Nhật kí công chúa Vampire Full Chương 8


Chương 8
Cũng giống như khi y cắn vào cổ người ta, vết cắn rất đẹp và có thẩm mĩ, uống máu một cách gọn gàng, không dây bẩn ra một giọt nào chứ đừng nói là để trên cổ nạn nhân chảy máu be bét.

Trên mặt ông ta hiện ra một tia e ngại, cúi đầu nói:

- Tiểu thư… cái này… cứ coi như trên đời chỉ có một con như vậy đi. Điện hạ Lewis rất khó tính, tôi không dám nói nhiều về chuyện của ngài ấy…

Trong lúc dẫn tôi vào cung điện để nghỉ ngơi trước khi diện kiến nhà vua, David cảm thấy câu trả lời ban nãy của ông ta chưa thỏa đáng, liền nhỏ giọng nói vào tai tôi:

- Tiểu thư, tôi chỉ nói một lần thôi đấy. Trong cung điện này có thể đắc tội với bất cứ ai chứ không thể đắc tội với điện hạ Lewis. Tiểu thư, trước mặt ngài ấy tốt nhất là nên tỏ ra càng đoan trang càng tốt…

Sau đó, David giải thích về chuyện con ngựa một cách dè chừng. Tôi theo ý tứ của ông ta liền hiểu ra Lewis không những là một kẻ đáng sợ không nên lại gần mà còn là một kẻ mắc bệnh lập dị cuồng màu trắng và sự sạch sẽ.

Con ngựa đó vốn màu đen như tất cả giống ngựa một sừng ở đây nhưng Lewis vì sở thích quái đản của mình đã tẩy lông con ngựa tội nghiệp, biến nó thành màu trắng toát…

Lúc hai cô tỳ nữ giúp tôi thay xiêm y, tôi vì tật tò mò của mình mà lại hỏi họ một số chuyện, rốt cuộc Lewis kia có gì đáng sợ mà khiến mọi người đều phải đề phòng y như vậy.

Họ nói, trong cung điện này, đến cả bệ hạ Daniel cũng phải mắt nhắm mắt mở trước những sở thích quái đản của y. Nghe đồn Lewis sở hữu một quyền năng thần bí nào đó, nhưng điều đó không đáng ngại bằng sự biến thái độc ác của y. Y vì ưa sạch sẽ nên không phải máu người nào cũng uống, cũng không thích ra tay giết người bằng việc khiến họ sống không bằng chết.

Nghe đồn, nhiều năm trước có một toán thợ săn mai phục tấn công y, y không giết người nào cả nhưng rút sạch từng gân chân, gân tay của họ, để họ chịu đựng nỗi đau tàn phế suốt đời. Làm xong chuyện đó, quần áo của y vẫn thơm tho, không xuất hiện một vệt bẩn hay một tia nhàu nát.

Cũng giống như khi y cắn vào cổ người ta, vết cắn rất đẹp và có thẩm mĩ, uống máu một cách gọn gàng, không dây bẩn ra một giọt nào chứ đừng nói là để trên cổ nạn nhân chảy máu be bét.

Câu cuối cùng cũng là điều họ nhắc đi nhắc lại với tôi là: dù thế nào cũng không nên nhìn thẳng vào điện hạ Lewis.

Tiếp tục hỏi thăm về hai vị hoàng tử kia thì được hay: điện hạ Magnus tính cách điềm đạm trầm ổn, không bao giờ quát mắng tôi tớ còn Damon lại như một cậu bé mới lớn tính tình thất thường.

Buổi tối, họ giúp tôi trang điểm sửa soạn vô cùng cầu kì. Riêng làm tóc đã mất nửa ngày, hai cô cung nữ Avy và Sena thi nhau chải thẳng từng lọn tóc nhỏ trên đầu tôi rồi cuốn chúng vào lô, bắt tôi đeo đám lỉnh kỉnh đó cho đến khi tóc vào nếp.

Tắm với sữa dê, mát xa toàn thân như một spa chuyên nghiệp. Họ từ tốn làm, có vẻ sẽ không bỏ qua một công đoạn phiền phức nào trong khi tôi liên tiếp ngán ngẩm nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường…

Tôi chợt nhớ ra họ không phải là con người, thời gian với họ là vô tận. Họ cũng sẽ không cảm thấy đói hay mệt như tôi, thậm chí nửa đêm mới là khung thời gian sinh hoạt của họ.

Tôi đã ngủ gà gật được một giấc, mặc cho hai cô gái kia tiếp tục làm. Lúc họ đánh thức tôi, cơn buồn ngủ lập tức tiêu biến bởi sự kinh ngạc đang dâng lên trong mắt tôi. Trong gương kia… người đó là tôi thật sao?

Không phải con bé lập dị với ngoại hình kém cỏi mà là một nàng công chúa rất đáng yêu với mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, hai má hồng hồng, bờ môi mọng nước nổi bật cùng làn da trắng như tuyết. Tôi vui vẻ đứng dậy xoay một vòng, váy áo tựa đôi cánh thiên nga tung bay.

Hai cô tỳ nữ thi nhau tán thưởng rồi cài thêm lên tóc tôi một chiếc vương miện lấp lánh. Sena bên cạnh giải thích rằng đây là vương miện được chuẩn bị riêng cho thái tử phi…

Haiz, còn chưa biết thái tử là ai nhưng tôi đã bị phong là thái tử phi rồi…

Họ cũng chuẩn bị riêng một chút điểm tâm cho tôi. Trong lúc tôi thưởng thức bánh bông lan, lão tổng quản David đã chạy tới, bộ dạng có vẻ hớt hơ hớt hải nói:

- Tiểu thư, người đã chuẩn bị xong chưa? Ồ, xong rồi à, tốt quá… Nhưng mà tôi vẫn phải thông báo với tiểu thư tin khẩn cấp này… Đó là điện hạ Lewis sẽ đích thân đến đón tiểu thư đến cung điện chính!

Tin này làm tôi bất ngờ đến mức làm rơi miếng bánh ngon. Đứng bật dậy, tôi nói trong kinh ngạc:

- Cái gì? Sao không dưng y lại đến? – Liên tưởng đến những lời đồn xung quanh y, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

Bộ mặt ông già David hiện lên muôn vàn bất đắc dĩ, bắt đầu kể lể:

- Với tính cách của điện hạ Lewis thì không đời nào ngài ta làm thế. Chẳng qua là ban nãy đức vua triệu tập các vị hoàng tử, bảo họ thi đấu cờ cá ngựa với nhau. Khi trận đấu đã gần ngã ngũ thì bệ hạ mới đột nhiên nói ai thua sẽ đi đón tiểu thư…

Thực sự thì trong bốn hoàng tử, ngài Lewis chơi môn này tệ nhất, bản thân ngài ta xưa nay luôn coi đó là trò vô vị nên không hứng thú, bắt đầu vào trận cũng với thái độ uể oải.

Dù đến cuối điện hạ có cố gắng hơn nhưng cũng không đấu lại ba người kia. Điện hạ Magnus có khả năng nhìn thấy quá khứ và tương lai nên việc xác định gieo xúc xắc như nào để đạt điểm tuyệt đối với ngài ấy không khó. Ngài Damon thì vốn háo thắng nên dốc toàn lực ngay từ đầu để đứng thứ hai.

Ngài Alan dẫu sao cũng chơi khá hơn ngài Lewis, lúc cuối nghe bệ hạ tuyên bố, ngài ấy dường như cố ý nhường ngài Lewis nhưng đến cuối ngài Lewis vẫn thua thảm hại…- Ông ta thở dài rồi nói tiếp – Có lẽ tâm trạng điện hạ Lewis không tốt lắm, tiểu thư nên tỏ ra thật đoan trang…

Tỏ ra đoan trang? Đi nhẹ nói khẽ cười duyên? Haiz đành chịu khó một chút vậy.

Không đầy năm phút sau lại có một người hầu khác thông báo điện hạ Lewis đã ngồi đợi tôi ở phòng khách.

Avy và Sena cẩn thận xem lại xiêm y cho tôi một lần nữa để đảm bảo không có gì thất thố. Sau đó họ cười khổ và chúc tôi may mắn. Gì chứ, dẫu sao tôi cũng là thái tử phi, Lewis có gan ăn thịt tôi sao?

Nhưng bởi những tin đồn về y, tôi cũng đi một cách chậm chạp và dè dặt. Hơn nữa lần đầu phải xỏ chân vào giày cao gót 10 cm nên bước đi cũng không dễ dàng gì.

Đến gần phòng khách, tự nhiên lại thấy hồi hộp, tim đập nhanh gấp hai lần. Dường như có một luồng khí áp bức vô hình bao phủ quanh đây. Là từ người Lewis phát ra hay tôi tự tưởng tượng?

Sau khi hít thở sâu tôi mới dám bước đến gần cánh cửa, tuy nhiên tôi không bước vào ngay mà đứng nấp ở đó, qua khe cửa nhìn trộm một chút.

Ánh đèn trang trí hư ảo khẽ phủ lên một thân ảnh màu trắng, trắng từ đầu cho đến chân.

Y đang ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn bức tranh treo tường đối diện. Đó là nhận thức ban đầu của tôi. Một giây sau, tôi đi vào đánh giá cụ thể, bắt đầu tập trung nhìn vào mặt y…

Trái tim tôi đông cứng trong lồng ngực, giây tiếp theo rất muốn tự mình đâm đầu vào tường. Lý do là… tự kỷ và hổ thẹn.

Nói ngắn gọn thì kẻ kia đẹp một cách quá đáng, đẹp đến mức tỏa ra ánh hào quang lấn át người khác. Vẻ đẹp đó khiến người ta tự hỏi tạo hóa có thể tạo ra một kiệt tác như vậy sao?

Ôi không phải tôi ham mê trai đẹp, cũng không phải có ý tâng bốc y mà thực sự tôi thấy tự ti và ghen tị. Mất bao công trang điểm, cứ nghĩ mình đã xinh đẹp lắm rồi, nhưng giờ mà đứng cạnh y sẽ tạo thành bức tranh tương phản.

Tương phản thứ nhất là chiều cao. Lewis dường như cao hơn Alan một chút nhưng trông dáng y hơi gầy, thành ra nếu đứng thẳng thì rất giống một cái sào. Tôi dù độn thêm đôi giày này thì có lẽ vẫn chỉ đứng đến cạp quần y, đến khi trưởng thành sẽ cùng lắm đứng đến nách y.

Thứ hai là tương phản về dung mạo. Kẻ trước mặt nổi bật với mái tóc bạch kim cao quý, đường nét trên gương mặt thanh tú mà không mất đi nam tính, là cực phẩm của tạo hóa.

Mắt y màu xám, lúc này đang mơ hồ nhìn về một điểm nên trông có phần lơ đãng mà quyến rũ chết người, khiến kẻ khác nhất thời quên đi sự nguy hiểm tiềm tàng của y.

Làn da của y cũng rất đẹp, tóm lại trong bốn chữ “trắng không tì vết”. Sau này dậy thì, nếu tôi có làn da như vậy thì thật tốt quá… Bộ y phục hoàng gia màu trắng rất hợp với y, tôn lên khí chất vượt trội hơn người.

Ngơ ngẩn vì y mất mấy phút, tôi sực nhớ ra một chuyện quan trọng: y đẹp như vậy nhưng trong lâu đài này không có ai tỏ ra ngưỡng mộ hay ca tụng y, điều đó càng chứng tỏ một nghịch lý. Đó là tính cách của y rất tệ, hoặc đúng y là kẻ vô cùng đáng sợ, đáng khiếp đảm.

Vừa tự nhủ mình phải bình tĩnh đối phó, nào ngờ từ phòng khách xuất hiện thanh âm không sắc thái của y:

- Nhìn đủ rồi thì bước ra.

Nghe không giống như đe doạ mà sao trái tim tôi vẫn sợ hãi đến mức muốn rơi rụng ra ngoài.

Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật các chương truyện mới ra sớm nhất. Mời quý vị và các bạn theo dõi tại link này. Chúc các bạn vui vẻ!



Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/913


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận