Tôi rất muốn biết.
Nhưng hãy quay lại Những án mạng Los Angeles BB.
“Ryuuzaki...” Naomi Misora nói, liếc tấm danh thiếp đen anh ta vừa đưa cho cô mà không buồn che giấu sự nghi ngờ của mình. “Rue Ryuuzaki, phải không?”
“Phải. Rue Ryuuzaki,” gã thanh niên nói, vẫn với một giọng hết sức điềm tĩnh. Đôi mắt to của anh ta nhìn chằm chằm cô qua những quầng thâm xung quanh, và anh ta đang ngậm ngón tay cái của mình.
Họ đã rời khỏi căn phòng ngủ để tới phòng khách của ngôi nhà. Cả hai đang ngồi đối diện nhau trên những chiếc ghế sofa đắt tiền. Ryuuzaki ngồi co chân lên ghế và quàng tay qua đầu gối. Misora nghĩ cách ngồi này khá trẻ con, nhưng vì hiển nhiên Ryuuzaki không phải là một đứa trẻ, nên điều này trở nên thật kỳ quặc. Cô đã không thể có ý kiến gì về việc này sở dĩ là bởi cô lại quá trưởng thành. Để thoát khỏi sự yên lặng đến ngượng nghịu, Misora nhìn vào tấm danh thiếp một lần nữa—Rue Ryuuzaki: Thám tử.
“Như vậy, anh là một thám tử?”
“Đúng thế.”
“Ý anh là... một thám tử tư?”
“Không, cách gọi này không chính xác lắm. Tôi cảm thấy cái từ “tư” mang theo nó một sự tự kỷ thái quá... cô có thể gọi tôi là một phi-thám-tử-tư18—một thám tử không cần bản ngã riêng.”
“Tôi hiểu rồi...”
Nói cách khác, anh ta không có giấy phép hành nghề.
Nếu cô có một cây bút ở đấy, cô sẽ viết từ “thằng ngốc” lên tấm thiếp, nhưng đáng tiếc là không có gì có thể viết được trong tầm với, nên cuối cùng cô đã đặt nó xuống bàn, ở nơi xa nhất có thể, như thể tấm thiếp là một thứ gì đó thật dơ bẩn.
“Vậy, Ryuuzaki... tôi muốn hỏi lần nữa, chính xác là anh đã làm gì dưới đó?”
“Cũng như cô thôi. Điều tra,” Ryuuzaki nói mà không biểu hiện một chút thay đổi nào trên khuôn mặt.
Đôi mắt thâm quầng của anh ta hầu như không bao giờ chớp. Một cảm giác bất an.
“Tôi đã được thuê bởi bố mẹ của gia chủ ngôi nhà này—tức là bố mẹ của ông Bridesmaid, và đang điều tra những vụ án mạng. Tôi nghĩ là cô cũng ở đây vì lý do đó, Misora.”
Giờ thì Misora không cần biết gã Ryuuzaki này là ai—thám tử tư hay phi-thám-tử-tư, cô không quan tâm đến điều đó. Vấn đề duy nhất là anh ta đã nghe được bao nhiêu phần trong cuộc điện thoại của cô với L.... điều trong trường hợp tồi tệ nhất có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp tương lai của cô. Nếu thông tin về thám tử L bí ẩn rò rỉ ra ngoài, cô có thể phải trả cái giá đắt hơn rất nhiều so với chuyện bị đuổi việc. Cô đã nhắc đến vấn đề này, và anh ta đã khẳng định rằng cái giường đã cách âm tốt và anh ta không thể hiểu được cô đã nói gì, nhưng cô không dám tin chắc vào điều này.
“Đúng vậy... tôi cũng là một thám tử,” Misora nói, cảm thấy cô không còn đường nào khác. Nếu không phải cô đang nghỉ phép, cô có thể thừa nhận mình là một điệp viên FBI, nhưng giờ đây cô không thể mạo hiểm tin rằng anh ta sẽ không đòi xem phù hiệu. Có lẽ nói dối sẽ an toàn hơn—dù sao thì có khả năng anh ta cũng đang nói dối. Cô không cần phải cảm thấy tội lỗi.
“Tôi không thể cho anh biết tôi đang làm việc cho ai, nhưng tôi cũng được yêu cầu điều tra bí mật. Để tìm ra kẻ đã giết Believe Bridesmaid, Quarter Queen, và Backyard Bottomslash...”
“Thật không? Vậy thì chúng ta có thể hợp tác!” anh ta đáp ngay.
Đến nước này thì mọi thứ bỗng dưng trở nên thoải mái lạ kỳ.
“Thế thì, Ryuuzaki này. Anh có tìm thấy gì dưới gầm giường có ích cho cuộc điều tra không? Tôi nghĩ là anh đang tìm kiếm bất cứ thứ gì thủ phạm để lại, nhưng...”
“Không, chẳng có gì cả. Tôi nghe thấy tiếng ai đó bước vào, nên tôi đã quyết định náu mình và quan sát. Sau một thời gian tôi tin rằng cô không phải một nhân vật nguy hiểm, nên tôi đã lộ diện.”
“Một nhân vật nguy hiểm?”
“Phải. Ví dụ như chính tên sát thủ, quay lại để tìm kiếm gì đó hắn đã để quên. Nếu thế thì thật là một cơ hội tuyệt vời! Nhưng hiển nhiên hy vọng của tôi thật hão huyền.”
Nói dối.
Cô có thể đánh hơi thấy màu sắc dối trá ở đây.
Misora bây giờ đã hoàn toàn tin rằng anh ta trốn ở đó để nghe cuộc điện thoại của cô với L. Trong hoàn cảnh khác, có thể đó chỉ là hoang tưởng, nhưng nhân vật Ryuuzaki này không giống một người bình thường.
Chẳng có gì nơi anh ta mà không đáng ngờ.
“Tuy nhiên thay vào đó tôi đã thật may mắn được gặp cô, vì thế mọi thứ cũng không phải tồi tệ lắm. Đây không phải là trong tiểu thuyết hay truyện tranh, vì thế chẳng có lý do gì để các thám tử đồng chí hướng phải nghi ngờ lẫn nhau. Cô thấy sao, Misora? Cô có đồng ý trao đổi thông tin không?”
“Không. Cám ơn về lời đề nghị, nhưng tôi buộc phải từ chối. Tôi có nhiệm vụ phải giữ bí mật,” Misora trả lời. L đã cho cô biết mọi thông tin về vụ án mà người ta đã tìm ra được—càng không có vẻ gì cô sẽ kiếm được thêm nữa từ một tay thám tử tư non nớt. Và tất nhiên, cô cũng không định cho anh ta biết điều gì. “Tôi chắc là anh cũng có những bí mật của mình.”
“Không, tôi không có.”
“Anh phải có chứ. Anh là một thám tử.”
“Ồ? Thế thì tôi có.”
Thật là ba phải.
Dù sao thì với anh ta thế cũng tốt thôi.
“Nhưng có lẽ việc phá án cần được ưu tiên... Tốt thôi, Misora. Thế này thì sao: tôi sẽ cho cô biết mọi điều tôi có mà không cần điều kiện gì.”
“Ờ...? Ừm, tôi vẫn không thể...”
“Làm ơn. Cuối cùng thì việc tôi hay cô phá được vụ án cũng chẳng có vấn đề gì. Thân chủ của tôi muốn vụ án được giải đáp. Nếu cô có đầu óc nhanh nhạy hơn tôi, thì cho cô biết mọi điều có thể hữu ích.”
Anh ta có vẻ rất tử tế, nhưng ai mà biết anh ta thực sự nghĩ gì, vậy nên cảnh giác của Misora đối với anh ta còn lớn hơn nữa. Cuối cùng thực ra anh ta là ai? Một vài phút trước anh ta đã nói dối, rằng anh ta tưởng cô có thể là tên sát nhân quay lại hiện trường vụ án, nhưng giả thiết đó nói về một gã thanh niên trốn dưới gầm giường thì hợp lý hơn là cô.
“Sau này cô có thể quyết định có đồng ý trao đổi với tôi hay không. Giờ thì, đầu tiên là cái này,” Ryuuzaki nói, lôi ra một mẩu giấy từ trong túi quần của anh ta. Anh ta đưa nó cho cô mà không buồn mở nó ra trước. Misora nhận lấy nó và mở ra một cách hồ nghi... Đó là một câu đố ô chữ. Một lưới ô vuông, và lời gợi ý viết rất nhỏ. Cô có linh cảm nó là cái gì.
“Cái này là...”
“Ồ? Cô đã biết nó sao?”
“Không... không trực tiếp,” cô lắp bắp, không biết nên phản ứng thế nào. Có lẽ đây chính là câu đố được gửi đến LAPD vào 22 tháng Bảy, nhưng L đã nói bản gốc của bức thư đã bị bỏ đi, vậy đây là một bản copy? Làm sao gã này... làm sao Ryuuzaki có thể lởn vởn ở đây với mẩu giấy này trong túi chứ? Trong khi những câu hỏi rối tung lên trong đầu cô, Ryuuzaki nhìn cô chằm chằm. Như thể anh ta đang đánh giá khả năng của cô dựa vào phản ứng...
“Để tôi giải thích. Tháng trước, vào ngày 22 tháng Bảy, ô chữ này đã được gửi tới LAPD bởi một kẻ nặc danh. Dường như chưa ai giải được nó, nhưng nếu cô giải ra, nó sẽ đưa cô tới địa chỉ của ngôi nhà này. Như vậy có thể đoán rằng nó giống như một lời cảnh báo từ hung thủ đến cảnh sát và tới toàn xã hội nói chung. Một lời tuyên chiến, có thể nói như vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng mà...”
Mặc dù L đã nói, một phần trong cô vẫn xem thường một thứ đơn giản như trò ô chữ, nhưng giờ đây khi cô được thực sự nhìn thấy lời gợi ý, cô đã tin rằng nó vô cùng khó. Những câu đó trông đáng sợ đến nỗi hầu hết mọi người sẽ bỏ cuộc trước khi thử giải nó. Nhưng gã thanh niên trước mặt cô đã tự giải được sao?
“Anh chắc chắn đáp án là địa chỉ này chứ?”
“Phải. Cứ tự nhiên giữ nó và thử giải khi cô rảnh, nếu như cô không tin tôi. Dù sao thì, những sát nhân gửi trước lời cảnh báo nói chung thường muốn thu hút sự chú ý, nếu chúng không có mục đích lớn hơn. Những hình nhân Wara Ningyou và căn phòng khoá kín khớp với đặc điểm đó. Vì thế có vẻ nhiều khả năng chúng ta sẽ tìm được thông điệp gì khác... hay là gì đó giống một lời nhắn nhủ, được để lại ở hiện trường. Cô đồng ý không, Misora?”
Những kết luận giống L.
Anh chàng này thực ra là ai?
Nếu anh ta chỉ nói ra những suy luận của L, cô có thể tin rằng anh ta đã suy ra từ việc nghe lén cuộc điện thoại của cô, nhưng anh ta thực sự có trong tay bản copy của câu đố, một thứ mà chỉ có người như L có thể kiếm được... Việc Ryuuzaki là ai đã trở nên cực kỳ quan trọng đối với cô một lần nữa.
“Thứ lỗi,” Ryuuzaki nói, đặt hai chân xuống sàn và bước tới phòng bếp, vẫn cái dáng khom lưng ấy—dường như anh ta cố tình rời khỏi căn phòng để cho Misora thời gian bình tĩnh lại. Anh ta mở tủ lạnh một cách thuần thục, cứ như thể đây là nhà riêng của anh ta, đưa tay vào trong lấy ra một cái lọ—và quay lại ngồi trên ghế sofa, để mặc tủ lạnh mở. Có vẻ trong lọ là mứt dâu.
“Lọ mứt này là...?”
“Ồ, đây là của tôi. Tôi mang theo và đặt nhờ ở đó để bảo quản lạnh. Đến giờ ăn trưa rồi.”
“Ăn trưa?”
Cũng dễ hiểu khi không có thức ăn gì trong tủ lạnh của một người đã chết hai tuần trước, nhưng để ăn trưa? Misora cũng thích mứt, nhưng cô không thấy có một lát bánh mì nào—và ngay khi những ý nghĩ đó lướt qua đầu cô, Ryuuzaki mở nắp lọ, cho tay vào trong, “múc” ra một ít mứt, và bắt đầu mút mứt trên những ngón tay.
Naomi Misora há hốc miệng.
Cô không nói nên lời.
“Mmm? Chuyện gì vậy, Misora?”
“Anh... anh có thói quen ăn uống thật kỳ.”
“Vậy sao? Tôi không nghĩ thế.”
Ryuuzaki “xúc” một ít mứt nữa bằng tay và đưa lên miệng.
“Khi tôi suy nghĩ, tôi rất thèm đồ ngọt. Nếu tôi muốn làm việc tốt, mứt là vô cùng cần thiết. Đường rất tốt cho não.”
“Hừm...”
Misora cho rằng não anh ta cần một biện pháp điều trị nội khoa hơn là đường, nhưng lúc này, cô không đủ dũng khí để nói ra điều đó. Những cử chỉ của anh ta khiến cô liên tưởng tới chú gấu Pooh, nhưng thực tế là Ryuuzaki không có màu vàng, cũng không hề đáng yêu, và hiển nhiên anh ta giống một gã trai dong dỏng cao nhưng có dáng vẻ lom khom hơn là một chú gấu đang cúi mình mà chẳng để làm gì. Sau khi đã ăn mứt bằng cách dùng tay như thế vài lần, anh ta đặt môi trực tiếp lên miệng lọ, như thế đấy là một tách cà phê, và húp sùm sụp. Trong giây lát anh ta đã “tiêu thụ” cả lọ mứt.
“Xin lỗi về sự gián đoạn.”
“Ồ... không sao mà.”
“Tôi còn mứt nữa trong tủ lạnh, nếu cô muốn một chút?”
“Kh-không, cám ơn...”
Bữa ăn đó như là tra tấn vậy. Cô không thể làm như thế ngay cả khi cô gần chết đói. Từng thớ thịt trong cô cảm thấy khó chịu với Ryuuzaki. Không thể chấp nhận nổi. Misora chưa bao giờ tự tin về khả năng đóng kịch của mình, nhưng nụ cười giả tạo mà cô đang cố tạo ra với anh ta bây giờ thật cực kỳ thuyết phục.
Người ta có thể cười ngay cả khi cảm thấy ghê tởm.
“Được rồi,” Ryuuzaki nói, liếm nốt chỗ mứt còn sót trên ngón tay, không biểu lộ một cảm xúc về phản ứng của cô.
“Vậy, Misora, tiếp tục thôi.”
“Tiếp tục? Tiếp tục gì?” Misora hỏi, rùng mình với cái ý tưởng làm sao để từ chối nếu đen đủi anh ta muốn bắt tay cô.
“Tất nhiên là,” Ryuuzaki nói. “Tiếp tục cuộc điều tra của chúng ta về hiện trường vụ án, Misora.”
Lúc này, đáng lẽ Misora vẫn có thể (tùy tiện) chọn con đường nào để đi tiếp. Cô có thể đuổi Ryuuzaki ra khỏi căn nhà của Believe Bridesmaid, và thậm chí chúng ta có thể nói rằng làm vậy đúng là phản ứng khôn ngoan nhất đối với sự hiện diện của anh ta. Nhưng mặc dù rất muốn làm điều đó, Misora đã quyết định để anh ta ở lại. Trên hết, khả năng anh ta đã nghe lén cuộc điện đàm của cô với L đã biến Ryuuzaki thành một mối nguy, và nếu không nói đến chuyện đó, thì anh ta cũng rất đáng nghi, quái gở, và có một bản copy của câu đố, một vấn đề mấu chốt. Cô cần phải giám sát anh ta cho đến khi cô biết rõ hơn anh ta là ai. Thực ra, bất kỳ ai hiểu rõ về vụ này, ví dụ như tôi, có thể nói rằng đó cũng chính là điều Ryuuzaki đang mong muốn, chính là điều anh ta đang cố đạt được, nhưng chúng ta không thể kỳ vọng quá nhiều rằng Naomi Misora sẽ nhận ra điều đó sớm. Cuối cùng thì, vài năm sau khi Những án mạng Los Angeles BB xảy ra, khi cô đã bị Kira giết, Misora vẫn tin rằng cô chưa bao giờ được gặp L, rằng cô chỉ nghe theo những mệnh lệnh của anh ta qua màn hình máy tính. Tùy vào cách bạn nhìn nhận vấn đề này, nhưng đó có thể là một điều tốt đẹp đối với thế giới này. Ngay cả tên sát nhân Kira, giả như hắn biết mối quan hệ giữa Misora và L sâu sắc như thế nào, có lẽ hắn sẽ không giết cô sớm như thế. Cuộc đời của L cũng chỉ được kéo dài thêm vài năm, nhưng có lẽ đó là nhờ Misora... thôi, cũng không đáng nghiên cứu lại nữa.
Trở lại vấn đề.
Ai đã đọc Sherlock Holmes19 hẳn vẫn nhớ những miêu tả sống động về vị thám tử tài ba đi quanh căn phòng, soi mọi thứ có thể qua chiếc kính lúp. Một hình ảnh mang tính biểu tượng đã gắn liền với những tiểu thuyết trinh thám ấy đến nỗi không ai còn thấy một thám tử nào khác như thế nữa. Cũng vì thế mà thuật ngữ “detective novel” hầu như rất ít được sử dụng—chúng thường được gọi là “mystery novel”, hay “thriller”20. Người ta không muốn xem một thám tử có thể suy luận được mọi điều—họ sẽ thấy hấp dẫn hơn nếu sự thật được hé lộ bằng một cách nào đó. Quá trình suy luận đòi hỏi rất nhiều công sức và không một thiên tài thực thụ nào phải bỏ nhiều công sức. Điều này cũng đúng đối với những truyện tranh dành cho con trai21 ở Nhật Bản, được yêu thích trên toàn thế giới. Những bộ truyện nổi tiếng nhất luôn có những người hùng sở hữu những khả năng khác thường.
Vậy nên, khi họ bước vào phòng ngủ, Ryuuzaki bất ngờ chống tay xuống đất, giống như lúc anh ta chui ra từ gầm giường, và bắt đầu bò quanh căn phòng (mặc dù không có kính lúp) Misora đã thực sự ngạc nhiên. Để kiểm tra gầm giường có lẽ chỉ là một lý do cho tư thế này. Anh ta dường như đã quen với tư thế đó đến nỗi trông anh ta như đang sẵn sàng trèo tường lên đến trần nhà.
“Cô còn chờ gì nữa, Misora? Theo tôi!”
Misora lắc đầu nhanh đến nỗi khó có thể nhìn rõ.
Điều đó ảnh hưởng đến danh dự phụ nữ của cô. Không, danh dự con người—làm theo anh ta sẽ khiến cô phải vĩnh viễn rời bỏ cái điều cực kỳ quan trọng này.
“Ồ? Tiếc thật,” Ryuuzaki nói, chắc hẳn anh ta chưa bao giờ sở hữu thứ đó. Anh ta lắc đầu buồn bã và tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng.
“Nh-nhưng Ryuuzaki... tôi không nghĩ còn gì ở đây để chúng ta tìm nữa. Ý tôi là, cảnh sát đã kiểm tra khá kỹ lưỡng...”
“Nhưng cảnh sát đã bỏ qua câu đố ô chữ. Tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu họ cũng đã bỏ qua gì nữa ở đây.”
“Nếu anh nghĩ như vậy... nhưng chẳng có gì để kiểm tra. Tôi ước rằng tôi có một manh mối để biết tôi cần phải tìm cái gì—căn phòng này quá ít đồ đạc để có thể xới tung lên. Và căn nhà thì lại quá to.”
“Một manh mối...?” Ryuuzaki nói và dừng lại. Rồi anh ta chậm rãi gặm ngón cái của mình một cách suy tư, nhưng cử chỉ ấy lại trông trẻ con đến nỗi khiến anh ta trông ngốc nghếch không kém. “Cô nghĩ sao, Misora? Khi cô bước vào, cô có nghĩ đến điều gì không? Bất kỳ ý tưởng nào có thể thu hẹp phạm vi điều tra lại?”
“Thực ra thì... có, nhưng...”
Có một điều, đó là những vết cắt trên ngực nạn nhân. Cô không dám chắc cô có nên nói với Ryuuzaki điều này không. Nhưng nếu không, đúng là cô cũng chẳng đi đến đâu... trong vụ án này, hay với việc Ryuuzaki. Có thể cô nên kiểm tra anh ta, giống như anh ta đã quan sát phản ứng của cô khi anh ta cho cô xem câu đố. Nếu cô đi đúng quân bài, cô có thể biết anh ta có nghe được cuộc điện thoại lúc nãy của cô hay không.
“Phải rồi... Ryuzaki, cái này là để cảm ơn cho việc lúc nãy, chứ không hoàn toàn là một cuộc trao đổi thông tin... hãy xem bức ảnh này.”
“Bức ảnh?” Ryuuzaki hỏi, với một phản ứng cường điệu đến nỗi người ta có thể tưởng anh ta chưa từng nghe thấy từ này bao giờ. Anh ta bò về phía cô, nhưng dường như không muốn bỏ lỡ một giây quan sát căn phòng, anh ta chỉ giật lùi mà không rời mắt khỏi hiện trường. Chỉ khi đến gần Misora, anh ta mới miễn cưỡng quay đầu lại nhìn cô, đột ngột tới mức có thể dọa một đứa trẻ khóc.
“Một bức ảnh chụp nạn nhân,” Misora đáp, đưa cho anh ta bức ảnh khám nghiệm tử thi.
Ryuuzaki cầm lấy nó, gật đầu một cách trang trọng—hoặc làm cử chỉ giống như thế. Phản ứng của anh ta nằm ngoài dự đoán của Misora, khiến cho rốt cuộc sau lần thử này cô vẫn không thể đoán được điều gì.
“Rất tốt, Misora!”
“Sao cơ?”
“Báo chí không hề đề cập đến những vết cắt này, có nghĩa là bức ảnh này chỉ có trong hồ sơ của cảnh sát. Tôi bất ngờ khi cô có được nó. Chắc chắn là cô không phải là một thám tử thông thường...”
“...Vậy làm sao anh có được câu đố kia, Ryuuzaki?”
“Tôi có nhiệm vụ phải giữ bí mật điều đó.”
Thử nghiệm lần này của cô cũng thất bại dễ dàng như lần trước. Cô thầm ước rằng mình đã đồng tình với Ryuuzaki khi anh ta khăng khăng mình không có bí mật nào, rằng cô chưa từng dạy cho anh ta cái khái niệm về “bí mật”. Và rồi cô nhận ra mình đang nghĩ đến những điều thật vô nghĩa.
“Tôi cũng sẽ không hỏi cô làm sao cô có được bức ảnh này đâu, Misora. Nhưng nó liên quan gì tới suy nghĩ của cô?”
“Phải, ừ thì... Tôi đã tự hỏi phải chăng thông điệp hắn để lại nay đã không còn ở trong căn phòng này, nhưng đã ở đây khi án mạng xảy ra. Và thứ hiển nhiên nhất đáng lẽ phải ở đây, nhưng giờ đã không còn...”
“Là chủ căn phòng, Believe Bridesmaid. Rất thông minh.”
“Và nếu anh nhìn bức ảnh ở một góc độ nào đó... anh có thấy những vết cắt trông giống những chữ cái không? Tôi nghĩ đó có thể là một thông điệp...”
“Ồ?” Ryuuzaki nói, giữ bức ảnh bất động một cách hoàn hảo trong khi nghiêng đầu vòng quanh trông thật ngớ ngẩn. Cổ anh ta không có xương sao? Như một nghệ sỹ uốn dẻo vậy. Misora cố gắng không quay mặt đi.
“Không, không phải chữ cái...”
“Không phải sao? Tôi nghĩ những chữ cái đó thậm chí rất dễ thấy...”
“Không không, Misora, tôi không phủ nhận toàn bộ ý tưởng của cô, chỉ một phần thôi. Đây không phải là những chữ cái, mà là những chữ số La Mã.”
Ồ.
Phải rồi, những chữ số La Mã, những chữ số mà hầu như ngày nào cô cũng nhìn thấy trên mặt đồng hồ—V và I, tất nhiên, và C, M, D, X, và L... đãng lẽ cô đã phải nghĩ tới điều này khi cô thấy ba chữ I liền nhau—đó không phải là ba chữ I, mà là III. Nhưng có một chữ L ngay bên phải nó, và cô đã liên hệ ngay tới tên của vị thám tử, và bị xao lãng bởi ý nghĩ đó.
“I là một, II là hai, III là ba, IV là bốn, V là năm, VI là sáu, VII là bảy, VIII là tám, IX là chín, X là mười, L là năm mười, C là một trăm, D là năm trăm, M là một nghìn. Vậy những vết cắt này là 16, 59, 1423, 159, 13, 7, 582, 724, 1001, 40, 51 và 31,” Ryuuzaki nói không ngừng nghỉ. Anh ta giỏi số La Mã, hay là đầu óc anh ta hoạt động nhanh như vậy?
“Đây chỉ là một bức ảnh, vì thế có thể tôi không đọc chính xác, nhưng có tám mươi phần trăm cơ hội rằng tôi đúng.”
“Phần trăm?”
“Tuy nhiên, tôi e là điều đó vẫn chưa thể thay đổi được tình thế hiện nay. Trừ phi chúng ta có thể tìm ra những con số đó có ý nghĩa gì, có thể việc suy luận chúng là một thông điệp từ tên sát nhân sẽ trở nên nguy hiểm. Rất có thể chúng chỉ gây nhiễu cuộc điều tra.”
“Xin lỗi, Ryuuzaki,” Misora nói, lùi lại một bước. “Tại sao?”
“Tôi phải trang điểm lại một chút.”
Không đợi trả lời, Misora lập tức rời căn phòng và lên cầu thang, tới toilet tầng ba. Cô khoá trái cửa lại và lấy điện thoại ra gọi cho L sau khi lưỡng lự một chút. Đường dây số năm. Có một tiếng bíp ngắn như để lọc tiếng bộ trộn âm, và rồi cuối cùng đường dây đã được kết nối.
“Có chuyện gì vậy, Naomi Misora?”
Giọng nói điện tử.
“Một số việc tôi cần phải báo cáo,” Misora hạ thấp giọng và nói sau lòng bàn tay.
“Việc điều tra đã có tiến triển? Rất nhanh.”
“Không... một chút thôi. Có thể tôi đã tìm ra thông điệp tên sát nhân để lại.”
“Tuyệt vời.”
“Nhưng không phải tôi tìm ra nó. Nói thế nào nhỉ... một thám tử tư bí ẩn...”
Một thám tử tư bí ẩn.
Lối mô tả khiến cô suýt bật cười.
“... đã xuất hiện.”
“Ồ,” giọng nói phát ra, rồi im lặng.
Đó là một khoảng lặng tồi tệ đối với Misora, dù sao thì cô đã là người quyết định cho Ryuuzaki xem bức ảnh đó và cố gắng thử phản ứng của anh ta. L đã giữ yên lặng khi Misora tiếp tục giải thích những gì Ryuuzaki nói về bức ảnh. Và rằng anh ta có một bản copy câu đố ô chữ. Điều này cuối cùng đã có được một phản ứng từ L, nhưng vì đó là một giọng nói điện tử, cô không thể đoán được cảm xúc ấy là gì.
“Tôi nên làm gì? Thực lòng, tôi nghĩ sẽ rất nguy hiểm nếu tôi rời mắt khỏi anh ta.”
“Anh ta hay ho chứ?”
“Gì cơ?”
Câu hỏi của L hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Misora, khiến cho anh ta phải nhắc lại một lần nữa trước khi cô trả lời, mặc dù cô vẫn không thể hiểu anh ta muốn nói đến điều gì.
“Không, hoàn toàn không,” cô đáp thật thà. “Kinh khủng đến thảm hại, và đáng nghi đến mức nếu không phải tôi đang nghỉ phép, có thể tôi đã bắt giữ anh ta ngay khi tôi nhìn thấy. Nếu chúng ta chia tất cả mọi người trên thế giới thành hai loại, đáng chết và không, chẳng nghi ngờ gì tôi sẽ xếp anh ta vào loại thứ nhất. Một kẻ quái gở đến mức tôi ngạc nhiên khi anh ta chưa tự kết liễu chính mình!”
“...”
Không một câu trả lời.
Điều này có nghĩa là gì?
“Naomi Misora, hãy lắng nghe.”
“Vâng?”
“Tôi cho rằng cô đang nghĩ giống tôi, nhưng bây giờ cứ để gã thám tử này làm gì tùy thích. Một phần bởi thật nguy hiểm nếu để hắn ra ngoài tầm mắt của cô, nhưng quan trọng hơn là vì việc quan sát hành động của hắn là rất cần thiết. Tôi tin là cô có công lớn hơn trong việc suy luận về bức ảnh tử thi, nhưng gã này rõ ràng không phải bình thường.”
“Tôi đồng ý.”
“Hắn có ở gần đó không?”
“Không, tôi đang ở một mình. Tôi đang gọi từ nhà tắm tầng trên và ở phía sau ngôi nhà, khá xa phòng ngủ.”
“Vậy hãy quay lại bên cạnh anh ta. Tôi sẽ để mắt đến gã này, và điều tra xem có phải thật sự bố mẹ của Believe Bridesmaid đã thuê một tay thám tử nào tên là Ryuuzaki hay không.”
“Được rồi.”
“Cô có thể gọi vào số này lần tới.” Và anh ta bỏ máy.
Misora gập điện thoại lại.
Cô cần quay lại ngay để anh ta không nghi ngờ, nhưng cô cũng đã ở đây hơi lâu, cô nghĩ và mở cửa.
Ryuuzaki đã đứng ngay bên ngoài.
“Misora. Cô lên tận đây ư?”
Anh ta không còn bò nữa, nhưng... Misora cố nuốt khan. Anh ta đã ở đây từ khi nào?
“Sau khi cô rời căn phòng, tôi đã phát hiện ra một điều thật thú vị, và không thể đợi được. Nên tôi đã tìm cô. Cô xong chưa?”
“R-rồi...”
“Lối này.”
Anh ta bước chậm rãi, vẫn với cái dáng khom lưng, tới cầu thang. Misora theo sau không thôi bồn chồn. Có phải anh ta đã nghe trộm qua cánh cửa? Câu hỏi ấy cứ dằn vặt tâm trí cô. Anh ta đã phát hiện ra điều gì thú vị à? Đó có thể chỉ là một lý do... Cô đã hạ giọng mình và nói rất khẽ, anh ta rất khó có thể nghe thấy tiếng cô. Tuy nhiên có thể anh ta đã cố tình lắng nghe. Mà như thế có nghĩa là...
“Ồ, Misora,” Ryuuzaki nói mà không buồn quay đầu lại.
“V-vâng?”
“Sao tôi không nghe thấy tiếng cô giật nước nhỉ?”
“Hỏi một phụ nữ như thế là quá khiếm nhã đấy, Ryuuzaki,” Misora cố gắng giữ giọng bình thường, trong khi nhăn nhó vì sơ suất của mình.
Ryuuzaki vẫn rất thản nhiên.
“Vậy sao? Dù sao thì... nếu cô quên xả nước, giờ cũng chưa muộn đâu. Cô vẫn có thể quay lại. Nói về lối hành xử cho hợp vệ sinh thì giới tính nào cũng như nhau cả.”
Một cách diễn đạt thật là kinh khủng.
Theo từng ý nghĩa của từ đó.
“Tôi vừa nói điện thoại. Chỉ là một cuộc giao dịch thông thường với khách hàng. Nhưng tôi không muốn anh nghe thấy.”
“Ồ? Nhưng dù sao thì, từ bây giờ, tôi khuyên cô nên giật nước. Nó sẽ khiến cho màn kịch hoàn hảo hơn.”
“Chắc chắn rồi.”
Khi họ vừa tới phòng ngủ, Ryuuzaki lại chống tay xuống sàn gần như nằm ngang qua ngưỡng cửa. Giờ đây thì cử chỉ này khiến anh ta trông giống một chướng ngại xúi quẩy hơn là bắt chước phong cách điều tra của Sherlock Holmes.
“Đằng này.” Ryuuzaki xô tấm thảm phía trước những kệ sách.
Giá sách của Believe Bridesmaid, với năm mươi bảy cuốn sách được xếp chặt. Đó cũng là nơi đầu tiên Misora kiểm tra sau khi nói chuyện với L.
“Anh nói anh đã tìm ra điều gì ư?”
“Phải. Một điều mới mẻ—thôi, chúng ta thẳng thắn với nhau đi. Tôi đã phát hiện ra một sự thật quan trọng.”
Lối nói làm ra vẻ kiểu cách của anh ta khiến cô khó chịu. Cô cố gắng bỏ qua điều này.
“Ý anh là anh đã tìm ra manh mối gì đó nơi giá sách?”
“Hãy xem đây,” Ryuuzaki nói, chỉ vào phía bên phải của kệ sách thứ hai từ dưới lên. Đó là một bộ mười một cuốn của một bộ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng có tên Akazukin Chacha.
“Thế thì sao?”
“Tôi thích bộ truyện này.”
“Thế à?”
“Đúng thế.”
Cô nên đáp lại như thế nào đây? Trái ngược với mong ước, cô cảm thấy biểu hiện của mình đã dịu bớt nhiều, nhưng vẫn không có nỗ lực nào để thể hiện đấu tranh nội tâm. Ryuuzaki vẫn tiếp tục nói.
“Cô là người Nhật phải không?”
“Người Nhật...? Bố mẹ tôi đều là người Nhật. Quốc tịch của tôi bây giờ là người Mỹ rồi, nhưng tôi đã sống ở Nhật Bản cho đến hết trung học...”
“Vậy cô phải biết bộ truyện tranh này chứ. Một tuyệt tác của Min Ayahana-sensei22. Tôi đã đọc từng trang trong series này. Tôi cũng thích bộ anime nhiều như bộ manga23. Tình yêu, lòng can đảm và hy vọng—Holy Up!24”
“Ryuuzaki, anh sẽ tiếp tục như thế này một lúc phải không? Nếu vậy, tôi có thể chờ ở phòng bên cạnh...”
“Tại sao cô lại làm thế khi tôi đang nói chuyện với cô?”
“Ờ, ừm... Ý tôi là, tôi cũng thích Akazukin Chacha. Tôi đã xem bộ anime. Tôi cũng đã học được tình yêu, lòng can đảm, hy vọng và Holy Up.”
Cô hy vọng anh ta sẽ hiểu rằng cô không hứng thú với sở thích của anh ta chút nào, nhưng thực sự giả thiết anh ta có thể hiểu được những suy nghĩ của người khác về anh ta qua những câu hàm ngôn thông dụng nhất là rất đáng hồ nghi. Giống như chính bản thân Ryuuzaki vậy.
Hay cô đã cường điệu hoá mọi thứ?
“Tốt. Chúng ta sẽ bàn luận về những khoảnh khắc thú vị mà bộ anime đã mang lại một cách chi tiết vào dịp khác, còn bây giờ thì hãy xem này.”
“Sao cơ...” Misora nói và đồng ý quan sát vào những cuốn truyện Akazukin Chacha trên kệ sách.
Không nhận thấy gì cả.
“Không thực sự...”
Đó chỉ là một bộ sách. Cùng lắm có thể suy ra rằng Believe Bridesmaid khá thông thạo tiếng Nhật, và thích truyện tranh... nhưng có rất nhiều người như thế ở Mỹ. Cũng không có gì lạ khi sưu tầm những bản gốc bằng tiếng Nhật thay vì bản dịch. Ngày nay việc đặt mua chúng qua Internet đã trở nên rất dễ dàng.
Đôi mắt to thâm quầng của Ryuuzaki đang nhìn chằm chằm vào cô. Cảm thấy không thoải mái, Misora cố gắng tránh ánh mắt ấy bằng cách kiểm tra từng cuốn sách. Nhưng ngay cả khi cô đã hoàn thành việc đó, cô cũng không tìm thấy điều gì đặc biệt để có thể coi là một manh mối.
“Tôi không thấy gì cả... điều gì liên quan tới những cuốn truyện này?”
“Không phải chúng.”
“Sao cơ?” Biểu hiện tức giận đã hình thành rõ ràng trong giọng nói của cô. Cô không thích bị lấy làm trò cười. “Không phải chúng? Ý anh là sao?”
“Không phải là những cuốn đó,” Ryuuzaki nói. “Những thứ đáng lẽ phải ở đây, nhưng trên thực tế đã không còn. Misora, chính cô là người đã phát hiện ra điều này—thông điệp của tên sát nhân nằm trên những thứ đã thất lạc và không còn ở đây nữa. Chính cô đã nghĩ ra rằng điều đó ám chỉ tử thi của Believe Bridesmaid. Tôi không nghĩ tôi cần phải giải thích điều này cho cô—hãy nhìn kỹ đi, Misora. Những thứ không ở đây. Ở đây thiếu tập bốn và tập chín.”
“Ồ?”
“Akazukin Chacha có mười ba tập. Không phải là mười một.”
Misora nhìn xuống những cuốn sách một lần nữa, những con số được sắp xếp theo thứ tự từ một, hai, ba đến năm, sáu, bảy, tám và mười. Nếu Ryuuzaki nói đúng, thực sự có mười ba tập trong bộ truyện, hai cuốn đã bị thiếu—tập bốn và chín.
“Ừm... phải rồi. Nhưng... Ryuuzaki, vậy thì sao? Ý anh là tên sát nhân đã lấy đi hai cuốn? Đó cũng có thể là một khả năng, nhưng cũng hoàn toàn có thể ngay từ đầu đã thiếu hai tập này. Có thể ông Bridesmaid sẽ định mua chúng sau. Không phải ai cũng đọc manga theo thứ tự, anh biết đấy. Ý tôi là, có thể ông ta đã dừng giữa chừng để đọc bộ Dickwood này chẳng hạn...”
“Không thể nào,” Ryuuzaki khẳng định. “Không có ai trên đời này có thể bỏ lỡ hai tập giữa chừng của bộ Akazukin Chacha. Tôi hoàn toàn chắc chắn lập luận này có thể được toà chấp nhận.”
Gã thanh niên này liệu đã bao giờ ra toà chưa?
“Hoặc ít nhất là trong trường hợp các thành viên của ban hội thẩm hiểu biết nhiều về truyện tranh Nhật Bản.”
“Ban hội thẩm đó thật thiên vị.”
“Không còn nghi ngờ gì nữa, tên sát nhân đã lấy chúng đi,” Ryuuzaki nói, không mảy may quan tâm đến lời nói của cô.
Lần này cô không thể để mặc anh ta tiếp tục với suy luận thiếu căn cứ đó.
“Nhưng anh không có bằng chứng nào để chứng minh việc đó, Ryuuzaki. Có thể ông ta đã cho bạn bè mượn.”
“Akazukin Chacha?! Thậm chí cô sẽ không thể cho cha mẹ cô mượn! Cô sẽ phải bảo họ tự mua mà đọc! Khả năng hợp lý duy nhất ở đây là thủ phạm đã mang chúng đi!” Ryuuzaki khăng khăng một cách khá quyết liệt.
Anh ta không chịu dừng lại.
“Thêm nữa, không ai trên thế giới này có thể chấp nhận chỉ đọc tập bốn và chín—Tôi dám đánh cược lọ mứt của tôi về điều này.”
“Nếu ý anh là lọ mứt mà anh đã ăn lúc nãy, thì một lọ như thế chỉ đáng giá khoảng năm đô la.”
Min Ayahana-sensei có lẽ đã thất vọng.
“Tiếp tục thôi, Misora, khi hung thủ lấy đi hai tập truyện từ căn phòng này, hắn phải có một động cơ nào đó.”
“Được rồi, đúng là ở đây thiếu hai quyển, tạm bỏ qua logic và những khả năng khác, và đi theo giả thiết của anh... thì vẫn rất lạ, đúng không? Ý tôi là, Ryuuzaki, giá sách này...”
Đã đầy. Và sách được xếp chặt đến nỗi muốn lấy ra một quyển cũng không dễ dàng gì. Nếu lấy đi hai tập truyện, hắn sẽ để lại một khoảng trống khá lớn... mà khoan đã...
“Ryuuzaki. Anh có biết tập bốn và tập chín bộ Akazukin Chacha dày bao nhiêu trang không?”
“Tôi biết. 192 và 184 trang.”
Cô đã không thực sự hy vọng anh ta sẽ trả lời được câu hỏi đó.
192 cộng với 184 là 376 trang. Misora nhìn lướt qua giá sách, tìm trong số năm mươi bảy cuốn một quyển sách dày khoảng 376 trang. Việc này không khó khăn gì. Chỉ có một cuốn duy nhất dày như thế ở trên kệ—Insufficient Relaxation của tác giả Permit Winter.
Khi cô lấy nó xuống và mở ra, quyển sách đó có đúng 376 trang.
Tràn trề hy vọng, Misora giở qua các trang sách, nhưng cô không tìm thấy gì đặc biệt.
“Gì vậy, Misora?”
“Ờ... tôi đã tự hỏi phải chăng tên sát nhân đã thay thế hai cuốn hắn ta đã lấy đi bằng một quyển nào đó và phải chăng đó chính là thông điệp của hung thủ.”
Có thể Believe Bridesmaid ngay từ đầu đã sắp xếp những cuốn sách để lấp đầy đến chính xác giá sách của ông ta. Cũng có thể thủ phạm mới là người đã làm việc đó bằng cách đem những quyển sách từ những phòng khác sang - và nếu theo cách nghĩ này, không ai biết có phải thực sự những cuốn Akazukin Chacha thuộc về Believe Bridesmaid ngay từ đầu hay không. Không có một cuốn nào có đánh dấu trang - tất cả những việc đó có thể đều nằm trong kế hoạch của hung thủ - nhưng nếu thế thì sao? Chỉ có thể thuyết phục hơn về khả năng tên sát nhân đã để lại thông điệp ở đây. Nhưng nếu không có gì lạ trong những cuốn sách đó, toàn bộ giả thiết này sẽ sụp đổ. Nó sẽ không hơn gì một sự tưởng tượng hão huyền trong lúc nhàn rỗi.
“Ý tưởng không tồi. Không, khá tốt là đằng khác,” Ryuuzaki nói, với tay về phía Misora.
Trong một giây cô đã tưởng anh ta muốn bắt tay cô, và lấy làm khiếp đảm về điều đó, nhưng rồi cô nhận ra anh ta chỉ muốn cuốn Insufficient Relaxation. Cô đưa nó cho anh ta. Ryuuzaki chộp lấy cuốn sách bằng ngón trỏ và ngón cái rồi bắt đầu đọc. Đọc rất nhanh - toàn bộ quyển sách 376 trang trong chưa tới năm phút.
Misora định bụng nhất định phải giới thiệu cho anh ta sách của Natsuhiko Kyogoku.
“Tôi thấy rồi.”
“Sao? Anh tìm thấy gì rồi à?”
“Không. Tuyệt đối không có gì ở đây. Đừng nhìn tôi như thế. Tôi thề, tôi không đùa. Đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết giải trí bình thường, không chứa một thông điệp gì hết, thậm chí là một hình ảnh ẩn dụ kiểu như những hình nhân Wara Ningyou. Và tất nhiên, không có một chữ nào được ẩn giấu sau các trang, hay được ghi chú vào lề sách.”
“Lề sách?”
“Phải, chẳng có gì viết ở lề sách trừ số trang.”
“Số trang?” Cụm từ này như vang lên trong tâm trí Misora. Số trang... số? Số, giống như... số La Mã?
“Ryuuzaki, coi như những vết cắt trên ngực nạn nhân là số La Mã đi, vậy đó là những số nào?”
“16, 59, 1423, 159, 13, 7, 582, 724, 1001, 40, 51, và 31.”
Trí nhớ tuyệt hảo. Anh ta thậm chí không cần liếc qua bức ảnh một lần nữa. Một trí nhớ gần như máy tính điện tử - đầu tiên là số trang trong mấy tập sách, và giờ là những con số này.
“Cô định làm gì với chúng?”
“Tôi đã nghĩ phải chăng những con số đó ám chỉ những trang trong cuốn sách này, nhưng... hai trong số chúng có tới bốn chữ số. Quyển sách lại chỉ có 376 trang. Vì thế giả thiết này không hợp lý.”
“Đúng... mà không, Misora, nếu chúng quay vòng thì sao? Ví dụ, 476 có thể coi là 376 cộng với 100, và chỉ trang 100.”
“Thế thì có ý nghĩa gì nhỉ?”
“Tôi cũng chưa biết. Nhưng cứ thử xem sao... 16 thì dễ rồi. Trang 16. 59, 1423, 159, 13, 7, 582, 724, 1001, 40, 51, 31...”
Anh ta khép hờ đôi mắt thâm quầng.
Thậm chí không giở sách ra lần nữa? Không đùa chứ? Với cái tốc độ anh ta đã đọc, anh ta có thể nhớ được toàn bộ nội dung sao? Chuyện như thế có thể có thật sao? Anh ta có thể làm được như thế ư? Dù sao thì, Misora cũng chỉ có thể đứng chờ.
“...Tôi thấy rồi.”
“Rằng không có gì ở đấy?”
“Không... có đấy. Có một điều rất cụ thể, Misora.” Ryuuzaki đưa lại quyển sách cho Misora. “Mở trang 16 ra,” anh ta nói.
“Được.”
“Từ đầu tiên trong trang đấy là gì?”
“Quadratic.”
“Tiếp theo hãy mở trang 59. Từ đầu tiên trong trang đấy?”
“Ukulele.”
“Tiếp đến trang 295. 1423 quay vòng ba lần, và gặp 295 ở vòng thứ tư. Từ đầu tiên là?”
“Tenacious.”
Họ tiếp tục như vậy. 159 chỉ trang 159, 13 là trang 13, 7 là trang 7, 582 là trang 206, 752 là trang 348, 1001 là trang 249, 40 là trang 40, 51 là trang 51, và 31 là trang 31, và ở mỗi trang, Misora đọc lên từ đầu tiên. Theo thứ tự: “rabble,” “table,” “egg,” “arbiter,” “equable,” “thud,” “effect,” “elsewhere,” and “name.”
“Vậy đấy.”
“Vậy... là sao?”
“Lấy chữ cái đầu tiên của mỗi từ.”
“Chữ đầu tiên? Ừm...”
Misora phải xem lại mỗi trang một lần nữa. Trí nhớ của cô không phải là tệ, nhưng cũng không đến mức có thể nhớ hết hai mươi từ trong lần đầu tiên. Ít nhất là khi trước đó cô không biết là mình cần phải ghi nhớ.
“Q-U-T-R-T-E-A-E-T-E-E-N. . .qutr teae teen? Gì vậy?”
“Rất giống với tên của nạn nhân thứ hai, cô không thấy thế sao?”
“Tôi nghĩ là có...”
Nạn nhân thứ hai. Cô bé mười ba tuổi. Quarter Queen.
“Có một sự tương đồng... Quarter Queen... chỉ khác nhau bốn chữ cái.”
“Đúng vậy. Tuy nhiên,” Ryuuzaki nói một cách miễn cưỡng. “Bốn chữ cái trên tổng số mười hai là quá nhiều. Một phần ba số đó đã sai. Thậm chí nếu chỉ một chữ khác, thì toàn bộ giả thiết cũng sẽ sụp đổ. Trừ phi khớp hoàn toàn, còn nếu không chúng không đáng gọi là một thông điệp. Tôi đã nghĩ có thể có gì ở đây, nhưng thực ra, có thể đó chỉ là trùng hợp...”
“Nhưng... so với một trùng hợp...”
Nó quá hiển nhiên.
Sao có thể như thế được?
Chắc chắn là có chủ tâm.
Cố ý... hoặc là dị thường.
“Nhưng, Misora... nếu nó không khớp tức là nó không khớp. Chúng ta đã tới rất gần, nhưng...”
“Không, Ryuuzaki. Nghĩ lại đi. Cả bốn chữ cái sai đều là ở những con số vượt quá 376. Chúng là những con số mà ta cho rằng phải quay vòng.”
Cô giở lại các trang giấy một lần nữa. Trang 295, từ đầu tiên: tenacious, chữ đầu tiên: T, chữ thứ hai E, chữ thứ ba N, chữ thứ tư... A.
“Quay vòng ba lần, và lần thứ tư mới tới trang đó... ta sẽ không lấy chữ cái đầu tiên, mà lấy chữ thứ tư. Không phải T, mà là A. Và với 582, arbiter, vòng thứ hai cho ta chữ R thay vì chữ A. Vậy là không phải Qutrtea mà là Quarter.”
L đã đúng.
Tên sát nhân đã để lại thông điệp.
Những vết cắt trên ngực nạn nhân, hai tập truyện thất lạc - tên sát nhân đã để lại một thông điệp. Cũng như câu đố ô chữ hắn đã gửi cho cảnh sát, một thông điệp liên quan tới nạn nhân tiếp theo của hắn...
“Làm tốt lắm, Misora,” Ryuuzaki vẫn giữ vẻ điềm nhiên. “Suy luận rất sắc sảo. Tôi sẽ không thể nghĩ ra điều đó.”