đồ Nhất Tương dừng bước nhìn nhìn Hứa Nguyện, cuối cùng tiến lên ngồi xuống đối diện hắn. Nhìn hắn, Tư Đồ Nhất Tương cái gì cũng chưa nói. Hắn không có gì muốn nói, bất quá hắn tin Hứa Nguyện có, cho nên ngồi chờ hắn mở miệng.

“Nhất Tương, ta. . . . . . Thực xin lỗi.” Mặc kệ rốt cuộc là ai với ai sai, trước tốt nhất luôn là nói chuyện mềm mỏng. Hứa nguyện vẫn là rất biết nói chuyện.

“Nói đi, chuyện gì.” Tư Đồ Nhất Tương không muốn lãng phí nhiều thời gian với Hứa Nguyện.

“Nhất Tương, chúng ta thật sự không thể bắt đầu lại một lần nữa sao ?” Hứa Nguyện nũng nịu hỏi. Hắn thử nắm tay Tư Đồ Nhất Tương nhưng trực tiếp bị tránh né.

“Nếu là chuyện này, chúng ta không nên lãng phí thời gian.”

“Đừng như vậy, ta về sau không bao giờ … nữa nói đến chuyện kết hôn được không?” Hứa Nguyện đối với chuyện này rất hối hận. Biết rõ Nhất Tương là người không thích kết hôn, nhưng việc này vốn mâu thuẫn với tính hiếu thắng của hắn, rốt cuộc vẫn là nói ra miệng. Kết quả, liền giống rất nhiều người trước đây, hắn bị chán ghét, bị đuổi đi .

Tư Đồ Nhất Tương chẳng buồn để tâm đến vấn đề của Hứa Nguyện. Nói chuyện như vậy chỉ lãng phí thời gian, tuy rằng thời gian của hắn cũng không ít. . . . . .

Đưa tay đến điện thoại ở trên bàn thuỷ tinh bên phải, Tư Đồ Nhất Tương ấn nút, tùy ý kêu người vào.

Người bước vào tên là “Trương Lực”, cũng là một trong những thủ hạ của Tư Đồ Nhất Tương. Hắn là bảo tiêu phụ trách bảo vệ toà nhà này, theo Tư Đồ Nhất Tương rất nhiều năm. Cũng là hiếm có, là người hoàn toàn đáng tín nhiệm.

“Đại ca, có điều gì phân phó?” Trương Lực đến gần hỏi.

“Đem hắn ra ngoài, hắn muốn đi đâu thì đưa hắn đi, chỉ cần không phải nơi này.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong cũng không quay đầu lại.

“Hứa thiếu gia, thỉnh đi.” Trương Lực nói,mặt không chút thay đổi.

Hứa Nguyện biết mục đích lần này không đạt được, cũng chỉ có thể đi trước rồi tính sau.

Tư Đồ Nhất Tương tìm đến quản gia, nói cho quản gia biết thảm trong phòng mình bị ẩm, lại phải đổi lần nữa. Quản gia rất nhanh đi cầm thảm sạch lại. Trong tất cả các người hầu thì chỉ có một mình quản gia có thể vào phòng của Tư Đồ Nhất Tương, nhưng cũng chỉ là lúc đổi thảm cùng dọn dẹp phòng.

Vốn là muốn lấy chút băng cho Đậu Đậu rồi đi lên lầu, vậy mà vừa bước thì có tiếng di động vang lên.

“Uy?”

“Đại ca, ta là Húc Đông.Toà Băng Điểm lần trước ngươi nói tới đã mua rồi.” Thanh âm của Trần Húc Đông vang lên trong điện thoại.

“Ân.”

“Đại ca có muốn xem qua không?”

“Cũng tốt, vừa lúc ta có chút chuyện cần nói với người làm điểm tâm ngọt.” Tư Đồ Nhất Tương treo điện thoại, trực tiếp hướng gara đi đến.

Đậu Đậu thích ăn đậu, thích nhất vẫn là đậu ngọt. Nhưng là Tư Đồ Nhất Tương vẫn không hiểu nổi ăn ngọt suốt thì tốt chỗ nào. Vạn nhất bị sâu răng thì làm sao? Cho nên hắn mới nghĩ có thể bảo nguời làm điểm tâm ngọt kia thay đổi khẩu vị khác một chút.

Lái xe vào Đồng Niên Băng Điểm ốc, Trần Húc Đông đang ở nơi này chờ Tư Đồ Nhất Tương.

“Đại ca, đến đây.” Trần Húc Đông đứng dậy giúp Tư Đồ Nhất Tương mở cửa.

“Ân.” Tư Đồ Nhất Tương đáp lại rồi nhìn xung quanh. Băng Điểm ốc không hẳn là lớn, tuy nhiên bên trong trang trí rất đáng yêu. Lấy xanh biển làm màu chủ đạo,trên tường dùng màu nước vẽ một bức tranh có đủ loại cá. Như vậy lại ngoài ý muốn hợp với ý hắn.

Cửa hiệu kinh doanh rất tốt, đa số đều là các tiểu cô nương. Tư Đồ Nhất Tương xuất hiện nhất thời làm cho các tiếng thì thầm chung quanh nhiều hơn, cùng với đó âm lượng cũng dần tăng lên. Một Trần Húc Đông như ánh mặt trời cũng đủ rồi, lại còn thêm Tư Đồ Nhất Tương trầm ổn anh tuấn. . . . . .

“Đại ca, sao lại muốn mua nơi này?” Trần Húc Đông mang Tư Đồ Nhất Tương đi vào bên trong văn phòng cười tủm tỉm hỏi.

“A, không lâu sau ngươi sẽ biết.” Tư Đồ Nhất Tương vô ý giấu diếm Trần Húc Đông. Tiểu tử này cùng Hứa Minh thân cận hắn lâu rồi, biết chuyện Đậu Đậu là sớm muộn thôi.

“Làm gì mà thần bí như vậy?” Trần Húc Đông thụt lùi từng bước giả vờ ngạc nhiên.

Tư Đồ Nhất Tương cùng Trần Húc Đông, còn có Hứa Minh ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Về mặt nào đó, bọn họ so với thân huynh đệ còn thân thiết hơn.

“Hứa Minh đã trở về rồi sao?” Tư Đồ Nhất Tương tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống hỏi.

“Ân, hôm nay về. Ta nói cho hắn biết ta ở trong này. Có lẽ lát nữa sẽ đến.” Trần Húc Đông cũng ngồi xuống tùy tiện lấy một điếu thuốc.

“Nơi này bị mua, người làm điểm tâm có nói gì không?” Tư Đồ Nhất Tương có chút để ý vấn đề này.

“Không có, chỉ cần chúng ta giữ nguyên mức tiền lương của hắn, hắn sẽ không ý kiến gì.”

“Là nam hay nữ?”

“Là nam , nghe nói là từ Pháp về . Có rất nhiều khách sạn lớn và tiệm bánh ngọt thỉnh hắn đi hắn cũng không đi. Hình như là vì nơi này gợi hắn nhớ lại vài kỉ niệm về vợ hắn.”

“A, là một chủ đề nhạy cảm (??? Ò.ó). Không sao cả. Ngươi đi tìm hắn lại đây, ta có việc muốn nói với hắn.”

“Bây giờ?”

“Ân.”

“Đại ca chờ một chút.” Trần Húc Đông nói xong liền đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, một nam nhân đã quá năm mươi tuổi đi vào. Nhìn thấy Tư Đồ Nhất Tương đầu tiên là nói “Tư Đồ tiên sinh người khỏe.”

“Đại ca, các ngươi nói chuyện, ta đi xem Hứa Minh đã tới chưa.”

Tư Đồ Nhất Tương gật đầu, Trần Húc Đông lần thứ hai đi khỏi văn phòng.

“Mời ngồi.” Tư Đồ Nhất Tương lịch sự mời. Hắn tuy là người của hắc đạo, nhưng cũng không tỏ vẻ hắn không hiểu đạo lí người đáng kính thì phải kính.

“Xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì sao ?” Vị sư phụ hòa ái hỏi.

“Ngài họ gì?”

“Ta họ Điền, Điền Viên.”

“Điền Viên. . . . . . Tên rất hay. Điền sư phó, là như thế này. Ta muốn hỏi một chút, ngài, ngài có thể làm món băng chúc… mặn không?” Tư Đồ Nhất Tương có chút quái dị hỏi. Hắn cảm thấy yêu cầu này kỳ thật rất không bình thường. Nếu không phải vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, phỏng chừng 99.9% nghĩ là hắn đang nói giỡn.

Nửa ngày, Điền sư phó nửa ngày không nói gì. Nhưng hắn cũng không phải bởi vì cảm thấy vấn đề của Tư Đồ Nhất Tương có cái gì không đúng, mà là nhớ tới một người. Một người hắn muốn làm bạn cả đời mà lại không thể, cái kia, người đã rời xa thế giới này. . . . . .

“Điền sư phó? Có vấn đề gì sao?” Tư Đồ Nhất Tương lên tiếng hỏi người như đang đi vào cõi thần tiên.

“Ta có thể hỏi Tư Đồ tiên sinh, đây là làm cho ai ăn không?”

“Điều này có quan trọng không?”

“Đúng vậy, băng chúc mặn ta sẽ làm, nhưng là ta đã rất nhiều năm chưa làm qua . Nếu không phải người đăc biệt, ta sẽ không làm nó.” Điền sư phó thái độ thực kiên định.

“Ta chỉ có thể nói, người đó đối ta rất quan trọng.”

“So với bất luận kẻ nào, thậm chí so với sinh mệnh của chính ngài đều quan trọng hơn sao?”

“Đúng vậy.” Tư Đồ Nhất Tương trả lời không hề nghĩ ngợi. Nói xong hắn đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai thời gian mới vài ngày ngắn ngủi, Đậu Đậu đã ở trong lòng mình chiếm vị trí lớn như vậy .

 

Nguồn: truyen8.mobi/t115317-nhat-tuong-cong-thanh-dau-dau-khoc-chuong-5.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận